Chuyến xe bus số 13

Chương 248



Phần 248: THOÁT HIỂM TRƯỚC MIỆNG CỌP

Lưu Vân Ba lại bảo tôi cứu hắn một mạng? Điều này thự sự làm tôi giật mình, dù không biểu hiện ra mặt. Nhưng cứu mạng và ăn trộm đồ thì có liên quan gì nhau chứ?

“Trộm cái gì?” Tôi ra vẻ bình tĩnh, hỏi.

Lưu Vân Ba liếc tôi, chậm rãi cởi cúc áo, để lộ ra phần ngực núc ních mỡ. Nhưng thứ khiến người ra chú ý đó là, ngực hắn có một vết sẹo dài đến mười mấy cm!

Tôi cả kinh, cau mày hỏi: “Ông bị làm sao vậy?”

Lưu Vân Ba đóng lại cúc áo, tuy biểu hiện bình tĩnh, nhưng ánh mắt lộ rõ hung quang: “Bị nó lấy mất một cái xương sườn!”

Nó? Tôi thoạt nghe thì nghi hoặc, nhưng liền hiểu được, hắn đang ám chỉ bà lão.

“Lấy xương của ông làm gì?”

Tuy hỏi vậy nhưng tôi cũng hiểu phần nào hành động của Lưu Vân Ba.

“Mồ chôn mèo trên núi Đường Oa Tử là ông làm? Giết Lý Đồng, cướp đồng tiền trên đồi Tứ Lưu, cũng là ông?”

Lưu Vân Ba gật đầu: “Ta không có biện pháp, thân bất do kỷ!”

Chẳng trách Lưu Vân Ba có ý đồ riêng, hóa ra là bị uy hiếp. Tôi chậm rãi hỏi: “Thế ông muốn tôi trộm cái gì?”

“Chính là trộm cái xương sườn này của ta, trong nhà của nó ở dãy nhà phía sau đập chứa nước.”

Tôi cả kinh: “Cái gì? Dãy nhà phía sau đập chứa nước?”

Lưu Vân Ba không nghĩ là tôi lại kinh ngạc như thế, gật đầu hỏi: “Sao vậy, ngày nào lái xe cậu cũng đi qua con đường đó, hẳn phải trông thấy chứ?”

Tôi thở dài: “Đâu chỉ nhìn thấy, tôi còn vào đó rồi.”

Hai hàng lông mày Lưu Vân Ba dựng ngược, chưa bao giờ thấy hắn căng thẳng như thế.

“Cậu đi vào dãy nhà đó? Có trông thấy ai không?”

Nhìn bộ dạng hắn thì không giống đang giả vờ, lại hỏi câu khó hiểu.

“Cả dãy nhà chỉ có một bà lão.”

Lưu Vân Ba nghe vậy, nheo mắt, tựa đầu vào ghế, lầm bầm: “Bà lão? Sao lại là bà lão?”

Càng ngày tôi càng cảm thấy kỳ quái, bà lão lấy xương sườn của hắn, mà hắn lại chưa trông thấy bà ta ư?

“Lưu đại sư?” Tôi gọi.

Lưu Vân Ba giật mình, thở hắt ra: “Cậu đi vào dãy nhà đó làm gì?”

“Điều tra vụ tai nạn xe, lúc tìm nhân chứng có tới đo một chuyến!”

Lưu Vân Ba chẳng hề hứng thú với nội dung này, sốt ruột nói: “Chỉ cần cậu giúp ta ăn trộm cái xương về, ta sẽ nói hết cho cậu nghe.”

Bảo mình đến dãy nhà sau đập chứa nước, cái này khác gì liều mạng đâu, tôi cúi đầu trầm tư, không trả lời hắn ngay. Thấy tôi khó xử, Lưu Vân Ba nói: “Dãy nhà đó ta không vào được, chuyện này đúng là cần nhờ cậu! Lần trước cậu có thể an toàn trở về, chắc lần này không vấn đề gì đâu.”

“Nói thật với ông, ngay mai chính là 15 âm lịch, vào ngày này hàng tháng, tuyến xe số 13 đều sẽ xảy ra chuyện. Tôi định thăm dò quy luật, không ngờ lại xảy ta án mạng. Ngoài việc giải nghĩa chuyện đó, ông còn giúp gì được tôi?”

Lưu Vân Ba cười cười: “Chuyện này đơn giản thôi, ta biết 15 ngày mai, ai sẽ chết! Nếu cậu giúp tôi trộm đồ, mai ta sẽ ngăn họ lên xe.”

Lưu Vân Ba nói đầy tự tin, tuy rất ghét cái kiểu trao đổi cưỡng ép này, nhưng thật sự trước mắt không còn cách nào khác, tôi đành liều mạng vậy!

“Giao kèo! Nhưng tôi phải làm thế nào để tin được ông?”

