Cô bé đi xe wave đỏ
Chương 55
Ngồi lấy điện thoại ra đọc báo, thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh. Người con gái của tôi đang nằm ngủ, trông đáng yêu lắm. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt những sợi tóc lơ thơ còn vương trên trán rồi thầm nghĩ ” Em à, em vất vả lắm phải không, em lo lắng nhiều thứ lắm phải không, nhưng cố gắng nhé, hãy tin anh, hãy để cho anh chứng minh rằng em quan trọng như thế nào đối với anh. Hãy để anh chăm sóc e, để anh thỉnh thoảng được ngắm nhìn em ngủ như thế này, thỉnh thoảng anh sẽ nấu bữa sáng cho chúng mình, thỉnh thoảng anh cùng em vào bếp để nấu ăn. Em nhé !”
Lát sau Ngọc đi chợ về
– Em mua cái gì đấy?
– Em mua ít thịt, với ít hành, nấu cháo cho chị anh ạ.
– Ừ, để đó anh nấu cho.
– Em nấu cũng được mà … À, anh muốn tự tay nấu chứ gì. Mời anh. Hì hì…
Tôi đi nấu cháo, còn Ngọc ra ngồi trông Linh Nga. Vừa nấu vừa nói chuyện nho nhỏ với Ngọc
– Ngọc này, dạo này chị có gì khác thường không, có bao giờ bị ngất như thế này không ?
– Không anh ạ, chắc là chị ăn ít với lại gặp nắng nên bị choáng thôi. Anh đừng có lo. Từ hồi ở với em đến giờ, ốm vặt thì có, nhưng ngất thì chưa bao giờ anh ạ.
– Ừ, anh cũng đi làm suốt, em để ý chị dùm anh, mà 2 chị em không được nhịn bữa sáng đâu đấy.
– Vâng, nhưng mà không biết sao dạo này em cứ thấy chị buồn buồn, nhiều hôm đi làm về cứ thấy chị để ý đi đâu ấy, lắm lúc cứ ngẩn người ra, em hỏi thì chị không nói gì.
– Thế à, anh biết rồi.
Đang nói chuyện với Ngọc thì có tiếng í ới từ bên ngoài. Thêm cả tiếng bước chân xoạch xoạch nữa
– Chị Linh Nga ơi, chị Linh Nga ơi …
Thằng Nhật, thằng mặt giặc, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Đến lúc nó bước vào cửa
– Tèn ten, em có món ngon cho chị đây. Ơ … ơ …
Nhìn sang bên cạnh thì Linh Nga cũng mắt nhắm mắt mở vì mấy câu í ới ầm ĩ của nó
– Ở đây có 3 người, không phải có mặt cả làng. Có nhất thiết mày nói to thế không. Cái mồm lúc nào cũng bô bô được – Tôi trừng mắt
– Có… có chuyện gì mà mọi người … – nó đưa tay lên gãi đầu.
Ngọc vội chạy ra cầm túi đồ ăn trên tay thằng Nhật và nói nhỏ vào tai nó.
– Em không biết chị ốm, em xin lỗi. Hề hề…
– Thôi, vào nhà đi – Linh Nga ngồi dậy và nói.
– Không biết không có tội chỉ nhở, ủa mà chị có sao không thế.
– Anh tha cho em nó đi. Chị không sao.
– Thì có ai làm gì nó đâu. Mà cái gì kia.
– Em mua bò bía với nem rán cho chị đấy.
– Thế à – mắt Linh Nga sáng lên.
– Em hèm, đang ốm nhé – Tôi liếc sang bên Linh Nga.
– À mà đúng rồi, em mua ít, với lại chị đang ốm, ăn mấy đồ này không tốt đâu.
– Chị biết rồi. Thôi để hôm sau ăn bù vậy. Hì.
– Đợi anh tí, Ngọc ơi, em xem nồi cháo dùm anh được chưa. Anh ra đầu ngõ tí.
– Anh đi đâu thế – Linh Nga hỏi
– Anh đi mua cái này, anh về luôn.
Tôi chạy vù ra hàng tạp hóa đầu ngõ mua mấy vỉ sữa và nước cam tươi, ít hoa quả, ít thuốc bổ đem về
– Anh mua gì vậy.
