Chuyến xe bus số 13
Chương 3
Thấy tôi sững sờ, lão Đường vỗ nhẹ vào vai, nói: “Huynh đệ sao vậy, trán đầy mồ hôi rồi kìa?”
Tôi im lặng một lát rồi kể cho lão Đường nghe chuyện ông cụ hút thuốc và bà lão quên sọt đồ ăn. Nghe xong lão Đường ngồi ở mép giường trầm tư không nói gì, một lúc lâu sau anh ta vẫy tay tôi lại đó ngồi, chậm rãi nói: “Huynh đệ, nếu việc này là sự thật thì rất phiền toái. Chắc chắn trong hai người đó có một là oan hồn!”
Tôi thở dài, cầm chai rượu trắng trên bàn rót thẳng vào cổ, dùng tay áo lau miệng, càng nghĩ càng tức, đập bàn nói: “Lão Vũ thật quá không có đạo nghĩa, nếu tôi thật sự vì việc này mà mất mạng, tôi sẽ lôi theo lão đi.”
Lão Đường nghe vậy thì phủi phui một tiếng: “Huynh đệ nói gì vậy, đừng nói những lời xui xẻo đó.”
Dứt lời lão cầm lấy chai rượu trong tay tôi, cũng tu một ngụm: “Nói thật, hồi còn trẻ chạy đường dài, lão ca ta chưa việc gì mà chưa gặp, cái gì mà ma dựng tường, bãi tha ma… tôi gặp không ít.”
Nói đến đây lão Đường như nhớ ra gì đó, nói tiếp: “A đúng rồi, đúng là tôi có quen một quý nhân, thế này đi, tôi cho cậu địa chỉ, cậu rảnh thì đi tìm ông ta hỏi chút xem.”
Nhớ đến câu nói lúc nãy trong điện thoại của lão Đường, tôi tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Anh già, lần này có quý nhân thật chứ, anh đừng gạt tôi nữa nhé.”
Lão Đường cười một tiếng, cầm cái chén rót rượu đưa cho tôi nói: “Huynh đệ, cậu yên tâm, lão tiên sinh này có bản lĩnh, chắc chắn có thể giúp cậu tiêu tai.”
Tôi gật đầu, tích cách của tôi có chút quái gở, tuy cũng nói chuyện với đồng nghiệp trong công ty, nhưng phần lớn thời gian tôi chỉ thích ở một mình.
Có cảm giác các đồng nghiệp trong công ty đều xa lạ, duy chỉ có lão Đường là bằng hữu tốt nhất của tôi, có lẽ là do tính cách tương đồng, đều thích độc lai độc vãn.
Sau đó, chúng tôi chén chú chén anh, rượu vào lời ra đến tận 5h sáng mới lăn ra ngủ.
10h sáng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại kéo tôi ra khỏi giấc mộng, tôi hắng giọng nhận, là dì ba trong nhà gọi tới.
“Tiểu Lý Tử, hôm nay có đi làm không?”
Dì ba là điển hình của người tốt bụng, nếu bản thân có 10 đồng, có thể tiêu cho người khác tới 8 đồng. Trong thôn nhà ai có việc, bà luôn là người đầu tiên chạy đến giúp đỡ. Từ đợt tết tôi về nhà bà biết tôi vẫn độc thân, cứ như phát hiện ra một đối tượng mới để giúp đỡ vậy, cười như hoa.
Chỉ trong vòng mấy tháng bà đã giới thiệu cho tôi bảy tám cô gái, có điều với ai bà cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo người ta rằng tôi đi làm ở cơ quan gì đó trong thành phố, cuối cùng khi gặp, biết tôi là tài xế xe bus liền từ chối.
Giờ trong lòng tiều tụy, tôi chẳng có tâm trạng mà nghe việc mai mối, không kiên nhẫn hỏi: “Sao thế dì ba, con đang ngủ, không có việc gì con cúp máy đây.”
“Cái đứa nhỏ này đừng quạu, nói cho con biết, lần này dì ba thu xếp cho con một cô nương tốt, đảm con sẽ thích!”
