Cỏ dại ven đường

Chương 17



Phần 17: Lão tổ trưởng (1)

Chiều thứ Hai, 17h00…

Từ bãi đỗ xe khu nhà tập thể cũ kỹ, Minh Tùng khệ nệ hai tay xách hai túi đồ nặng trĩu bước theo Thùy Trang. Hai người đi lên lối cầu thang có tuổi thọ còn hơn cả hai người cộng lại, mỗi bậc thang gạch lót đều bạc phết lộ cả xi măng. Đây là khu nhà tập thể Thùy Trang và bố nàng đã sinh sống hơn hai mươi năm. Có thể nói từng viên gạch ở đây đều đã in dấu chân của nàng.

– Trang về hả con?! Lấy chồng rồi… càng xinh gái ra…
– Dạ, con cảm ơn… Hi hi…
– Hai đứa xách gì mà nhiều vậy?! Cần ta giúp một tay không?
– Dạ, không sao ạ. Con cảm ơn.

Thùy Trang đi đến đâu cũng gặp những ông cụ bà lão hỏi thăm, nàng đều đon đả trả lời vui vẻ. Minh Tùng vừa xách nặng, vừa phải tươi cười đến cứng đơ cả quai hàm.

– Có nặng không anh? – Thùy Trang xách hai túi nhỏ khá nhẹ nhàng, nàng đi trước, chốc chốc lại quay lại hỏi.
– Không… không hề gì… ha ha… – Minh Tùng đã toát mồ hôi trán, vẫn cười thoải mái.
– Hi hi… Cố gắng lên, còn một tầng nữa thôi.

Căn nhà tập thể của bố Thùy Trang ở tầng ba, nhìn qua khá tươm tất so với những căn bên cạnh. Chẳng qua vì đám cưới của nàng cách đây không lâu nên ông phải sơn phết cả căn nhà. Lần đó Minh Tùng cũng qua phụ giúp… Bố vợ anh khắc khổ, tiết kiệm thành tính, dù Minh Tùng đề nghị để thuê thợ về làm ông cũng không chịu. Thế là hai người bốn thùng sơn, hì hục cạo vôi sơn quét suốt hai ngày mới tạm hoàn thành.

– Trời ơi… Bố lại đi đâu rồi…

Vừa lên đến nơi, mệt bở hơi tai nghe Thùy Trang nói mà Minh Tùng chút nữa đã ngồi bệt xuống đất. Anh nhìn cánh cửa nhà đã khóa trái bên ngoài, lại nhìn sang hai túi đồ dùng thức ăn đầy ắp vừa mua siêu thị, có chút ngán ngẩm cười khổ… Thùy Trang rút điện thoại gọi cho bố, nhưng vài giây sau chán nản tắt máy.

– Bố không biết có đem theo điện thoại theo không?! Không thấy nhấc máy. – Thùy Trang ngồi xổm xuống bên cạnh Minh Tùng, hai tay chống cằm nhìn anh.
– Mình chờ chút vậy… Tối nay cũng không có việc gì mà. Chắc bố đi đâu đó gần đây rồi về nhanh thôi. – Minh Tùng an ủi.
– Ừ… Hay là mình lên sân thượng chơi đi… Chiều nay gió mát lắm… – Thùy Trang chợt nhớ ra chuyện thú vị, nhảy cẫng lên.
– Vậy mấy cái túi này?! – Minh Tùng có chút e ngại nàng lại bảo mình đem theo.
– Cứ xếp vào đây thôi. Ở đây toàn người quen cả, không mất đâu…

Sân thượng của khu nhà tập thể này ở tầng bảy. Minh Tùng và Thùy Trang vừa bước qua ngạch cửa liền đón nhận một cơn gió mát dễ chịu.

– Wahhhh… mát quá… – Thùy Trang giang hai tay reo lên vui sướng.