– Mua mấy thứ cần mua. 2 chị em phải ăn uống hết cái đống này. Hết anh mua tiếp.
– Anh cứ làm như chị em em không tự chăm sóc được bản thân ấy. – Linh Nga nói đỡ.
– Thì anh cứ mua để đó, lúc nào đói thì ăn. Anh không cần 2 chị em phải nhịn ăn để giữ dáng, eo thon này nọ. Cứ ăn cho có sức khỏe là được.
– Vâng, em biết rồi mà.
– Phải đó chị, chị cứ ăn nhiều vào. Chứ em thấy chị ăn ít lắm.
– À mà cháo được chưa Ngọc?
– Được rồi anh ạ.
– Ờ, 2 đứa dọn cơm ra ăn đi, anh lấy cháo để chị ăn.
Tôi múc cháo ra bát rồi đem lại giường chỗ Linh Nga đang dựa vào tường.
– Em còn mệt không ?
– Em đỡ rồi, mà anh đưa bát cháo đây em tự ăn được. Anh ngồi xuống ăn cơm với 2 đứa đi.
– Thôi, để anh đút cho em ăn, tí anh ăn sau.
– Em tự ăn được mà. 2 đứa nó ngồi dưới kia anh không thấy ngại à. – Linh Nga thì thầm.
– Không, chăm người yêu chứ có phải chăm cô hàng xóm đâu mà ngại. Há miệng nào.
Vài câu năn nỉ, Linh Nga cũng chịu để tôi đút cháo cho cô ấy.
– Chị, chị biết em đang nghĩ gì không? Em biết anh đang nghĩ gì không ? – thằng Nhật nó quay qua hỏi mọi người, cái mồm vừa ăn vừa hếch lên hỏi.
– Ai biết đâu – Ngọc trả lời, còn Linh Nga thì lắc đầu.
– Nhìn đại ca mớm cháo cho chị mà … Em thề là đại ca khô khan như gỗ mục thế mà cũng chịu làm việc này. Em đang cảm động thay chị, chị ạ – nó bĩu môi và lắc đầu có vẻ ghen tị.
– Tập trung chuyên môn đê, người yêu tôi tôi phải chăm, ý kiến gì. – tôi hắng giọng.
– Đâu có ý gì đâu, nhìn anh chăm chị, em lại muốn ốm xem người yêu em chăm em thế nào – nó cười hềnh hệch.
– Khỏe không thích lại thích ốm. Đồ hâm, anh ốm em không chăm đâu – Ngọc nói.
– Ờ, không chăm thì gọi cô khác đến chăm. Thiếu gì người.
– Giỏi, đấy đi với cô khác luôn đi, mai đừng sang đây nữa. Xi, không cần – con bé có vẻ tức tối.
– Thôi, 2 cái đứa giời đánh này, bữa ăn mà cũng chành chọe nhau được – tôi nói.
Thế là 2 đứa im ngồi ăn cơm, Linh Nga nhoẻn miệng cười.
– Không có 2 đứa thì lại mất vui anh ạ, 2 đứa nó tíu tít lại hay.
– Ừ, nói nhiều cũng có cái hay, nhưng mà nhiều lúc sốt ruột lắm.
– Anh đúng là ông già khó tính rồi. Hì.
– Mà mai em nghỉ làm nhé, tí anh điện cho Huyền, xin cho em nghỉ vài hôm.
– Chết, không được đâu, cửa hàng mới sắp khai trương nữa, đang nhiều việc anh ạ.
– Nhiều cũng nghỉ, em ốm thế này đi làm sao được. Nghe anh ở nhà nghỉ ngơi.
– Nhưng mà …
– Sợ không ai chăm chứ gì. Anh chăm được chưa!
– Không phải mà việc …
– Em cứ nghỉ, muốn đi làm phải khỏe hẳn đã. Nghe anh!
– Chị ở nhà nghỉ vài hôm đi chị, tham làm gì. Mẹ em hay bảo tiền không đem lại hạnh phúc đâu, với lại tiền nhiều khi không mua được sức khỏe.
– Anh thì lúc nào cũng mẹ bảo mẹ bảo – Ngọc bĩu môi.
– Đó, em thấy 2 đứa nói chưa. Thống nhất thế nhé.
