Chuyện tình thời sinh viên - Quyển 1

Chương 3



Phần 3

Những ngày sinh viên đầu tiên của tôi trôi qua đều đều, tôi với thằng Hùng đều đi học buổi sáng, chiều ở nhà ngủ, tối ở nhà xem tivi, nghe ông Tú kể truyện tán gái. Ông Tú vừa kể truyện vừa thêm thắt yêu tố sex nên bọn tôi nghe kích thích lắm. Nào là:

Em người yêu đầu trắng lắm, lại nhoe nhét nước. Nào là có lần đi công tác dân tộc được em dân tộc cho uống 1 cốc rượu thuốc trước khi làm tình, tối hôm đấy ông ý chén 6,7 phát không biết mệt. Cái giường trong phòng ngủ nó kêu cọt kẹt và có mấy cái thang gẫy là do có hôm ông ý dẫn gái về chơi sập cả giường nên giờ yếu lắm … Sau này mới biết ông này chém gió thành thần nhưng lúc đó bọn tôi vẫn tin sái cổ. Hôm sau 2 thằng còn phải gia cố thêm cái giường nếu không đêm đang nằm nó sập thì bỏ mẹ.

Mấy bà hàng xóm thì chiều nào cũng sang hái xoài với xin nước, thằng Hùng hay sang đấy làm giúp mấy vấn đề điện đóm nên được mấy bà quý lắm, thỉnh thoảng lại cho đĩa nộm hay cốc chè tự nấu làm quà. Thằng này cũng nhiều chuyện lại có cặp mắt rất tinh nên hôm nào đi về nó cũng cập nhật cho tôi.
– Hôm nay bà Ngà màu đỏ nhé, hình như ren.
– Hôm nay em Thúy trắng chấm bi hồng nhé.
– Hôm nay bà Lan đéo mặc gì hay sao ý, tao thấy phẳng lý không gợn gì cả.
Đấy… đm thằng chó hôm nào đi chơi về nó cũng cập nhật tình hình quần lót của mấy bà đấy để về thủ dâm tư tưởng thế đấy. Biến thái đéo tả nổi.

Đi học 2 thằng lúi cúi đi bằng xe bus. Sáng dậy sớm ăn mì tôm rồi đi bộ hơn cây mới ra đến bến. Xe bus buổi sáng đông nghịt, hầu hết là học sinh, sinh viên đi học buổi sáng. Tôi với thằng Hùng lên gần đầu bến nên thỉnh thoảng vẫn có ghế, thường thì cả 2 thằng cùng ngồi, không thì nhường nhau mỗi thằng ngồi một hôm rất là công bằng. Hôm đó còn đúng 1 ghế trống lại đến lượt tôi ngồi, thằng Hùng đứng bên cạnh gà gật. Đến bến tiếp theo 1 đoàn người lên, do đi giờ này nên không có người già và phụ nữ có thai nên không bắt buộc phải nhường ghế, nếu có ga lăng thì nhường cho các em xinh tươi thôi. Tôi thì chẳng có ga lăng mấy nên cứ giả vờ lơ mơ ngủ.

Hôm nay đứng trước mặt tôi là 1 em gái học sinh cấp 3, học trường gì tôi cũng không rõ. Nhưng dáng vẻ rất buồn ngủ chắc do học bài khuya nên đang vịn vịn vào ghế của tôi gà gật, dáng vẻ mệt mỏi lắm. Thấy vậy tôi lại nhớ đến thời học sinh vất vả của mình, tự nhiên nổi hứng tôi đứng dậy khều tay em bảo:
– Em ơi, ngồi ghế anh đây này, anh sắp xuống rồi.

Thằng Hùng do xe đông nên đã bị dồn xuống dưới, nhìn tôi mà mồm há ra như đang xem sex, chắc ngạc nhiên quá bạn bè thì đéo nhường, nhường cho đứa ở đâu. Em học sinh cũng ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi phịch xuống, không quên lý nhí cảm ơn. Tôi đứng bên cạnh em. Lúc này tôi mới nhìn kỹ cô bé cũng khá xinh, cao, sống mui cao và đặc biệt là trán cũng cao, trông rất bướng. Sau khi ngồi xuống em lại tiếp tục gà gật, má hồng hồng, miệng há ra, tôi nghe thấy cả tiếng thở phì phò như kiểu tịt mũi. Đến khổ, đúng là học sinh thành phố, ốm mà vẫn phải gắng gựa đi học, cứ như tôi ngày xưa c3, chỉ cần hơi hắt hơi cái là đã trốn học ở nhà chơi rồi.