Minh Tùng cũng hít sâu một hơi liền thấy thoải mái cả người. Sân thượng của Khu nhà Tập thể ngoại trừ một cái nhà ọp ẹp mái tôn phía kia còn lại đều trống trải. Mặt sân bằng xi măng qua lâu ngày đã rạn nứt chằng chịt như mạng nhện. Một bên là một dãy các trụ sắt làm sào phơi quần áo của dân cư. Bên còn lại trống trải chỉ có vài chậu cây kiểng. Anh có thể tưởng tượng vào buổi sáng những ông bà lão cùng nhau tập dưỡng sinh ở đây. Minh Tùng đến hôm nay mới cảm nhận được môi trường ấm áp mà Thùy Trang lớn lên… Anh bước lại vòng tay ôm nàng từ phía sau, hít hương thơm trong mái tóc nàng.

– Em từ nhỏ rất thích lên đây… – Thùy Trang nắm tay anh, vui vẻ nói. – Vì thế mỗi ngày Bố giặt quần áo, em liền dành đi phơi…
– Ấy… Anh lại đây…

Thùy Trang chợt kéo tay Minh Tùng bước lại một sào phơi đồ hoen rỉ, có đánh số bằng sơn trắng. 302. Đây là số căn nhà của bố Thùy Trang. Trên dây lúc này có hai cái áo sơ mi sờn cũ bạc màu và vài cái quần short vải mỏng. Thùy Trang giở những mảnh quần áo lên, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, nàng nhăn mặt.

– Bố này… thật là… lại tiết kiệm bột giặt rồi…

Thùy Trang thu hết những quần áo ướt của bố nàng xuống, nhìn quanh tìm thấy một cái xô bằng nhôm liền chạy ra đó. Minh Tùng vừa bước tới thì nàng đã nói vọng lại:

– Anh lấy giúp em túi bột giặt lên đi…
– Ok.

Minh Tùng chạy xuống tầng 3. Hơn một phút sau anh trở lại với túi bột giặt, đưa cho Thùy Trang. Nhìn nàng chuẩn bị giặt lại quần áo cho bố, Minh Tùng có chút cảm thán. Bố Thùy Trang là một con người rất nguyên tắc. Dù anh từng đề nghị trang bị cho căn nhà của ông một số thiết bị gia đình cần thiết, vì sau này sẽ không còn Thùy Trang phụ giúp, nhưng ông dứt khoát từ chối. Quần áo của ông vẫn tự mình giặt bằng tay, giặt xong lại đem lên đây phơi. Có thể nói cuộc sống của ông ngoại trừ một cái điện thoại di động, còn lại không khác gì thập niên 80.

Minh Tùng rất hứng thú nhìn Thùy Trang lúc này. Nàng kéo tà chiếc váy trắng lên, kẹp vào hông, ngồi xổm xuống. Hứng nước vào xô pha đều nước bột giặt ra, rồi bắt đầu giặt lại quần áo…

– Anh bấm số gọi lại bố giúp em đi…

Minh Tùng rút điện thoại của Thùy Trang mình đang giữ trong túi quần, bấm gọi đi. Anh còn lấy một bên airpod ra đeo lên tai cho nàng. Đợi một lúc nàng cười khổ lắc đầu:

– Em nghĩ bố để điện thoại ở nhà rồi.
– Có gì gấp gáp đâu. Lát bố về thôi.

Minh Tùng cười tủm tỉm vui vẻ nhìn Thùy Trang nhìn đến mức gương mặt nàng ửng đỏ lên. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, một bên dây áo trễ xuống để lộ bờ vai tròn trịa và hai bầu ngực căng tròn trắng nõn… Chiếc váy trắng nàng đang mặc khá mỏng, bên trong chỉ có một lớp váy lót mỏng tanh, giờ lại bắn nước lên lấm tấm làm làn da hồng hào và hai khối thịt mềm mại trước ngực cứ như ẩn như hiện. Minh Tùng khuyến khích Thùy Trang khi đi ra ngoài với anh không cần mặc áo ngực. Anh rất thích cảm giác mềm mại áp chặt vào cánh tay khi nàng tựa sát vào người mình. Đây xem như là một bí mật nho nhỏ giữa anh và nàng, mà người bên ngoài không ai nhận biết. Nhìn hai cánh tay trắng nõn của Thùy Trang không ngừng lay động giặt giũ làm hai bầu vú bên dưới lớp vải núng nính rung động… Thùy Trang lúc này đẹp đến mức làm Minh Tùng mê mẩn.

