Cô bác sĩ dâm đãng

Chương 2



Phần 2

Cả hai ú ớ mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu không ai nói thêm lời nào, thì ông Vinh chủ động nói trước:

– Cháu… Cháu có sao không? Bác sơ ý quá!

Bây giờ thì Diễm Trang mới định hình lại được khi nghe câu nói của ông Vinh, câu nói ngắn nhưng sao cô cảm thấy hàm ý bên trong rất là dài lê thê, như con sông Sài Gòn chảy uốn quanh qua trung tâm thành phố. Sức nặng của cơ thể ông Vinh thì to lớn, còn thân hình của Diễm Trang thì lại rất bé nhỏ so với thân hình của ông. Cô cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể đàn ông bắt đầu lan tỏa qua cơ thể mình, hơi nóng đó, mùi hương này, một mùi hương nam tính của người đàn ông khỏe mạnh đang vây xung quanh mũi của cô, khiến cho Diễm Trang ngây dại ra một hồi. Cô chợt đáp lời hơi e thẹn:

– Dạ… Cháu không sao ạ… Chỉ là cháu cảm thấy hơi bị tức ngực một chút, vì cơ thể của bác nặng, đè xuống người cháu.
– Thì ra là vậy hả cháu? Bác xin lỗi, do bác… bác say xẩm quá!

Khi nói dứt câu “Bác say xẩm quá” thì ông Vinh giả đò nhắm tịt mắt, đồng thời đầu và khuôn mặt ông áp xuống bên hông khuôn mặt Diễm Trang và nói thầm bên tai cô:

– Bác chóng mặt quá Diễm Trang ơi! Cháu cho bác nằm như vầy một chút cháu nhé!

Diễm Trang nghe câu nói của ông Vinh thì cô cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết, ông Vinh nói chóng mặt là thật, do cô là bác sĩ mà nên cô biết được bệnh tình. Nhưng cô đâu biết được “Sự đời khó đoán”, “Lòng người nham hiểm”, đầu óc trẻ non nớt của cô thì đâu có nghỉ ra, chỉ có người từng từng trải sự đời như ông Vinh thì đầu óc của ông mới nghỉ ra được mà thôi. Cô im lặng như thay cho lời đồng ý:

– Dạ! Nhưng chỉ một chút thôi nha bác, cháu còn phải về lại nhà ạ!

Ông Vinh không tin tưởng được rằng lời nói truyền đến tai mình là thật hay mơ hồ, ông bèn nói lại với Diễm Trang:

– Cháu… cháu nói thật hả Diễm Trang?
– Dạ! Bác cũng đừng hành động vượt quá mức nha bác.
– Ồ, bác biết mà…

Câu nói của ông Vinh thì đi một đằng, còn hành động thì đi một nẻo. Ông nằm sấp đè lên cơ thể của người vợ trẻ hàng xóm xinh đẹp, cánh tay phải của ông để xuống sát vào dưới ghế sofa, nơi giao nhau giữa vách ngang và vách đứng. Cánh tay trái của ông thì thả thòng xuống dưới nền nhà trong vô thức, đung đưa qua lại như đồng hồ quả lắc. Bờ ngực vạm vỡ đầy cơ bắp của ông thì đè sát với bờ ngực mịn màng căng đầy nhựa sống của Diễm Trang, tạo ra hai nhịp đập con tim đang hòa quyện vào nhau.

Trong không gian yên lặng tình tứ ở đây, thì không gian ở ngoài hung tợn hơn, mạnh bạo hơn rất nhiều, vì bây giờ bầu trời mây đen mù mịt, tiếng gió thổi ào ào, tiếng lá cây xào xạc và những hạt mưa bắt đầu rơi. Tiếng gầm rú của mưa giông, ánh sáng của tia sét chớp ửng cả bầu trời, góp phần tạo cho không gian bên trong nhà của hai người được riêng tư kín đáo hơn…

Diễm Trang thì rất sợ tiếng gầm rú của tia sét, nên khi hễ có mưa giông thì cô cứ co rút ở trong nhà không dám đi ra ngoài. Nỗi sợ đó sẽ khiến cô phải trả giá rất đắt cho hoàn cảnh hôm nay, có thể bây giờ hoặc về sao nữa.