Sau lần đấy, chẳng hiểu sao tôi cứ bị vương vấn mãi hình ảnh của em học sinh bị tịt mũi hôm đó, thấy trong trắng và ngây thơ lắm. Từ đó tôi cũng chẳng muốn ngồi khi đi học buổi sáng, bốc phét với thằng Hùng là bị trĩ, buổi sáng đi ỉa đau đít nên khi có ghế tôi cũng toàn nhường nó ngồi, đổi lại trưa về tôi bắt nó nấu cơm rửa bát. Tôi hay chú ý hơn khi đến bến xe bus cấp 3 hôm nào tôi nhường ghế hay lên. Gặp em cũng chỉ khẽ chào anh ạ, sau đó im bặt. Nếu hôm nào đứng cạnh tôi cũng chẳng bao giờ nói gì. Chỉ đứng gần thôi. Hồi đó nhát lắm, đứng trên xe cùng nhau gần 30 phút mà chẳng nói chẳng rằng, cứ im như phỗng, nhìn như thằng đụt ý. Em thì cũng vẫn thế, sáng nào cũng gà gật, mà khổ xe bus hôm nào cũng đông, mấy lần tôi định bảo thằng Hùng nhường ghế cho em nhưng sợ nó trêu nên lại thôi.

Cứ thế trôi qua, tôi rất muốn biết em học cấp 3 trường nào, tên là gì nhưng chả dám mở mồm ra hỏi giữa xe bus. Thấy tán gái trên xe bus bao nhiêu con mắt nhìn vào ngại lắm. Tầm 1 tháng sau tự nhiên cái đầu thông thái của tôi mới nghĩ ra 1 cách xưa nhất quả đất, đó là theo dõi em. Chả là khi tôi xuống bến xe cổng trường, em vẫn chưa xuống, tôi chỉ cần không xuống bến hay xuống mà ngồi cùng em đến khi em xuống sau đó đi bộ theo em là biết ngay. Suy nghĩ đắc thắng trong đầu làm tôi cứ cười hềnh hệch suốt tối như thằng hâm. Hôm sau dậy sớm, ấp ủ bao nhiêu dự định, tôi dậy sớm gọi thằng Hùng đi học mà sao hôm nay thằng này lề mề đéo tả.

– Nhanh lên, trong nhà tắm có gì hay mà mày chết dí trong đấy thế?

– Còn sớm mà, tao đang đi ỉa tí.

– Sớm cái đầu mày á, mày không đi ra tao đi trước đấy.

– Đây, hôm qua ăn cái gì mà sáng đau bụng qá.

Thằng Hùng nhăn nhó đi ra, chắc quên mẹ cả rửa tay, tôi cũng kệ mẹ, không thèm nhắc nó,nhưng nghĩ thầm trong đầu là nhớ không được để thằng này khoác vai như mọi ngày.

Trên xe bus tôi hồi hộp lắm, cứ xớn xa xớn xác như thằng bắt trộm chó. Đến bến em hay lên tôi căng mắt ra nhìn nhưng chẳng thấy em đâu. Vẫn giờ đấy chuyến xe đấy giống hệt mọi ngày nhưng chẳng thấy bóng người con gái với cái ba lô trên vai đâu. Chết mẹ, chắc hôm nay 20.11 chắc em được nghỉ học, nghĩ mà bực đéo tả.

Hôm sau thì tôi gặp em, vẫn chẳng ai nói năng câu nào, em lên xe thấy tôi cũng chỉ hơi gật đầu chào rồi lại tiếp tục gà gật. Do đã bảo trước nên đến bến bus cổng trường tôi, thàng Hùng đi xuống luôn không cần chờ tôi như mọi ngày. Tôi thì vẫn vừa đứng vừa để ý xem em chuẩn bị xuống đâu để đi cùng. Loa trên xe gọi: Điểm dừng tiếp theo: “Núi Trúc” thì em xuống. Tôi cũng hòa vào dòng người lẽo đẽo theo sau. Đường phố trên này tập nập lắm, xe cộ cứ đi vù vù, toàn là váy ngắn đùi trắng nên tôi nhìn cũng hoa cả mắt. Thấy tôi lò dò xuống, em cũng ngạc nhiên hỏi:

– Hôm nay anh không đi học ạ? (vậy là hôm nào cũng ngủ nhưng cũng chú ý đến tôi đấy)

Đây là lần đầu tiên em hỏi chuyện tôi nên tôi run lắm, tí nữa phọt ra: anh đang đi theo dõi em đấy. May mà hãm được. Vừa đi tôi vừa trả lời:

– À ừ. Hôm nay anh qua đây gặp người bạn. Em học khu này à?

– Vâng, em học trong kia. Anh gặp bạn ở đâu ạ?

– Ừ anh cũng hẹn bạn ở trong kia?

