Chuyện tình tay ba
Chương 1
Số là hồi cấp 3, em cũng nghịch ngợm chơi bời, học hành chểnh mảng lên khi thi đại học ngó trước ngó sau cũng bập bõm được hơn chục điểm, ngày nhận được tờ giấy báo kết quả em buồn đến phát khóc. Với số điểm ít ỏi 12 còn chưa đủ điểm sàn thì đi đâu bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ biết trách mình, quãng thời gian chơi bời, đàn đúm thật đã làm em đánh mất nhiều thứ quá… Ở nhà ôn luyện 1 năm nữa? Không, ý nghĩ đó đã bị em gạt phăng đi ngay khi nó hình thành. Vì sao? Vì em hiểu kiến thức trong đầu em giờ nó như tờ giấy trắng, và 1 năm có ôn luyện đi nữa thì cũng chả được ích gì, vì nếu còn ở nhà thì bạn bè, các trò chơi lại lôi cuốn thì cũng công cốc.
Và rồi trong 1 tuần sống trong sầu não, ảm đạm (thực ra là có mấy ngày) thì mẹ em có về và nói rằng, trên Hà Nội có quen 1 người có thể xin được cho em vào 1 trường XYZ… Tia sáng hy vọng bừng lên, trước mắt em 1 viễn cảnh tươi sáng đang hé mở (Các bác biết vì sao em sung sướng vậy không, vì thời gian em chơi bời, vùi đầu vào điện tử cũng như đi chơi cùng đám bạn nó quá nhiều tới mức mà em thấy nhàm chán tất cả). Không chần chừ em vội gật đầu cái rụp và hứa sẽ ngoan ngoãn học hành… (Lời hứa mà cứ hứa cho người nhà vui trước đã)…
Rồi cái ngày em khăn gói lên thủ đô phồn hoa cũng tới. Đi cùng em còn có mẹ vì còn phải lo tìm chỗ ở cho em rồi mới về được. Chà chà, đây không phải là lần đầu tiên em lên Hà Nội (vì cũng có người nhà sống ở trên này, hè em cũng hay lên chơi) nhưng cái cảm giác sẽ được tự do tự tại ở mảnh đất mới này nó vẫn làm em bỡ ngỡ và hồi hộp. Đi trên đường hết ngó trái rồi lại quay sang phải, phố xá tấp nập, người đông như kiến làm em cũng thấy vui. Chứ như ở dưới chỗ em, đi ngày đã hết đường. Đúng là các cụ nói không sai “Đi cho biết đó biết đây, Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Sau khi lo xong chuyện nhà cửa, thủ tục… mẹ em cũng lên đường về dưới nhà. 1 ngày không có người thân, không có bạn bè, không có ai quen biết bên cạnh, và em đã bắt đầu cuộc sống tự lập như vậy.
Chỗ em trọ là dãy trọ cao 4 tầng, em ở tầng thứ 3, cũng khá là rộng rãi và thoáng mát. Tính em thì thích tự do cho nên em ở có mỗi mình, không phụ thuộc vào ai cả. Muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn đi lúc nào thì đi. Và cũng từ dãy trọ này mà em đã có một kỉ niệm khá đẹp quãng đời sinh viên, thế mới biết sinh viên mà không ở trọ thì phí cả đời sinh viên các bác à.
Số là thế này, hôm đầu dọn đến em đã ngáo ngơ ngó trước ngó sau coi có bóng dáng thiên thần nào hiện diện quanh đây không (đàn ông mà, bác nào chả thế). Sau một hồi tăm tia thì cũng chốt lại được mục tiêu là phòng cuối cùng. Lúc em dọn đến cũng là lúc bé ra phơi quần áo, những bộ đồ lót sặc sỡ sắc màu được bé treo lên dây làm lòng em xao xuyến, quyến luyến nhìn mãi không thôi. Dường như thấy em để ý cô bé cũng mau lẹ phơi rồi quay ra ngó em cái. Trộm vía, được cái là đẹp trai thì em cũng có, cao ráo thì cũng gọi là đủ dùng, lại thêm quả đầu lúc đấy hãy còn màu mè đôi chút lên chắc cũng để lại tý ấn tượng. Nhoẻn miệng cười cái rồi bé bước vào trong phòng. Mệt mỏi vì dọn đống đồ lên em cũng vào phòng làm một giấc chưa kịp đi thăm nom “hàng xóm láng giềng” Mà em thấy có phòng đếch nào ở nhà đâu ngoại trừ phòng bé kia, thôi thì cứ làm giấc tính sau…
Đang lim dim chìm trong giấc ngủ thì bỗng ở đâu những tràng cười nắc nẻ của 1 đống vịt giời văng vẳng bên tai. Yêu tinh hay yêu quái? Em giật mình đánh thót một cái rồi bật dậy lấy lại tinh thần. Hóa ra là tiếng của mấy em ở tầng trọ đã về. Hú hồn tưởng yêu quái phương nào tới quấy nhiễu. Cũng như ai, em mở cửa giả bộ ra ngoài vươn vai hít thở không khí buổi chiều tà cái, đập vào mắt là khoảng 6 em, mỗi em một sắc màu khác nhau và cũng 1 diện mạo khác nhau. 2 bên ngơ ngác nhìn nhau 1 lúc rồi em cũng nhanh miệng nói:
– Chào mọi người! Em mới chuyển đến…
Vừa nói dứt lời xong thì 1 em à không phải chị mới đúng tới rồi nói:
– Chào bạn, mình là Thủy, bạn là sv à, học trường nào vậy, bạn năm mấy?
