Chuyện thằng Hợp
Chương 10
Chủ Nhật rảnh rỗi, tui với Tiến hẹn nhau qua Nhị Xuân – Hốc Môn đi câu cá rô, ngồi thả câu mãi chả được con nào, tui với Tiến rủ nhau vô quán cafe ngồi tám dóc. Tui gợi chuyện trước:
– Phen với mẹ dạo này thế nào?
– Thế nào là thế nào… (Tiến cười)… lâu nay chả có cơ hội “ăn” được phát nào… nhìn đít Mum mà thèm rớt dãi… mà dạo này Mum cưng tui lắm nha… (cười)…
– Công nhận… mẹ phen nhìn ngon thiệt… (cười)… không “ăn” để dzậy uổng lắm… kkk…
– Mẹ phen cũng thua gì… (Tiến cười)… mà công nhận, mẹ phen nhìn gợi cảm thiệt đấy, vừa xinh vừa gợi cảm. Mà xưa giờ tui đi chơi gái cứ đâm đầu vào mấy đứa teen teen, chảnh choẹ, đúng là ngu thật, đến giờ tui mới nhận ra vẻ đẹp tròn trịa của các quý bà trung trung…
– Ừ… chính ra phụ nữ có chồng, con rồi nó có vẻ đẹp chín muồi… (tui cười)… phen dùng từ “tròn trịa” là cực chuẩn đấy. Nghĩa là vuông vắn, đầy đặn… gì nhỉ… khó tả quá… đại loại là… hoàn chỉnh, đúng rồi… là hoàn chỉnh.
– Ừ… kiểu như “Mẹ tròn con vuông” ấy… Nghĩ lại cũng lạ, xưa giờ tui có để ý đến sức hấp dẫn của Mum bao giờ đâu, thậm chí toàn lánh mặt… từ hôm thằng Lâm cùi nó rủ tui đụ má nó tự dưng về nhìn Mum bằng cặp mắt khác rồi nghiện luôn hi hi… dzậy có mấc dạy quá không phen? (Cười)
– Đa số phen ơi… (tui cười)… tại vì mẹ tụi nó già, xấu các cái thôi, hoặc là hoàn cảnh nào đó… chứ mẹ ruột còn trẻ đẹp thì chả có đứa con trai nào mà không ham muốn cả, đặc biệt là bọn dậy thì…
– Ừ… tui cũng tìm hiểu nhiều rồi, đa số đều có ham muốn nhất định ở nhiều mức độ khác nhau, nhẹ thì nhìn lén mông vú, xem trộm mẹ tắm, thay đồ, hơn tý nữa thì trộm quần lót mẹ để hít hà, thủ dâm các cái. Rồi sờ lồn, bóp vú, số dám đụ mẹ thì chỉ ít thôi…
– Thì bởi… (tui cười)… nhìn lén nó chỉ cách sờ lồn một xíu, sờ lồn cũng chỉ cách đụ một chút xíu, nghĩa là nếu có điều kiện thuận lợi thì đứa nào cũng sẵn sàng đụ mẹ nó hết…
– Ừ… cứ đứa nào nhìn mẹ ruột mà thấy nứng thì đứa đó sẵn sàng xúc hết… (Tiến cười)…
– Tui biết có trường hợp thằng con ngoan ơi là ngoan, không chơi bời gì hết, suốt ngày chỉ cắm đầu lo học, mà cũng không có bất cứ ham muốn nào với mẹ. Rồi cu cậu du học bên Úc, ba mẹ qua dự lễ tốt nghiệp, rồi tự dưng cậu nổi hứng thích mẹ, vậy là xúc luôn bà mẹ đáng kính của cậu ta.