– Vâng, đành vậy chứ biết làm sao.
– Done, em cứ ngồi yên đấy, anh đi lấy nước rồi em uống thuốc nha.
– Thuốc gì thế anh
– Thuốc bổ thôi, vitamin với đạm thôi. Em uống đi.
– Nhất chị, chị mà ốm nặng hơn tí nữa, chắc đại ca còn chăm sóc cho chị đến tận răng quá.
– Thì bây giờ đến tận răng rồi còn gì nữa. Hì – Linh Nga cười.
– Báng bổ cái mồm mày, lại còn bảo chị ốm nặng thêm à – tôi quát.
– Em đùa thôi mà. Hê hê…
Lát sau Nhật và Ngọc cũng ăn cơm xong. Ngọc đi rửa bát còn thằng Nhật ngồi gọt hoa quả. Tôi thì ngồi cạnh Linh Nga, thần sắc cô ấy có vẻ khá hơn.
– Em này, mai anh nghỉ. Ở đây nóng quá, mà em ốm thế này, qua nhà anh đi.
– Không sao đâu mà anh, với lại em có phải ốm nặng lắm đâu.
– Thì không ốm nặng, nhưng mà quan trọng là không khí, ở đây bí bách, ngột ngạt. Tốt nhất là qua nhà anh. Nha…
– Em thấy anh Tùng nói phải đấy, chị cứ qua anh chăm vài hôm, em ở 1 mình được mà. Với lại anh Nhật ngày nào chả chạy qua đây – Ngọc cũng hiểu ý nên nói đỡ.
– Nhưng mà … – Linh Nga có vẻ băn khoăn.
– Chị yên tâm đi, em chăm lo Ngọc cho. Cần thiết em ngủ lại cho chị yên tâm – thằng Nhật mạnh giọng.
– Ơ, cái gì …
– À không, em lỡ mồm, ý em là tối nào em cũng buôn điện thoại với Ngọc nên chị yên tâm.
Thấy Linh Nga có vẻ xuôi xuôi tôi bảo Ngọc lấy mấy bộ quần áo của Linh Nga cho vào túi.
– Ơ, đi bây giờ hả anh.
– Ừ, thì đi bây giờ. Nói là làm luôn chứ.
– Đi luôn cho nóng chị – lại cái mồm của thằng Nhật bô bô.
– Xong rồi đây, chị đi an dưỡng mạnh khỏe nha – Ngọc đưa tôi túi quần áo.
– Mới ốm có tí thế này mà, hic.
– Em không được phụ lòng quan tâm của mọi người nên phải mau khỏe. Rõ chưa.
– Em biết mà, nhưng mọi người quan trọng hóa vấn đề quá í.
– Thôi đi, anh gọi taxi ngoài đầu ngõ rồi. Nhật, mai đem xe của anh qua nhà anh nha.
– Vâng, em chào anh chị.
– Ngọc, ở nhà tối đến cẩn thận nhé. Ngủ đóng chặt cửa vào, có chuyện gì gọi chị – Linh Nga dặn Ngọc.
– Vâng, chị yên tâm. Chị cứ tĩnh dưỡng thoải mái đi, em lo được mà.
Tôi và Linh Nga cùng nhau đi về nhà tôi. Đúng là không đâu bằng nhà mình. Về tới nhà thoải mái hẳn. Thằng Quân vẫn chưa thấy về.
– Em vào giường nằm nghỉ đi. À không, ngồi kia tí đã đi. Anh vào bật bình nóng lạnh, lát em lau qua người đi rồi ngủ cho thoải mái.
– Vâng, mà anh cứ làm như em là bệnh nhân bị bệnh nặng lắm í. Hớt hơ hớt hải từ chiều đến giờ.
– Thì tại em … Ai bảo em ốm chứ. Không ốm xem. Còn lâu anh mới chăm.
Linh Nga thì cứ tủm tỉm cười, còn tôi mặt nghệt ra chả hiểu tại sao.
Tôi vào bếp lục tủ lạnh lấy ra ít thịt với quả trứng, ít rau nữa để nấu mì. Lát sau Linh Nga đi vào.
– Anh làm gì thế?
– Anh nấu mì.
– Chết, em quên mất, anh chưa ăn gì. Để em nấu cho.
