Chuyện đời lính
Chương 3
Tôi được rảnh trong 6 giờ đồng hồ, trước khi đi Sài Gòn. Hôm nay xin kể cho mọi người nghe một câu chuyện nhỏ ở Việt Nam không phải Lào hay Cam (hôm nay không đi xa nữa ?
Năm 2004, một anh bạn có nhờ tôi làm hồ sơ để mở một công ty Cổ phần, và rủ tôi cùng góp vốn, tôi nhận lời, đồng ý xin một chân thành viên của công ty.
Văn phòng của công ty được đặt ở một tòa nhà anh bạn tôi đã xây trước đó mấy năm, ở thành phố BH, mảnh đất này gần một đơn vị CA, sau này tôi mới biết, trước giải phóng nó là bãi đất hoang, đối diện nghĩa địa cũ của bệnh viện 7B, trước giải phóng là bệnh viện của quân đội chế độ cũ, nơi họ chôn xác chết vô thừa nhận, những người lính phía bên kia(Việt Cộng) sau biến cố Mậu Thân 1968.
Trước đó khi san lấp mảnh đất này những người thi công đã móc lên rất nhiều xương cốt, được quấn sơ sài, nhiều bộ hài cốt không toàn vẹn… 4, 5 quan tài, cùng khá nhiều tiểu sành có xương cốt bên trong… Khi làm móng ngôi nhà này anh bạn tôi có móc lên thêm 3 bộ hài cốt và hai quan tài, trong đó một quan tài nằm giữa ranh giới đất với một ngôi nhà kế bên, nằm 2/3 dưới móng ngôi nhà bên cạnh và 1/3 phía bên này, do bên nhà kia không đồng ý cho đào và lấy chiếc quan tài này lên, nên anh bạn tôi đành chấp nhận để nguyên trạng và xây dựng tiếp phía trên. Đó là một sai lầm, ngôi nhà xây rồi đập, sửa rồi xây biết bao lần, bao năm… tới tận bây giờ vẫn chưa hoàn thiện 100%.
Ngôi nhà này bạn tôi làm khách sạn kiêm văn phòng công ty, và để hai phòng để ở.
Nếu theo khái niệm đất nghịch, hay đất dữ… thì mảnh đất này đúng khái niệm đất nghịch… Công việc luôn không suôn sẻ, nội bộ luôn xáo trộn, và vô số hiện tượng quái đản thường xảy ra.
Trong một lần được nghỉ dài ngày, tôi ghé qua đó, ban đầu chỉ là xem công việc làm ăn, nhưng thấy nhiều chuyện bất thường ở ngôi nhà nên tôi quyết định ở lại vài ngày xem sao.
Ngôi nhà thiết kế khá hiện đại tại thời điểm đó, gồm một trệt và bốn lầu, tầng trệt làm phòng khách, sảnh, quầy lễ tân, khu phụ. Từ tầng hai lên mỗi tầng chia làm 5 phòng với đầy đủ tiện nghi và khép kín, dùng làm phòng nghỉ cho khách sạn và hai phòng cho chủ nhà.
Ban đầu tôi nghỉ ở căn phòng thứ hai của gia chủ, tối rảnh tôi thường hỏi chuyện mấy chú em lễ tân, và hai bảo vệ khá lớn tuổi, chia hai ca ngày và đêm.