Ông Vinh đang nằm trên người Diễm Trang, đang tận hưởng những giây phút sung sướng nhất của đời mình mà hoàn cảnh đã tạo cơ hội cho ông, nên ông ấy rất là trân quý giá trị của cuộc sống hiện tại mà cô đã cho ông hôm nay. Ngoài đường thì mưa gió bão bùng, sấm sét gầm gào như điếc cả lỗ tai, bên trong nhà thì chỉ có ông với Diễm Trang, hai cơ thể đang xếp chồng lên nhau mà âu yếm. Ông Vinh đang dùng hành động mà thăm dò ý kiến của cô gái trẻ đẹp, bằng cách sử dụng thân hình của mình chuyển động qua lại với cơ thể của Diễm Trang. Hành động của ông ta thì cô biết rất rõ ràng và như thế nào, nhưng mà cô cũng không có vẻ hờn dỗi hay là trách móc ông, cô cứ im lặng mà cho qua chuyện. Chính sự im lặng của cô đã làm cho người đàn ông từng trải sự đời như ông Vinh thêm cơ hội “Được voi đòi tiên” với ý đồ xấu đến cô hơn nữa. Khi thấy người phụ nữ trẻ này không có gì là phản kháng với những gì mà ông đã từng làm, thì ý nghĩ của ông cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Ông lấy cái cánh tay trái của mình hiện đang thả thòng lọng xuống dưới nền nhà, ông đem cánh tay đó quơ qua quơ lại mạnh hơn, làm va chạm vào bờ ngực phải của Diễm Trang nghe đành đạch. Tiếng nấc cụt hơi nghẹn từ miệng của người vợ trẻ hàng xóm láng giềng xinh đẹp, tiếng thở dài, tiếng thở ngắn lan rộng trong giang phòng khách nhà ông Vinh.

Diễm Trang bây giờ thì không thể nào xử lý được cái tình trạng trớ trêu này, cô muốn nói với ông Vinh đang dùng cả cơ thể của ông hiện đang đè lên cơ thể bé bỏng của mình nên dừng lại để cô đi về, nhưng mà cô không mở lời được. Phần thì trời mưa to quá, phần thì sấm sét vang dội cả bầu trời, nên cô mới cam chịu buông xuôi cho ông Vinh muốn làm gì thì làm, chứ không có phản ứng hay cản ngăn hành động ve vãn của ông làm gì. Trong khi đó thì cũng phải biết một chuyện mà người con gái nào cũng mắc phải, đó là hay sợ nên mới có cảnh tượng ngày hôm nay, làm cho người khác lợi dụng để thỏa mãn.

Ông Vinh đang say sưa trong men tình với Diễm Trang thì đột nhiên có tiếng “Reeng… Reeng…” của điện thoại di động của cô phát ra, đó là Hữu Tuấn chồng cô đang gọi. Chiếc điện thoại của cô lại đang được cất ở phía sau túi quần jean, mà hiện tại thì Diễm Trang đang nằm ngửa, còn phải bị một cơ thể khỏe mạnh và to lớn đè lên nữa, nên mới khó khăn lấy ra nghe được. Bây giờ cô mới nói lời thầm thì bên tai trái ông Vinh:

– Bác… Bác Vinh… Bác nhấc người lên một chút, để cháu lấy điện thoại ạ!
– Ừm! Nhưng nãy giờ cháu để nó phía sau dưới này hả?
– Dạ! Từ lúc cháu dìu bác qua đây là cháu nhét vào túi quần rồi ạ!
– Vậy cháu cũng nhấc mông lên theo đi, để bác lấy dùm cho, vì dù sao tay bác cũng gần nên dễ lấy mà.
– Nhưng mà! Cháu…

Đúng là lão già này trơ trẽn đến mức độ sư phụ mà, trong tình trạng nguy kịch chồng của người ta đang gọi mà ông ta cũng không thể để yên. Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược của mình để áp đặt suy nghĩ lên tinh thần của cô gái trẻ thông minh nhưng lại non nớt của sự đời. Ông Vinh bẻ lái con thuyền con đang tìm bến đỗ mới chăng, hay ông muốn níu kéo điều gì:

– Vậy cũng được sao bác?
– Được chứ cháu! Ở đây chỉ có bác với cháu à, có ai biết đâu nè! Ha ha ha…
– Dạ! Vậy bác lấy điện thoại ra dùm cháu nhanh đi, chứ lâu quá thì chồng cháu sẽ lo lắng sinh ra nghi ngờ.
– Ừm! Bác biết… Bác biết mà! Ha ha ha…

Khi Diễm Trang nhấc mông lên, thì phần xương mu vùng tam giác của phụ nữ bí hiểm đó cũng áp sát vào cái khúc thịt to to cưng cứng của ông Vinh. Tuy cách nhau qua ba lớp vải quần, quần lót, quần jean của Diễm Trang, còn quần tây của ông Vinh nữa. Do ông Vinh không mặc quần lót nên chỉ cách có ba lớp vải, bấy nhiêu thôi cũng đủ để làm ông Vinh hưng phấn lắm rồi. Diễm Trang tin tưởng người không đúng chỗ, cô đã có những hành động sai trái của mình là dễ dàng cho ông Vinh được cơ hội thêm hơn. Do quần jean của cô ấy dày cộm nên cảm giác dương vật to cứng của lão già này không mang lại là bao nhiêu, có chăng chỉ là cộm cán một chút thôi. Khi Diễm Trang nâng mông của cô lên cao và áp sát phần xương mu của cả hai vào nhau nhất có thể, thì lúc này ông Vinh dùng bàn tay phải của mình mà mò vào lấy ra. Khi các ngón tay ông mò vào thì ông không biết vô tình hay cố ý, đè bàn tay của ông mạnh xuống mông và làm cho mông cô vợ trẻ lõm vô sâu. Diễm Trang trước giờ chưa rơi vào tình trạng như thế này, nên cô cảm giác như đang đi đúng vào con đường một tình yêu vụng trộm vậy, mối tình một già một trẻ giống như là một bộ phim. Cô cũng đang bối rối, xót ruột lắm vì tiếng chuông điện thoại cứ “Reeng! Reeng” liên tục mà nãy giờ cô chưa bắt máy nghe được. Cô cứ lo âu thấp thỏm, nếu Hữu Tuấn chồng cô gọi điện cho cô mà cô ấy không nghe được thì anh ấy sẽ nghi ngờ, lúc đó thì phải nói làm sao.

Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược cũ, như thể mèo vờn chuột, lão ta hay lợi dụng cô vợ ngây thơ đủ chiêu trò, nhầm mang lại lợi ích cá nhân của riêng một mình ông. Diễm Trang thấy lâu quá rồi nên thúc giục ông:

– Bác Vinh ơi! Nhanh lấy điện thoại đưa cho cháu?
– Ơ, đây nè cháu!

Ông Vinh đang say sưa trong khi đó thì nghe tiếng gọi của Diễm Trang làm cho ông giật mình, ông bèn ờ một tiếng rồi đưa điện thoại cho cô. Khi đưa điện thoại cho cô xong, ông bắt đầu đè bẹp cơ thể Diễm Trang xuống lại ghế sofa, lần này ông không mặt đối mặt với cô nữa mà ông hơi thụt lùi về sau một chút, sau cho khuôn mặt của ông ngang nhau với bộ ngực căng đầy đặn của cô mà áp vào. Phía trên khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Trang, hai bờ môi đỏ như hé mở, phía dưới đôi gò bồng đào thì bị bờ môi của ông Vinh hôn bấu víu ngoài lớp áo say mê. Ông Vinh mặc sức mà tung hoành khám phá cặp núi cao của người vợ trẻ, dẫu rằng ông không phải là chủ nhân, nhưng mà ông vẫn cố gắng chinh phục. Chợt tia sáng trong đầu ông lóe lên, bởi tiếng nói trong điện thoại:

– Em ơơi! Trời mưa lớn hơn nữa rồi, mà còn có giông bão, sấm sét nữa, em chờ trời quang mây tạnh hả về nha!
– Dạ! Hết mưa gió em sẽ về…

Bây giờ thì Ông Vinh như vớ được vàng, ông không tin vào tai mình nữa, ông ngước mặt lên nhìn vào khuôn mặt của Diễm Trang mà dò xét. Ông thấy khuôn mặt của cô ửng hồng, đôi mắt bồ câu thì nhìn lại khuôn mặt điển trai của ông Vinh, như muốn nói đến điều gì. Với người khác thì không biết thế nào nhưng đối với người từng trải như ông thì ông rành sáu câu vọng cổ, ông biết đến điểm yếu của cô, là cô rất sợ sấm sét nên giờ cô mới ở lại đây, trong căn nhà này.

Ông Vinh lúc đầu thì mặt ông ở dưới ngực của cô, nhưng giờ ông đã trườn người lên trên sao cho khuôn mặt của cả hai bên đối diện với nhau. Ông Vinh nhìn Diễm Trang một cách say đắm, nụ cười hiền lành của ông góp phần làm cho cô gái trẻ có cái nhìn khác về ông hơn. Diễm Trang cũng không phải là dễ dãi gì đâu, nhưng mà cô không hiểu sao cô lại mến ông Vinh đến vậy, không phải bây giờ mới mến, mà cô mến ông buổi đầu mới gặp lận. Diễm Trang nhìn ông Vinh cũng được một chút thì bổng ngoài trời có sét đánh gầm rú vang dội, cô vội giật mình lấy hai cánh tay của mình vòng lên cổ ông Vinh mà kéo xuống dưới, vô tình làm cho hai bờ môi của cô và ông Vinh chạm vào nhau. Diễm Trang bất chợt cất tiếng:

– Bác Vinh ơi! Cháu sợ lắm!
– GẦM… GẦM…
– Bác… Bác ơi…

Ông Vinh đang ôm trọn vẹn thân hình mà còn đè lên người phụ nữ trẻ, bờ môi đỏ như quả táo của cô vừa dứt ra môi của ông Vinh thì ông nghe cô gọi với giọng trìu mến thiết tha. Ông Vinh thấy thương cô vợ trẻ này vô cùng, ông thấy cô co rút người lại và hai cánh tay của cô cũng siết chặt người của ông hơn, làm cho ông thêm hưng phấn tột cùng. Ông Vinh cũng ôm và vuốt ve cô nhiều hơn, mạnh mẽ hơn và nói với cô rằng:

