Chuyến xe bus số 13

Chương 237



Phần 237: HUNG THỦ

Lão Quỷ nói xong câu đó thì ngất đi.

Tà ám không phải là rắn? Sao có thể như vậy chứ?

Lão Vũ đã phục hồi thể lực, chạy quay lại, vừa trông thấy bộ dạng thê thảm của lão Quỷ thì mặt tái đi, bổ nhào vào người ông ta: “Lão ca chết rồi à?”

Tôi lay lay lão Vũ: “Không chết, chỉ ngất đi thôi, anh đừng hoảng hốt.”

Lão Vũ thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo lau vết máu trên mặt lão Quỷ: “Chuyện gù xảy ra vậy, đã hun khói, đã đốt lửa, sao một chút tác dụng cũng không có?”

Tôi kiệt sức ngồi bệt dưới đất, nói: “Vì đã phán đoán sai!”

Lão Vũ không hiểu lắm, nói: “Toàn thân lão quỷ đầy vết chém, đừng nói chuyện ở đây nữa, mau về thôn tìm đại phu chữa trị cho ông ta.”

Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-xe-bus-so-13/

Điều kiện vệ sinh trong thôn có hạn, đại phu chỉ cầm máu sơ qua cho lão Quỷ, thật may mắn là tính mạng của ông ấy không bị đe dọa.

Hôn mê suốt một ngày mới tỉnh, lão Quỷ mở mắt, trông thấy tôi thì biểu tình phức tạp, câu đầu tiên mở miệng giống với câu trước khi ngất đi: “Tà ám này không phải là rắn!”

Tôi đỡ ông ấy dậy tựa lưng vào thành giường, bón nước cho ông uống. Tuy sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng hai mắt lão Quỷ sáng lên, đầy vẻ phẫn nộ.

“Không phải là rắn!” Ông ấy lặp lại một câu.

Tôi bình an vượt qua ba ngày sóng gió, vốn định bảo lão Quỷ tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, chờ cơ thể bình phục rồi mới bàn luận, nhưng xem ra ông ấy không bỏ qua được chuyện này.

“Quỷ bá bá, ông nói tà ám không phải là xà? Tức là tôi điều tra sai?”

Lão Quỷ nheo mắt, mấp máy đôi môi nhợt nhạt: “Sai! Nó không sợ lửa, không sợ khói, tà ám muốn giết cậu không phải là rắn!”

“Không thể nào, việc phỏng đoán nó là lục mãng không phải vô căn cứ, mà là tổng hợp từ những chuyện tôi đã trải qua, khó có khả năng sai được. Quỷ bá bá, có phải ông lầm rồi không?”

Thấy ánh mắt lão Quỷ kiên định, tôi lại hỏi: “Thế ông nói, nó không phải là rắn, thì là thứ gì?”

Lão Quỷ lắc đầu: “Thứ đến giết cậu không phải lục mãng, nó là một tà ám khác, cậu hiểu không?”

Lão Quỷ dứt lời, lòng tôi rung mạnh, câu nói này quả thật đã phá vỡ mọi suy đoán trước giờ của mình, ba ngày qua, thứ đến giết tôi không phải đại họa?

Tôi trợn tròn mắt, khó tin mà nhìn lão Quỷ, nhất thời cứng họng không nói nên lời. Một lúc lâu sau, tôi mới mở miệng: “Quỷ bá bá, ý ông là, chúng ta đã sai lầm ngay từ bước đầu? Không có lục mãng tồn tại, mà là một tà ám khác, phải không?”

Lão Quỷ yếu ớt thở dài: “Chuyện này còn đáng sợ hơn thế nữa. Theo tôi đoán, đại họa mà cậu nói, chính là lục mãng, có tồn tại. Nhưng bên cạnh đó, còn có một tà ám lợi hại khác đồng thời xuất hiện, nó chính là thứ hôm qua tìm giết cậu!”

Đầu óc tôi chợt trống rỗng, đồng thời tồn tại…

Nếu nói như vậy, nó lật đổ hết suy đoán của tôi về đại họa, nháy mắt sự việc xuất hiện thêm một khả năng, kẻ giết Mộng Nga không nhất định là đại họa, kẻ giết Khâu lão thái, giết Vương Đắc Hỉ cũng vậy!

Thực tế thì ngẫm lại, trong toàn bộ quá trình có rất nhiều điểm mâu thuẫn. Lúc tôi gặp ma bắt xe, đã trốn trong quán mì của đại họa, lúc bị Lưu Vân Ba hạ chú Bách quỷ khốc môn, cũng là đại họa chỉ điểm cho tôi ba điều kiêng kỵ…

Ngoài việc bề ngoài có chút kỳ dị thì nó chưa từng hại mình, ngược lại còn giúp đỡ mấy lần.

