Chuyến xe bus số 13

Chương 250



Phần 250: BẠCH PHÀM NGỬA BÀI

Lưu Vân Ba nói có lý, giờ mới chỉ xác định được gia đình nhà Quách Chế Phiến, không chừng vẫn còn những người khác nữa. Nhưng căn cứ theo danh sách mà tìm, nhiệm vụ này rất khó, không phải ngày một ngày hai là hoàn thành được, trước mắt chỉ có thể cứu được ai hay người đó.

“Tôi thấy suy đoán của ông có lý, cứ chuận bị theo đó đi!” Tôi nói với Lưu Vân Ba.

“Tôi đã nói tất cả những gì mình biết, đưa thứ kia cho tôi được rồi chứ?”

Tôi trầm ngâm, một lúc sau mới trả lời: “Đừng nóng vội, qua đêm mai rồi hãy nói. Tôi phải chắc chắn ông có đang nói hươu nới vượn như trước kia không đã.”

Lưu Vân Ba đành nhăn mặt gật đầu: “Được, chúng ta sẽ chờ đến đếm mai. Nhưng bất kể kết quả có thế nào, tiểu tử cậu cũng phải giữ lời hứa đấy!”

Dứt lời, hắn đứng dậy gật đầu với lão Quỷ, rồi rời đi. Lưu Vân Ba đi khỏi, tôi hỏi lão Quỷ thấy sao về chuyện này, ông ta thận trọng suy xét hồi lâu, đáp: “Thà tin là có, không thể tin là không!”

Cái này cũng giống ý tôi. Tiếp theo, tôi kể chuyện già đình ba người nhà Quách Chế Phiến đọn dến Sơn Tây lánh nạn, hiện giờ anh ta rất nguy hiểm, lão Quỷ tán đồng, nói rằng đêm mai sẽ tìm tới tôi, bảo tôi về trước.

Thực tế thì tôi đã làm tất cả những gì tốt nhất có thể, đầu tiền là không chạy chuyến xe 13, thứ hai đã thông báo cho người dân hai thôn đừng ra khỏi cửa. Tôi không tin mình đã cất chìa khóa xe thật kỹ, không có xe, tà ám này còn tạo ra được tai nạn nào nữa.

Trên đường về công ty, tôi gọi điện cho Quác Chế Phiến, nhưng lạ một điều là điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy. Thật bực bội, mai là ngày quyết định sống chết của anh ta, vậy mà giờ không cách nào liên lạc được.

Theo như Lưu Vân Ba nói, nếu bà lão muốn giết ba đời gia tộc, vậy thì những ai thuộc ba thế hệ của các nạn nhân trong danh sách đều gặp nguy hiểm. Điều tôi lo lắng lại tăng thêm một bậc, bởi Bạch Phàm là cháu gái của bác Lục, vừa đúng là đời thứ ba.

Chạng vạng tối, tôi gọi điện hẹn Bạch Phàm ra ngoài, đã lâu rồi hai đứa chưa hẹn hò riêng lẻ. Bạch Phàm trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy hoa, nhất thời tôi căng thẳng, tim đập rộn ràng y như ngày đầu tiên gặp mặt.

Gọi đồ ăn, Bạch Phàm gọi kèm thêm hai chai bia, chưa ai lên tiếng, nàng đã uống liền một mạch ba ly, tôi há hốc mồm, hình như tối nay nàng có tâm sự.

Gò mà ửng hồng vì hơi men, Bạch Phàm nói: “Hình như từ hồi quen nhau tới giờ, em không thấy anh chạy xe mấy thì phải?”

Tôi xấu hổ gật gật đầu: “Ừ, bởi vì không có cách khác.”

Bạch Phàm định chơi bài ngửa với tôi ư? Tuy sớm biết bác Lục đã chết, nhưng vì không muốn cả hai phải xấu hổ, tôi chưa từng đối mặt nói với nàng về chuyện này.

Thứ nhất, vì giấu diếm thân phận bác Lục, Bạch Phàm đã vố ý lừa gạt tôi, tôi không biết phải mở lời như thế nào. Thứ hai là qua quá trình điều tra, tôi biết bác Lục không những không xấu, mà còn là con ma tố đã từng cứu mạng mình.

“Cảm ơn anh đã điều tra vụ án!” Bạch Phàm cắn môi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu.

Mặc dù trước giờ, chưa hề có cử chỉ thân mật của tình nhân, cũng chưa hề thổ lộ, chưa cầm tay, chưa tính là chính thức yêu đương, nhưng tình cảm của tôi vẫn như vậy, vẫn thích nàng như lúc đầu.

“Không sao, anh ổn mà!”

“Thật xin lỗi vì đã giấu anh rất nhiều chuyện.” Bạch Phàm thốt ra một câu, lại nâng cốc bia lên uống.

Đối với phụ nữ tôi không có kinh nghiệm gì, ngoài việc luôn miệng nói không sao, thì chẳng biết nói sao cho phải.

“Bác Lục có khỏe không?”

Bạch Phàm gật đầu, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu: “Cũng được!”

