Chuyến xe bus số 13

Chương 11



Phần 1: CHUYẾN XE CUỐI NGÀY KHÔNG AI MUỐN LÁI

Tôi mới ngoài 30 tuổi, là một tài xế lái xe bus, cũng là tài xế trẻ nhất trong đội xe. Nhiều người cho rằng còn trẻ mà lái xe bus là không nên, nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi không ăn trộm ăn cắp, tôi tự lập và chẳng có gì là xấu, ngoại trừ việc không có bạn gái.

Tôi rời trạm xe lúc 5h sáng mỗi ngày, quay lại vào lúc 7h, chạy đi chạy lại mấy chuyến cho tới chiều. Về cơ bản, tôi tan sở lúc 16h30.

Lão Vũ là đội trưởng của chúng tôi, đến từ Hồ Bắc. Thường thì việc lớn việc nhỏ trong đội đều phải thông qua anh ấy trước, có câu nói không ngoa: “Chim chín đầu trên trời, người Hồ Bắc dưới đất.” Anh ta là loại chim chín đầu già nua, xảo quyệt nhưng không vụ lợi.

Chủ nhật tôi nghỉ cả ngày ở nhà, và tình cờ đã có một giấc mơ đẹp. Trong mơ tôi đã yêu Phạm Băng Băng. Đi ăn rồi đi xem phim, vừa mới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc. Ban đầu tôi còn thắc mắc tại sao không ở sân khấu mà lại nghe tiếng nhạc. Sau đó Phạm Băng Băng mờ dần, tôi đột nhiên bừng tỉnh.

Đưa tay với chiếc điện thoại đang rung chuông ầm ỹ, nhấn nút nghe, khó chịu mắng: “Có bệnh à, giờ này đã gọi điện?”

Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó một giọng Hồ Bắc chán ghét của Lão Vũ chậm rãi cất lên: “Tiểu Lý, tôi là Vũ ca đây, cậu đang ở nhà à, đừng ngủ, mau tới công ty đi, có cuộc họp khẩn cấp.”

Tuy chẳng vui vẻ gì nhưng tôi vẫn ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy. Công ty khi có việc thì dù là ngày nghỉ cũng phải tới, đây là quy định.

Tôi rửa mặt, mặc quần áo, cũng chẳng buồn ăn sáng, vội vàng chạy tới công ty. Trong văn phòng lão Vũ đã chật kín đồng nghiệp, tôi miễn cưỡng chen vào, trông thấy tôi, lão Vũ gật đầu một cái, nói: “Đông đủ rồi, vào chuyện chính thôi. Ban lãnh đạo thành phố sau khi thống nhất, đã quyết định sẽ thêm một chuyến xe ban đêm tới nhà máy giấy. Hôm nay chúng ta bàn bạc một chút xem ai sẽ là tài xế.”

“Cái gì? Nhà máy giấy? Cả đoạn đường chẳng có bóng người, mở tuyến xe cho ai đi?” Lão Vũ vừa dứt lời thì trong đám đông liền có tiếng xì xào.

Nghe xong lão Vũ cau mày nói: “Quan tâm gì chuyện có người hay không. Đây là thành phố yêu câu, nếu có gì thắc mắc có thể tới gặp lãnh đạo để hỏi, phàn nàn cái gì?”

Mọi người thấy lão Vũ nổi giận, không ai dám nói gì thêm, lão Vũ nhìn nhìn rồi nói tiếp: “Tuyến xe này chỉ chạy một ngày một chuyến rồi nghỉ, mỗi tháng trợ cấp tài xế thêm 500 tệ.”

Lời vừa nói ra, tiếng huyên náo lại vang lên: “Một ngày chạy có một chuyến, lương lại hơn người khác 500, tôi làm!”

“Tôi cũng làm!”

Thấy mọi người ồn ào, lão Vũ ti hí mắt, cười: “Mọi người thấy đấy, có chuyện tốt lão Vũ đây còn không tranh thủ kiếm cho mọi người sao? Lão Vũ này đã bao giờ nói suông không?”

Liền bắt đầu có mấy kẻ nịnh hót được đà vỗ tay, tiếng vỗ tay rần rần khiến lão Vũ càng cười ha hả. Nhưng tôi cứ cảm thấy ánh mắt lão Vũ này có vấn đề, quả nhiên anh ta nói tiếp: “Công việc và tiền thưởng tôi cũng đã nói, aiz, là chuyện tốt, nhưng có chút vấn đề, đây là ca đêm.”

“Nói gì vậy, ca đêm? Bảo sao chỉ đi có một chuyến, lại còn thưởng tiền, ban đêm tới nhà máy giấy kia làm gì? Đi gọi ma à?”