– Thôi thôi, anh xin, anh tự nấu được. Em đi ra ngoài đi.
– Không, vậy em ngồi đây nhìn anh nấu nhé.
– Ừ, vậy ngồi tạm ở bàn ăn đi, đợi anh nấu.
– Người yêu em cũng đảm đang nhỉ. Hì.
– Chuyện, ăn được thì phải làm được chứ.
– Vậy mà em thấy mấy đứa bạn em toàn kêu người yêu lười không chịu làm, không biết nấu ăn. Anh chắc ngoại lệ.
– Cũng không hẳn, bảo là nấu được thì ai cũng nấu được. Nhưng mà nấu ngon thì không phải ai cũng làm được. Chứ sinh viên đi học, trọ xa nhà thì thằng nào chẳng phải nấu mà ăn. Như anh, cho anh chọn giữa nấu ăn và rửa bát thì anh chọn nấu ăn. Khổ trước sướng sau mà.
– Hì, vậy em là người hạnh phúc rồi, mỗi người có 1 hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng em thấy hạnh phúc của em to hơn của mấy đứa bạn. Hì hì…
– Khéo nịnh nha – tôi trêu.
– Sự thật mà, mà anh nấu xong chưa?
– Anh xong rồi đây.
Tôi múc mì ra bát ăn, Linh Nga thì ngồi đối diện, tay thì chống cằm nhìn tôi
– Đừng nhìn anh thế chứ. Em ăn không, anh đút cho nè.
– Em no rồi, anh ăn đi. Anh không nhớ là có lần em nói với anh là lúc anh ăn trong dễ thương lắm à, thế nên anh ăn nhiều vào nha. Mà anh nấu mấy gói mì thế.
– Nhớ mà, anh nấu gói rưỡi.
– Sao không nấu 2 gói cho tròn anh.
– Em xem đây còn rau, trứng, thịt, làm sao tống nổi 2 gói.
– Em đùa thôi, ăn no quá cũng không tốt. Với lại anh hạn chế ăn mì thôi nha, nóng ruột với lại không có chất đâu.
– Ô ma chi, không nóng ruột đâu.
– Ô mai hay ô dù gì cũng không tốt. Anh phải ăn cơm. Uống sữa đều đặn thì mới đủ chất
– Ủa mà đáng lẽ anh phải nói với em mấy điều để ý đến chuyện sức khỏe chứ nhỉ. Em đang ốm mà. – vừa nói tôi vừa nhồm nhoàm nhai mì tôm.
– Hì, tiện thể em mới nhắc anh mà. Chứ anh cứ bia rượu nhiều em lo lắm.
– Anh biết ồi. Shuhhh, nóng quá.
– Anh ăn từ từ thôi, khổ, chắc tại đói quá đây mà.
– Cái gì nóng chả ngon, hề!
Linh Nga ngồi đợi tôi ăn xong
– Phù, no quá.
– Anh ngồi đó nghỉ đi – Cô ấy đứng dậy định cầm bát đũa tôi vừa ăn xong.
– Em hèm, ngồi yên! Không được đâu sói ạ. Để anh rửa.
Cô ấy lại mỉm cười, có lẽ do hành động của tôi.
– Vâng, em ngồi đây.
– Em là bà hoàng, muốn gì cứ bảo anh, không phải đụng chân đụng tay gì hết. Rõ chưa.
– Dạ rõ. Hì. Nhưng mà nhiều lúc trông anh ghét lắm. Ghét ghét…
– Ủa sao ghét?
– Em hổng có biết. Hì. Anh rửa bát nhé, em đi lau người.
– Ô tô hê.
Cái cảm giác chăm sóc người yêu lúc ốm nó lạ lùng lắm. Mình cũng quan trọng và cô ấy cũng quan trọng nữa. Cho nên tôi cũng chẳng ngại mấy cái việc cỏn con này. Miễn sao cô ấy vui vẻ là được rồi. Rửa bát xong tôi điện cho chú Quang.
– Chú nghe.
– Chú ạ, chú ơi cháu xin phép nghỉ đôi ba ngày.
– Có việc gì à?