Tôi yếu ớt trở mình, nói: “Dì ba, con không đi xem mặt đâu, con một mình cũng tốt mà.”
Dì ba nóng nảy, cao giọng: “Cái thằng bé này, cả thôn chỉ có mình con 30 tuổi đầu vẫn chưa kết hôn, con không xấu hổ thì ta xấu hổ. Cô gái này háo hức lắm, con yên tâm, lần này ta đã nói công việc của con cho người ta biết, con bé rất vừa ý, ta đã hẹn thay con rồi, 6h tối nay gặp mặt, lát nữa dì nhắn địa chỉ cho!”
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, định nói một câu không muốn gặp để ngủ tiếp, nhưng dì ba lại đi trước một bước, cúp máy. Chỉ lát sau đã có tin nhắn tới.
“Hẹn con gái nhà người ta rồi, 6h tối nay, quán Time Story.”
Vừa đọc thấy chữ Time Story, tôi liền tỉnh hẳn, đây là một quán đồ Tây xa hoa trong thành phố, một bữa cơm hai người ăn cũng phải đến cả ngàn tệ. Tuy dì ba là người ở quê nhưng cũng đã lên thành phố chơi mấy lần, chắc chắn là đi qua nhà hàng này thấy trang trí không tồi liền nhớ kỹ, lần này vừa đúng dùng trên người tôi.
Tôi dở khóc dở cười buông điện thoại xuống, chẳng thế nào mà ngủ tiếp được nữa. Xuống giường rửa mặt đánh răng đã hơn 12h, ăn qua loa cơm trưa, tôi liền gấp không chờ nổi mà phóng tới văn phòng lão Vũ.
Chuyến xe số 13 này có nói gì tôi cũng không lái nữa, chỉ một đêm mà chở hai cái không biết là người hay là ma, nếu tiếp tục lái, tôi chỉ sợ trinh tiết thì còn mà mạng thì mất.
Không may là lão Vũ lại đi họp, đoán chừng một chốc một lát cũng chưa về. Nhớ tới cuộc hẹn lúc 6h, tuy chẳng có hy vọng gì cho cuộc gặp mặt này, nhưng dù sao cũng là đi ăn ở Time Story, không thể quá tuềnh toàng được.
Vì thế tôi tới tiệm cắt tóc sửa sang lại cái đầu, về phòng đánh xi lại đôi giày, xong xuôi cũng gần tới giờ, tôi liền chạy tới quán ăn.
Time Story không hổ danh là tiệm đồ Tây tốt nhất thành phố, có hai phục vụ đứng mở cửa tiếp khách, vào trong thì có một cô gái mặc vest ra tiếp, tôi nói tôi có hẹn, cô gái như biết tôi tới đây để xem mặt, gật đầu cười rồi rời đi.
Tôi nhìn bốn phía cái nhà hàng đắt đỏ này, trong lòng vẫn luôn lo lắng mình mang 1500 tệ có đủ bữa cơm tối nay hay không.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt tôi chợt để ý một cô gái tóc dài mặc áo choàng đang ngồi tựa vào cửa sổ. Nhà hàng này chỉ có một tầng, cơ bản đều là cặp đôi ngồi ăn cùng nhau, chỉ duy có đối diện cô gái này là không có ai.
Tôi hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tay áo, chậm rãi bước qua.
Từ xa nhìn không rõ, lại gần nhìn mới khiến tôi giật mình, cô gái này gương mặt xinh đẹp, dáng người yêu kiều, đôi mắt to đen láy, xứng đáng là một đại mỹ nữ!
Thật không nghĩ được dì ba lại có cái cửa này, cũng không biết là quan hệ ở đâu, tôi nhìn thấy cô gái xinh đẹp này mà ngây cả người.
Cô gái cũng hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh là Lý Diệu?”
Tôi khôi phục tinh thần, vội gật đầu, lúng túng ngồi xuống. Khả năng do ngồi vội quá, hoặc do cái ghế của quán này quá trơn, tôi trượt một cái xuống đất.