– Diễm Trang, bác đây… Bác đây! Cháu đừng có sợ, có bác đây mà! Diễm Trang…

Ông Vinh nói dứt câu thì ông không còn là ve vuốt như ban đầu nữa, mà chuyển qua xoa bóp mạnh hơn, ông cũng hẩy hẩy mông mình, sao cho dương vật ông thút vào con chim non bé nhỏ nghe phập phồng bởi tiếng của vải quần, nhưng cũng làm cho cả hai rần rần nóng ran trong người. Ông biết là cơ hội trời mưa giông bão khó gặp lắm, nên ông làm lều luôn, ông hôn hít chậm chạp trên đôi môi mọng nước của Diễm Trang, bàn tay thì thay đổi xoa bóp từng tư thế, mông của ông thì hẩy hẩy một lúc một mạnh dần, đồng thời eo ông cũng chuyển qua chuyển lại, có lúc quay theo kiểu kim đồng hồ như thể mũi khoan ngoáy ngoáy sâu vào trong. Diễm Trang bây giờ đã dần cảm nhận được cái khúc thịt kia là gì, nó cứng cáp hơn nhiều so với lúc trước và càng to lớn dần lên nữa. Ông Vinh thấy cử chỉ và hành động của Diễm Trang đối với mình thân mật hơn trước, thì ông không phải cần câu nể gì nữa, ông Vinh đợi cho tiếng gầm rú của sấm sét kế tiếp đến, thì ông xích thân mình ra ngoài một chút, đồng thời dùng cánh tay phải rắn chắc của ông vòng qua eo đưa bàn tay phải vào phần bụng dưới gần rốn của Diễm Trang mà xoa bóp liên hồi. Ông Vinh nứng tợn và thèm cơ thể non trẻ này lắm rồi, ông lấy hết can đảm nói thầm thì bên tai Diễm Trang:

– Diễm Trang ơi!
– Dạ! Có gì không bác?
– Bác với cháu… Chúng mình vào phòng ngủ của bác có được không?
– Nhưng… Cháu… Cháu sợ…

Mặc kệ cho câu nói của Diễm Trang thế nào, ông Vinh cũng làm theo cách của mình, ông đứng dậy dùng hai tay bế thân hình bé nhỏ của cô lên và đi vào phòng. Tuy ông bế cô lên đi vào phòng ngủ nhưng đôi môi của cô và của ông Vinh không rời nhau, họ bấu víu vào nhau cho lúc đến chiếc giường ngủ. Khi đến giữa cái giường ngủ thì lần này ông Vinh lại chủ động nằm dưới, để Diễm Trang ở phía trên nằm đè lên người ông, lão ta cũng có vẻ “Thương hoa tiếc ngọc” vì từ lúc khởi đầu cho đến giờ thân hình cô bị cơ thể to lớn của ông đè lên lâu rồi…

Ông Vinh dùng hai tay trượt xuống trượt lên sau lưng của Diễm Trang, miệng lưỡi của ông thì lùa qua lùa lại trong miệng của cô mà hôn ngấu nghiến, không nhẹ nhàng như lúc đầu nữa. Âm thanh từ miệng lưỡi “Ngoam! Ngoam… Ưm” của cả hai phát ra đầy nhục dục hơn trước. Ông Vinh đang đắm đuối với những màn nút lưỡi, nhưng không quên được nhiệm vụ của hai bàn tay, ông xoa bóp từng thớ thịt trên mông và phần mềm nơi thành ngực của Diễm Trang đang nằm đè lên người ông Vinh. Ông dùng các ngón bàn tay phải đưa đến eo nơi thắt lưng quần jean của cô, ông đưa bàn tay của mình trượt vô trong quần jean chạm vào quần lót mỏng Diễm Trang mà xoa bóp từng hồi. Diễm Trang biết là bàn tay của ông Vinh đã vào được trong quần jean, hiện lòng bàn tay thì đang ốp trọn vẹn trên bờ mông của mình, nhưng cô chỉ rên “Ưm…” nhẹ một tiếng chứ không có gì là phản ứng cả. Điều này cũng làm cho ông Vinh lấn sân tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn, ông dùng bàn tay trượt hẳn vô trong quần lót, để hai làn da của ông Vinh và Diễm Trang tiếp xúc trực tiếp với nhau không còn ngăn cách. Bây giờ thì không có gì là không thể phủ nhận nữa, ông Vinh thoải mái mà xoa bóp từng thớ thịt mịn màng mát lạnh của người phụ nữ trẻ mà không hề sợ bị la mắng của Diễm Trang. Lúc này thì cơ thể của cả hai đã nóng ran lắm rồi, Diễm Trang không thể chịu đựng thêm được nữa, ánh mắt thì ngây dại, đờ đẫn ra nên cô cất tiếng nói:

– Bác… Bác Vinh ơi… Cháu thấy khó chịu quá! Ưm… Ưm… Ưm…

Bạn đang đọc truyện Cô bác sĩ dâm đãng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-bac-si-dam-dang/

Phần 3: Người Vợ Sa Ngã Vào Vòng Tay Ông Hàng Xóm…

Khi nghe câu nói đó của Diễm Trang, ông Vinh vui mừng vô cùng, ông bèn đáp lại lời âu yếm:

– Cháu thấy khó chịu hả Diễm Trang? Nhưng khó chịu chỗ nào nè!
– Bác này, cứ trêu cháu… ưm…

Trả lời câu nói của lão ta xong, cô cũng bẽn lẽn không kém, hai gò má đỏ hồng, đôi môi mọng nước mới vừa dứt khỏi nụ hôn nồng cháy nên còn hơi ướt. Cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt điển trai có chút phong trần của ông Vinh một cách đến lạ, cô nhìn thấy bên trong tròng mắt của ông có hiện lên hình bóng của cô, cô ngây dại đi một hồi thì bất chợt cơ thể của cô rung chuyển lên bởi sự tác động của ông Vinh.