Lúc đó là đầu tháng 6, thời tiết rất nóng, tôi đi công việc về khá muộn, tầm gần 12 giờ đêm, vừa ra khỏi xe tôi thấy khá nhiều người đang tụ tập ở cửa phía quầy lễ tân, tôi bước vào… toàn nhân viên khách sạn và nhân viên công ty (vì anh bạn có xây thêm một dãy nhà nữa cho nhân viên công ty ở cách đó chừng trăm mét)
Ở giữa sảnh chính có bộ đi văng tôi thấy một cô gái đang ngồi, đầu cúi gằm, xung quanh có một hai anh con trai đứng ngấp nghé, vẻ mặt rất hoảng hốt, tôi hỏi một chị làm vệ sinh phòng – Có chuyện gì vậy chị? Chị rụt rè nói, Con nhỏ nhân viên bị “nhập” anh ơi, nó bị ba bốn lần như vầy rồi, mà lần này nặng lắm, nó đập vỡ cả bình hoa ở ban thờ ông Địa, rồi khóc và đòi ăn nữa…
Nghe vậy tôi tò mò bước vào, ngồi xuống đi văng trước mặt cô gái móc thuốc châm lửa hút, cô gái vẫn cúi gằm mặt, thỉnh thoảng hơi nghiêng mặt liếc nhìn tôi, mắt sắc lẻm và ma quái, cô gái này bình thường tôi đã nói chuyện 1, 2 lần, đó là một cô gái rất đẹp và lễ phép, tên MT, tôi hỏi cô, Em làm sao vậy MT?? Im lặng không trả lời, đầu vẫn cúi gằm…
Tôi đứng dậy, tiến đến trước mặt cô lấy tay nâng cằm cô gái lên nhìn thẳng vào cặp mắt đờ dại của cô và trợn mắt hỏi, Mày là ai, ở đâu? Mày không nói tao cắt cổ mày ngay bây giờ, miệng nói tay tôi vớ lấy con dao gọt trái cây ngay trên mặt quầy lễ tân, thả tay khỏi cằm cô và túm lấy cổ cô gái (tay tôi lạnh toát như sờ vào xác chết)… cô gái vội đưa tay vái tôi lia lịa, miệng lắp bắp… Chú ơi, con xin chú, con xin chú… giọng ồm ồm của đàn ông và díu lại, tôi nhiều lần trục vong và gặp những trường hợp kiểu này nên tôi không cần thử (người ta thường thử bằng cách dí thuốc lá hay cây nhang vào người bị vong nhập không cho người đó nhìn thấy, nếu người đó giật mình có phản xạ, thì đó là giả vong nhập, người bị nhập không có chút phản ứng nào khi bị bỏng như vậy). Người bị nhập họ nói đúng tiếng của người chết, nếu đàn ông thì tiếng đàn ông, đàn bà thì tiếng đàn bà, con nít tiếng của con nít, với một giọng nói rất khó khăn, hai hàm răng nghiến vào nhau, chứ không rành rọt rõ ràng như nhiều clip tôi xem trên mạng, họ nói như cố rặn ra, rất mệt nhọc và lưỡi líu lại, chân tay co quắp, nghều ngào nhìn rất sợ, mắt trợn trừng hoặc liếc láo liên (nếu vong nói dối) và đòi hút thuốc, hay uống rượu… những thứ họ hay dùng khi còn sống.
Tôi hỏi cái vong, Mày là ai, ở đâu? Phải khai thật không tao đè mày xuống đóng đinh vào sọ mày cho mày nằm im muôn đời luôn, tao từng bẻ răng những vong người Hoa người Cam còn mạnh hơn mày nhiều…(tôi từng trục một vong người Hoa ở Campuchia, vong này mạnh và kinh tới nỗi ly nước của tôi trên bàn nó làm sao mà thành ly nước cống vừa tanh hôi vừa đen xì… thấy tôi kinh quá, nó cười sằng sặc, cách trục vong dữ này tôi làm rất đơn giản, không phải lễ lạt, cầu cúng, bùa chú gì… bọn tôi đè nó xuống, nó rất khỏe, và thở ra mùi rất thối, trói quỳ xuống bằng dây rơm bện, và ba anh em đứng dàn hàng ngang, hỏi nó đi hay ở, rồi kê súng vào mang tai nó xả cả băng đạn, mới một thằng bắn… nó đã bay mất dạng luôn, đái ướt