Chuyến xe bus số 13
Chương 40
Trông thấy Thang Nghiêu, tôi thật sự giật mình. Phải biết rằng hiện giờ đang là hơn 2h sáng, bên cạnh đó, cô ta còn mặc y nguyên bộ váy đỏ kia.
Nhìu mày, tôi lạnh giọng nói: “Xui xẻo, hơn nửa đêm, cô mặc váy đỏ ra đường, có khác nào bảo mình là ma không?”
Nghe tôi nói, Thang Nghiêu bật cười: “Anh này thật hay đùa, sao cứ nhất định nói là tôi đã chết? Rõ ràng chính anh cứu tôi mà?”
Tiểu Lục nghe chẳng hiểu gì, há mồm nói: “Người đẹp nhớ nhầm à, người cứu cô là tôi, có phải anh ấy đâu.”
Nào có tâm tư nói chuyện tào lao với cô ta, thời điểm này, ăn mặc như thế, xuất hiện ở đây, khỏi phải bàn cãi nhiều. Tùm tiểu Lục bước vội, lúc chuẩn bị lê taxi, Thang Nghiêu còn nói với theo một câu: “Ăn mì ngon chứ?”
Trên đường về, tiểu Lục cứ khăng khăng lý sự, giải thích rằng Thang Nghiêu không phải người chết ở cái đồng hồ. Rốt cuộc chuyện cô ta chết hay chưa, tôi chẳng quan tâm, nhiệm vụ hàng đầu trước mắt là phải tìm cho ra vị tiên sinh họ Hà.
Sáng ngày hôm sau, lão Vũ lại đến tìm, trông thấy tôi thì thần bí nói: “Lão đệ, cậu nói Quan Quân đang ở Đường Oa Tử, có chuẩn không đấy?”
Tôi cau mày đáp: “Chuẩn, lúc tôi rời đi, hắn đang ở đó, giờ đã hai ngày, hắn còn ở đó không thì không biết.”
Lão Vũ gật đầu: “Được, tôi phải đi tìm hắn một chuyến!”
Dứt lời anh ta xoay người ra cửa, rồi như chợt nhớ ra cái gì, ngoái đầu hỏi tôi: “À phải rồi lão đệ, thứ cho tôi dài dòng. Lần trước cuốn sách ở lầu hai, cậu đốt thật chứ?”
Nghe lão Vũ nhắc đến cuốn sách cổ, tôi không hỏi mở mồm hỏi: “Vũ ca, sao đột nhiên anh lại nhắc đến cuốn sách, nó liên quan gì đến việc anh đi tìm Quan Quân?”
Lão Vũ thở dài: “Tên Quan Quân trước giờ luôn thích nghiên cứu những thứ tà môn, càng ngày sở thích càng nghiêm trọng. Hắn rất có hứng thú với người chết, năm xưa tôi nhất quyết không đưa hắn cuốn sách lấy được dưới động quỷ, từ đó hắn liền hận tôi thấu xương!”
Sự tò mò được đẩy lên cao, tôi hỏi: “Rốt cuộc đó là sách gì mà hắn lại thèm muốn như vậy?”
“Một cuốn sách tà môn, gọi là Thất Cản Thi, không thấy tôi phải chất đầy cá thối để trấn áp sự âm tà của nó à.”
Nói xong, lão Vũ bước nửa chân ra cửa, nhưng vẫn không yên tâm, quay đầu hỏi tôi: “Cậu đốt thật rồi chứ?”
Tôi gật đầu: “Đốt rồi!”
Bấy giờ lão Vũ mới rời đi.
Càng ngày cuốn sách này càng kỳ lạ, từ miệng ba người, tôi nghe được ba cái tên khác nhau về nó. Lão Lưu nói nó là một cuốn sách âm dương phong thủy, Bạch Phàm bảo là Đạo Mộng Kỳ Thuật, giờ lão Vũ lại kêu nó là Thất Cản Thi, vậy ai mới là người nói đúng?
Lão Vũ vừa đi khuất thì bác bảo vệ ngoài cổng gọi điện, bảo có ông già đến tìm tôi. Nghe đến ông già, tám chín phần là Lưu Khánh Chúc, tôi vội thu dọn một chút rồi ra cổng.
