Chuyện hai mẹ con

Chương 17



Phần 17

Vào giữa trưa, chúng tôi đã đến phía đông Kentucky, lái xe chạy theo con đường uốn lượn sâu vào trong dãy núi Appalachian. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi tôi về ngôi nhà thời thơ ấu của mẹ, nhưng tôi nhớ hầu hết những tuyến đường dẫn chúng tôi đến quê hương của bà, nơi chúng tôi đăng ký ngủ qua đêm trong một nhà nghỉ. Mẹ trầm ngâm suy tư và hơi mất tập trung. Tôi lo lắng suy nghĩ về việc đi thăm ngôi nhà cũ của mẹ, nhưng trời đã về chiều và mẹ quyết định là đợi đến sáng. Chúng tôi dành buổi chiều muộn và buổi tối để đi dạo quanh thị trấn, mẹ chỉ trỏ cho tôi biết hàng loạt nơi chốn thời trẻ của mẹ – trường cấp ba, cửa hàng soda vẫn còn mở, nơi mẹ và dì Debbie cùng bạn bè của họ thường đi chơi, và rạp chiếu phim “Công chúa” giờ đây đã đóng cửa.

Đêm xuống, mẹ làm tôi ngạc nhiên khi chúng tôi leo lên giường với một yêu cầu là tôi chỉ âu yếm với mẹ. Tôi hạnh phúc hơn khi biết ơn mẹ tôi, vòng tay ôm mẹ và chỉ ôm giữ cơ thể trần truồng của bà sát bên tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của mẹ trên ngực mình khi mẹ rúc vào tôi, và tôi ngửi được thứ mùi hoa nhài thơm ngát đó dường như bám lấy người mẹ khi tôi vuốt mái tóc đen của bà. Hai mẹ con tôi nằm thức rất lâu, không nói gì cả, thoải mái trong im lặng với kiến thức về tình yêu tồn tại giữa chúng tôi.

Sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu lên đường sớm. Mẹ tôi trông cực kỳ hấp dẫn trong chiếc váy mùa hè không dây. Bỏ lại ông già và hai cậu bé đằng sau, mẹ đã trở lại với những bộ trang phục quyến rũ hơn và cực kỳ nóng bỏng trong chiếc váy màu vàng khiến phần lớn cặp vú đầy thịt của mẹ bị lộ ra. Mặc dù chất liệu vải bám chặt vào cơ thể mẹ, dường như nó mang lại ảo tưởng rằng bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể bật ra khỏi chiếc váy.

Chúng tôi dừng lại vài nơi trên đường đi – một cửa hàng hoa để mua ba bó hoa, và cách nhiều dặm đường ngoài thị trấn trên một con đường cũ và hẹp, chúng tôi dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa bên đường để mua xúc xích hun khói kiểu xưa, bánh quy giòn và đồ uống cho một bữa ăn trưa dã ngoại. Cách thị trấn khoảng 20 dặm, chúng tôi rời khỏi con đường chính và chạy vào một con đường sỏi mà ở cuối đường là những ngọn đồi cách đó vài dặm. Từ đó, chúng tôi chạy xe trên một con đường sỏi khác dốc lên cao và dẫn chúng tôi lên lưng chừng một ngọn đồi, nơi chúng tôi chạy xe vào trong sân trước của một ngôi nhà cũ.

Tôi nhớ rất rõ nơi này. Khi còn nhỏ, chúng tôi thường đến thăm nhà bà cố Polly. Một nhà kho thuốc lá cũ sừng sững dọc theo một bên đồi, cấu trúc gỗ cũ kỹ nghiêng sang một bên trông có vẻ nguy hiểm. Nhà bà cố Polly vẫn trong tình trạng tốt, các bức tường và cửa sổ còn nguyên vẹn. Mẹ đã thừa hưởng ngôi nhà này từ bà nội mình, và đã trả tiền cho một người đàn ông địa phương để trông coi và sửa chữa bất kỳ điều gì cần thiết.

