Chuyến xe bus số 13
Chương 212
“Chính là căn nhà Chu gia không có người nhưng trên tường có bóng?”
Anh trai gật đầu: “Đúng vậy, chính là nhà đó. Sau vụ việc năm 83, lãnh đạo đã cho phá bỏ hoàn toàn con đường dẫn lên đồi Tứ Lưu, nhưng cũng lạ là không đụng gì đến nhà Chu gia cả. Giờ nếu muốn lên đồi thì phải đi xuyên qua căn nhà đó.”
Tôi liếc Đạo Điên, cười nói: “Đại ca, vậy thì đi xuyên qua, chẳng phải có đạo sĩ đây sao, ma còn chả sợ, sợ gì cái bóng trên tường?”
Anh trai vẫn ủ rũ cau mày: “Tôi không biết hai người muốn đến nơi đó làm gì, nhưng theo tôi không thể manh động, hai người nên nghiên cứu kỹ lại đi. Lúc còn sống cha tôi có nói, tà ám ở đồi Tứ Lưu đã bị bắt đi, hiện giờ chẳng còn gì ở đó cả!”
Đạo Điên cười ha hả, gật đầu: “Không đáng ngại, ý cậu vừa nói là căn nhà chắn đường lên đó có ma?”
Tôi không kể cho Đạo Điên về căn nhà ma có đứa bé bị luộc chín, chẳng ngờ giờ hai việc lại có liên quan với nhau. Nghĩ đoạn, tôi vội thuật lại câu chuyện cho Đạo Điên nghe.
Nghe xong, Đạo Điên chớp chớp mắt, không biết là có nhìn ra cái gì không, chỉ hỏi anh mặt tròn: “Sau khi phát điên, người phụ nữ kia vẫn ở đó?”
Anh ta vội trả lời: “Vẫn ở, có người nói từng trông thấy bà ấy, chẳng biết một người điên như bà ta sao lại sống một mình được, năm nay chắc cũng phải ngoài 60 rồi, bà ta họ Cúc, tên là Cúc Sở Hồng!”
Đạo Điên suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi đường đi tới đó, thấy không thể ngăn cản, anh trai bèn nói cho chúng tôi biết. Đã biết được đường đi, chúng tôi không ở lại ăn cơm mà vội thu xếp khởi hành. Thị trấn Bất Cốc khá nhỏ, bắt taxi tới đó cũng chỉ 40 phút, nơi đây rõ ràng hoang vắng hơn trong thị trấn nhiều, xung quanh đều là những móng nhà mới xây dang dở, hẳn là sau khi đào phải lục mãng thì toàn bộ công trình đã phải bỏ ngang.
Tài xế taxi sợ hãi, cách mấy trăm mét đã dừng xe, lúc chúng tôi trả tiền còn tận tình khuyên nhủ đừng đi vào căn nhà chắn đường kia. Thiết nghĩ, nếu nói cho anh ta rằng chẳng những chúng tôi muốn vào, mà còn muốn đi xuyên qua để lên đồi Tứ Lưu, anh ta sẽ sợ tè ra quần mất!
Hai chúng tôi đi bộ một lát thì đã nhìn rõ quang cảnh xung quanh, anh trai mặt tròn nói đúng, đường đi nơi đây đúng là đã bị phá, hai bên chất đống đất đồi và đá, muốn tiếp tục đi thỉ có cách xuyên qua căn nhà kia mà thôi.
Căn nhà tuy đứng vững một cách khó hiểu, nhưng nhiều chỗ cũng đã bị rạn nứt, không thể che mưa chắn gió nữa. Đạo Điên đứng giữa đường nhìn chằm chằm căn nhà, tôi biết anh ta đang xem xét âm khí. Đợi một lúc, tôi hỏi: “Đạo trưởng, có nhìn thấy gì không? Trong nhà này có ma không?”
Đạo Điên gật đầu: “Có ma!”
Tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng: “Năm xưa chỉ có đứa bé ba tuổi bị chết bỏng, chẳng lẽ là nó biến thành oan hồn?”
Đạo Điên lại ngửa cổ xem xét: “Ai nói trẻ con chết đi không biến thành ma được? Đừng nói là ba tuổi, kể cả còn đang trong bụng mẹ cũng có thể!”
“Thế anh bói, trên tường trong căn nhà, có bóng ma thật ư? Nếu là có bóng thì cũng phải là bóng của đứa bé chứ, theo tôi đoán là ông lão kia mắt kém nhìn nhầm thôi!”
Đạo Điên không trả lời, đẩy cây phất trần cho tôi, rồi rảo bước vào trong sân. Hai chúng tôi vừa đi được mấy bước thì chợt phía sau có tiếng hét lớn: “Này! Hai người làm con mẹ gì đấy? Đứng lại!”