Bạch Phàm cười khổ một tiếng, gương mặt luôn lạc quan chợt hiện ra nét buồn bã: “Từ nhỏ em sống với ông nội, mười năm trước ông đã qua đời do tai nạn, chính là tên tuyến xe 13 nửa đêm anh đang lái này.”

Những điều này tôi đã biết, thở dài gật đầu, hỏi: “Vì anh là tài xế chuyến xe số 13 nên em mới cố ý tiếp cận?”

Lời vừa dứt tôi liền thấy hối hận, chỉ sợ mình hỏi quá thẳng thắn. Bạch Phàm mấp máy môi, khẽ gật đầu, trong lòng tôi lập tức thắt lại, thất vọng không biết làm sao. Thực ra thì tôi vẫn luôn thắc mắc, dì Ba ngày nào cũng ở dưới quê, sao có thể quen biết một cô nương tốt như Bạch Phàm, quả nhiên tất cả đều là kế hoạch định sẵn.

Ngày mai còn có việc, vốn dĩ tôi không định uống rượu, nhưng lòng đau thắt, cầm chén rượu lên ngửa cổ uống cạn. Bạch Phàm nói tiếp: “Em biết tuyến xe 13 được mở lại, biết anh được giao việc cầm lái, mời dùng quan hệ tìm được dì Ba.”

“Ừm” tôi rót đầy cốc bia, lại hớp một hớp hết sạch.

Đã bảo mà, trên đời này không có tiền thì không vui, loại đàn ông điểu ti nghèo như mình, làm sao lại lọt mắt xanh Bạch Phàm được? Hơn nữa còn nhớ buổi hẹn đầu tiên, tôi còn căng thẳng đến mức ngã bệt xuống đất, ấn tượng đầu tiên xấu như vậy, có cô gái nào bình thường lại muốn tiếp tục kết giao chứ.

Lại nâng cốc uống, tôi hỏi: “Mục đích là để anh điều tra án?”

Bạch Phàm thở dài: “Ông nội em chết không minh bạch, đến một lời giải thích cũng không có.”

Tôi cười ha hả: “Đúng rồi, sợ anh không giúp đỡ, nên chơi đùa anh như thằng trẻ con, đúng không?”

Bạch Phàm tửu lượng không cao, vài cốc bia mà mặt đã đỏ bừng: “Thực ra trước khi tiếp cận em cũng đã tìm hiểu về anh. Anh là người kiên trì, có trách nhiệm, hơn nữa điều tương đối quan trọng là… anh thiếu mắt nhìn người, dễ lừa gạt.”

Thật trăm triệu lần không nghĩ được là Bạch Phàm lại ngửa bài đến mức này, nàng chẳng những không xin lỗi mà còn nhổ ra một câu, tôi là kẻ thiếu mắt nhìn người, dễ lừa gạt???

Bạch Phàm vừa dứt lời, trong lòng tôi dâng lên nỗi bực tức vô hình, vừa bị đùa bỡn lại vừa bị cười nhạo, đúng là một nhát dao vào đầu tôi. Rót thêm cho nàng cốc bia, cụng ly, tôi nói: “Được, hôm nay em đã nói hết với anh, cũng không uổng phí từng ấy thời gian anh đem lòng thích em!”

Sắc mặt Bạch Phàm cũng rất khó coi, tiếp tục nói: “Từ nhỏ em đã sống cùng ông nội, ông chết không minh bạch, chẳng có nửa lời giải thích, tài xế thì vẫn còn tiêu diêu tự tại bên ngoài. Chuyện này bất kể là ông hay em đều không thể bỏ qua được!”

“Ừ!” Tôi lại uống một hơi cạn sạch, gọi thêm sáu chai bia nữa.

“Bác Lục căm hận tài xế bỏ trốn cùng tay lãnh đạo hủ bại bao che, hai người liền trong ứng ngoại hợp từng bước dẫn dắt anh đi điều tra vụ án, mượn tay anh để lật lại vụ tai nạn, cho những oan hồn trên xe một lời giải thích. Cao tay!”

Ngẫm nghĩ, tôi nói tiếp: “Phải rồi, lúc đầu em có thể tiếp xúc, trò chuyện với bác Lục không hề trở ngại, tại sao em lại nhìn thấy ông ấy?”

Bạch Phàm im lặng vài phút mời chậm rãi nói: “Anh có tin âm dương nhãn không?”

Tôi sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu. Nếu là thời điểm mới bắt đầu nhận chuyến xe 13, ai đó nói mình có âm dương nhãn, nhất định tôi sẽ mắng cho một trận. Nhưng giờ thì khác, tôi đã gặp Từ bán tiên, gặp bé gái, gặp Mông Nga, gặp quá âm tiên, cách nhìn về thế giới cũng thay đổi, một người có âm dương nhãn, tôi tin!

Đã đi thẳng vào vấn đề, tôi vội hỏi: “Sao bác Lục lại giới thiệu Lưu Vân Ba cho anh? Lão ta chẳng phải người tốt, chuyện này chắc hai ông cháu em đều biết chứ?”

Bạch Phàm gật đầu: “Biết!”