Mẹ đưa chìa khóa cho tôi và tôi mở khóa cửa trước. Ngôi nhà đã cũ xưa, có lẽ là hàng trăm năm tuổi hoặc hơn, được xây dựng bởi những người thợ thủ công lành nghề và thậm chí một nơi đơn giản như thế này cũng có những chi tiết tinh xảo có thể thấy rõ ở mọi nơi. Đây là một ngôi nhà hai tầng, chủ yếu là không gian mở ở tầng dưới với phòng khách và phòng ăn liên thông nhau – nhà bếp và chạn bát đĩa treo tường ở phía tây. Tầng trên là bốn phòng ngủ và một phòng tắm (chỉ được thêm vào những năm 1950 – với một nhà phụ vẫn nổi bật bên ngoài).

Chúng tôi đi vô nhà bếp. Bếp cũi của bà Polly vẫn ở trong một góc nhà và có một cái bàn cũ kỹ, thô ráp, đã trơn nhẵn vì sử dụng thường xuyên, được đặt ở giữa phòng. Tôi nhớ lại những gì mà mẹ và dì Debbie đã nói về ông ngoại Tom và bà cố ngoại Polly. Tôi chỉ vào cái bàn và hỏi:

“Um, đó có phải là cái bàn mà bà cố Polly và ông ngoại…”

Mẹ nhìn vào cái bàn một hồi lâu, dường như lạc hồn trong suy nghĩ – có thể bà đang nhớ lại những sự kiện đã diễn ra từ lâu. Cuối cùng mẹ gật đầu và nở một nụ cười đồi trụy. Di chuyển đến đó, mẹ đáp:

“Đúng rồi, đây chính là cái bàn mà lần đầu tiên mẹ nhìn thấy ba của mẹ đang địt mẹ ổng.”

Mẹ cúi xuống cái bàn ở bên đối diện với cửa nhà và nhìn tôi với ánh mắt đầy nhục cảm.

“Bà nội Polly đang nghiêng người trên bàn như thế này, váy bà bị tốc lên và mấy nút áo đằng trước đã được cởi ra khiến cặp vú to lớn của bà bị thòng ra ngoài. Ba đang địt bà nội thật mạnh từ phía sau. Bà Polly đang hẩy đít ngược ra sau để gặp cặc ba. Cũng giống như hai mẹ con mình địt nhau trong những ngày trước đó con trai.”

Mẹ ngọ nguậy mông đít khiêu gợi của mình để nhấn mạnh và nháy mắt với tôi:

“Có lẽ lần sau mình sẽ tạo lại khoảnh khắc đó!”

Tôi cảm thấy cặc tôi đang cứng lên trong quần jean và với một giọng nói khàn khàn, tôi đáp lời mẹ:

“Chúa ơi, con hy vọng thế!”

Lên lầu, chúng tôi đi qua những căn phòng trống. Mẹ chỉ cho tôi chỗ ngủ trên giường của bà Polly, ở đó dì Debbie đã lần đầu tiên nếm thử lồn mẹ.

“Mẹ tưởng tượng bà nội Polly nghe được tiếng rên rỉ và kêu ré của mẹ. Bà nội của mẹ biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà đã rời đi.” Mẹ cười lớn. “Sáng hôm sau, mặt chị Debbie và mặt mẹ đỏ ửng vì cái chăn như bị đốt cháy từ mấy chùm lông xù xì của mẹ với chỉ. Mẹ với dì cứ bú liếm lồn của nhau suốt đêm, nhưng bà nội không bao giờ để lộ ra là bà đã biết.”

Ở tầng dưới một lần nữa và trong nhà bếp, cả hai chúng tôi cứ liếc nhìn vào cái bàn ăn. Cuối cùng mẹ quay sang tôi và nói:

“John ơi, khi nào mẹ con mình được tự do và rõ ràng có thể sống một cuộc sống như chúng ta mong muốn, mẹ muốn chúng ta trở về đây. Chúng ta sẽ sửa chữa nơi này và biến nó thành nhà của mình. Mẹ rất yêu thích nơi này – nó là nhà của mẹ và mẹ muốn sống ở đây với con.”

Những lời nói của mẹ làm tôi rùng mình, không phải vì sợ hãi hay lo lắng, mà là vì niềm vui chân thành. Trong giọng nói đầy cảm xúc, tôi nói với mẹ:

“Tại sao không hả mẹ? Nơi này có một cảm xúc của nó. Nó hiểu loại tình yêu của chúng ta – nó sẽ là nơi mà chúng ta có thể chia sẻ tình yêu đó một lần nữa.”