Nói vậy thì mâu thuẫn của việc trước đây nó chỉ hóa thành lão Lưu lừa cuốn sách, với việc giờ bó đột ngột muốn giết tôi đã có lời giải thích, đó là hai tà ám này không phải là một.

Từ trước tới giờ, tôi đều đổ tất cả vấn đề lên đầu đại họa, nên thấy hành vi thất thường của nó, tôi rất khó hiểu. Giờ nếu có một tà ám khác tồn tại, thì mọi chuyện đã được giải thích, có thể khẳng định, tôi đã gặp chúng, hơn nữa mục đích của hai tà ám này đối lập nhau!

Thì ra là như thế!

Lão Vũ thì không biết chuyện về đại họa, nhưng thấy tôi và lão Quỷ lo lắng ra mặt thì bất an hỏi: “Hai người nói làm tôi chẳng hiểu gì, không phải rắn, lại là rắn, là làm sao?”

Những việc này chẳng có cách nào nói cho lão Vũ nghe từ đầu được, tôi bình tĩnh đáp: “Lão Vũ, giờ tôi tin lời anh nói là đúng, tai nạn của chuyến xe số 13 là do tà ám gây ra!”

Lão Vũ trợn mắt: “Sao chuyện này lại liên quan đến chuyên xe số 13?”

Tôi thở dài: “Bởi vì tôi đã đoán được tà ám gây tai nạn năm xưa là ai, ba ngày vừa qua, cũng chính nó đã tìm đến để giết tôi.”

Lão Vũ há hốc mồm, liếc nhìn lão Quỷ, nói: “Nghe giọng điệu của cậu, thì cậu đã từng tiếp xúc với nó?”

Tôi cười khổ: “Có tiếp xúc, còn tiếp xúc gần nữa là đằng khác. Tà ám này không chỉ là người gây ra vụ tai nạn xe, mà còn là nhân chứng tôi đưa tới Bắc Kinh, chính là người lão Đường kể cho tôi, bà lão để quên sọt đồ ăn.”

Nói đến cũng thật trớ trêu, bà lão kia tạo ra vụ tai nạn 10 năm trước, giờ lại ra làm chứng để tống tay lãnh đạo vào tù. Hung thủ biến thành nhân chứng, thật nực cười!

Không khí ngưng đọng trong vài phút.

“Cậu nói vậy có cơ sở nào không?” Lão Vũ suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.

Tôi gật đầu, hỏi lão Quỷ: “Quỷ bá bá, ông nói sở dĩ tà ám tìm được đến khu mộ tổ tiên là bởi tôi đã từng ăn đồ của nó, khiến nó có thể nhìn thông qua đôi mắt của tôi đúng không?”

Lão Quỷ khẽ ừ một tiếng.

Tôi nói tiếp: “Vậy thì không sai, tôi nhớ ra rồi. Tôi không chỉ từng ăn mì ở quán của đại họa, mà lúc nhờ bà lão ra làm chứng, tôi còn ăn đồ ăn trong sọt của bà ta nữa.”

Lão Vũ đập tay la lên: “Bà ta chính là nhân chứng? Bà lão này không chỉ xuất hiện trước các vụ tai nạn, mà còn xuất hiện giữa vụ tai nạn vào nửa đêm? Bóng người thấp bé trong camera chính là bà ta, không sai!”

Chẳng trách lúc cho lời khai, bà lão lại nói dối rằng mình chỉ đứng ven đường, hóa ra vụ tai nạn xe do bà ta cố ý tạo thành, đương nhiên sẽ không tự thừa nhận.

Tuy đã lật được tấm màn bí mật của bà lão, cũng giải thích được nhiều mâu thuẫn khó hiểu, nhưng những chuyện xảy ra mới đây, vì sao bà ta phải làm như vậy?

Còn nữa, đại họa có uy hiếp gì không? Sao nó lại đối nghịch với bà lão?

Đang tự hỏi trong đầu thì lão Quỷ hắng giọng: “Xem ra tà ám muốn giết cậu có rất nhiều sự giao thoa lẫn nhau, thực ra, tôi với nó đã biết nhau từ lâu!”

Tôi và lão Vũ cùng sửng sốt, lão Vũ cau mày nói: “Sao ông lại biết nó, chẳng phải 10 năm trước ông đã quy ẩn rồi sao?”

“Chính là vì tà ám này mà tôi mới quy ẩn!”

Tôi và lão Vũ nhìn nhau, chợt hiểu ra gì đó, tôi hỏi: “Quỷ bá bá, tà ám này có liên quan đến cái giếng cổ ở Hổ Yêu Sơn?”

Lão Quỷ nói đầy vẻ phẫn nộ: “Chính là thứ dưới giếng!”