– Chắc giống tui… (Tiến cười)
– Ờ… khác chỗ là quý tử kia chăm học và ngoan từ bé hi hi…
– Phen kể đi… nghe tò mò quá…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện thằng Hợp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-thang-hop/
Hồi tháng Chín năm ngoái, Cô Út (em gái ba) dẫn Ty ra biển ngắm mặt trời lặn, Hoàng hôn ở Perth đẹp lắm, mặt trời lặn chứ không mọc lên từ phía biển như ở xứ ta. Hai cô cháu đang ngồi trò chuyện thì có một người phụ nữ với dáng vẻ quý phái ngập ngừng đi tới, có vẻ như cô ấy đang lo âu điều gì đó, lại gần hai cô cháu tôi, cô ấy cúi người rồi ấp úng hỏi:
– Hê – lô, cô cậu biết tiếng Việt không ạ…
Ty cười rồi trả lời:
– Dạ… em từ Việt nam tới đây, chị muốn hỏi điều gì ạ?
Ngập ngừng một lát, cô ấy nói:
– Cậu là sinh viên ạ?
– Dạ vâng… em là sinh viên.
– Cậu học trường nào thế?
– Dạ, em học ĐH Y chị ạ?
– Ý tôi là cậu học trường nào?
Hiểu ý cô ấy, tui cười rồi nói:
– À… ý chị em học trường nào bên đây phải không ạ? Không… em học ở Việt nam.
– Tôi cứ tưởng cậu là du học sinh. Thế cậu qua đây du lịch ạ… Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô cậu.
– Dạ… không có gì ạ… nhưng mà chị cần gì? Cô của em đây là dân bản xứ có thể giúp chị… À, cô em không sành tiếng Việt đâu, chị cứ nói em nghe cũng được…
– Ôi… thế thì tốt quá, tôi đang muốn hỏi chút việc.
– Chị cũng qua đây đi du lịch ạ… chị có điều gì khó khăn cứ nói, nếu em và bà cô đây có thể giúp được thì sẵn sàng ạ…
– Thế thì may mắn quá, cũng may là cậu học Y khoa nên tôi dễ nói chuyện, nói thật với cậu tôi cùng ông xã qua đây để dự lễ tốt nghiệp của con trai lớn…
– À… em hiểu (tui cười thân thiện)… con chị lớn vậy rồi à… Thế… chị cần gì ạ…
– Ông xã và tôi quan hệ, do sơ suất nên tôi để ảnh xuất vào trong, tôi muốn tìm mua thuốc ngừa khẩn cấp mà không biết chỗ nào bán, với lại tôi không biết tiếng Anh, cậu có thể giúp tôi được không?
– Tưởng gì… (tui cười)… cái này có lẽ cô em giúp được chị. Đây là cô ruột em, cô sinh ra là lớn lên bên này ạ…
– Ôi… thế thì may mắn quá… cậu nhờ cô ấy dùm tôi…
– Chị ráo kinh lâu chưa?
Ty hỏi xong thì cười thân mật cho chị yên tâm, chị có vẻ bất ngờ và ngạc nhiên trước câu hỏi của Ty, cũng đúng thôi, chả có thằng thanh niên, con trai nào hỏi phụ nữ như thế cả. Chị ngập ngừng một lúc rồi nói nhỏ như kiểu sợ ai nghe thấy:
– Cậu biết về sản khoa à… (cười kiểu mắc cỡ)… ráo kinh cũng cỡ 13 – 14 ngày rồi cậu à… hôm nay ngày nguy hiểm… tôi lo vỡ kế hoạch… (chị cúi đầu cười bẽn lẽn)… tôi 3 đứa con rồi…
Ty trao đổi câu chuyện của chị với cô Út thì cô sẵn sàng giúp đỡ… cô Út hỏi chị hay dùng loại gì, sau khi nghe Ty phiên dịch thì thấy chị cúi đầu bẽn lẽn:
– Từ nào giờ tôi có xài đâu mà biết… cậu nói với cô giúp tôi là mua loại tốt ấy, để tôi gửi tiền trước, mua ít thôi, cỡ vài ba ngày là được, cảm phiền cô cậu giúp tôi.
– Ba chuyện vặt vãnh này… (tui cười)… đồng hương gặp nhau ở nơi đất khách quê người mà chị phải ơn huệ mãi. Thôi được, để em chỉ định cho…
– Cảm ơn cậu…
Cô Út ra lấy xe đi mua thuốc cho chị, lúc này chị mới rón rén ngồi cạnh tôi:
– Cô ruột cậu sinh ra lớn lên bên này à?