Mẹ cười và nhảy vào vòng tay tôi, hôn hít khắp mặt tôi và dụi người bà vào người tôi. Hai mẹ con tôi hôn nhau thật sâu. Tôi đặt tay dưới váy mẹ, phát hiện ra là mẹ lại một lần nữa không mặc quần lót khi hai bàn tay tôi ôm lấy hai mông đít trần trụi của mẹ. Mẹ lôi cặc tôi ra khỏi quần rồi dừng lại và hít một hơi thật sâu.

“Whoa, con trai ơi, chúng ta cần phải đợi một chút đã.”

“Con muốn mẹ, mẹ à.” Tôi nói với giọng khẩn trương.

Được gần gũi với mẹ và không có được mẹ trong hơn một ngày đã khiến tôi nứng cặc rồi.

“Mẹ biết John à. Mẹ cũng muốn con mà, con yêu của mẹ.” Mẹ lại rúc người vào vòng tay tôi và nói tiếp. “Con có thể đợi thêm một chút nữa không? Mẹ cần cho con xem vài thứ và trò chuyện thêm một lát.”

Giọng nói của mẹ đầy khát khao, nhưng cũng có thứ gì khác – cần được trộn lẫn với thứ mà tôi không thể xác định.

“Tất nhiên rồi mẹ ạ, bất cứ điều gì mà mẹ muốn.”

Tôi nói, sẵn sàng cho cặc mình rũ xuống, nhưng không thành công cho lắm.

Hai mẹ con tôi khóa cửa nhà và mẹ dẫn tôi đi lên một con đường sỏi. Mẹ mang theo mấy bó hoa, còn tôi mang theo giỏ đồ dã ngoại. Chúng tôi bước đi trong im lặng, tận hưởng thời tiết ấm áp – tiếng chim hót và côn trùng vo ve, tiếng xào xạc nhẹ nhàng của những chiếc lá trên cây khi gió thổi ngang qua. Chúng tôi nắm tay nhau khi bước đi, và tôi bắt đầu nghe mẹ hát ngân nga một giai điệu phúc âm cũ mà tôi không nhớ được tiêu đề.

Chỉ một lát sau, chúng tôi đã đến một nghĩa trang được cắt tỉa gọn gàng và rất cũ xưa. Người cai quản tài sản của bà Polly cũng gìn giữ nghĩa trang gia đình của chúng tôi. Chúng tôi bước vào và đi giữa những hàng bia mộ cũ, một số hầu như không đọc được, một số có tên bị phai mờ theo thời gian. Khi chúng tôi đến gần một ngôi mộ đá mới hơn, tôi nghe tiếng mẹ thở dài. Chúng tôi dừng lại trước một hòn đá cẩm thạch màu hồng có tên bà Polly và ngày tháng trên đó, cùng một câu ngắn gọn bên dưới có ghi: “Không có gì quý giá bằng tình yêu của mẹ.”

“Cháu chào bà nội Polly, cho cháu xin lỗi bà vì đã quá lâu rồi cháu mới đến thăm bà.” Mẹ thì thầm và quỳ xuống.

Mẹ đặt một bó hoa vào trong chiếc bình bằng đá cẩm thạch bên cạnh ngôi mộ. Tôi nghĩ mẹ sẽ nói một lời cầu nguyện ngắn, nhưng sự chú ý của mẹ lại chuyển sang ngôi mộ bên cạnh đó. Mẹ đưa tay ra nắm lấy tay tôi khi chúng tôi bước về phía đó, và tôi thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mẹ.

“Con đã về nhà rồi ba à.”

Mẹ nói với giọng gần như không thể nghe được. Hai mẹ con tôi đứng trước bia mộ của ông ngoại tôi. Một lần nữa, mẹ quỳ xuống và dọn sạch những bông hoa cũ khô héo trong một chiếc bình nhỏ, rồi mẹ đặt bó hoa thứ hai vào trong bình. Bên dưới tên và ngày tháng của ông ngoại là một dòng chữ ngắn, và tôi cảm thấy rùng mình khi mẹ lướt những ngón tay của mình qua dòng chữ: “Ba yêu dấu.” Mẹ im lặng một hồi lâu, nghiên cứu mộ của ba mình.