“Bịch” một tiếng, toàn bộ người trong quán đều quay đầu lại nhìn, tôi có cảm giác mặt mình nóng tới mức có thể chiên chín cả trứng gà.
Cô gái vừa cười vừa tiến lại kéo tôi lên, tôi lại lần nữa ngồi xuống, cảm giác toàn thân không được tự nhiên, ấn tượng ban đầu đã xấu như vậy, chắc là chẳng nên trò trống gì.
Nhưng không thể không nói, cô gái này chẳng những ngoại hình đẹp, mà nhân phẩm cũng không tồi, vừa cười vừa nói giống như chẳng hề để ý tới chuyện lố vừa rồi của tôi.
Giới thiệu sơ qua, tôi biết cô gái này tên là Bạch Phàm, làm HR cho một công ty tư nhân trên thành phố, nhưng điều làm tôi tròn mắt đó là, nhà cô ấy lại ở nơi tối qua tôi vừa mới tới – thôn Đường Oa Tử!
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong Bạch Phàm nhìn đồng hồ, nói: “Anh Lý, em nghe dì ba nói hiện giờ anh lái chuyến xe bus số 13 à, hôm nay vừa hay là thứ 6, em cũng muốn về qua nhà, lát nữa ngồi xe anh luôn. Mấy giờ thì anh xuất phát?”
Nghe Bạch Phàm nói câu này, nhất thời tôi không biết trả lời thế nào. Vốn dĩ tôi đã quyết, cho dù có kề dao vào cổ cũng không lái chuyến xe 13 này nữa, ai ngờ đột nhiên cô gái này lại ngỏ ý muốn ngồi xe tôi về nhà, liệu có phải là muốn cho tôi một cơ hội gần nàng thêm chút nữa không?
Tôi đắn đo một lát, cắn răng thầm nghĩ “Mẹ nó là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, cơ hội gặp cô nương tốt như vậy không nhiều, lão tử đêm nay lại đi một chuyến vậy!”
Vì thế tôi liền ra sức gật đầu: “Đúng đúng, anh đang lái chuyến xe đêm về thôn của em, 11h xuất phát, để anh đưa em về.”
Bạch Phàm nghe xong thì rất vui, mỉm cười với tôi, hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn khiến tôi cảm giác toàn thân bủn rủn. Lần này cho dù lái xe có nguy hiểm, cũng đáng!
Ra khỏi quán ăn, trời đã tối hẳn, tôi với Bạch Phàm tạm biệt mấy câu rồi bắt xe về công ty, tôi vào ký túc thay bộ đồng phục lái xe.
Đúng 11h, tôi lái chiếc xe số 13 ra ngoài, đương nhiên Bạch Phàm là vị khách đặc biệt nhất của tôi tối nay.
Nàng ngồi ở ghế thứ hai đối diện khoang lái, dọc đường vừa nói vừa cười với tôi, khiến tôi gần như quên mất chuyện xảy ra tối qua.
Trên đường lại lục tục kéo lên mấy thôn dân bán đồ ăn, nhưng điều làm tôi ớn lạnh sống lưng đó là, cụ ông quấn khăn trắng hôm qua, hôm nay cũng lên xe!
Một màn này thoáng cái lôi tôi từ trong mộng về hiện thực, cứ chăm chăm lấy lòng gái, giờ có khác nào treo con dao ở trên đầu không, lát nữa 12h quay về một mình, tôi phải làm sao bây giờ?
Cụ ông lên xe còn gật đầu với tôi, nhớ tới lời bà lão tối qua, lần này tôi cố ý không đáp lại ông ta.
Nhưng ngoài ý muốn đó là, Bạch Phàm ngồi ghế sau lại chào hỏi ông ấy: “Chú à, chú cũng vào thành phố bán đồ ăn sao?”
“Ai da, Bạch Phàm đấy à, cây trái trong thôn ăn chẳng hết, mang đi đổi lấy tiền tiêu ấy mà.” Cụ ông cười cười, có vẻ tâm trạng khá tốt, quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Con trai, ta hút điếu thuốc nhé, được không?”