Quả nhiên, người tới là lão Lưu. Trông thấy tôi, lão cau mày nói: “Trí nhớ ngươi bị làm sao vậy, chẳng phải ta đã nói, sau khi về thành phố thì mang cuốn sách cho ta, ngươi quên à?”
Lão Lưu đến là vì cuốn sách!
Nếu chẳng phải vừa rồi lão Vũ nói tên sách cho tôi, chắc đã chẳng hề do dự mà đưa ngay cho Lưu Khánh Chúc. Nhưng hiện giờ cuốn sách lại lòi ra thêm một cái tên, lại còn có khả năng là muốn cuốn sách tà.
Một chuyến đi Đường Oa Tử, lão Lưu có rất nhiều điểm đáng ngờ, chắc chắn là giấu bí mật gì đó. Nếu cuốn sách này đúng là Thất Cản Thi như lời lão Vũ nói, trước khi làm rõ ràng về Lưu Khánh Chúc, tôi tuyệt đối không thể đưa lão.
“Lão Lưu, bạn gái tôi mượn cuốn sách về đọc, giờ cô ấy đang đi công tác, lúc nào về tôi sẽ mang cho ông.”
Lão Lưu nhăn nhó: “Cuốn sách quý như vậy, sao có thể tùy tiện cho người khác mượn? Mau đòi về đi!”
Tôi đưa đẩy theo: “Hiện giờ cô ấy đang ở nước ngoài. Ông yên tâm, tôi đã dặn cô ấy giữ cuốn sách cẩn thận rồi.”
Lưu Khánh Chúc thất vọng xoay người rời đi, chợt nhớ đến Hà tiên sinh, tôi vội chạy theo, hỏi: “À phải lão Lưu, trong thành phố có một người đặc biệt lợi hại, là Hà tiên sinh, ông có biết không?”
Lão Lưu dừng bước, quay đầu nhìn tôi: “Hà tiên sinh? Tìm lão làm gì?”
Thấy có vẻ lão ta biết người này, tôi vui mừng nói: “Tôi có thông tin, ông ấy biết cách giúp tôi thoát khỏi chuyến xe 13 này!”
Lão Lưu chống gậy đứng suy tư một lát: “Thật ra trong giới ta có biết một người họ Hà, nhưng không chắc đó có phải người ngươi nói không.”
Tôi vui lắm, lão Lưu lợi hại như vậy, trong giới của ông ta hẳn phải là những người có bản lĩnh, khả năng chính là Hà tiên sinh rất cao. Lưu Khánh Chúc chậm rãi nói tiếp: “Cứ từ từ, chờ bạn gái ngươi quay về, mang sách cho ta, ta dẫn ngươi đi tìm lão!”
Nói xong, lão Lưu chống gậy bỏ đi.
Điều kiện trao đổi?
Lời nói của lão Lưu làm tôi sững sờ, trên cuộc đời này, đúng là không có ai giúp ai mà không có mục đích. Như vậy, sự nghi ngờ của tôi đối với lão Lưu càng tăng thêm một bậc.
Tuy rất sốt ruột tìm ra Hà tiên sinh, nhưng bước đầu tiên vẫn phải làm rõ lão Lưu có đáng tin hay không đã. Tối đó tôi lái xe, 12h đến xưởng giấy thì nhận được tin nhắn của tiểu Lục: “Hoàn Tử Đầu đến, về thì đi uống gì đó.”
Từ lúc giúp Hoàn Tử Đầu ở khu kinh tế mới, tới giờ chưa hề liên lạc, sao đột nhiên hôm nay hắn lại tới? Không nghĩ nhiều, tôi quay xe trở về.
Đến công ty, đã thấy tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu chờ sẵn ở cổng. Cất xe vào bãi, quay ra, Hoàn Tử Đầu bỗng đẩy tôi một cái: “Thế nào huynh đệ, gần đây khỏe chứ?”
Gã này cao to vạm vỡ, cú đẩy khiến tôi suýt thì té ngã.
“Anh tới đây có việc gì?”
