Chuyện tình thời sinh viên - Quyển 1

Chương 32



Phần 32

Một đêm đang nằm nghĩ vẩn vơ thì có tin nhắn điện thoại đến, của Ngọc:
– Anh…

Không trả lời, lúc sau lại có tin nhắn nữa:
– Anh ơi, anh…

Lúc này không muốn cũng phải muốn nhắn lại:
– Sao thế e?
– Em nhớ anh…

Lại một tin nhắn nữa:
– Mấy hôm nay em chờ, chờ anh đến mà sao mãi không thấy, chờ anh nói một câu yêu em như xưa mà cũng không thấy…

Lúc trước, trước khi ngủ tôi đều nhắn tin cho em, nói yêu em và chúc em ngủ ngon, nhưng bây giờ một lời yêu thương cũng tiết kiệm với em. Nghĩ tới em mà lòng trào lên nỗi xót xa, người con gái yêu tôi, hết lòng quan tâm đến tôi mà tôi lại đối xử với em như vậy sao? Đã gần 1 tuần tôi chưa gặp em, nhắn tin gọi điện cũng ít.
– Anh xin lỗi, mấy hôm nay anh bận quá.
– Anh không yêu em nữa à? Hix
– Em nói gì thế? Không yêu em thì yêu ai, thôi, đừng buồn nữa, mai anh qua rồi mình đi chơi nhé.
– Vâng. Trưa mai học song qua em luôn nhé, ăn gì để em nấu.
– Ừ, mai học song anh qua, nhưng anh không ăn gì đâu, không thích gặp bà Hương.
– Vâng. Nói yêu em đi. Hihi
Giọng điệu của em đã vui hơn, sau đó chúng tôi còn nhắn tin với nhau 1 lúc lâu, mãi đến đêm mới ngủ.

Mấy hôm nữa phải trả nợ nếu không sẽ phải báo nhà nên hôm đấy đi chơi với Ngọc đầu óc tôi cứ để đâu đâu. Ngồi ở hồ Thành Công, mùa này ít người lắm, lác đác bên hồ chỉ có mấy đôi tình nhân ngồi tâm sự, thỉnh thoảng mới có người chạy tập thể dục vù qua. Mùa đông gió lạnh, ngay bên ngoài kia tiếng xe cộ, tiếng người nói ồn ã tấp nập, nhưng trong này cách có 1 hàng rào sắt lại yên tĩnh đến kỳ lạ. Không gian hồ rộng, tối mờ kỳ ảo, yên tĩnh một cách lạ thường. Cả không gian hồ chỉ có tiếng gió thổi, tuy không rộng lớn bao la như hồ Tây, không ồn ào náo nhiệt như hồ Gươm, nhưng ở đây, bên giữa lòng thành phố tôi cũng vẫn thấy lòng yên bình kỳ lạ.

Tôi với em ngồi sát nhau, tôi ôm em rất chặt, em cũng dựa đầu vào vai tôi, rúc vào ngực tôi né tránh từng ngọn gió đông lạnh buốt, những lúc như thế này tôi thấy thật yên bình, thấy thật yêu em.

Em kể cho tôi rất nhiều chuyện từ đợt tôi chuyển ra mà em chưa nói, chuyện cái Linh cái Giang bạn em, chuyện mấy đứa trên lớp vẫn tán tỉnh em, chuyện ông Trung hầu như hôm nào cũng nhắn tin gọi điện cho em, chuyện bà Hương hay hỏi thăm về tôi, chuyện nào của em tôi cũng chăm chú nghe, nhưng những chuyện em hỏi tôi tôi lại chẳng trả lời gì, cũng chẳng kể gì nhiều về tình cảnh của mình cho em nghe mặc dù em gặng hỏi nhiều.

– Anh, giờ anh còn nợ nhiều không? Sắp trả hết chưa?
– Không, anh trả gần hết rồi, còn 1 ít thôi.
– Anh nói dối em đúng không, hôm trước em vừa hỏi anh Quân, anh đấy bảo vẫn thiếu nhiều lắm.
– Ừ thì còn 1 ít.
– Anh cứ phải dấu em làm gì? Em lo cho anh mà. Em có 1 cái dây chuyền vàng, đợt đỗ đại học mẹ cho, em đưa anh để thêm vào nhé.
– Vớ vẩn, làm sao thế được. Anh đã bảo là không sao rồi, em không phải lo gì đâu. – Không thể lấy thêm bất cứ thứ gì của em nữa, tôi gắt lên với em.