Sau ngày gặp gỡ Nhật Vi và vượt rào quan hệ với Minh Trọng, Thùy Trang có những thay đổi rất rõ ràng. Nàng thoải mái phóng khoáng, nói chuyện cũng cởi mở và quan trọng nhất là nàng vui vẻ hơn. Minh Tùng cảm thấy mình đã một chân bước qua ngưỡng cửa cuối cùng. Anh chờ mong ngày Thùy Trang thật sự hòa nhập vào thế giới của mình. Minh Tùng tin việc đó sẽ rất nhanh xảy ra nhưng anh vẫn cần tìm thêm đối tượng thích hợp với nàng. Dù anh tham gia rất nhiều group kín về some & swing nhưng anh không cảm thấy yên tâm về những đối tượng gặp gỡ trên mạng. Điều này cần thời gian…

– Đừng nhìn em như vậy được không? Ánh mắt cứ như muốn… muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy… – Thùy Trang lườm anh, mắng yêu.
– Ha ha… Anh quả thật đang rất muốn ăn em đó…

Minh Tùng cười vang. Anh tinh nghịch vốc một ít nước vào lòng bàn tay rồi nhỏ giọt lên trên khối u nổi cộm trước ngực nàng. Thùy Trang mặt ửng đỏ nhìn ngón tay hư hỏng của anh xoa xoa nhẹ nhàng để lớp vải mỏng thấm ướt dính vào da thịt nàng. Qua hai lớp vải mỏng ướt át có thể loáng thoáng thấy được đầu nhũ hoa đỏ hồng của nàng hơi nổi cộm lên.

Thùy Trang chỉ cắn nhẹ bờ môi không ngăn anh, bản thân nàng cũng rất thích những trò tình thú nho nhỏ của anh. Sau lần gặp gỡ Nhật Vi, nàng cũng không nhận ra suy nghĩ của mình đã thay đổi rất nhiều. Như Nhật Vi từng nói, “Cuộc đời phụ nữ có được mấy năm thanh xuân, tại sao phải tự gò bó bản thân theo khuôn phép trong khi chính chồng nàng lại không đòi hỏi”. Đúng vậy, Thùy Trang và Nhật Vi đều là hai người phụ nữ may mắn vì cưới được người đàn ông yêu thương mình và sẵn sàng đáp ứng những mong muốn mà những người làm chồng khác không thể chấp nhận.

– Anh đáng ghét lắm…

Thùy Trang liếc yêu Minh Tùng. Nàng vắt khô mấy mảnh quần áo, rồi bó chúng lại, đứng lên. Minh Tùng nhìn Thùy Trang đứng trước sào phơi, nàng giũ chiếc áo ướt rồi treo lên. Minh Tùng chợt mỉm cười bước tới sau lưng nàng, cúi thấp xuống. Hai tay anh nhẹ nhàng luồn vào trong váy nàng…

– Anh… làm gì vậy? – Thùy Trang kêu khẽ rụt tay về giữ ngang ngực, nhưng chiếc váy lót ôm sát người bên trong của nàng đã bị Minh Tùng kéo tuột xuống đến chân.
– Bỏ nó ra đi…
– Trời ơi… Cái váy mỏng lắm… Người ta thấy thì sao? – Thùy Trang phản đối nhưng chân vẫn giở lên cho anh rút cái váy lót ra ngoài.
– Ở đây đâu có ai… Lát đi thẳng xuống nhà bố là được mà…

Minh Tùng phấn khích bừng bừng. Anh đút chiếc váy lót Thùy Trang vào túi quần, vội rút điện thoại ra. Thùy Trang biết anh muốn làm gì… Nàng vẫn thản nhiên tiếp tục phơi quần áo nhưng gương mặt xinh đẹp đã ửng đỏ lên. Ánh nắng chiều vàng óng ả xuyên qua chiếc váy trắng mỏng tang làm đường cong cơ thể tuyệt đẹp của nàng lồ lộ phơi bày. Ngay cả chiếc quần lót trắng nhỏ xíu không che đậy được hết cặp mông tròn trịa cũng nổi rõ lên mồn một. Minh Tùng nghiến răng hừng hực thích thú, anh dùng điện thoại chụp hình nàng liên tục.

– Con Trang hả? – Đột nhiên vang lên một tiếng gọi khàn khàn run rẩy.