Quay đầu lại nhìn, có hai người mặc đồng phục bảo vệ, tay cầm dùi cui, một người béo, một người gầy, chạy về phía chúng tôi. Đến nới, cả hai cẩn thận đánh giá chúng tôi, người béo nói bằng giọng khó chịu: “Làm gì? Đến lấy bối cảnh quay phim à?”
Chắc anh ta thấy Đạo Điên ăn mặc kỳ cục, cho rằng chúng tôi là đoàn làm phim, tôi bèn tùy cơ ứng biến, nói: “Đúng, chúng tôi đến lấy bối cảnh! Mong hai anh tạo điều kiện cho.”
Gã béo hút điếu thuốc, đánh giá Đạo Điên từ đầu đến chân, nói: “Bộ phim gì, đạo diễn là ai?”
Tôi tính bịa ra một tên đạo diễn nổi tiếng, những ngẫm lại thì không nên, bèn đáp: “Chúng tôi là đoàn phim nhỏ thôi, hai vị đây là…”
Gã béo chỉ chỉ người đứng cạnh: “Hai chúng tôi là bảo vệ khu này!”
“Bảo vệ? Ở đây chả có bóng người nào…”
Còn chưa dứt lời thì gã gầy chen vào: “Nói… nói là bảo vệ cho dễ nghe thôi, hai chúng tôi là… là trực chiến!”
Tay gầy nói lắp, gã béo chắc là cảm thấy mất giá, bèn vỗ gáy hắn một cái, nói: “Nói thật cho hai người biết, chúng tôi được phía trên phái xuống làm nhiệm vụ đặc biệt!”
“Nhiệm vụ đặc biệt?” Tôi lặp lại.
Tay gầy lại nói: “Đúng… đúng đúng. Nói… nói trắng ra chính là… trông coi công trường này… không cho… đồng nát đến nhặt đồ!”
Gã mập lại vỗ một cái vào gáy hắn, xấu hổ nói: “Đã nói là bí mật, bên ngoài là trông coi công trường, công việc ngầm thì không tiện tiết lộ!”
Tôi biết gã mập đang cố dát vàng lên mặt, hắn là loại người chết vì sĩ diện, cũng không cần phải vạch trần hắn, nói: “Được rồi huynh đệ, không làm phiền hai người nữa, hai vị làm việc đi!” Dứt lời tôi túm Đạo Điên đi khỏi.
Gã mập khoát tay gọi: “Đợi đã! Ai cho hai người vào?”
Đã nể mặt rồi còn thích dây dưa, tính nóng của tôi lại nổi lên, quay đầu hỏi: “Sao, huynh đệ?”
Gã mập rít hơi thuốc, đưa dùi cui cho tên gầy: “Hai người nơi khác đến không biết chuyện, nơi này không thể vào!” Nói xong tỏ ra thần thần bí bí đi tới ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Khéo quay phải ma thật đấy!”
Tên gầy nghe được, lại tranh nói: “Đúng… đúng… đúng, các người không… không phải người đầu… đầu tiên muốn đến quay phim ma. Trước đây từng có… có đoàn làm… phim ma, diễn viên đều… đều đã bị… biến biến thành ma thật!”
Lần này gã béo không đánh hắn nữa mà giơ ngón tay cái lên, rồi quay lại nhìn tôi nói: “Đừng nói các anh chỉ có hai người, lần trước cả đoàn làm phim tới đây, nào là đạo cụ, nào là đèn chiếu sáng…”
“Kết quả tất… tất cả đã… đã chết!” Tên gầy lại chen vào.
Tôi nhếch mép: “Được, đa tạ đã nhắc nhở, chúng tôi vào xem qua chút thôi!”
Chẳng muốn nhiều lời với hai tay bảo vệ, tôi xoay người định đi thì gã béo đột nhiên túm chặt lấy, trừng mắt hô: “Anh nghe không hiểu tiếng người à? Không phải tôi đây lo cho anh, nhưng nếu anh chết, con mẹ nó, tôi sẽ mất việc!”
Nói đến cùng thì hóa ra gã béo sợ chúng tôi xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn, tôi hất tay ra, liếc nhìn Đạo Điên: “Nói thật cho ha anh, chúng tôi không phải diễn viên, có thấy quần áo anh ta mặc không? Đây là đạo sĩ, chính là đến để bắt ma!”
Ai dè gã béo nghe thế thì càng hung hăng, chỉ Đạo Điên mắng: “Con mẹ nó, lão tử tuy chưa thấy đạo sĩ thật bao giờ, nhưng đã xem không ít phim ảnh. Anh định lừa ai? Thứ này mà gọi là đạo sĩ? Anh ta có khí chất không? Không được vào!”