Em không vừa, cũng to tiếng lại với tôi:
– Sao lại không sao, sao mà không lo được chứ. Bây giờ anh cần thì em đưa cho anh, bao giờ có thì lại mua đền em là được chứ có gì đâu?
– Đã bảo không là không. Sao em lằng nhằng thế nhỉ. Đi về đi, không ngồi nữa.
– Về thì về, mai đến em đưa cho, không bàn nữa. – Đứng dậy đi về Ngọc vẫn nói ngang với tôi như thế.

Trên đường đèo em về, hai chúng tôi cũng không ai nói với ai câu nào, về đến nhà, Ngọc cũng đi thẳng vào nhà luôn, tình cảm sau buổi đi chơi vừa được hâm nóng lên 1 tí giờ lại nguội ngắt, định gọi em lại xin lỗi đã to tiếng với em nhưng tôi lại thôi. Tính Ngọc với tôi cả hai đều mạnh mẽ ngang bướng giống nhau, có chuyện là to tiếng xích mích ngay, thật khó mà hòa hợp.

Về nhà được 1 lúc thì bà Hương gọi, định không nghe máy nhưng lại sợ nhỡ Ngọc đi về có việc gì nên tôi lại nghe:
– Alo, sao thế chị?
– Ừ, mai chị muốn gặp mày nói chuyện.
– Chuyện gì thế, không nói được luôn à mà phải gặp?
– Không, chuyện quan trọng phải gặp trực tiếp.
– Vậy chỗ nào chị cứ nói đi, em đến.
– Ừ, có gì mai chị nhắn tin.

Hôm sau thì tôi với bà Hương gặp nhau ở quán nước gần cổng trường Luật. Cũng chẳng có gì phải nói hay thăm hỏi nhau nhiều nên Hương vào đề luôn:
– Chị bảo, mày làm gì thì làm, đừng làm liên lụy con Ngọc.
– Em làm gì mà liên lụy đến Ngọc, chị đừng nói linh tinh.
– Mày không phải dấu, mày đi vay lãi tiền, giờ đến hạn trả phải không? Mày còn lấy cả tiền của con Ngọc phải không? Mày biết là dạo này nó phải đi dạy thêm nhiều rất vất vả không? Nó thì cần gì phải vất vả như thế, từ nhỏ ở nhà sung sướng từ bé, đi học thì bố mẹ nó có để thiếu thốn cái gì bao giờ đâu, bây giờ dính vào mày nên nó mới phải vất vả thế đấy,mày đừng có làm hại em gái tao nữa.
– Sao chị biết? – tôi trào nên nỗi nghi ngờ, sao Hương lại biết, tôi đã dặn Ngọc không được nói với ai, sao Hương lại biết?
– Sao tao lại không biết, tối nào nằm nó chẳng tâm sự với tao, tối nào nó chả khóc sướt mướt vì lo lắng cho nó, cho mày. Mày xem 1 tháng nay mày gặp nó được mấy lần, quan tâm tới nó được bao nhiêu, mày xem mày có xứng đáng với nó không?

Giọng bà Hương càng ngày càng cao giọng mắng nhiếc tôi, cả quán lúc này đều hướng ánh mắt tò mò vào chúng tôi dò xét, chỉ chỏ.

Lúc này trong tôi trào lên nỗi tức giận và xấu hổ, cái tôi quá cao, cùng với cái sĩ diện quá lớn làm cho tôi thấy xấu hổ với bà Hương , xấu hổ với những người xung quanh nghe thấy chuyện của chúng tôi. Qua lời kể của bà Hương tôi chẳng khác nào thằng ăn bám, thằng lừa dối làm hại người yêu mình cả.

Xấu hổ bao nhiêu lúc đó tôi lại thấy giận Ngọc, ghét Ngọc bấy nhiêu, tại sao? Tại sao tôi đã dặn là không được nói với ai mà em lại kể cho bà Hương biết, kể lể khóc lóc làm gì? Tôi có cần em thương hại đâu, cần em giúp đỡ quan tâm đâu mà em phải thế. Sao em lại kể chuyện tôi nợ nần ra với bà Hương, sao lại kể cả chuyện tôi lấy tiền của em ra cho người ta biết?

Tôi thấy những người đang ngồi trong quán cùng nhìn tôi rõ ràng bằng ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt họ toát hẳn lên giọng điệu chửi bới tôi: nhìn thằng chó kia kìa, không biết xấu hổ, bị chị người yêu đến nói cho kìa… Xem kìa, to cao khỏe mạnh thế kia mà sống ăn bám kìa, bị chị người ta đến chửi vào mặt kìa… Ánh mắt bà Hương thì ánh hẳn lên vẻ hả hê khi đã làm nhục được tôi.