Thùy Trang giật thót mình quay lại. Minh Tùng đứng khuất sau bức tường chuồng cu nên người vừa xuất hiện không thấy anh. Đó là một ông lão chạc 60, tóc bạc gần trắng đầu. Minh Tùng nhận biết ông ta từng tham dự bữa tiệc nhỏ ngày Tân hôn mà bố Thùy Trang đứng ra tổ chức. Sau đó anh còn nghe Thùy Trang kể về ông ta khá nhiều chuyện. Ông ta tên Đại, vốn là một người sống độc thân, hơn hai mươi năm trước xin làm chân bảo vệ của khu tập thể này. Mọi người thương cảm thấy ông ta không có chỗ ở, cho phép ông dựng lên một căn phòng mái tôn nhỏ ngay trên sân thượng này… Sinh sống ở đây lâu ngày, vị trí tổ trưởng của khu nhà tập thể này không ai thèm làm cũng giao cho ông ta. Từ ngày làm Tổ trưởng ông ta luôn ra vẻ đạo mạo, nghiêm túc làm không ít người cười thầm sau lưng…

Minh Tùng trong lòng lại nhen nhóm một ý tưởng tội lỗi. Anh bước nhẹ nhàng đến phía sau một tấm chăn lớn trên giàn phơi đồ bên cạnh. Ánh mắt anh lén lút nhìn qua khe hở của tấm vải, quan sát bên ngoài. Trước đây trong tuần trăng mật, Thùy Trang từng kể ông Đại là người cứ nhìn chằm chằm vào nàng khi nàng tắm mưa. Minh Tùng muốn thấy ánh mắt thèm thuồng kia của ông ta nhìn ngắm vợ mình. Anh rút điện thoại Thùy Trang, tắt âm thanh đi, rồi dùng điện thoại của mình gọi vào số của nàng.

Đối diện với ánh mắt hừng hực nóng bỏng của ông Đại, Thùy Trang gương mặt đã đỏ ửng lan đến cả mang tai. Cánh tay nàng che hờ ngang ngực, nhưng chiếc váy nàng quá mỏng trước ánh mắt thiêu đốt của ông ta, cơ thể nàng gần như trần truồng lộ liễu. Thùy Trang nhìn qua lại không thấy Minh Tùng. Nghĩ đến anh đang thích thú quan sát mình trong tình huống xấu hổ này, gương mặt nàng càng đỏ ửng hơn.

“Tin… tin…” – Chợt âm thanh nhỏ trong tai nghe vang lên, Thùy Trang bối rối bấm nhận cuộc gọi.

– “Em cứ phơi đồ bình thường đi…”

Thùy Trang nghe được giọng nói thích thú của Minh Tùng. Nàng không rõ anh đang bày ra trò chơi gì, nhưng từ lâu rồi nàng đã không biết từ chối anh. Thùy Trang mím môi bỏ tay khỏi ngực mình, hai gò má nàng đỏ ửng nhìn ông Đại lí nhí chào:

– Chào bác Đại… Cháu giặt đồ cho bố thôi ạ.
– Oh… cháu lớn quá…

Ông Đại há hốc, miệng không khép lại được ánh mắt dán chặt người Thùy Trang. Dưới ánh nắng chiếu rọi lớp vải trắng ẩm ướt dán chặt vào da thịt làm hai bầu vú căng tròn của nàng lồ lộ trước mắt ông.

– Bác nói gì ạ? – Thùy Trang tiếp tục phơi quần áo, mặt đã nóng rang lên.
– À không. Ý ta nói cháu lấy chồng… nhìn chững chạc hơn hẳn… – Ông Đại liên tục nuốt nước bọt ừng ực.
– Vâng… cháu cảm ơn…
– Bố cháu đi đâu đấy. Chưa về phải không?
– Vâng. Chắc cũng gần về rồi ạ.

Thùy Trang ngồi thấp xuống lấy mảnh đồ cuối cùng trong cái xô. Một bên dây áo rơi xuống làm cả khe rãnh sâu hoắm giữa ngực nàng.