– Dạ vầng… ba em là anh Hai, còn cô là út, ông bà nội qua đây mới sinh cô ấy. Hồi đó ba em đang yêu mẹ nên ở lại. Con chị học trường nào bên này ạ…
– À… à… em nó học ở Cu – tin… gì gì đó, nó học công nghệ thông tin.
– Em biết rồi… là Curtin University…
– Tôi cũng không biết rõ, tiếng Anh tôi dốt nên ba khoản này tui không được rõ…
– Em nó ra trường đã chuẩn bị vào công ty nào làm chưa ạ?
– Không, tôi nghe ba con nó bàn với nhau là học tiếp sau Đại học gì gì đó nữa…
– À… vậy là học tiếp thạc sỹ, có chí phết nhỉ… (tui cười)
– Con tôi nó ngoan từ bé cậu à… suốt ngày chỉ ăn với học, thằng bé ở nhà miết rồi nó trắng… như con gái ấy…
– Em cũng ở nhà miết mà đen thui… gì đâu á…
– Như cậu đâu có đen đâu… (chị cười)…
– Vầng… chỉ là không trắng thôi chị nhỉ… (tui cười)… mẹ em cứ chê em đen…
Thấy chị hơi buồn buồn nên tui pha trò cho chị vui, chị cười rồi hỏi:
– Mẹ cậu năm nay nhiêu tuổi rồi…
– Dạ… mẹ em năm nay hơn 4 chục rồi, mẹ sanh năm 78 ạ…
– Thế thì mẹ cậu còn ít hơn tôi 3 tuổi lận…
– Úi… nhìn chị còn trẻ thế… (tui cũng hơi ngạc nhiên)… thế thì con phải gọi bằng bác à… Con thua bác gái đúng 2 con giáp.
– Cậu gọi bằng gì cũng được… (cô cười)
– Vậy thì gọi bằng cô cho trẻ nhé… cô qua đây mấy lần rồi ạ…
– Tôi qua lần đầu, trước đây ba nó qua… giờ nhân tiện nhà trường mời nên tôi mới đi một chuyến cho biết đây biết đó…
– Thế… nhà chị ở tỉnh nào ạ?
– Tôi ở Bình Dương…
– Em Sài gòn nè… em Phú Nhuận…
– Tôi ở Thuận An…
– Thế thì cô cũng gần Sài Gòn…
– Thì tôi ở giáp Thủ Đức đó, qua Phú Nhuận chút xíu…
Lúc này Ty mới đưa mắt từ dưới lên trên nhìn kỹ bà cô mà từ nãy giờ mình vẫn xưng hô chị chị em em. Một người phụ nữ đẹp quý phái, từ giọng nói, đến nụ cười tỏa sáng, đến vẻ bề ngoài toát lên cô là một người phụ nữ hiền lành và phúc hậu. Làn da tươi tắn, mịn màng, trắng nõn với mái tóc nâu tự nhiên, khuôn mặt rất khả ái dễ mến. Dù trong bộ quần áo rộng thùng thình như khoác tấm vải lên, nhưng cũng thấp thoáng những đường cong gợi cảm, khiến cho người đối diện vẫn có thể hình dung ra bóng dáng của một cơ thể khỏe khoắn, tròn lẳn, đẫy đà. Có lẽ thứ duy nhất trên khuôn mặt cô để lại dấu ấn của thời gian, của tuổi tác đó là phần mỡ dưới cằm hơi xệ xuống, nhưng nó lại toát lên vẻ quý phái phúc hậu, được tôn lên nhờ cái cổ ba ngấn trắng ngần, tui chợt nuốt nước bọt khi có ý nghĩ xác thịt với người phụ nữ mà mình vừa gọi bằng chị, bằng bác, bằng cô này…
– Cậu nè… cậu đang nghĩ gì thế? (Bà cô gợi chuyện)
– Dạ… cháu đang ngắm mặt trời lặn, bây giờ nó chỉ còn một quầng sáng màu đỏ cuối chân trời. Khác với biển Mũi né, Nha Trang, Đà Nẵng… biển ở đây có mặt trời lặn…
– Cậu có tâm hồn nghệ sĩ héng… (cô cười)… phía mặt trời đang lặn đó là ở đâu vậy ha cậu?