Xấu hổ, tôi đứng dậy dắt xe đi ngay ra khỏi quán. Vừa đi vừa bấm máy gọi cho em. Không thấy thưa máy, giờ này chắc em đang trên đường đi học về, tôi phóng xe thẳng đến chỗ em ở, đứng chờ ở cửa…

Lúc sau Ngọc về, còn có cả Linh và Giang đi cùng nữa, tuy đã chờ 1 lúc nhưng cơn bực tức trong lòng của tôi vẫn chưa hề nguôi xuống, thậm chí càng chờ lại càng thấy bực hơn. Ngược lại, thấy tôi em mừng lắm, không kịp để ý nét mắt đang hằm hằm như đâm lê của tôi, em đã rả rích:
– Anh, đến sao không gọi em trước, trưa nay ở đây ăn cơm với em nhé.hi
– Tại sao? Tại sao chuyện của anh em lại nói cho bà Hương biết? – Giọng tôi rất nhỏ, chỉ như rít qua kẽ răng.
– Chuyện gì anh? Em có bao giờ kể cho chi Hương chuyện gì đâu?
– Chuyện gì em còn hỏi anh à? Em kể chuyện gì em tự biết. Việc của anh cần em giúp đỡ à mà em đi kể lể như thế? Việc của anh anh lo, có cần ai phải quan tâm không? Không cần ai quan tâm, kể cả em cũng không có quyền.

Tôi lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, gào lên với em, Ngọc nghe tôi quát to có vẻ rất sợ sệt, mắt đã rơm rớm nước. Cái Linh với cái Giang lúc này đã đi vào nhà nhưng không lên tầng ngay, vẫn đứng ở tầng 1 nghe ngóng nhưng cũng không dám ra tham gia gì.
– Việc của anh là của anh, việc của em là của em, của anh anh lo, không cần ai phải lo cho anh hết. Em là cái gì mà quan tâm đến anh, em là cái gì mà dám mang chuyện của anh đi kể khắp nơi như thế hả? Hả? Hả? Hả? Em nói đi?
– Em không nói, không nói thật mà? Huhu. Anh phải tin em chứ. Huhu – Lúc này nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt em, nhưng tôi nào có để ý, cơn tức giận đã che mờ đi lý trí của tôi.
– Em không nói, không nói thì ai nói, chuyện của anh ngoài em ra thì làm gì còn ai biết nữa? Em không nói tại sao bà Hương lại biết, giờ cả nước nó biết chuyện của anh, cả nước họ đang chửi anh là thằng mất dậy, là đứa ăn bám người yêu kia kìa!!!
– Em không nói, không nói thật mà.huhu
– Em là tiểu thư, là cành vàng lá ngọc thì cần gì phải chịu khổ chịu sở vì anh chứ, việc gì phải yêu thằng khố rách áo ôm, sống không có mục đích tương lai như anh làm gì. Việc gì phải đêm nào cũng phải khổ sở, phải kể lể, phải khóc lóc làm gì chứ? Việc gì phải quan tâm đến anh làm gì cho nặng đầu, cho đau khổ. Thôi chia tay đi…

Mắc kệ Ngọc khóc lóc, tôi vẫn gào vào mặt em, vẫn mắng em xa xả.
– Đây, tiền đây, toàn bộ số tiền anh vay em đây. Cầm lấy, từ bây giờ em không cần phải quan tâm đến anh nữa, cũng đừng bao giờ gọi cho anh nữa, anh làm gì, ăn gì, đi đâu em cũng khỏi phải bận tâm.
– Đừng anh… đừng..hix hix. Em không cần, không cần đâu. Đừng anh…

Mặc kệ tay em cầm chặt lấy tay tôi, tôi vẫn cương quyết kéo tay em ra, cương quyết không nhìn em lần nào cả, cương quyết bỏ đi, cương quyết chặt đứt tình cảm của tôi và em.

Đau không?

Dĩ nhiên lúc đó tôi vô cùng đau đớn rồi. Nhưng đau đớn vì em hay đau đớn vì tôi hơn thì tôi cũng không rõ. Chỉ biết cả cơ thể tôi chìm ngập trong nỗi đau đớn khôn cùng. Trái tim và khối óc như cùng bị bóp nghẹt vậy. Nói lời phũ phàng với người con gái đầu ấp môi kề với mình đâu phải đơn giản dù bất cứ lý do gì đi nữa, con người chứ có phải sỏi đá đâu…

Hôm đó tôi đi, em khóc như mưa.