“Đúng vậy, tôi nghe nói thôn Đường Oa Tử bên đó không sạch sẽ, thường có ma quỷ hiện hồn.”

“Nghe các anh nói kìa, ma quỷ đâu ra? Toàn người lớn lại còn sợ tối à, bên đó chẳng phải có một thôn sao, người ta trình lên thành phố, ngày nào cũng có nhiều thôn dân vào thành bán đồ ăn, đêm không có phương tiện về. Để thuận tiện cho người dân ở đó, thành phố liền phê chuẩn mở thêm tuyến xe.”

“Cái gì? Mấy người dân ở đó bán đồ ăn tại chợ đêm đến tận 10h, vậy xe này mấy giờ xuất phát?”

Lão Vũ chép chép miệng, cười nói: “11H đêm xuất phát!”

Nhà máy giấy ở vùng ngoại thành, 11h xuất phát từ trạm tổng, tuy ban đêm không kẹt xe nhưng để tới nơi cũng phải mất 1 tiếng. Nói cách khác, bắt đầu từ nhà máy giấy quay về, thì đã là hơn 12h đêm.

Nghĩ tới đây, tôi liền từ bỏ ý định kiếm thêm 500 mỗi tháng, tựa vào khung cửa sổ, ngáp dài.

Thấy cả phòng không ai hưởng ứng, lão Vũ ho khan một tiếng, nói: “Ai da, mọi người làm nghề tài xế, lại còn chọn giờ chọn chuyến?”

Lão Lý không nhịn nổi nữa: “Lão Vũ à, không phải bọn tôi không muốn nhận chuyến này, nhưng anh thấy đấy, ca đêm về tới nhà đã 2,3h sáng, con cái đang ngủ hết rồi, đánh thức chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới việc học hành sao?”

“Đúng vậy, nhà tôi cũng có con nhỏ, sắp thi lên cấp 3.”

“Tôi cũng có con, chuẩn bị thi đại học.”

“Con tôi sắp có bài kiểm tra cuối kỳ.”

Để không phải nhận chuyến xe này, bất kể con của họ đang học lớp mấy thì cũng đều sắp có kỳ thi.

Tôi đang thầm mắng những người này không có phẩm chất, thì hình như lão Vũ nhắm trúng tôi trong đám người, cười ý tứ nói: “Tiểu Lý này, thấy mọi người nói, cậu vẫn là cẩu độc thân, không có con, đúng không?”

Đám tài xế ‘già’ đồng thời quay lại nhìn tôi, nhất thời tôi chẳng biết nói gì, thì một bàn tay đột nhiên chụp lên vai tôi: “Tiểu Lý, cậu còn trẻ, đúng là lúc đang cần liều mạng kiếm tiền, làm cho tốt nhé!”

Tôi vừa định mở miệng, lại một bàn tay khác chụp lên vai: “Tiểu Lý, ca đêm ít người, xe dừng ít, không mệt. Hơn nữa buổi tối con gái ngồi xe cũng nhiều, cố mà nắm lấy cơ hội!”

Không cho tôi cơ hội từ chối, những con người này cứ như trút được gánh nặng, nhanh chân đẩy cửa, cười hì hì mà ra ngoài.

Nháy mắt người đã đi sạch, trong phòng chỉ còn lại tôi và lão Vũ. Lão Vũ nheo đôi mắt nhìn tôi, cười mà như không cười, nói: “Tiểu Lý, chuyện đã tới nước này, cậu cũng đừng từ chối nữa. Thế này đi, tôi xin thêm cho cậu 200 tệ, tức là nhiều hơn người khác 700 tệ một tháng.”

Nghe xong tôi cảm thấy tức cười, định văng ra một câu thô tục thì lão Vũ đã nhanh hơn một bước, túm lấy cổ tay tôi. Anh ta đặt cái chìa khóa xe vào tay tôi, nói: “Cậu khỏi cần chạy chuyến ban ngày, tôi sẽ sắp xếp người thay. Từ nay cậu sẽ lái chiếc 2386 này, có việc gì thì báo với tôi, tôi rất lạc quan về cậu.”

Tôi định nói thì lão Vũ đã vẫy vẫy tay, nhanh chân đi ra khỏi cửa. Nửa thân người vừa ra bên ngoài thì lão Vũ nhoài vào nói với tôi: “À tiểu Lý, thông báo này là từ tuần trước, tối qua tôi mới nhớ ra. Đêm nay cậu bắt đầu chạy rồi, 11h đêm xuất phát, đừng quên nhé!”

Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc việc bàn giao chuyến xe, tôi không nói được câu nào, đã mơ mơ hồ hồ bị đổi chuyến. Nhìn cái chìa khóa xe trong tay mà dở khóc dở cười, có điều chuyện đã rồi, 700 mỗi tháng, sẽ được hút thuốc ngon.