– Ái…

Thùy Trang vừa nhìn xuống liền giật thót, tay che ngực đứng phắt dậy. Nhưng trời xui khiến thế nào gót chân nàng lại dẫm lên mép váy của mình…

– “Xoẹt…”

Sợi dây váy Thùy Trang rách toạc. Cả người nàng chới với ngã nhào vào người ông Đại…

“Cẩn thận…” Minh Tùng đang áp điện thoại lên tai lắng nghe, cũng suýt nữa hét lên lao đến. Nhưng anh đã dừng lại, hai mắt mở tròn nhìn cảnh tượng trước mắt. Thùy Trang sửng sốt, hai mắt tròn xoe, hai cánh tay nàng choàng qua cổ ông Đại. Ánh mắt anh nhìn xuống, tim liền đập thình thịch dồn dập… Chiếc váy trắng của Thùy Trang bị rơi tuột xuống đến eo. Hai bầu vú căng tròn trần trụi của nàng dán lên người ông Đại. Hai bàn tay ông đỡ lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng.

– Ôi… Cháu xin lỗi…

Thùy Trang gương mặt đỏ ửng, lùi lại. Nhưng nàng chợt nghe hơi thở của ông Đại ồ ồ dồn dập khác thường. Nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt hau háu thèm thuồng của ông đang nhìn vào ngực mình. Nàng nhìn xuống…

– Á… – Một tiếng hét lanh lảnh.

Thùy Trang che ngực ngồi thụp xuống, gương mặt đỏ lựng như say rượu không biết giấu vào đâu. Ông Đại hơi thở còn không ổn định nổi. Trong đầu ông vẫn tràn ngập hình ảnh hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp và hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn đó… Ông khó khăn lắm mới nuốt xuống ngụm nước bọt nói:

– Cái váy cháu rách rồi… Trong nhà ta… có kim chỉ đấy…
– “Em cứ đi theo ông ta…”

Thùy Trang chưa thể quyết định thì bên tai lại vang lên giọng nói của Minh Tùng. Nàng nhìn quanh tầng thượng lại không thấy Minh Tùng đang ở đâu. Nàng nhìn về phía ông Đại, ngượng ngùng nói:

– Cháu làm phiền bác vậy…
– Không sao… Đi theo ta…

Ông Đại như trẻ lại mười tuổi quay người đi băng băng. Thùy Trang đứng dậy, tay che, tay kéo chiếc váy rách lên che ngực… đi theo ông ta.

Khi cánh cửa gỗ ọp ẹp đóng lại, Minh Tùng liền xuất hiện đi đến. Dĩ nhiên anh không thể yên tâm để Thùy Trang một mình với một ông già trong một cái ổ miễn cưỡng gọi là nhà đó. Nơi ở của ông Đại có thể nói là tạm bợ đến không thể tạm bợ hơn. Phía trên lót tôn xi măng, bốn vách dựng bằng những tấm tôn sắt cũ thủng lỗ chỗ. Minh Tùng ép sát người vào tấm vách còn nóng hừng hực vì đón nắng cả ngày. Anh tìm đến sát khung cửa sổ lén nhìn vào trong…

– Để ta pha nước trà nhé… – Ông Đại hồ hởi nói.
– Dạ thôi… cháu chỉ xin mượn kim chỉ thôi ạ… – Thùy Trang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, hai tay kéo váy che ngang ngực, lí nhí nói.
– À… vậy được… đợi ta tìm chút nhé…

Ông Đại cúi xuống chui luôn vào dưới gầm bàn, làm Thùy Trang bối rối khép chặt hai chân lại. Ánh mắt nàng nhìn lên chợt thấy một gương mặt đáng ghét của anh đang lấp ló ngoài cửa sổ. Thấy vẻ tươi cười của Minh Tùng, Thùy Trang nheo mắt lại hậm hực.

Minh Tùng thích thú mỉm cười nhìn qua ô cửa sổ quan sát bên trong. Ông Đại lục tìm đồ trong những thùng chứa đồ lỉnh kỉnh dưới gầm bàn thật lâu. Anh đặt điện thoại lên gần miệng nói thật khẽ:

– Em mở hai chân ra đi…

Thùy Trang sửng sốt mặt đỏ ửng nhìn lên anh. Nàng mím môi lắc đầu ánh mắt nhìn Minh Tùng kiên quyết. Nhưng thấy vẻ thất vọng ỉu xìu trên mặt anh, lòng nàng thoáng mềm nhũn. Nàng cắn môi gương mặt ửng đỏ, hai chân từ từ mở rộng ra…

Minh Tùng phấn khích mở tròn hai mắt nhìn gương mặt Thùy Trang ửng đỏ bất thường. Anh không thể thấy ông Đại đang làm gì dưới gầm bàn. Nhưng chỉ tưởng tượng cặp đùi thon dài nõn nà của Thùy Trang, ngay cả chiếc quần lót trắng nhỏ bé ôm sát bờ mu mũm mĩm của nàng đang phơi bày trước mắt ông ta, máu nóng anh liền chạy rần rần khắp cả người.