Bạn đang đọc truyện Chuyện tình thời sinh viên – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-tinh-thoi-sinh-vien/

Mấy hôm sau, cái Linh bạn em gọi cho tôi.
– Anh T.
– Ừ, sao Linh?
– Hôm trước, anh với cái Ngọc sao thế? Tại sao anh lại như vậy?
– Ngọc kể với em gì à?
– Không, nó chưa kể với bọn em gì cả, mấy hôm nay nó ở đây suốt, nhưng chỉ khóc thôi. Bọn anh sao vậy?
– Ừ, ừ… – thấy Linh kể em khóc suốt tôi cũng thấy thương em quá, nhưng cũng chỉ ừ ừ cho qua chuyện.
– Anh qua với nó đi, Ngọc nó buồn lắm.
– Không được đâu em ạ. Chia tay anh có lẽ tốt hơn cho Ngọc đấy.
– Anh chẳng hiểu gì cả? Sao mà tốt hơn được. Anh mà không đến sẽ mất cái Ngọc, rồi anh sẽ phải hối hận đấy.
Linh bực tức gắt lên với tôi rồi dập máy.

Hôm sau buổi chiều, qua chỗ trọ của Linh ở chùa Láng tôi gọi cái Linh hẹn ra nói chuyện, tôi cũng muốn hỏi xem tình hình của Ngọc mấy ngày này ra sao. Đèo Linh ra là 1 cậu trai, tôi nhận ra ngay, là Hùng, người tôi có ấn tượng rất tốt đã từng gặp hôm sinh nhật Ngọc (người đầu tiên uống bát rượu Ngọc rót – ai không nhớ có thể xem lại tại trang 13 nhé).

Hùng chở Linh đến rồi đi luôn.
– Bạn trai Linh à?
– Đâu anh, Hùng cùng lớp với bọn em, anh gặp rồi còn gì. Tiện thì chở em ra gặp anh thôi. Sao anh không vào còn hẹn em ra đây làm gì? Cái Ngọc cũng ở trong đấy đấy.
– Ừ. Ra đây cho thoải mái. Mấy hôm nay Ngọc thế nào em?
– Vẫn thế, buồn lắm. em cũng không dám nói là ra đây gặp anh, phải nói là đi chợ đấy. Mà anh vẫn chưa gọi cho nó à.
– Ừ. Anh chưa.
– Hâm thế? Mấy hôm nay ông Trung tấn công ác lắm, hình như biết chuyện của anh với cái Ngọc cãi nhau đấy, ngày nào con Ngọc kể cũng thấy đến. Mà cái lão nhìn mặt ghét thế, lúc nào cũng vênh váo như bố người ta ý.
– Hi. Thì ông đấy cũng giỏi thật mà, còn trẻ như ông ấy mà được như vậy không phải dễ đâu.
– Vẫn biết thế nhưng em không thích, cái Ngọc mà yêu lão chắc em chết. Mà bọn anh sao thế? Con Ngọc chẳng nói gì cả? Có gì từ từ nói với nhau, có gì đâu mà phải gay gắt thế.
– Nhiều chuyện khó nói lắm em ạ. Em với cái Giang về an ủi cái Ngọc hộ anh nhé.
– Anh T ạ, em có một câu cần nói với anh. Anh giận em cũng được nhưng em cần phải nói.
– Ừ, em nói đi.
– Anh mà như thế này thì anh đúng là đồ tồi, là thẳng đểu. Sao anh lại dám đối xử với cái Ngọc như thế này chứ. Nó yêu anh thế, nó đã làm gì anh? Đừng có lấy lý do là anh không xứng với anh không tốt ra nhé, nghe không lọt tai đâu. Thôi em đi về đây.

Cái Linh tính cũng nóng như lửa, 1 câu không vừa ý cũng đùng đùng đứng dậy bỏ đi.

Tôi thì vẫn thẫn thờ ngồi lại, ngồi thần người ra mà không để ý có 1 cậu trai đã đến ngồi gần được 1 lúc.
– A, Hùng à? Cái Linh vừa về rồi, không gọi cho cậu à?
– Em biết rồi, em muốn nói chuyện với anh một lúc.
– Ừ, có chuyện gì, cậu cứ nói đi.
Hùng hỏi tôi về chuyện của Ngọc, tất nhiên tôi cũng không nói gì. Qua câu chuyện có thể thấy Hùng rất thích Ngọc và rất quan tâm đến Ngọc. Mấy hôm nay cậu cũng hay sang nhà Linh để chơi cùng. Có thể nhiều người sẽ nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, chia rẽ tôi và Ngọc, nhưng tôi biêt với người như Hùng cậu chắc sẽ không làm như thế. Có lẽ cậu chỉ an ủi động viên Ngọc, chứ chắc chắn sẽ không có một câu nào kích động nói xấu hay chia rẽ chúng tôi, nói chuyện một lúc với Hùng tôi thấy quý cậu bạn này quá, tuy còn trẻ nhưng tôi thấy từ cậu toát ra vẻ rất chính trực, đứng đắn, ít nói nhưng rất đáng tin.