“Con nhớ ba, ba à, nhưng con vẫn ổn. Con có dẫn theo thằng cháu ngoại của ba nữa nè. Con ước gì có thể gặp lại ba.”

Mẹ đưa tay ra nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng giục tôi quỳ xuống bên cạnh bà.

“Ba thích nó chứ? Nó làm cho con nhớ đến ba. John là một thanh niên tốt, ba với bà nội sẽ rất tự hào về nó. Nó yêu con và chăm sóc cho con. Con cũng yêu nó.”

Mẹ lau nước mắt rồi cười, hỏi tôi với vẻ mặt hơi ngượng nghịu:

“Mẹ đoán con đang nghĩ là mẹ ngốc quá, phải không con trai?”

Tôi nghiêng người qua và hôn lên những giọt nước mắt cuối cùng của mẹ.

“Không, không hề mẹ à. Con yêu mẹ còn nhiều hơn – đây là một khoảnh khắc đặc biệt.”

Chúng tôi yên lặng thêm vài phút và rồi mẹ giục tôi đứng lên.

“Ba ơi, con yêu ba.” Mẹ nói. “Tụi con sẽ trở lại và thăm ba rất sớm thôi. Con hứa đó.”

“Cháu với mẹ cháu cùng hứa, ông ngoại à.” Tôi nói thêm, những lời nói của tôi khiến cho khuôn mặt mẹ bừng sáng vì hạnh phúc.

Mẹ và tôi đi thăm một vài ngôi mộ khác. Chúng tôi không thể đến thăm mộ mẹ của mẹ, vì bà ngoại tôi cứ khăng khăng đòi được chôn cất tại nghĩa trang gia đình riêng của bà ở cách đây nhiều dặm đường. Chúng tôi dành một ít thời gian trước một bia mộ nhỏ. Mẹ cho tôi biết rằng đây là mộ em trai của mẹ. Cậu tôi chết vì có vấn đề về tim khi chỉ mới 2 tuổi. Chúng tôi đặt bó hoa cuối cùng ở đây.

Mẹ chỉ ra cho tôi thấy những ngôi mộ của ông bà tổ tiên và kể một vài câu chuyện về gia đình chúng tôi. Sau đó mẹ nói:

“Thôi nào con trai, có một chỗ ở trên núi mà mẹ muốn cho con xem.”

Tay trong tay, chúng tôi rời khỏi nghĩa trang và thay vì trở lại con đường rải sỏi, mẹ hướng dẫn chúng tôi lên một lối đi cũ kỹ và gần như đã biến mất dẫn lên phía trên. Ở đây tối và râm mát, chúng tôi cảm thấy mát mẻ hơn khi có những cây sồi già và những cây gai góc thấp thoáng trên đầu chúng tôi, cung cấp rất nhiều bóng mát.

Con đường mòn lúc nào cũng dốc và tôi mừng vì mình đã có sức khỏe tốt. Mẹ tôi, người mà tôi biết đã tập thể dục để giữ cho đôi chân của bà trông xinh đẹp và rất khiêu gợi, dường như cũng không có vấn đề gì khi đi theo lối đường mòn. Mẹ nhìn tôi cười:

“Khi còn là một cô gái trẻ, mẹ có thể chạy lên trên sườn núi này.”

Đột nhiên chúng tôi bước vào một trảng nhỏ đầy ánh nắng mặt trời, được bao quanh chủ yếu là cây cối. Nơi này có đầy cỏ và hoa dại. Với tiếng chim hót ríu rít và một làn gió nhẹ mát mẻ dưới ánh mặt trời, gần như thể Chúa đã thả một khoảng thiên đường nhỏ ngay trong lòng chúng tôi. Bên ngoài con đường mòn là một lối mở với những hàng cây ban cho chúng tôi một khung cảnh tuyệt đẹp của thung lũng bên dưới. Chúng tôi thậm chí có thể nhìn thấy nhà kho thuốc lá gần ngôi nhà của bà cố Polly.

“Wow, nơi này đẹp quá mẹ ơi.” Tôi nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...