cả quần, tới giờ không dám quay lại nhập, gần 20 năm rồi, còn vong Cam cũng vậy, đốt lửa nó đọc gì đó trong miệng và phun phì phì như rắn làm tắt cả ngọn lửa mà thầy pháp đốt lên để dọa nó, tôi chỉ đến bên, rút súng lên đạn xoạch xoạch kê vào đầu nó như đội thi hành án bắn phát nhân đạo vào tử tù và quát, mày đi không… 1… đoàng, 2… đoàng… sượt tóc, chưa tới phát thứ ba nó hét một tiếng chói tai và thăng mất dạng, không dám quay lại, dù trước đó nó nhập phá cả một gia đình người Cam gốc Việt tại Tonle Sap suốt mấy năm trời, làm họ khốn đốn và có người dở điên dở dại, bao thầy tới không trục được nó, nó là vong ái nam ái nữ, người Nam gọi là Bê đê, tự tử chết đuối tại hồ từ khi 19 tuổi, nó ngang ngược công khai cả tên tuổi địa chỉ của nó cách đó khoảng 20km, tự tử chết năm 1963… nó nói đang tu luyện sắp thành Quỷ, vậy mà hai phát K54 sượt qua đầu, trốn mất dạng luôn không phải xin xỏ, dỗ dành năn nỉ gì nữa, và không quay lại tới giờ…)
Vong đó vẫn im lặng cúi đầu, tôi bảo thằng em lễ tân, Em, lên phòng anh xách cái ba lô đựng súng của anh xuống đây, tao xem thằng này dữ dằn tới đâu, hôm nay tao bắn nát sọ mày xem mày bảnh cỡ nào… tôi hét to dọa nó, thằng em lễ tân chưa kịp đi thì vong đó vội xin rối rít… Thôi thôi… con xin, con xin… và quỳ sụp xuống, nước dãi chảy lòng thòng…
Nó khai rõ tên tuổi và nơi ở, nó ở gần đó khoảng 3,4km bị tàu hoả chở hàng tông chết năm 17 tuổi, 1974 chưa giải phóng, do lúc đó chiến tranh loạn lạc nên không ai nhận xác, nó thành xác vô thừa nhận và được chôn ở nơi này, nó bị mất một nửa mặt và một bên chân, thảo nào khi tôi nhìn vào mặt nó thì một bên mắt nó cứ đung đưa như quả lắc và một bên mắt trợn trắng… nó xin tôi một chiếc gậy để chống (tôi đã bảo người nhà anh bạn đốt cho nó cả con mắt giả làm bằng giấy bồi, một bên chân giả, một cây gậy, và rất nhiều quần áo, tiền mã) rồi nó xin được ăn vì bị bỏ đói đã lâu, người nhà nó một số vượt biên một số chết trong loạn lạc, nên không ai chăm nom cúng kiếng gì (tôi đã qua tận nơi nó nói nhà nó đó là một khu xóm lao động gần ga xe lửa, không còn dấu vết xưa chỉ còn cây cóc rất to nó nói nhà nó kế bên cây đó, giờ không còn, chỉ có một căn nhà mới xây của một cặp vợ chồng trẻ làm công nhân của khu công nghiệp gần đấy, họ nói mua mảnh đất này chỉ có giấy viết tay của một chủ đất được sở hữu mảnh đất đó sau năm 1980, cây cóc nằm trong một bụi cây rậm rạp họ phải dọn dẹp, vì cây to họ không muốn chặt bỏ mà để lại, cây cóc ít khi có quả, nếu có cũng không ăn được vì trái thường bị thối một nửa và rụng…)
Khi bảo nhân viên đi mua đồ ăn về cho vong đó ăn, nó ăn rất khỏe, tới ba gói xôi to, một suất gà tần, năm trứng vịt lộn, uống hết một chai nhỏ lavi rượu, hút ba điếu thuốc và chào tôi rồi tập tễnh bước ra cửa khách sạn, ngã nhào vào bụi hoa sói…
Khi cô nhân viên lồm cồm đứng lên thì ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu sao mọi người đứng xúm quanh nhìn mình vào giữa đêm… cô không hiểu gì, không nhớ gì, và không thể ăn tới hai ngày sau vì bụng no cứng luôn.