– A a… Ưm… Bác…

Ông Vinh vẫn giữ nguyên tư thế đó, môi ông vẫn áp sát môi cô, bàn tay phải thì ông vẫn đang để yên trong quần nơi bờ mông của Diễm Trang mà xoa mà nắn bóp. Ông với cô ôm nhau, quần nhau lăn qua lăn lại trên giường ngủ như trong thể thao hai vận động viên đô vật họ cố tìm điểm yếu của đối phương để hạ đo ván. Mái tóc dài ngang lưng của Diễm Trang cũng bị tác động của vật lộn nên buông xõa ra tung tóe khắp thân hình, có những sợi tóc mai của cô vô tình phũ lên mặt ông Vinh làm cho ông cảm thấy nhột nhột.

Hai người tình vật lộn với nhau cuồng nhiệt, lăn qua lăn lại một chút thì dừng. Bây giờ thì cơ thể của Diễm Trang thì nằm dưới còn cơ thể của ông Vinh thì nằm trên, nhưng bàn tay phải của ông thì bị dính mắc kẹt trong bờ mông căng tròn của cô, do sức nặng của hai cơ thể ông Vinh với Diễm Trang đè xuống. Ông Vinh tạm thời ngưng hôn, ông để cánh tay trái của mình chống trên giường, khuôn mặt của ông với cô người tình trẻ cũng tạm thời cách xa nhau một khoảng chừng nửa mét. Ông chống tay trái làm điểm tựa để dồn hết sức lực vào cánh tay phải, để giải cứu cánh tay nơi mà bàn tay phải đang bị mắc kẹt bởi bờ mông. Diễm Trang thấy ông Vinh loay quay và đưa mắt nhìn mình như tìm sự trợ giúp từ cô, nhưng cô thấy động tác ngu ngơ của ông thì thích thú và giả đò như không biết, không những vậy mà cô còn cố tình ấn bờ mông mình xuống hết mức có thể. Ông Vinh cũng đâu có dạng vừa, ông biết cô vợ trẻ hàng xóm này có tình ý với mình nên cô mới trêu ghẹo ông như vậy, như thể muốn ông phải hành động mạnh bạo hơn, vì trong cuộc tình có lúc trầm lắng có lúc cao trào như vậy mới thích thú thỏa mãn.

Bây giờ thì ông hiểu được ý nguyện của người tình trẻ này rồi nên ông cũng không dịu dàng nữa, ông vùi mặt vào bờ ngực bồng đào của Diễm Trang mà hôn “Ngoam! Ngoam!” Ngấu nghiến, làm nổi cộm lên hai đầu vú to và nhọn của cô, bởi do khi hôn say mê nên phần nước dãi của ông Vinh chảy ra rất nhiều làm ướt chiếc áo ngực mỏng bên trong với chiếc áo thun mỏng bên ngoài. Với sức lực của ông Vinh thì ông muốn rút bàn tay mắc kẹt dưới mông Diễm Trang lúc nào chẳng được, do ông chỉ giả vờ nai tơ yếu đuối trước một nhan sắc diễm lệ yêu kiều này thôi. Diễm Trang đâu có ngờ rằng cô mới chính là con mồi, còn ông Vinh mới là kẻ thợ săn, ông ta cố gắng luồn lách mọi cơ hội để Diễm Trang thật sự chủ động hiến dâng cả cơ thể và tình yêu cho ông, chứ ông không muốn cưỡng ép.

Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược “Mượn gió bẻ măng” để áp đặt lên người tình “trẻ người non dạ”, ông dùng miệng lưỡi để hôn liếm đầu vú và bờ ngực, hai tay thì vuốt ve xoa bóp sờ mó tung hoành trên khắp cơ thể của Diễm Trang. Trong đó cũng nói luôn là bàn tay phải của ông Vinh là được hưởng lợi nhiều nhất, bàn tay của ông mượn thế mắc kẹt nên chủ động rút ra đút vào bờ mông non mơn mởn, làm cho Diễm Trang hưng phấn vô cùng nhưng vẫn cố gắng giữ ý e thẹn. Cô nói với ông rằng:

– Bác Vinh ơi! Bác làm gì mà bàn tay lại rút ra đút vào bờ mông của cháu hoài vậy bác, cháu thấy làm sao ấy…
– Bác đây! Ai biểu cháu cứ ghẹo bác, cố tình đè bờ mông xuống dưới bàn tay bác làm chi! Ha ha ha…
– Bác này! Hi hi hi…