Hùng kể từ khi vào lớp đã chơi chung với với nhóm bạn của Ngọc, rất thích Ngọc nhưng không dám thể hiện gì cả, chỉ âm thầm thích, đến hôm sinh nhật Ngọc thì thể hiện ra nhưng đã thất bại, về sau biết tôi và em yêu nhau nhưng vẫn luôn yêu Ngọc, luôn quan tâm đến em, nhưng tiếc là Ngọc lại chỉ coi Hùng là bạn. Nếu lúc trước khi Ngọc gặp tôi Hùng dám tấn công, dám thổ lộ mình thì có lẽ chuyện bây giờ đã khác.

– Hùng ạ. Mình với Ngọc có lẽ chia tay rồi, cậu đừng có ngại gì cả, đừng sợ mọi người nói gì, cái gì mình thấy cần, thấy hợp lý thì hãy làm, đừng vì lời bàn ra nói vào của mọi người mà không dám làm điều mình thích nhé.
– Anh với Ngọc thật sự…
– Ừ, thôi mình về đây.

Nói chuyện với Linh và Hùng song ra về tôi thấy lòng trống rỗng khôn tả, cả cơ thể, cả đầu óc như không có gì ở trong, mọi thứ cứ bồng bềnh, bồng bềnh trước mặt. Tháng 12, trời lạnh lắm, bất giác tôi lại bước chân tới bên hồ Thủ lệ, dựng xe, ngồi lên ghế đá dưới những tán xà cừ cổ thụ, tôi nghĩ đến Ngọc, đến Minh…

Chia tay hai người con gái mang đến cho tôi những cảm xúc khác nhau. Với Minh đó là cảm giác đau đớn, đau đớn đến tận cùng, là tiếng tâm hồn gào thét day dứt khôn cùng. Với Ngọc lại cho tôi cảm giác trống rỗng vô hồn, như tâm can trong người bị moi móc hết ra, bên trong chẳng còn lại gì, cũng chẳng còn động lực. Mọi âm thanh không gian xung quanh như dừng lại, không chuyển động, cũng không có bất kỳ tiếng động nào, tất cả chỉ như 1 màn trắng, im lặng.

Tôi vẫn cứ ngồi đó, ngồi mãi bên hồ Thủ lệ đến tận khuya, mặc cho dòng người tấp nập qua lại hối hả, mặc cho những tiếng cười đùa của những đôi lứa yêu nhau, mặc cho con gió rét táp vào người, mặc cho cơn đói khát hành hạ cơ thể trống rỗng. Tôi cứ ngồi đó, trong một đêm đông tháng 12 lạnh cóng, ngồi đó suy nghĩ mãi.

Hôm trước nói với Ngọc có lẽ chỉ là cơn nóng giận, nhưng hôm nay khi đã hoàn toàn bình tĩnh, tôi vẫn tiếp tục nói lời chia tay đó cho Linh và Hùng nghe, nó có khác gì đâu lời khẳng đinh rõ ràng nhất. Cả khi bình tâm nhất tôi cũng quyết định chia tay em.

Có phải tôi đúng là 1 thằng đểu như Linh nói không? Có lẽ là đúng?

Lời chia tay tại sao dễ nói? có lẽ trong thâm tâm tôi là người hiểu rõ nhất. Vì có lẽ thực sự ngay từ ban đâu tôi đã không yêu em?

Nhớ lại hôm trước, ngồi ở hồ Thành Công, em hỏi tôi “anh còn yêu em nhiều không?” Lúc đó tôi đứng yên không nói, vì không muốn nói dối em. Nói thật lúc đó tôi đã nghĩ, yêu nhiều thì không, lúc này ở bên nhau lâu chỉ như một thói quen, xa cách không chịu được, nhưng giờ đây không suốt ngày cùng nhau cái cảm giác nồng nàn đã phai nhạt đi quá nhiều. Tôi đã từng nghĩ, nếu chia tay chắc cũng sẽ không đến nỗi vật vã lắm, nhưng lúc đó tôi đã giấu em, vì sợ em tổn thương…

Trên mặt hồ sương giang giăng từng lớp mỏng tang như dải lụa trắng em ấp mềm mại, phẫn chí tôi định nhảy mẹ xuống đấy cho đỡ chán song không có gan nên lại thôi, nửa đêm lọ mọ từ hồ thủ lệ về nhà ăn mì tôm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...