Tôi ở đó thêm mấy ngày, và tận mắt nhìn nhiều việc lạ xảy ra sau đó. Ban ngày thì tôi thường thấy những dấu chân ướt đi từ toilet phía dưới lên phòng trên, khi thì dấu chân vào phòng tôi, khi thì rẽ sang các phòng bên cạnh, có lần cả hai dấu chân như một người lớn dắt theo một trẻ em, khi thì dấu chân như bị mất một nửa, và dính cả bùn đất… mà xung quanh lẫn trong khách sạn không có chỗ nào có bùn đất hay ruộng vườn gì, chị dọn phòng còn nói, ở một căn phòng trên lầu 3, cứ đóng cửa tủ lạnh thì một lúc sau cửa tủ lại tự mở ra, và luôn có một chai nước bị uống dở để trên bệ cửa sổ, dù trước đó phòng không hề có khách trọ, tôi chỉ nghe chị kể và không được chứng kiến. Tôi chỉ được chứng kiến một chuyện, hôm đó mưa và có một trận bóng đá trực tiếp lúc tầm 2 giờ hơn, tôi thức dậy định xuống sảnh xem bóng, thì thấy những dấu hiệu lạ, đôi giày tôi để dưới giường mất một chiếc, nhìn vào gầm giường tôi thấy chiếc giày chỉ cách chừng 3/40cm tôi thò tay vào lấy, tay tôi chạm phải thứ gì đó như một bàn tay người, mềm và rất lạnh, tôi giật nẩy mình vội cúi đầu nhìn vào gầm giường thì không có gì, đèn ngủ rất rõ là không có gì, tôi ra khỏi phòng rất băn khoăn không rõ mình vừa chạm vào thứ gì. Nhìn sang phòng kế bên thấy điện sáng bên trong chắc có khách ở, cửa sổ thì ba lớp ngoài lớp kính ra còn hai lớp rèm, một lớp rèm thưa hạ xuống lớp rèm kín được buộc sang hai bên, nhìn qua cửa tôi thấy hai người đàn ông đang nhậu thì phải họ ngồi quay lưng ra cửa, trên giường đối diện là chiếc bàn nhỏ của khách sạn, phòng đôi nên có hai giường, phía giường bên kia có một chú nhóc chừng 7, 8 tuổi đang ngồi mặt hướng về phía hai người kia và tôi ở cửa sổ sau lưng họ, chú đang cười, chắc thấy tôi, vì xung quanh ngôi nhà này được phủ kính và hành lang điện rất sáng…
Tôi xuống dưới sảnh xem bóng, hai cậu nhân viên và anh bảo vệ già đang ngồi xem, thấy anh bảo vệ nằm trên chiếc ghế lười xem bóng cùng hai cậu lễ tân, tôi chọc anh, Anh nằm đó cửa sảnh thì đóng, xe khách để ngoài trộm nó bê hết giờ… Anh cười nói, Nay không có khách, trộm nó cũng ở nhà coi đá banh rồi, sếp yên tâm đi…
Hết hiệp 1 tôi chợt như bừng tỉnh… anh bảo vệ nói nay không có khách, vậy ở phòng kế phòng tôi sao vẫn có người?? Tôi nói với hai thằng em lễ tân và anh bảo vệ sự việc lúc nãy nhìn thấy, tất cả đều nói không có khách mà, có khi nào anh nhìn lầm không? Tôi vừa ngủ dậy, bia rượu không uống bao giờ không lẽ mắt tôi hoa?? Để chứng minh tôi rủ anh bảo vệ lên… nhưng, căn phòng bên cạnh đúng là không có ai, tất cả vẫn gọn gàng, chìa khóa để ngay ngắn trên bàn… chỉ có mùi gì đó nồng nồng, tanh tanh trong phòng…
Khi xuống dưới, hai thằng em và anh bảo vệ đã kể cho tôi nghe những chuyện kỳ lạ ở đó, như có lần cả mấy anh em đang ngồi thì có một gia đình hai người lớn và một trẻ em vào thuê phòng, sau khi giao phòng 303 cho khách, thằng em xuống sảnh ngồi tán gẫu tiếp, thì có đt gọi xuống, khách muốn gọi đồ ăn, một thằng đi mua hộ khách và mang lên phòng đó thì chẳng có ai… tất cả ùa đi các phòng tìm thì đều không có khách. Một lần cũng đêm hai thằng em đang ngồi thì hai người đàn ông đi từ trên xuống, họ không đi ra phía cửa mà rẽ sang bên phía sảnh, một thằng em chạy theo