Ông Vinh thấy Diễm Trang nói với mình một giọng điệu ngọt ngào chứ không có gì là gắt gao, nên ông ấy cũng không phải e dè hay đắn đo suy nghĩ nhiều nữa. Ông Vinh rút mạnh bàn tay phải của mình bị mắc kẹt trong bờ mông của cô ra ngoài nghe hai tiếng “Bựt! Bựt!”, Vì do quần lót và quần jean của Diễm Trang có độ đàn hồi nên mới có thể nghe âm thanh đó. Khi ông rút bàn tay phải của mình ra rồi thì ông không cho phép bàn tay đó được nghỉ ngơi, ông đem bàn tay đặt lên phần mềm nhưng cưng cứng của xương mu nhô cao của Diễm Trang mà xoa bóp từng thớ thịt, chỉ tiếc là cách hai lớp vải quần lót và quần jean nên không tạo được cảm giác nhiều cho cô. Miệng lưỡi ông hết hôn liếm láp bờ ngực, núm vú thì hôn hít và liếm láp lên cổ, thỉnh thoảng lại thấy ông hôn hít bờ môi của cô và còn nút lưỡi nữa. Ông Vinh đang nằm trên giường ngủ của mình, nhưng được lót bằng một cơ thể xinh đẹp và dễ thương nên ông sung sướng mà không thể kìm hãm lại cảm xúc mà nói:

– Diễm Trang ơi! Cháu cho bác hôm nay nhé, Diễm Trang! Bác thèm quá rồi… Ngoam! Ưm! Ngoam…
– Nhưng mà… Bác… “Ưm… Ưm”…

Diễm Trang nghe ông Vinh nói với mình như vậy nhưng cô ấy cũng không biết trả lời sao cho phù hợp, chỉ biết nhưng mà và im lặng để phó mặc cho ông Vinh dìu dắt con thuyền không bến này mà thôi. Ông Vinh thấy Diễm Trang đang nằm trong vòng tay của mình trong yên lặng như thể đợi chờ một cái gì đó, một tiếng nói hay một số hành động mới của ông cũng nên. Ông nghĩ ra là câu nói của mình cũng bằng thừa vì có người phụ nữ nào muốn nhưng họ nói muốn bao giờ, đúng là mình khờ khạo thật. Ông nghĩ là chi bằng mình chủ động làm theo cách của mình, rồi hướng dẫn cho Diễm Trang đi theo con đường của ông vẽ vạch ra là được rồi. Nói là làm liền nếu để lâu quá thì ông sợ người phụ nữ này sẽ đổi ý, như thế thì khác gì trở thành công dã tràng xe cát biển đông. Ông luồng bàn tay phải của mình lại thắt lưng quần jean của cô gái trẻ mà nhích mí quần jean với quần lót của cô lên rồi trượt hẳn bàn tay vào trong, ông để bàn tay dừng lại nơi phần mu nhô cao, các ngón tay thì ông bới móc những sợi lông mu mượt mà non mơn mởn của Diễm Trang thám hiểm. Da bàn tay của ông ma sát với làn da mu bướm mát lạnh của cô bác sĩ, làm cho ông có cảm giác như đang trên tiên cảnh ở chốn dân gian hư hư ảo ảo. Miệng ông thì “Ngoam! Ngoam!” Bàn tay thì thám hiểm ở chốn sườn đồi núi nhấp nhô, nơi gần sát với đường rãnh sâu hun hút của người tình nhỏ như muốn kêu gào. “Hỡi người tình ơi!”

Diễm Trang đang nằm trong tay của người đàn ông mà cô yêu cô mến, miệng và lưỡi của cô thì đang hòa quyện với lưỡi và miệng của ông Vinh quần nhau say đắm, như cá với nước chẳng mãi lìa xa. Cô thấy bàn tay của người tình đang xoa bóp từng thớ thịt trên mu bướm mình, cô cảm giác như đang xem phim thế giới động vật hoang dã, có một đàn kiến đang xếp hàng thành từng đàn bò lên thám hiểm và định xây dựng cái tổ mới ở đây. Cô thấy cơ thể râm ran, làn da trắng trẻo của cô bắt đầu ửng đỏ, hai tay cô cũng vuốt ve xoa bóp từng thớ thịt của ông Vinh người tình mình như ngây như dại. Bàn tay của cô cũng không thua kém gì bàn tay của ông Vinh, cô dùng các ngón tay của mình trượt đến thắt lưng quần tây và lấy các ngón tay ấy nhấc mí quần lên và luồng hẳn vào trong mà xoa bóp bờ mông săn chắc. Vừa xoa bóp, cô lại vừa rên ưm ựm trong miệng:

– Bác ơơi! Bác ơi! Ưm… Ưm… Cháu… Ưm…
– Sao thế? Diễm Trang… Ngoam! Ngoam…

Ông Vinh thấy Diễm Trang rên ưm ựm trong miệng mà vẫn cất tiếng gọi mình, nên ông trả lời cho có lệ để tranh thủ hòa nhập vào một cuộc tình cháy bỏng vẫn còn đang giang dở mà ông với Diễm Trang kỳ công vun đắp. Ông để bàn tay phải đang xoa bóp phần mu bướm, còn bàn tay trái thì ông lần mò vào xuống vạt áo thun mà từ từ vén lên. Khi vạt áo thun được vén lên cao hơn, thì chiếc áo ngực màu hồng phấn được hiện ra trước mắt, làm cho ông Vinh ngớ ngẩn ra như kẻ mất hồn vì hai bầu ngực to căng đầy của Diễm Trang rất đẹp. Ông nói lên trong vô thức:

– Ôi! Diễm Trang ơi! Hai bờ ngực của cháu đẹp quá! Bác thích lắm…
– Ưm! Bác… Ưm… Bác ơi…

Ông Vinh nói xong thì lấy cái bàn tay trái của ông mà nhào nặn xoa bóp một bờ ngực phải của Diễm Trang, còn lại bờ ngực trái của cô thì ông dùng miệng lưỡi của mình mà ngậm mà liếm láp mãnh liệt, làm cho Diễm Trang chịu không nổi nên mới nói “Ưm! Ưm!” Trong miệng và gọi “Bác! Bác ơi!” Kéo dài. Ông Vinh thấy Diễm Trang rên rỉ mà còn gọi đến tên của ông nên ông vui lắm, ông hăng say hơn, những động tác thì mạnh bạo và quyết liệt hơn, nhằm tạo cho người tình trẻ của mình thêm thỏa mãn. Lúc này ông tạm thời ngưng lại không hôn hít và liếm láp hay nhào nặn xoa bóp bờ ngực của cô nữa, ông bèn lấy các ngón bàn tay trái hợp tác với hai hàm răng trắng trong miệng của mình, ngón tay thì luồng vào viền dây áo ngực và răng thì ông cắn ngoài lớp vải mỏng rồi từ từ nâng chiếc áo ngực lên để lộ ra đầu vú và bộ ngực tròn trịa trắng nõn đẹp mê hồn.

Khi cặp ngực trắng nõn căng tròn trịa không còn gì để che chắn nữa, là lúc cặp mắt háo hức của ông Vinh nhìn mãi vào đôi gò bồng đào xinh như mộng của Diễm Trang mãi không thôi, có lúc để rơi vài giọt nước dãi từ miệng của ông Vinh nhễu xuống dưới cặp ngực trắng tinh khôi của cô, như thể minh chứng cho lãnh địa của mình. Do ông mãi lo nhìn vào cặp núi đồi đó mà chính ông quên đi mất còn có một khe suối tiên huyền bí cần phải thám hiểm, không những vậy chúng còn đẹp hơn và kỳ diệu hơn cặp nhũ hoa này rất nhiều. Nhìn hồi lâu thì ông chợt nhớ đến cái bàn tay phải của mình, nó đang ở trong quần và hiện tại đang ốp trọn vẹn trên cái mu bướm nhô cao trắng nõn của Diễm Trang. Ông Vinh đưa mắt nhìn người tình nhỏ và nói:

– Diễm Trang ơi! Trên người cháu chỗ nào cũng đẹp, đẹp vô cùng…
– Bác… Bác Vinh ơi! Cháu… Ưm… Ưm…

Ông Vinh vừa nói xong thì ông hôn hít ngấu nghiến bờ môi đỏ và mọng nước của Diễm Trang, làm cho cô bé chỉ nói được “Bác! Bác Vinh ơi!” Thì “Ưm… Ưm…” trong miệng chẳng nói thêm được lời nói nào. Lưỡi ông lùa qua quấn lấy lưỡi của Diễm Trang, hai bờ môi của ông và của cô áp chặt vào nhau không rời như thể keo dán chẳng muốn dứt ra. Bây giờ ông Vinh rút bàn tay phải của mình ra khỏi phần mu bướm nhô cao và xinh xắn của Diễm Trang, đồng thời dùng các ngón tay của bàn tay đó đặt tại khóa quần jean của cô gái trẻ, ông từ từ dùng lực dồn về các cơ ngón tay để mở khóa quần. Khi khóa quần jean của cô được mở rộng thì ông từ từ kéo sợi dây quần trượt xuống dưới, do chiếc quần jean bó sát vào body nên khi kéo xuống dưới thì làm cho chiếc quần lót mỏng của cô cũng kéo theo. Ông Vinh cũng đang tập trung hôn hít bờ môi đỏ của Diễm Trang, nên bàn tay của ông chỉ kéo được chiếc quần jean xuống dưới ngang qua vùng tam giác bí hiểm là dừng, bởi vì tay ông thì không đủ dài để với tới. Ông đang hôn hít bờ môi đỏ mộng thì vùng sườn đồi núi vùng tam giác đó thôi thúc ông Vinh, làm cho ông mất đi kiểm soát mà dứt ngay ra bờ môi đang hôn ngấu nghiến của người tình nghe một cái “Bựt”. Sự dứt ra bất chợt làm cho Diễm Trang hơi đau ở bờ môi nên cô nói:

– A a… Bác ơi! Sau tự nhiên bác dứt ra quá nhanh như vậy? Ưm…
– Ơ… Bác xin lỗi nhé! Bác không có cố tình làm cho cháu đau đâu! Bởi vì bác muốn tập trung thám hiểm ở vùng tam giác của cháu, ở nơi đó đẹp hơn nhiều so với ở đây! Ha ha ha…
– Ưm! Bác này thật là… Haizz…

Khi ông Vinh nói như đang ghẹo với Diễm Trang xong thì ông ngồi dậy ở trên giường, ở cảnh tượng này thì có thần thánh cũng không bao giờ chịu nổi được huống chi là một người phàm tục bằng xương bằng thịt như ông Vinh. Ông nhìn vào cái gò thịt nhô cao vun vút, những sợi lông đen lưa thưa bóng mượt, chúng được mọc lên nhan nhản trên đỉnh mu bướm gần nơi mồng đốc của Diễm Trang một cách say mê đến nỗi nhểu cả nước dãi. Nước dãi từ trong miệng của ông chảy ra làm rơi xuống dưới và dính vào phần mu múp míp của cô, nước dãi nhơn nhớt nhưng thấy cũng gợi tình cho cả hai người. Ông Vinh thấy Diễm Trang đang nằm mà không nói gì, chỉ “Ưm! Ưm” lắc lư người mỗi khi ông dùng tay đụng vào thân thể của cô, nên ông được nước lấn tới, còn hành động thì quyết liệt hơn. Ông Vinh đang ngắm nghía cái mu bướm xinh múp míp của cô gái trẻ đẹp, mà bản thân ông cũng rất tham lam nên ông Vinh cũng muốn thám hiểm ở nơi cái khe suối tiên huyền bí kia. Hiện tại thì cái khe suối đó hở hang chẳng được bao nhiêu vì chúng vẫn còn che đậy bởi chiếc quần, như thể là đợi chờ ai đó sẽ đến để tháo gỡ chúng.

Ông Vinh cũng không thể nào chịu nổi cái cảnh này nữa rồi, nên ông lè lưỡi ra liếm láp bờ môi của mình cho bớt khô khan. Ông dùng hai bàn tay rắn chắc của mình nắm giữ hai bên hông chiếc quần jean của cô từ từ kéo xuống, ông kéo xuống tới đâu thì Diễm Trang cũng ưỡn ẹo thân hình đẹp đẽ theo tới đó. Khi ông kéo quần Diễm Trang xuống dưới ngang với đầu gối thì ông cũng không kéo xuống nữa mà để yên ở đấy, ông nhìn vào cái khe sâu hun hút nhưng chiều ngang lại rất hẹp, bởi hai mép bươm bướm của Diễm Trang đang khép nép như thể muốn cản ngăn hành động của ông không được phép tiến sâu hơn. Ông điên tiết nứng tợn hơn, mắt ông đỏ và cũng nóng hơn nhiều so với lúc đầu, dục vọng thôi thúc ông mạnh bạo và làm cho ông mất đi lý trí. Đôi bàn tay rắn rỏi của ông cũng không còn dịu dàng, nó thô bạo hung hãn hơn, đôi bàn tay đó thay phiên nhào nặn xoa bóp từng thớ thịt trên cái mu bướm xinh xắn đáng yêu của Diễm Trang không thương tiếc. Diễm Trang thấy đau nên lên tiếng:

– Á a… Bác Vinh ơi! Ưm… Bác nhẹ tay một chút… Ưm… Cháu đau lắm…

Mặc cho câu nói than đau của Diễm Trang, ông Vinh vờ vịt như không nghe thấy, ông không những không nhẹ nhàng mà ông còn nhào nặn xoa bóp mạnh hơn nữa, làm cho người tình trẻ kêu gào thảm thiết. Không phải là ông vô tâm với câu nói của Diễm Trang đâu, vì ông biết là cô kêu gào là vì đang sướng đang hứng tình mà thôi. Ông Vinh tâm lý lắm, ông biết được ý nghĩ của phụ nữ đặc biệt là Diễm Trang, nên ông ấy cố gắng làm cho người tình của mình mãi ghi nhớ và yêu mình hơn thôi.

Ông Vinh thấy Diễm Trang đang gào thét quá nên ông xoa bóp nhẹ nhàng lại, ông cúi mặt xuống dưới nơi mu bướm múp míp, ông vùi đầu vô cái khe suối và lấy hai bàn tay tách đùi của cô ra, rồi ông dùng lưỡi của mình liếm một đường từ dưới lên mồng đốc. Diễm Trang rên lên:

– Á a a… Bác ơi chết cháu mất… Á a ưm…
– Diễm Trang ơi! Cứ thả lỏng người mà tận hưởng đi cháu, không sao đâu… Ngoam… Ngoam… Hừm…

Chương trước Chương tiếp
Loading...