Bị ngăn cản, tôi đã không kiềm chế được nữa, dùng sức đẩy văng ra, gã béo thân hình đồ sộ, ngã sấp mặt như chó đoạt phân. Thấy tôi động thủ, tên gầy vội đứng chắn ở giữa, giảng hòa: “Huynh… huynh đệ bớt… bớt nóng. Là… là có chuyện thế này, nếu hai người muốn bắt… bắt ma, vậy càng không… không thể vào. Hai anh em chúng tôi chỉ… chỉ trông vào con ma trong… nhà này mà… mà kiếm cơm. Nói… nói trắng ra là… ngoài việc trông coi sắt… sắt vụn, chúng tôi còn phải… không không cho ai vào căn nhà này! Nếu hai người bắt… bắt ma đi thật, chúng tôi liền thất nghiệp!”
Tên gầy thật thà hớn gã béo nhiều, nghe hắn nói rốt cuộc tôi đã hiểu tình hình, hẳn là lần trước đoàn làm phim đến gây phiền phức nên phía trên mới sai họ xuống đây trông coi.
Có điều, kiếm cơm bằng căn nhà ma, cái nghề này thật mới mẻ!
Gã béo bò dậy, xắn tay áo định xông vào đánh nhau, Đạo Điên vung cây phất trần nói: “Được rồi không vào nữa!”
Dứt lời, anh ta quay người đi về. Tôi đang định cho gã mập một trận, thấy Đạo Điên đi thì mắng một câu, vội chạy theo: “Đạo trưởng, chỉ vì hai tên giá áo túi cơm này mà không vào?”
Đạo Điên lắc đầu, khẽ cười: “Cậu đánh nhau với hoi vỡ đầu chảy máu, không đáng. Ban ngày không cho vào thì chờ buổi tối ta đến!”
Buổi tối? Tôi sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra đây là ý kiến hay, hai tên giá áo túi cơm kia cậy ban ngày nên lên mặt, chứ ban đêm, có khi ở đó phát nổ cũng chẳng dám thò đầu ra.
Nghĩ thông, tôi với Đạo Điên quay về nhà nghỉ lên kế hoạch tối nay sẽ đến, dù sao có Đạo Điên bên cạnh, tôi cũng không sợ. Về tới nơi, không thấy Lý Đồng đâu đã đành, giờ ngay cả Hoàn Tử Đầu cũng chẳng thấy đâu. Tôi với Đạo Điên ra ngoài ăn tối, sau đó quay về nằm chờ đến hơn 10h.
Lý Đồng thì vẫn không tin tưởng Đạo Điên, chắc tiểu quỷ nói gì đó cho hắn, không chừng hắn đã tự mình hành động. Có điều tôi không lo cho hắn, mà chỉ lo cho Hoàn Tử Đầu, đã nhát gan, giờ này còn chưa về, gọi điện cũng không nghe, hắn ra ngoài uống rượu tìm em út chắc?
Thôi kệ hắn chơi đi, dù sao có hắn cũng chẳng giúp được gì, vừa hay Đạo Điên sang phòng tìm, hai chúng tôi nhân lúc trời tối, lần nữa xuất phát đến đồi Tứ Lưu.
Ban ngày không để ý, buổi tối đến đây mới phát hiện, cách công trường không xa còn có một căn nhà sơ sài mới dựng, đang sáng đèn, hẳn là hai tay bảo vệ ở trong đó.
Liếc nhìn căn phòng có ma tối như hũ nút, tôi hỏi Đạo Điên: “Đạo trưởng, anh nói xem, ban ngày hai tay bảo vệ nói cả một đoàn làm phim đến đây đều chết hết, có phải là cố tình hù dọa chúng ta không?”
Đạo Điên không trả lời, đột nhiên kéo tôi nấp sau một bức tường, chỉ vào căn nhà ma, nói nhỏ: “Đừng lên tiếng!”
Thoáng chốc tôi căng thẳng, ngó đầu thăm dò, bỗng từ căn nhà kia, một chiếc xe ba bánh kiểu xưa từ từ đẩy ra. Tối nên không nhìn rõ trên xe chứa thứ gì, nhưng điều khiến tôi bất ngờ đó là, cái bóng người đẩy xe rất quen.
Chiếc xe ba bánh từ từ đẩy ngang qua trước mặt chúng tôi, cuối cùng tôi cũng có phản ứng, ai da, người phụ nữ đeo khẩu trang, chẳng phải chính là người bán tào phớ ven đường nửa đêm hôm qua ư?