gọi, Anh ơi, cửa ra bên này ạ… thì trong sảnh trống trơn, điện sáng trưng và… không một bóng người. Một lần thì một người đàn bà đi xuống vừa đi vừa than phiền là ồn ào không thể ngủ được… rồi chị ta phăm phăm đi thẳng ra ngoài băng qua con đường trước khách sạn rồi… biến mất ngay bức tường rào đối diện, trước con mắt cả ba bốn người. Một lần giáp tết hôm đó cũng ít khách ba bốn người tụ tập ngồi hút thuốc và ăn hạt dưa… thì bỗng tất cả muốn chết ngất vì một người đứng lù lù giữa sảnh, không ai nhìn thấy người đó vào bằng đường nào, và lúc nào… đó là một người ăn mày, quần áo rách rưới bẩn thỉu, tả tơi… chìa bàn tay ra xin… dù rất hoảng sợ và bất ngờ nhưng mấy thằng em vẫn móc tiền lẻ ra cho người ăn mày, không quên bốc thêm ít kẹo bánh và hạt dưa cho người ăn mày, người này chỉ gật gật đầu không nói câu nào, rồi đi ra ngoài… cả bọn ngơ ngác nhìn nhau rồi chạy ra nhìn theo người ăn mày… nhưng người đó như bốc hơi ngay sau khi ra khỏi cửa khách sạn, đèn đường rất sáng, và con đường thẳng tắp không một bóng người. Một lần vào ngày tết, khách sạn không có khách, nhân viên đi chúc tết về tổ chức ăn lẩu ngay ở sảnh có cả ông chủ, bạn tôi. Tất cả hơn chục người đang ăn uống, lúc đó mới chỉ tầm 8, 9 giờ… bỗng một đoàn người trong khách sạn đi ra, ngang qua sảnh nơi mọi người đang ngồi… họ ăn mặc rách rưới tơi tả, có người còn khoác áo đi mưa, có người bế theo con nít… tất cả sững sờ trong giây lát và sau đó là sự hoảng sợ hỗn loạn… Những sự việc đều xảy ra vào đêm khuya hay tầm muộn muộn, 9, 10 giờ đêm…
Còn tôi, sau hôm đó hai hôm, ngày hôm sau phải đi làm tiếp. Đang đêm tầm hơn 1 giờ, tôi chợt ngửi thấy mùi ete nồng nặc và mùi tanh xộc vào mũi, tôi đứng lên rời máy tính, rón rén mở cửa thật nhẹ nhìn ra ngoài… cuối hành lang có một người một chân cụt tới gối vẫn còn băng gạc trắng, họ không chống nạng, dù tôi mở cửa rất khẽ, họ vẫn biết và quay đầu lại… dáng nghiêng nghiêng, nhìn về phía tôi… tôi bước hẳn ra ngoài hành lang và nhìn họ… họ mặc một bộ đồ màu đen đã cũ rách, trên đầu vắt thứ gì đó như chiếc khăn rửa mặt, gầy khẳng khiu, một chân cụt tới gối vẫn còn quấn băng gạc trắng nhờ nhờ… tôi bước chậm lại phía họ từng bước một khi chỉ còn chừng 5, 6 bước chân, họ bỗng thoắt cái nhảy lên ngồi trên chậu cây cảnh ở góc hành lang ngay sau lưng họ, và ngồi với tư thế hai chân thả đung đưa phía dưới… thấy tôi vẫn tiến lại, chỉ chớp mắt họ biến mất rất nhanh, chỉ còn mùi ete và tanh, hôi hôi… y như trong bệnh viện. Người tôi nổi gai và đổ mồ hôi, dù đã đối diện họ khá nhiều lần, nhưng vẫn có cảm giác rờn rợn.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-doi-linh/
Giờ văn phòng công ty không còn ở nơi đó, toà nhà đó gần như bỏ hoang vì đã quá hạn thế chấp vay vốn ngân hàng. Anh bạn tôi không muốn nghĩ tới căn nhà đó và ý định giải quyết nợ để lấy lại căn nhà, vì nhiều lý do… ngoài chuyện kinh tế thì còn nhiều lý do từ những điều quái lạ hay xảy ra ở đó.
Cho tới giờ, xây suốt từ đầu những năm 2000 tới bây giờ vẫn chưa hoàn thiện… đêm đêm những tiếng đục đẽo, cào, cạo… lục cục leng keng như những người thợ hồ vẫn đang miệt mài làm việc trong đó vang lên… khiến những ai ở sát gần đều thấy khó hiểu và nổi gai ốc.