Thấy tôi đồng ý, Lưu Vân Ba vui mừng ra mặt, đáp: “Không lo, cậu trộm cái xương về thì cứ giữ lấy, sau khi ta nói với cậu mọi chuyện, cậu mới giao nó cho ta. Vậy là đảm bảo công bằng, thế nào?”

Đề nghị này ok, tôi thuận miệng đáp ứng, nhưng vẫn nghĩ ngờ hỏi: “Tôi phải trộm cách nào, cụ thể nó được giấu ở đâu?”

Hai mắt Lưu Vân Ba sáng lên: “Chỗ giấu cụ thể ta không rõ lắm, còn về phần cậu muốn trộm nó ra, cứ đi đi, sẽ có người giúp!”

Lưu Vân Ba tỏ ra thần bí, cứ như hắn biết sau lưng tôi có ai vậy.

“Ừm, vậy thì thế đi. Nếu chiều mai tôi còn toàn mạng trở về, ông không được nuốt lời đâu đấy!”

Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-xe-bus-so-13/

Tôi tính gọi lão Quỷ đi cùng, nhưng năng lực của ông ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, không hàng phục được bà lão, ai sẽ giúp mình đây? Vắt óc suy nghĩ mãi, tôi lờ mờ đoán được ý tứ của Lưu Vân Ba, ngoài lão Quỷ và Đạo Điên, đúng là còn có người chịu giúp mình, đại họa!

Thông tin của Thang Nghiêu đồng bộ với tôi, bọn họ cũng cái biết cái không về đối thủ này, nếu được đại họa trợ giúp, việc này đúng là đơn giản. Ra quyết định, chờ đến 12h đêm, tôi lại pần nữa đi tới quán mì cửa Đông.

Ông chủ đang bận việc dưới bếp, Thang Nghiêu thì ngồi trong tiệm, vừa nói ý định của mình ra, bất ngờ là cô ta tán thành ngay tắp lự.

Theo Thang Nghiêu nói, lúc này đây tôi là lựa chọn thích hợp nhất, họ rất tò mò về bà lão này, không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để hiểu thêm về bà ta. Bảo tôi ngồi chờ một lát, Thang Nghiêu đi vào bếp nói mấy câu với đại họa, lúc đi ra thì đưa cho tôi một túi giấy nhỏ. Nhận túi giấy, tôi nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

“Lân phấn (bột vảy), ngày mai trước khi xuất phát thì uống vào, chỉ cần không xuất hiện trước mặt, nó sẽ không trông thấy anh. Anh có hai tiếng để trộm đồ, tôi sẽ tiếp ứng!”

“Vảy rắn à?”

Thang Nghiêu không nói gì, nhưng nhìn bộ dạng là đã ngầm thừa nhận.

“Được!” Tôi cất lân phấn vào túi, gật đầu.

Vốn tưởng đại họa sẽ đi cùng mình, ai dè chỉ đưa minhg mỗi túi bột. Nhưng có thứ này cũng coi như là một đại ân rồi, nhà bà lão không rộng lắm, hai tiếng thời gian, nếu may mắn, chắc vẫn đủ. Tôi quay về ký túc nghỉ ngơi, chuẩn bị cho kế hoạch trộm xương ngày mai.

Mặt trời lên… sợ ảnh hưởng đến công hiệu của túi bột, tôi còn chẳng dám ăn sáng, uống hết vào bụng rồi chạy thẳng đến đập chứa nước. 7h sáng, toàn bộ mặt hồ nổi lên một lớp sương mù, tôi chỉ có hai tiếng đồng hồ, mất nửa tiếng đi đường, tới nơi chỉ còn lại một tiếng rưỡi.

Ký ức kinh hoàng của lần trước tới đây vẫn còn trong tôi rõ mồn một, bước đến dãy nhà, nhớ lại sự việc hôm đó mà trái tim không khỏi đập loạn. Tôi không dám nhìn ngó lung tung, chỉ một lòng tìm xem xương sườn của Lưu Vân Ba bị giấu ở đâu.

Cửa nhà bà lão không khóa, chỉ khép hờ, hẳn là bên trong có người, tôi khom người bên bờ tường, nín thở quan sát động tĩnh.

Khoảng 10p sau, cánh cửa đẩy ra, bà lão còng lưng vác cái giỏ tre, đi rất chậm về hướng triền núi. Bên đó có rất nhiều cành cây, chắc bà ta đi nhặt củi về nhóm bếp. Cơ hội tốt, trong lòng mừng thầm, chờ bóng bà lão biến mất sau triền núi, tôi vội bật dậy lẻn vào trong nhà.

Bên trong có đôi chút khác so với lần trước đến đây, đồ đạc bám đầy bụi bặm, không sạch như trước, hình như bà lão mới về đây chưa lâu thì phải.

Căn nhà cực kỳ đơn sơ, mở mấy cánh tủ đèu trống không, cái xương giấu ở đâu mới được? Đi từ phòng ngủ xuống bếp, tôi để ý trên bệ còn có lửa cháy âm ỉ, một cái nồi lớn tỏa khói xung quanh.