– Là Việt nam mình đó cô… (tui cười)… khi nào về Việt nam mình bay theo hướng đó… Chừng nào cô về?
– Tôi cũng hông biết nữa, là do ông xã với thằng nhỏ sắp xếp…
– Ở nhà cô làm gì…
– Tôi làm thời trang… nhưng lâu lâu tự may cho mình thôi… (cô cười)… tại chú không cho làm nữa…
– Vậy thì cô mới là nghệ sĩ chứ… (tui cười)… mai mốt cháu chỉ biết rạch bụng người ta thôi…
– Cậu dí dỏm hen… cậu tính chơi khi nào thì về…
– Khi nào mẹ nhớ, mẹ gọi điện thì về…
Cô cười tươi với hàm răng trắng muốt, vừa đưa chân di di xuống cát, cô nói nhỏ chỉ vừa đủ tui với cô nghe:
– Coi bộ cũng thương mẹ ha… (cười)…
Hai cô cháu đang nói chuyện thì bà cô Út cũng vừa về. Sau khi đưa thuốc cho bà cô thì bà ấy cứ khăng khăng hỏi hết bao nhiêu tiền để thanh toán thì cô Út cứ xua tay lịa lịa, có vẻ như cô đã vận dụng hết tất cả vốn liếng tiếng Việt để chậm chạp nói được một câu:
– Ồ không… không đáng bao nhiêu tiền… nếu là perthies (người Perth) thì Vanny sẽ lấy tiền, nhưng là người Việt nam đồng bào thì Vanny không bao giờ lấy… cô cứ cầm mà dùng, pill thuốc này cô dùng 1 lần nhé…
Cô cảm ơn rối rít rồi chào tui với cô Út, khi cô quay gót, tui nói với theo:
– Nè cô… cô đẹp lắm luôn á… nhìn cô giống mẹ cháu lắm luôn.
Cô cười tươi, định quay lưng đi thì cô bỗng quay lại:
– Nè cậu… cậu cho tôi xin số điện thoại, để có gì tôi còn gọi điện nhờ cậu tư vấn.
– Dạ… cô đưa điện thoại đây cháu bấm cho… và đây là danh thiếp của cháu… có gì cô cứ gọi cho Đàm Việt Ty… thực tập sinh ở phòng khám này đây ạ.
– Tên Ty… (cô cười)… nghe ngồ ngộ hi hi… Cao to đẹp trai thế kia mà gọi là Ty…
– Tại mẹ cháu đặt vậy hi hi… mà cháu cũng thích cái tên này…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện thằng Hợp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-thang-hop/
– Hà hà… tui đoán thể nào phen cũng đụ được bà cô này… kkk…
Tiến ngắt ngang câu chuyện rồi hai thằng cùng phá lên cười…
– Đang kể chuyện thằng con thì phen lại quàng tui dzô… đâu có dễ ăn vậy phen, đặc biệt tuổi cô tuổi bác mình rồi…
– Nhưng kiểu gì phen cũng “ăn” được… (Tiến cười)
– Chuyện khó thế mà phen cũng nghĩ được ra… (tui cười)… bà cô này rất đẹp, so với mẹ phen cũng được tám phần. Nhưng bà cô này cũng khó như mẹ phen vậy đó, nghĩa là hạng người không dễ gì tiếp xúc… Bà này sống kiểu khép kín, tuýp người sống kiểu lề lối cũ, không cởi mở như chị Nga với chị Oanh. Do đó tui biết mình đang ở đâu chứ, không chủ động liên hệ, vì biết mình có liên hệ cũng khó mà gặp được…
– Phen bó tay à… (Tiến cười)…
– May là bà cô lại chủ động liên hệ với tui hi hi… kiểu như bế tắc không còn lựa chọn nào hơn ý, sống khép kín quá rồi cũng có chỗ hở, và tui khai thác triệt để chỗ hở đó…
– Tui biết ngay mà… (Tiến cười)… nghe hấp dẫn quá… phen kể tiếp đi… cứ có dzụ phen “ăn” được là tui thấy hấp dẫn rồi… hi hi…