Cỏ dại ven đường
Chương 24
Lân bắt nhịp mọi người đều ủng hộ nâng ly uống, còn khí thế hơn nhiều so với ngồi trên sân thượng giữa không gian thoáng đãng. Chẳng cần chủ nhà như Lân phải ép uống nữa… Nhã Phương liên tục rót rượu, còn mời Thùy Trang. Lân, Bình, Khánh và cả Minh Tùng cũng tự nâng ly liên tục đến mặt đỏ bừng lên. Dĩ nhiên trong bốn người đàn ông mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ khác nhau. Bình, Khánh ánh mắt thỉnh thoảng cứ nhìn lướt qua cơ thể Thùy Trang ngay bên cạnh, như xem nàng trở thành món mồi nhắm thơm ngon. Minh Tùng thấy rõ hai đứa nó mỗi lúc càng ngồi sát vào Thùy Trang. Nhưng Thùy Trang như không nhận ra, rất thoải mái tươi cười để mặc chân hai người chốc chốc lại chạm vào hai bên đùi nàng.
– Mình chơi quay đầu gà phạt uống đi… – Bình hứng khởi đưa ra ý kiến.
– Cũng hay đó… Lâu lâu mới gặp nhau… Lại không phải lái xe về nhà… Phải uống cho đã… – Lân ủng hộ nói lớn.
– Quay đầu gà là sao? – Thùy Trang hỏi.
– À… Là thế này…
Khánh lấy cái đầu con gà không ai ăn còn trơ trọi trên đĩa, lại dùng một cái cây đũa xiên vào. Hắn cắm cây đũa vào một chai rượu không. Thùy Trang tròn mắt nhìn Khánh làm mẫu búng tay một cái làm đầu gà quay vòng vòng…
– Cái mỏ gà chĩa vào ai thì người đó uống một ly… Sau đó người bị phạt được quyền quay tiếp, nhưng đầu gà chĩa vào chỗ trống không có người ngồi lại phải uống một ly nữa… – Khánh quay sang nàng nói.
– Như vậy không được… Đàn ông một ly, phụ nữ nửa ly thôi. – Minh Tùng nói.
– Ok. Thống nhất như vậy.
Trò chơi bắt đầu, Khánh bắt đầu trước. Sáu người, sáu ánh mắt hồi hộp nhìn cái đầu gà quay vòng vòng trên đầu chai rượu. Nó chậm lại dần rồi dừng lại… mỏ gà chĩa vào khoảng không.
– Không có người… uống…
– Uống đi…
– Được được… mẹ ơi… Con gà nó căm thù tao, hành hạ thi thể đã chết của nó… – Khánh càu nhàu đưa ly rượu lên nốc cạn.
– Ha ha… hi hi…
Mọi người cười lớn vang cả căn phòng. Khánh lại búng vào cái mỏ gà một lần nữa. Lần này cái đầu gà dừng lại trước mặt Lân…
– Ha ha… Mày cười lớn nhất đó. Uống đi…
Qua năm vòng liên tục Khánh, Lân, Nhã Phương và Bình đều phải uống. Khánh còn bị uống cả hai lần. Nhưng Minh Tùng và Thùy Trang lại chưa bị uống lần nào.
– Ha ha… Trời ơi… Thằng Bình mắc dịch đầu têu cái trò quỷ này ra… uống mệt quá…
– Ha ha…
Minh Tùng phá ra cười lớn, cũng không quên để ý Thùy Trang phía đối diện. Rượu vào liên tục ánh mắt của hai thằng bạn anh lúc này đều ửng đỏ không ngừng nhìn vào chỗ trống trải giữa hai vạt áo phơi bày da thịt mềm mại trên ngực nàng.
– Minh Tùng… Ha ha… mày chạy thoát sao?
Minh Tùng nâng ly nốc cạn. Nhìn Khánh và Bình chồm người lên la hét inh ỏi mà như vô tình chèn ép cơ thể Thùy Trang ở giữa, máu Minh Tùng chạy rần rật khắp cơ thể, hạ thể cũng nổi phồng căng tức lên.