Hoàn Tử Đầu châm điếu thuốc, cười nói: “Không có việc gì tìm anh ôn chuyện cũ không được à? Trước bận chuyện bang hội, còn chưa kịp cảm ơn anh.”
Tiểu Lục nói: “Đứng đây nói chuyện không tiện, tôi biết một quán ăn mới mở, tuy cửa hàng không lớn, nhưng nấu rất ngon, ta đi làm vài chai!”
Tuy Hoàn Tử Đầu là xã hội đen, nhưng rất có phong cách hào sảng của hán tử đông bắc, biết là quán ăn nhỏ nhưng chẳng hề chê bai, lại đẩy tôi một cái, la lên: “Đi!”
Tôi cực kỳ không tình nguyện, bị lôi đến đầu con hẻm hôm trước. Quán mì vẫn sáng đèn, Hoàn Tử Đầu xuống xe nhìn vào trong hỏi: “Chỗ này tối như hũ nút, quán ăn đâu?”
Tiểu Lục cười ngây ngô chỉ vào cửa hàng đang sáng, nói: “Cái nhà bật đèn kia kìa, mì ở đó ngon lắm!”
Hoàn Tử Đầu nhăn trán, ngóng cổ lên cao, mặt đầy nghi hoặc: “Nói tào lao gì vậy, cái hẻm tối như đêm 30, làm gì có quán nào sáng đèn?”
Câu nói của hắn làm tôi sửng sốt, tuy con hẻm tối thật, nhưng quán ăn phía cuối đèn led vẫn rất bắt mắt.
“Hoàn Tử đầu, anh không trông thấy ánh đèn phía trước?”
Hắn rụt đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi: “Huynh đệ, nửa đêm nửa hôm, anh kể chuyện ma cho tôi đấy à?”
Tiểu Lục cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, bèn giục cả ba đi tới. Ba chúng tôi đi vào con hẻm, chỉ một lát đã đến trước cửa quán mì. Vẫn như hai lần trước, quán chẳng có khách, chiếc quạt trần chạy với tốc độ rùa bò. Tiểu Lục cười nói: “Sao nào, đừng thấy cửa hàng nhỏ mà chê, đồ đạc bên trong toàn hạng nhất đấy!”
Nói đoạn còn giơ ngón tay cái lên, Hoàn Tử Đầu trợn hai mắt như muốn rớt ra ngoài, méo mó nhìn chúng tôi, nói: “Hai người bị nước ngấm vào đầu à? Đây con mẹ nó là một bức tường, quán ăn đâu ra? Mì đâu ra?”
Nhìn theo ngón tay Hoàn Tử Đầu chỉ, đó là cửa kính của quán ăn, vậy mà hắn nói là một bức tường. Có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó, toàn thân tôi ớn lạnh. Tiểu Lục thì chẳng nghe ra thế nào, vẫn tranh cãi: “Hoàn Tử Đầu, anh ngày nào cũng đánh đánh giết giết, mắt bị thương à, một quán mì chềnh ềnh mà không trông thấy?”
Nhìn qua cửa kính vào bên trong, đèn đuốc sáng trưng, ông chủ còn đang đứng ở quầy nhìn tôi, cười nhợt nhạt. Vội túm hai người đang cãi cọ đi ra khỏi con hẻm, ra đến nơi vẫn chưa hoàn hồn, tôi thở hồng hộc.
Cả hai vẫn đang trách nhau mắt mù, tôi dở khóc dở cười bắt một chiếc taxi, bảo tài xế chở đến phố ẩm thực Nam Kinh. Lên xe, tài xế cứ chần chờ mãi chưa chuyển bánh, tôi hỏi: “Đi đi bác tài, đến phố ẩm thực Nam Kinh!”
Tài xế nghi hoặc hỏi tôi: “Các anh còn chưa lên xe hết mà?”
Tôi cau mày: “Bác tài, ba chúng tôi đều ngồi đây, sao còn nói chưa lên hết?”
Tài xế thốt ra một câu quái đản: “Thế đại thúc trung niên đi theo các cậu không phải người cùng đoàn à?”
Tôi khủng hoảng nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.
Không có một bóng người!!!