Giờ cơm chiều ở nhà ăn, lão Đường bưng mâm đồ ăn đến ngồi cạnh tôi, thần bí cười, ngỏ giọng nói: “Huynh đệ, nghe nói lão Vũ giao cho cậu chạy chuyến nhà máy giấy à?”

Tôi nhai miếng cơm trong miệng, gật đầu.

“Ai da huynh đệ, cậu bị ngốc à, đường tới nhà máy giấy mà cứ tùy tiện chạy sao?”

Tôi nghe trong lời nói của lão Đường có hàm ý, quay đầu nhìn nghiêm túc về phía ông ta: “Sao vậy lão Đường, chỉ là ca đêm thôi mà, không sao hết. Tôi dương khí đầy mình, lại còn là trai tân, tôi có sợ cái cọng lông!”

Lão Đường vừa nghe vừa lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cậu mới vào công ty được hơn 1 năm, có vài chuyện còn chưa biết. Cậu nghĩ rằng đám già kia thật sự sợ về muộn quấy rầy con cái nên mới không nhận chạy chuyến đó ư?”

Tôi nghe, chợt thấy có gì không đúng, buông đũa xuống hỏi: “Sao, Đường ca, còn có chuyện khác ư?”

Lão Đường cười khổ, thấp giọng nói: “Tuyến xe đi nhà máy giấy này, 10 năm trước đã có. Nhưng sau này, tài xế chuyến đó đã đánh xe lao xuống hồ tử vong, trên xe có một người, cậu thấy có lạ không?”

Tôi cười nhẹ nhõm, nói: “Lão Đường, làm nghề tài xế, tai nạn là chuyện thường, có gì lạ đâu?”

“Chưa hết.” Lão Đường lo lắng, buông đũa xuống, ghé đầu vào tai tôi nói nhỏ: “Sau đó, tài xế thứ 2 và thứ 3 cũng lao xuống cái hồ đó. Chỉ nửa năm, ba tài xế cùng ba người đều chết.”

Nụ cười trên mặt tôi lập tức tắt ngúm, vội hỏi lão Đường: “Sao tôi chưa nghe thấy chuyện lớn như vậy bao giờ?”

Lão Đường nhìn lên, thấy không ai để ý mới nói tiếp: “Chuyện lớn như vậy cậu nghe được mới là lạ đấy, thành phố ra mặt bồi thường, đã chặn cái tin này từ lâu rồi. Lần này chủ tịch mới lên nhậm chức chắc là một người vô thần, nên mới quyết định mở lại tuyến xe.”

Nghe lão Đường nói xong, trong lòng tôi rất tức tối, việc này chắc chắn lão Vũ biết, vậy mà còn dí nó cho tôi, khác gì đánh bẫy tôi đâu.

Lão Đường thấy sắc mặt tôi khó coi, vỗ vỗ vai nói: “Huynh đệ, quan hệ giữa chúng ta thân thiết, tôi mới nói với cậu chuyện này. Nhưng có lẽ đúng chỉ là giao thông không tốt nên mới xảy ra chuyện, nếu đã nhận rồi cậu cũng đừng canh cánh trong lòng.”

Tôi gật đầu, lôi bao thuốc phù dung vương mới mua ra đưa cho lão Đường: “Đường ca, cảm ơn anh, tôi tới công ty này một năm, cũng chỉ có anh là bằng hữu.”

Lão Đường phẩy tay nói: “Huynh đệ, khách khí rồi. Dù sao cũng nhớ kỹ, có việc gì thì tìm tôi, anh già này có thể giúp gì thì nhất định sẽ giúp!”

Tôi vẫn dúi bao thuốc cho lão Đường, ở xã hội này chẳng yêu cầu cao xa, chỉ cần chịu nói thật với mình thì đã là bằng hữu tốt rồi.

Ăn xong cơm chiều, tôi giận dữ đi tìm lão Vũ tính sổ, nhưng anh ta không ở công ty. Loay hoay ở ký túc xá đến 10 rưỡi, cuối cùng vẫn phải lên chiếc xe số 13 – 2386.

Cầm cái vô lăng quen thuộc mà lòng bàn tay tôi mồ hôi nhễ nhại. Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, mình không sợ gì cả, mình vẫn là trai tân.

Cố trấn định xong, tôi khởi động xe. Lúc xe đi ngang qua phòng bảo vệ, tôi lơ đãng liếc nhìn một cái.

Cái liếc mắt này ấy vậy mà lại làm tôi sợ hãi. Một ông già đứng trong phòng bảo vệ, mắt trừng trừng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...