Tôi hít sâu một hơi, rõ ràng biết Lưu Vân Ba là người thế nào, còn giới thiệu hắn cho mình, thật là lừa trong lừa, càng nghĩ càng thấy ớn.

Cũng may con người tôi đây tuy hơi ngốc nhưng bù lại dẻo dai kiên trì, rốt cuộc đến hôm nay lão tử đã thoát ra được cái mớ bòng bong. Cuộc hẹn hôm nay, mục đích quan trọng nhât là để cảnh báo Bạch Phàm về nguy hiểm, đêm mai đừng ra khỏi nhà. Còn một mục đích nữa, là muốn giảng thêm cho nàng về bà lão đã gây ra tai nạn.

Nhưng đến giờ xem ra đã con mẹ nó không cần nữa rồi!

Bởi cẩn thận ra soát lại một chút sẽ hiểu, tuy Lưu Vân Ba bị bà lão uy hiếp, nhưng dù gì cả hai cũng coi là cùng phe, bác Lục lại đi giới thiệu hắn cho tôi, chẳng phải là gián tiếp giới thiệu bà lão cho tôi sao?

15 Âm lịch tháng đầu tiền, Lưu Vân Ba bảo tôi tan tầm thì tới nhà, rất rõ ràng là hắn biết đêm đó tôi sẽ không chết!

Nói như vậy thì đêm ấy cũng chả phải là bác Lục cứu mạng tôi, bọn họ căn bản là thông đồng với nhau, làm chi tôi sợ hãi cái chết, sinh ra kiêng kỵ chuyến xe số 13. Điều này làm tôi càng thêm ỷ lại Lưu Vân Ba, đồng thời càng thêm tín nhiệm bác Lục.

Bác Lục và đám Lưu Vân Ba là cùng một bọn!

Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, tôi buồn bã thở dài. Tuy nhiên, về phần vì sao đêm đầu tiên lái xe, bà lão lạo bảo tôi bác Lục là ma, sau đó lại tới công ty cảnh báo tôi đừng lái chuyến xe 13 nữa, hai chuyện này vẫn chưa rõ là tại sao.

IQ của tôi không đủ dùng, có điều cũng mơ hồ suy đoán táo bạo, là bà lão với bác Lục giống nhau, muốn tôi điều tra vụ án. Bao gồm cả việc giết Khâu lão thái ở thôn Hoài Hồ, và việc giết Mộng Nga, ngăn họ nói ra thân phận bác Lục, cũng là muốn tôi tin tưởng ông ta, tiếp tục điều tra.

Như vậy, người trong bóng tôi vẫn luôn âm thầm ngăn cản tôi, là đại họa!

Còn vì sao bà lão lại muốn tôi điều tra, mục đích khả năng đã có, luật sư phía Bắc Kinh bảo tôi, danh sách nạn nhân ba vụ tai nạn năm xưa đã biến mất cùng bà ấy. Bà lão muốn dựa vào danh sách, truy ra ba đời những người đó, đêm mai đuổi cùng giết tận!

Đêm mai sẽ lừ ngày kết thúc của những người cuối cùng trong ba thế hệ!

Nói tới đây thì đã xong, Bạch Phàm tiếp cận tôi, tất cả đều là kịch bản, từ xưa đến nay, chân tình khó giữ, chỉ có kịch bản là đắc nhân tâm. Thất vọng đến tột đỉnh, tôi không kìm được mà nhỏ hai hàng nước mắt.

“Bảo trọng!” Đó là lời cuối cùng Bạch Phàm nói với tôi, nàng đứng dậy rời đi. Đi một cách dứt khoát, đi không quay đầu lại, đi không chút luyến thương!

Một mình tôi nốc hết chỗ bia còn trên bàn, chẳng biết mình về công ty bằng cách nào. Tôi với Bạch Phàm không liên lạc với nhau nhiều, một phần quan trọng là tôi không muốn cô ấy bị liên lụy, không muốn nàng phải tổn thương vì chuyện này. Dù không liên lạc, nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng tràn ngập hình bóng nàng, thật đáng buồn là hiện thực mới tát cho tôi một cú đau điếng, nói rằng mày nghĩ nhiều rồi!

Đầu tôi đau như muốn nứt ra, ngủ nguyên một ngày trong ký túc, đến tận tối hôm sau, tối 15 âm lịch. Nhìn đồng hồ, 23h rồi, mặc dù có chuẩn bị trước, nhưng tôi vẫn không yên tâm, đi xuống dưới xem thử. Vừa xuống tới nơi, con mẹ nó, chiếc xe số 13 đỗ góc Tây Bắc đâu mất rồi???

Chìa khóa vẫn trong túi mình, nhưng xe đâu? Ma quỷ lái đi à?

Mồ hôi lạnh thoáng cái túa ra, xe còn thì đêm nay không xảy ra chuyện gì, xe không còn, vấn đề sẽ trở nên rất phiền toái!

Hoang mang lo sợ, tôi vội chạy sang phòng bảo vệ hỏi, bác bảo vệ nói mà làm tôi há hốc mồm, còn suýt khóc.

Tiểu Lục đã về, cậu ta vừa đánh chiếc xe số 13 đi rồi!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...