Nói xong lại im lặng, tôi chả biết hỏi gì nữa, em cũng chẳng nói gì, chỉ lẫm lũi đi. Khu vực trường em có rất nhiều hàng quán, đồ ăn, hàng quần áo, là 1 khu khá nổi tiếng và sầm uất ở Hà Nội. Không muốn để lần nói chuyện đầu tiên lại chìm trong im lặng thế này, mất điểm chết, tôi liền gợi truyện:

– Khu vực trường em vui nhỉ? Gần hồ đẹp nữa.

– Vâng.

Tôi chưa kịp nói tiếp thì em tiếp luôn.

– Đến trường rồi ạ. Em vào học đây.

Nói rồi em chui tọt vào trường, bỏ lại tôi ngơ ngáo bên ngoài.

Hôm đấy đi sớm chưa ăn gì nên trước khi quay lại trường học tôi cũng ngồi ở cổng trường em làm cái bánh mì tranh thủ ngắm gái. Phải nói các em cấp 3 ở đây rất xinh, làm tôi thấy vui vẻ yêu đời lắm. Ăn hết cái bánh tôi cũng chưa về ngay mà vào hàng sách báo truyện ở đó đọc chơi. Thấy mấy cuốn truyện của nhà xuất bản truyen3x.xyz có vẻ hay nên tôi quyết định mua về để học tập kinh nghiệm tán gái được dậy trong sách.

Vậy là coi như thành công bước đầu, tôi đã biết được em học trường nào. Thế nhưng về đến trường ngồi học rồi tôi mới phát hiện ra là mình quên mẹ mất chưa hỏi tên em. Thấy mình ngu quá tôi mới lôi mấy quyển bí kíp ra đọc, vừa đọc vừa cười khúc khích như thằng ngớ ngẩn, thằng bạn ngồi gần tò mò đòi mượn đọc cùng nhưng tôi nhất quyết không cho mượn. Phải nói là đầu năm thứ nhất tôi hầu như chả học hành gì mấy, trên lớp toàn nói chuyện với mấy thằng cùng bàn, mà tôi lại ngồi cùng 1 thằng tên Đ người Hà Nội, chắc thời học sinh chỉ có học nên tồ lắm, lại suốt ngày thích nghe kể truyện sex nên tôi gọi là Đ Bướm. Do được rèn trong lò của lão Tú nên kho truyện của tôi cũng phong phú lắm. Tôi suốt ngày ngồi kể cho nó nghe truyện lão Tú tán gái, phang gái, rồi kể cho nó nghe truyện “Anh mạnh lên”, truyện “Sự tích hoa Dâm Bụt”… thằng Đạt nghe thích lắm. Nhắc đến thằng Đạt ở đây là do khi nghe tôi tâm sự rằng tôi đang thích 1 em cấp 3 nhưng đéo biết tên mà lại đéo dám nói chuyện trên xe bus thì nó cũng hiến cho tôi 1 kế nghe cũng hay.

– Cậu ngu như bò. Đéo thích nói chuyện trên xe bus thì lúc chờ xe bus cùng nhau thì nói. Cái lúc chờ đợi buồn chán ý mới là lúc dễ nói truyện nhất.

– Đm, nhưng tớ có lên xe cùng em ý ở bến nào đéo đâu.

– Thế mới cần phải đầu tư. Đm, cậu biết nhiều lý thuyết mà đéo biết áp dụng gì cả.

– Ờ ờ, cậu khôn thì cậu bảo tớ cái. – nghe nó nói cũng bực mình lắm nhưng đành chịu.

– Này nhé, tí nữa trường cấp 3 nó tan, kiểu gì nó chả chờ xe bus ở đấy, cậu đến đấy chờ cùng, sáng đéo dậy sớm được thì đi buổi trưa.

Thấy cũng bùi tai, tôi với thằng Đ bướm trốn 2 tiết cuối đến đợi ở bến xe bus gần trường em. 11h30 học sinh úa ra, sắp được gặp em tôi hồi hộp lắm, nhưng nhìn mãi nhìn mãi vẫn không thấy em đâu, đi bộ từ trường em ra bến xe chắc chỉ 10 phút là cùng. Tôi chờ mãi 30 phút vẫn không thấy. Thằng Đ mới bảo:
– Mẹ, chắc em nó buổi chiều học thêm ở lại trường buổi trưa rồi.
Tôi nghe mà mặt ngắn tũn.

– Giờ vẫn còn 1 cách. – Đ Bướm nói

– Cách gì vậy.

– Cậu cũng ở lại trường, chiều ra đây mà chờ.

– Đm, mệt lắm, đéo chơi đâu.

– Đm, tán gái còn kêu mệt.

Tôi cũng muốn được nói chuyện với em lắm, nhưng nghĩ chờ ở đây cả chiều thì chưa thích đến mức thế, nên là tôi nhảy lên xe về nhà luôn. Trong đầu nảy ra ý hay hơn mà không cần vạ vật cả buổi ở đây.

Chương trước Chương tiếp
Loading...