Rốt cuộc tôi cũng thở phào, cứ nghĩ đến lời bà lão hôm qua nói chỗ ngồi này không có ai, bảo tôi lẩm bẩm một mình làm tôi cứ nghĩ mình gặp ma.
Hôm này Bạch Phàm cũng nhìn thấy ông ta, chứng tỏ rằng cụ ông này căn bản không phải là ma quỷ, ngược lại lão bà kia nói hươu nói vượn, lại liên tưởng tới lời lão Đường, có khi bà ta mới không phải là người.
Cả một đường tới nơi rất suôn sẻ, 12h đêm, tôi tới trạm cuối ở nhà máy giấy.
Bạch Phàm xuống xe, cho tôi số điện thoại, nói rằng rảnh thì điện cho nàng, làm tôi rất cao hứng không thôi. Trong lòng thầm nghĩ, mặc dù lần này nguy hiểm, nhưng vì hạnh phúc đời mình, đúng là có giá trị.
Lúc quay về, tôi vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ sẽ lại gặp bà lão tối qua. Thật may trời cao phù hộ, cả đoạn đường về không có cái gì xảy ra, suôn sẻ tới trạm tổng.
Quá nửa đêm, tôi về tới công ty, đánh xe vào bãi đỗ, thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng một đường thuận lợi, nhưng luôn căng thẳng, bất giác lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Xuống xe, đi qua phòng bảo vệ, chợt phát hiện lão Vũ đang loạng choạng bước chân trở về, thoáng cái lửa giận tôi lại bốc lên, ban ngày tìm anh ta không được, vừa đúng lúc phải tính sổ.
Tôi nhanh chân đuổi theo, một mùi rượu nồng nặc phả ra, tôi bất chấp kéo áo anh ta, tức tối hỏi: “Lão Vũ, tôi có thù hằn gì với anh, mà anh lại hại tôi như vậy?”
Lão Vũ đột nhiên bị kéo áo, giật mình quay đầu, thấy là tôi, vỗ vỗ ngực: “Tiểu Lý đấy à, cậu làm tôi sợ muốn chết. Cậu nói gì vậy, tôi hại cậu cái gì?”
“Chuyến xe số 13 này mười năm trước đã mở, trước sau ba tài xế chở ba người gặp chuyện không may, việc này anh biết, tà môn như vậy sao lại bảo tôi làm?”
Lão Vũ nghe tôi nói thế, đương nhiên giật mình không ít, nhỏ giọng hỏi: “Huynh đệ, chuyện đã qua 10 năm rồi, cả công ty ngoài tôi không ai biết, là ai nói cho cậu?”
Thấy lão Vũ không hề có ý nhận lỗi, tôi túm cổ áo anh ta: “Nói cho anh biết, không có tường nào mà không thấm nước, lão Đường nói với tôi đấy. Anh còn muốn chơi tôi như trẻ con, ngạc nhiên chưa?”
Lão Vũ vẻ mặt hoang mang nói: “Lão Đường? Lão Đường nào? Đội xe chúng ta làm gì có ai họ Đường?”
Tôi càng nghe càng bốc hỏa, lão Đường là người thích độc lai độc vãng, tôi biết, nhưng không thể tới mức lão Vũ không biết ông ta được. Tôi nhớ mình còn hỏi tên lão Đường rồi, vội quát: “Lão Đường mà anh không biết? Đường Hiện Sinh, anh định giả ngây giả ngô với tôi?”
Vừa dứt lời, thì bốp một tiếng, lão Vũ bạt tai tôi đau điếng, cú tát này không nhẹ, đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi mắng: “Lão Vũ, anh con mẹ nó còn dám đánh tôi?”
Lão Vũ trông còn tức giận hơn tôi, trợn lớn đôi mắt, chỉ tay vào mặt tôi mắng: “Đường Hiện Sinh, cậu nói cái quái quỷ gì vậy? Ông ta chính là tài xế đầu tiên của chuyến xe 13 mười năm trước, sớm con mẹ nó đã chết rồi!”