– Cũng không có gì quan trọng ạ, việc ở công ty thì cũng hòm hòm rồi. Người yêu cháu ốm nên …
– Ừ, thôi cứ nghỉ. Có gì chú bảo anh em cho, cứ bảo là đi công tác nhé.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn chú.
Vừa đặt máy xuống thì Linh Nga đi từ trong ra hỏi
– Anh xin nghỉ làm thật đấy à, em không sao mà.
– Ừ, nghỉ vài ngày cho đỡ mệt mỏi, mà em chỉ là cái cớ thôi. Anh cũng muốn nghỉ để chơi mà. Hehe
– Xạo, em chẳng tin. Em không muốn anh phải nghỉ làm ở nhà chăm em đâu. Cái lí do cứ sao sao ấy.
– Em không phải lo, tại anh cũng thích nghỉ mà, ngày thường anh còn nghỉ làm bỏ nửa buổi được, nghỉ mấy ngày thì gọi xin chú cho có lệ.
– Lần này thôi đó nha, em không muốn lần sau anh như vậy đâu.
– Ừ, anh biết rồi. hehe…
Tôi giục Linh Nga vào phòng
– Em vào phòng nằm trước đi, bật điều hòa lên nhé. Có xem tivi thì mở lên. Anh đợi thằng Quân về hỏi nó tí chuyện. Tí anh vào sau
– Vâng, ơ mà sao anh lại vào sau – khuôn mặt đầy lo lắng và hiện lên dấu hỏi to đùng.
– Tí anh nằm dưới sàn, yên tâm, ngủ cùng nhưng không ngủ chung. Hề…
– Nhưng mà …
– Em cứ vào nằm đi, nhớ chốt cửa, anh có chìa khóa đây rồi. Tí anh vào anh tự mở.
– Thà em không chốt còn hơn í.
– Thông minh phết nhở. – cười.
– Anh mà dám mò lên giường là em “cắt”
– Gì cơ, ôi mẹ ơi, cắt rồi sản xuất em bé làm sao hả giời.
– Em đã nói hết đâu, em cắt … cơm, từ mai không nấu cơm cho anh ăn nữa – vừa lấy tay bụm miệng cười – em ngủ trước nhé.
– Ừ.
Lát sau tôi đi tắm rồi đợi thằng Quân về
– Đi đâu mà về muộn thế.
– Đi phục vụ con giặc giời kia chứ ai.
– Con nào.
– Trang yêu dấu của mày chứ còn ai. Sao mày không yêu bà nó đi cho tao đỡ khổ. Suốt ngày nó hành tao thế này chắc thời gian nữa tao thành cái xác ve mất.
– Ơ hay, thế con bé nó làm gì mày à?
– Đưa đi đón về thì không sao, nhưng mà cứ chán với buồn nó lôi đi uống. Xong hôm nay nó kéo tao đi với hội bạn nó. Ôi mày ơi, mấy con bé chúng nó trát cả tạ phấn vào mặt mà trông nó không mịn đâu, nham nhở như kiểu quét vôi í. Còn gặp mấy thằng trẻ trâu nữa.
– Haha, tao tưởng chúng nó đánh phấn phải mịn như lăn sơn chứ. Lại lên bar bả. À mà quên mất, thế con bé Trang đâu.
– Thì đưa nó về rồi. Tao bảo có việc bận, may nó cũng về theo, có vẻ nó chỉ đi thôi, chứ cũng chẳng hào hứng lắm.
– Ờ, cũng may.
– May cái gì mà may. Nhiều lúc thấy tội, nhưng nó cứ khó gần nên tao cũng đếch nói gì, cần gì thì nó nói.
– Khổ, mới chiều nay tao đi cafe với nó. Xong Linh Nga ốm tao phải để nó đi taxi về.
– Linh Nga ốm sao, có nặng không?
– Không sao, chắc làm việc quá sức, với say nắng. Đang nằm ngủ trong phòng kia kìa.
– Thế à, thằng thì ăn không hết, thằng thì lần chẳng ra. Thôi tao đi ngủ đây.
– Ờ, ngủ đi, tối tao ngủ phòng tao, trông Linh Nga nhỡ có làm sao.
– Nhớ vui chơi ra sản phẩm nhé – nó nháy mắt đầy nham hiểm.
– Vớ vẩn, ngủ đê. – tôi cười.