Câu nói vừa dứt, bỗng nhiên tôi có cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân sởn gai ốc. Câu chuyện về cái giếng in rõ trong đầu tôi, chuyện càng làm tôi càng nhớ kỹ chính là, năm xưa bản thân lão Quỷ không thể thu thập nó, phải nhờ Hà tiên sinh chỉ điểm mới có thể phong ấn cái giếng!

Vấn đề ngày càng tồi tệ, nó là một tà ám tồn tại song song với lục mãng!

Nói xong những câu này, có vẻ quá kích động mà lão Quỷ ôm ngực ho khan, một lúc sau thì nằm xuống nhắm mắt lại, tôi ra hiệu cho lão Vũ ta ngoài, để ông ta nghỉ ngơi.

Hai chúng tôi đều mang đầy tâm sự, ra ngoài sân ngồi hút thuốc. Lão Vũ là người mở miệng trước, hỏi: “Cậu nói, giờ bà lão kia có thể ở đâu?”

“Bắc Kinh!” Tôi thẫn thờ đáp.

Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, tôi lại nói: “Lúc đứng ra làm chứng, tôi đưa bà ấy đi Bắc Kinh, nhưng giờ đến giết tôi thì hẳn bà ta đã quay về.”

Lão Vũ ngẫm nghĩ, nghi hoặc hỏi: “Cậu đưa bà ta đi Bắc Kinh, từng ấy thời gian sao bây giờ bà ta mới đến giết cậu?”

Tôi hút một hơi thuốc, đáp: “Đây cũng là điều tôi nghĩ không ra. Khả năng nó có liên quan đến đồng tiền hổ văn!”

Nhớ đến Lý Đồng, sau khi hắn chết thì đồng tiền đã bị Lưu Vân Ba lấy đi, liệu có phải bà lão đoạt được nó cho nên không còn kiêng dè tôi nữa?

Như vậy thì trước đây suy đoán của mình lại xuất hiện điểm sơ hở. Lưu Vân Ba không phải là người của đại họa, hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, còn gửi quan tài giấy ở Đường Oa Tử, hắn giống người của bà lão hơn!

Nghĩ đến tên bảo vệ gầy ở Bất Cốc trấn nói, năm xưa công trường đồi Tứ Lưu đào ra một thi thể, tuy hiện giờ không biết là thế nào, nhưng tôi tin nó có liên quan đến bà lão!

Còn về việc tại sao bà ta gây ra mấy vụ tai nạn xe, nguyên nhân chỉ có thể tìm đáp án ở câu chuyện về cái giếng cổ Hổ Yêu Sơn!

“Tiếp theo phải làm gì?” Lão Vũ lo lắng hỏi.

“Tuy ba ngày vừa qua, tôi mạng lớn không chết. Nhưng nói không chừng vẫn còn hạn ba ngày kế tiếp. Tôi có cảm giác, bà lão này nhất định phải giết tôi!”

“Tiếp tục chạy trốn thì sao? Thử đi một nơi nào đó thật xa xem?”

Tôi bất đắc dĩ xua tay: “Không chạy nữa. Từ lúc lái chuyến xe số 13, tôi đã chạy gần như cả nước, thật sự không muốn chạy tiếp.”

Lão Vũ thở dài, dập điếu thuốc nói: “Không chạy thì có cơ hội sống không? Lão Quỷ đã nói, năm xưa ông ta còn suýt mất mạng, giờ làm gì có phần thắng?”

“Không, lão Vũ! 10 năm trước Hà tiên sinh dặn anh đi tìm lão Quỷ nhờ giúp, nhất định ông ấy đã tính trước được gì rồi. Có lẽ, biết lão Quỷ đã từng giao chiến với tà ám dưới giếng, cho nên mười năm sau, đặt hết hy vọng trên người ông ta. Không phải tôi quá tin tưởng vào lão Quỷ, mà là tin tưởng vào Hà tiên sinh, tin đây là con đường sống mà ông ấy chỉ điểm.”

Lão Vũ lại thở dài thườn thượt, không tranh cãi với tôi nữa, anh ấy không còn ngăn cản như lúc trước còn ở công ty, mà tán thành với lựa chọn của tôi, đó là: Chính diện đối đầu!

Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-xe-bus-so-13/

Sau một thời gian tĩnh dưỡng, cơ thể lão quỷ đã dần hồi phục, ông ta cho tôi ăn thứ gì đó rất lạ, ăn vào thì nôn mửa cả ngày, nôn ra ba con giòi trắng. Lão Quỷ nói, không có ba con giòi này, bà lão sẽ không thể quan sát thông qua mắt tôi được. Tôi hỏi tiếp theo phải làm gì, lão Quỷ chỉ cười nhạt, ném ra hai chữ: “Phong giếng!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...