Thùy Trang cũng căng thẳng không kém anh. Nàng như cảm nhận được ánh mắt hừng hực khao khát của ông không ngừng dán chặt lên lớp vải quần lót mỏng manh của nàng. Ánh mắt đó, còn có hơi thở dồn dập phấn khích của ông Đại bên dưới bàn làm cơ thể nàng nhộn nhạo không yên. Căn nhà rất nóng lại ngột ngạt do căng thẳng tâm lý, trán Thùy Trang đã rịn ướt mồ hôi…

– Bác ơi… Bác tìm thấy kim chỉ chưa ạ?!

“Rầm…” – Tiếng hỏi bất ngờ của Thùy Trang làm ông Đại giật mình va đầu vào gầm bàn một cái đau điếng.

– Có… có đây…

Ông Đại xoa xoa đầu lồm cồm chui ra khỏi cái bàn. Ông cầm một cuộn chỉ nhỏ và một cây kim, bàn tay có chút run rẩy đưa cho Thùy Trang.

– Vâng, cháu cảm ơn.

Giây phút này Minh Tùng bên ngoài nhìn ông Đại lòng chợt dâng lên cảm giác bất nhẫn. Anh thấy mình và Thùy Trang dường như đã chơi đùa quá đáng với ông lão cô độc một mình. Nói ông ấy có ánh mắt gian tà cũng không sai, nhưng ngẫm lại tình huống như vậy một người đàn ông có thể không nhìn sao… Nhưng lời nói kế tiếp của ông Đại làm anh giật thót.

– Trời nóng quá hả? Con vào trong tắm một cái cho mát… Cái váy để ta may lại cho… Ta cũng như bố con thôi mà… đừng ngại.

Thùy Trang cũng sửng sốt ngạc nhiên nhìn ông. Nàng đúng là rất nóng, mồ hôi nhễ nhại cả người. Nếu nói nàng mong muốn nhất điều gì lúc này, thì đó là được tắm. Nhưng… Thùy Trang chần chừ ánh mắt nhìn qua ô cửa sổ phía sau lưng ông Đại. Nàng không thấy Minh Tùng nhưng bên tai lại vang lên giọng nói của anh:

– “Ok. Đi tắm thôi”.

Thùy Trang mặt đỏ ửng gay gắt, nhìn ông Đại lí nhí nói:

– Vậy… cháu nhờ phòng tắm của bác một chút ạ.
– Được được… tự nhiên đi…

Ông Đại hớn hở gật gật đầu. Ông còn mở cái tủ nhỏ lấy ra một cái khăn tắm mới nhất, dường như chưa dùng bao giờ đưa cho Thùy Trang.

Thùy Trang líu ríu bước vào buồng tắm cuối gian nhà. Nói là buồng tắm, hay nên gọi là một cái chòi đuôi chuột nhô ra khỏi vách nhà được che chắn bằng những tấm tôn thủng lỗ chỗ. Thùy Trang nhìn xuống nền gạch khá sạch sẽ, nàng bỏ lại đôi giày bên ngoài, chân không bước vào trong. Nàng kéo tấm bạt che lại thật cẩn thận, rồi bắt đầu cởi váy áo. Chiếc váy của Thùy Trang vừa vắt qua tấm bạt kéo liền được ông Đại bên ngoài rút lấy.

– Cái váy bác cứ để đó… Lát cháu ra sẽ tự làm…
– Được… được mà…

Đến khi chiếc quần lót Thùy Trang vừa treo lên, chợt nó cũng rơi vào tay ông Đại.

– Để bác treo lên… không sao. Nó rơi xuống lại bẩn…

Chương trước Chương tiếp
Loading...