Bà lão này không cho xương sườn của Lưu Vân Ba vào hầm canh đấy chứ? Hít sâu một hơi, tôi cẩn thận nhấc cái vung nồi lên. Nồi mở ra, tôi giật mình sợ hãi, bên trong nồi nước, toàn cóc là cóc!

Đám cóc tứ chi co quắp, bụng phình lên trắng dã, nhúc nhích phải đến cả trăm con, vô cùng lợm giọng. Chắc do nước không đủ ngập, mấy con còn sống, vừa mở vung nồi liền nhảy ra ngoài chạy trốn. Tôi rùng mình, đánh rơi vung nồi, vang lên đánh rầm một cái.

Âm thanh rất lớn, lại vang xa, sợ kinh động đến bà lão ở bên ngoài, tôi vội nhặt vung lên đậy lại.

“Con mẹ nó bà lão này nấu nhiều cóc như vậy làm gì? Bà ta ăn cóc à?” Tôi thầm mắng một câu, căng thẳng nuốt nước bọt.

Vừa xoay người thì ánh mắt tôi chú ý đến cái sọt trên nóc chạn, cái sọt này bà lão lúc nào cũng mang theo, kể cả khi đi Bắc Kinh. Xương sườn của Lưu Vân Ba được giấu trong đó chăng?

Vừa định đi qua nhấ cái sọt xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng ho khan, bà lão đi nhặt củi đã quay về. Tôi hoảng sợ, căn bếp trống trải thế này, biết ẩn nấp đi đâu, cũng may góc tường có cái lu nước to, tuy bên trong còn khá nhiều nước, nhưng trốn tạm vẫn được, tôi vội nhảy vào trước khi bà lão xuống bếp.

Vừa lọt vào trong lu, chợt bàn chân tôi bị thứ gì đó cấn cấn, thò tay xuống sờ, thì nó là một khúc xương dài chừng 10cm. Bà lão biến thái này thả cái xương của Lưu Vân Ba vào lu nước?

Đã tìm được đồ vật, giờ điều cần làm tiếp theo là nghĩ cách ra ngoài. Lu nước không vó nắp đựng, từng tiếng động trong bếp tôi đều nghe rõ ràng. Có tiếng bà lão đẩy cửa vào nhà, bà ta không xuống bếp mà đẩy cửa phòng ngủ. Không có tiếng bước chân, hẳn bà ấy đang ở cửa. Vài phút sau, bà lão lại dợm bước đi xuống bếp, vẫn không có tiếng động gì, bản năng mách bảo tôi, nhất định vừa rồi bà ta nghe thấy tiếng vung nồi nên mới gấp gáp quay về, giờ đang nghe ngóng.

Tôi ngồi trong lu nước mà không dám thở, không dám cựa quậy, giằng co trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Cuối cùng, tôi cũng nghe tiếng cạch, sau đó là âm thanh cành khô bị bẻ gãy, bà lão bắt đầu bỏ củi vào lò.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn đồng hồ, từ lúc xuống xe đi vào đây đến giờ đã 30p, mình chỉ còn 1 tiếng thời gian.

Nước sôi, bà lão bắc cái nồi sắp xuống, bắt đầu ăn cơm, mình đoán không sai, đúng là cái nồi cóc này bà ta nấu để ăn!

Tôi có thể nghe thấy tiếng vớt cóc từ trong nồi ra, nhưng không hiểu sao lại không thấy tiếng nhai, chỉ có tiếng ừng ực. Lại thêm 30p nữa trôi qua, lòng nóng như lửa đốt, tác dụng của lân phấn sắp hết, tôi đang đau đầu suy nghũ thì chợt một tiếng động thật lớn vang lên.

Tiếng vang không rõ nguyên do, toàn thân tôi sợ hãi nổi da gà, bà lão đã bị tiếng vang kinh động, có tiếng bước chân dồn dập, sau đó là kétttt, tiếng cửa gỗ mở ra, bà lão đi ra ngoài.

Là Thang Nghiêu tới tiếp ứng?

Nắm chặt cái xương trong tay, tôi nhảy khỏi lu nước, tình cảnh trước mắt làm tôi sợ đến ngây người. Trong chiếc nồi chỉ còn vài con cóc, không thấy xương cốt đâu, tất cả đã bị bà lão nuốt chửng. Cổ họng chợt gai gai, tôi định lao ra cửa thì lại nghĩ đến cái sọt trên chạn. Rốt cuộc là bên trong nó có cái gì? Cắn răng, tôi lùi lại, cầm cái sọt xuống xốc lên xem.

Thứ bên trong làm tôi giật mình, còn nhớ lúc nấu mì cho tôi ăn, bà ta còn thò tay bốc thứ gì trong sọt bỏ vào nồi. Tuy sáng nay không ăn sáng, nhưng tôi vẫn nôn ọe ra một đống nước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...