Sau khi trả lời hết các câu hỏi thì trong nhóm đó cũng có một em nói với ra bảo cũng đang học trường đó nhưng lại hơn em 1 khóa. Lúc này em mới ngộ ra một điều là ở cái tầng 3 này chỉ duy nhất mỗi em là con trai, và hiện tại đang là nhỏ tuổi nhất. Như vậy chỗ này toàn máy bay. Đang buôn chuyện vui vẻ thì ở phòng cuối cùng (Nơi có cô bé xinh xắn mà em tăm tia hồi chiều) 2 em cũng chạy tới rồi trò chuyện cùng. Giờ em mới được nhìn gần tận mặt. Phải nói em ngất ngây như con gà tây luôn.
Cô bé có mái tóc dài, để mái lệch sang một bên, khuôn mặt thon gọn, đôi môi mềm mại mỏng manh, lúc đấy em nhìn còn thấy ươn ướt, 1 cảm giác khó tả cho em và khó chịu cho thằng nhỏ của em. Có thể nói em đã bị cái nhìn đầu tiên này cuốn hút, dường như ánh mắt săm soi quá mức của em đã bị nàng và mọi người nhìn thấy, mấy bà cô bên ngoài chưa gì đã “aaaaa” hết cả lên làm em cũng thấy ngượng và nàng cũng ngại. Em vội quay đi rồi trêu mấy bà, được cái tính em cũng vui nên mọi người cũng không để ý gì nhiều vào vấn đề đó.
Nói chuyện một hồi thì cũng biết được nàng tên Hương, bằng tuổi em, cũng đang chuẩn bị nhập học vào một trường ngay gần khu đó. Có thể nói cô bé đó đã làm em thấy xao xuyến ngay lần đầu gặp, nét mặt hiền dịu đã làm trái tim em thổn thức, phải thức mấy đêm quay tay mới đỡ cơn vã. Khuyết điểm của nàng có lẽ là hơi thấp bé, cao chừng 1m55 gì đó, nhưng không sao vì em đã chọn nàng là mục tiêu để bắn hạ rồi. Lạy chúa, cảm tạ người đã cho con tới được nơi này, con hứa sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để không phụ tấm lòng của người. Hehe.
Sau buổi làm quen hôm đó em cũng lấy được số của Hương cũng như mấy bà chị máy bay phòng kế bên.
Rồi ngày nhập trường cũng đến, Cha mẹ ơi, không hiểu sao ngay lúc đầu em chọn cái ngành “Trắc địa” này, lớp em… không một bóng hồng nào, à nhầm có 3 bóng hoa nhưng toàn hoa dâm bụt. Số phận thật là trêu ngươi, dường như thấy mình ở xóm trọ lạc vào giữa vườn hoa nên bây giờ đi học rúc vào toàn rừng chym. Cũng may còn có người đẹp ở nhà nên trong lòng cũng an ủi được bớt phần nào.
Ngày đầu nhập học cũng suôn sẻ, trường lớp mới cũng có vẻ vui, bạn bè tứ xứ khắp nơi. Đúng là sinh viên có khác. Sau khi tan học, em phi về nhà, từ trường tới phòng trọ tầm khoảng 3km, về gần tới chỗ trọ thì em thấy Hương, nàng đang đi chợ. (Ngay đầu ngõ có cái chợ nhỏ, bác nào từng là sinh viên cũng không lạ cảnh này). Dừng xe cái kít một phát, em gọi giật:
– Hey, đang làm gì thế Hương?
Nàng quay ra, thấy em liền nhoẻn miệng cười nói:
– A… Đ hả, H đang đi chợ mua đồ ăn về nấu, Đ đi chợ luôn không?
Híc tính em con trai nó hay lười, em ngại nhất là khoản chợ búa, nấu nướng. Từ hôm lên toàn đi ăn cơm hàng nghe thấy vậy em bảo luôn:
– T ngại nấu lắm, thôi tí đi ăn cơm hàng thôi…
Nghe em nói vậy nàng bảo luôn là thế tí sang ăn cùng Hương với M (M là bạn cùng phòng). Chần chờ gì nữa, em giả vờ lưỡng lự một lúc rồi gật đầu cái rụp. Hehe cơ hội đây rồi, sau khi mua xong thì thiếu mấy thứ mà ở chỗ nhỏ này không có bán, em kêu Hương ngồi lên xe rồi chở lên chợ trên mua.
Quãng đường dường như dài vô tận không phải vì xa (có mấy trăm mét thôi mà) mà là do em cố tình đi chậm, để tận hưởng cái khoảnh khắc đáng nhớ đó. 2 tay nàng mỗi tay đều phải cầm một thứ cho nên không thể chống vào người em để đảm bảo an toàn. Thêm nữa chắc cũng do thân quen rồi nên nàng cũng không có vẻ gì e dè, lên cái là đùi quặp luôn vào mông em luôn. Ôi cặp đùi nõn nà kia đang hiện diện ngay đằng sau em, bộ ngực căng tròn cũng ngay đằng sau, làm cách nào để hưởng thụ trọn vẹn niềm vui bây giờ.
Bỗng… keeeet…
Mẹ cha thằng ku đi ngược chiều, ham hố lượn lách tí thì em tông phải, may phanh kịp. Trong cái rủi có cái may các bác hiểu rồi chứ, do quá bất ngờ nên cả người nàng ập luôn vào em, lúc đấy em cảm nhận rõ được bầu ngực của nàng, nó mềm mại và to làm sao. Mềm như vậy đích thị là hàng thật, không phải nhờ đồ lót rồi. Quay lại hỏi em vờ như không biết rồi hỏi nàng có làm sao không… bla bla… Sau khi biết không làm sao em đi tiếp. Khi về tới nhà trọ mới có trò hay các bác à.