– Thùy Trang… đến em rồi…
Thùy Trang nhận lấy ly rượu từ tay Bình, uống cạn. Hôm nay nàng uống không ít ánh mắt có chút mơ màng nhìn Minh Tùng. Anh chợt thấy lưng nàng hơi ưỡn cong về phía trước, gương mặt đỏ ửng khác thường. Minh Tùng nhìn sang bên cạnh, cả người liền căng thẳng khi thấy cánh tay của Bình từ lúc nào ở phía sau choàng qua bờ eo nhỏ của Thùy Trang. Bàn tay hắn còn lộ ra phía bên này chậm rãi vuốt ve như đang cảm nhận da thịt nàng qua lớp vải mỏng… Thùy Trang không phản đối, hai gò má chỉ thoáng ửng đỏ nhìn Minh Tùng.
– Nhã Phương… Nhã Phương… Nhã Phương…
Nhã Phương liên tục ba vòng nàng đều bị bắt uống đến mặt đỏ ửng lên. Cái đầu gà lại như cố tình hãm hại Nhã Phương liên tục chỉ vào khoảng trống không người, thậm chí chỉ ngược lại vào nàng.
– Trời ơi… cho em hình phạt khác được không? Em uống… không nổi nữa đâu… – Nhã Phương mặt đỏ ửng ôm đầu nài nỉ.
– Em muốn chịu hình phạt gì? – Lân hỏi.
– Em…
Nhã Phương ấp úng nhìn quanh chợt quay sang choàng tay ôm cổ Lân, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
– Như vậy được không?
– Chưa được… bên này có tận hai người đấy… Ha ha… – Lân cười tủm tỉm nói.
– Này…
Minh Tùng chưa kịp lên tiếng phản đối thì Nhã Phương đã nhào sang ôm cứng anh. Hai cánh tay thon dài choàng qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng trám kín miệng anh. Hai gò má mịn màng nóng rang của Nhã Phương áp sát, một chiếc lưỡi nhỏ ướn ướt mang theo hơi rượu nồng nàn chui vào miệng làm Minh Tùng ngây ngất cứng đờ.
– Ha ha… Trò này thú vị đó… – Lân cười lớn.
– Cái này nhìn kiểu nào cũng không giống hình phạt vậy? – Bình Khánh hâm mộ ra mặt, ánh mắt còn lén nhìn sang Thùy Trang.
Nhã Phương rời khỏi gương mặt ngơ ngác điển trai của Minh Tùng, hai gò má đỏ ửng ngượng ngùng. Minh Tùng gãi gãi đầu cười khổ nhìn sang Thùy Trang bắt gặp ánh mắt nàng. Nàng nhoẻn miệng cười thoải mái nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ kỳ lạ. Minh Tùng nhìn thấy không những Khánh mà cánh tay Bình cũng mất hút sau lưng nàng. Hai người lúc này đã ngồi sát Thùy Trang đến mức anh không thấy được hai cánh tay kia đang mò mẫm vuốt ve nơi nào sau lưng nàng.
– Thùy Trang…
Dường như số phận sắp xếp sẵn. Vòng tiếp theo đến lượt Thùy Trang bị phạt. Gương mặt Thùy Trang thoáng đỏ ửng lên như suy nghĩ đến điều sắp diễn ra…
– Em… cũng không muốn uống đâu… – Nàng nhìn sang Minh Tùng nói.
– Vậy… – Bình háo hức hỏi.
– Thì… em chịu hình phạt như Nhã Phương vậy thôi… – Thùy Trang cắn môi, hai gò má ửng đỏ trước ánh mắt háo hức của Bình và Khánh.
Minh Tùng trái tim lúc này đập thình thịch nhìn Thùy Trang ngã người ra sau ghế. Nàng nhắm mắt lại gương mặt ửng đỏ tuyệt đẹp thiêm thiếp chờ đợi hai nụ hôn của Bình và Khánh. Vạt áo nàng để hở lộ ra hai bầu vú căng tròn phập phồng hồi hộp khi hơi thở hai người áp sát. Bình phấn khích đến mặt đỏ bừng hôn lên gò má mịn màng nóng rang của Thùy Trang. Khánh lại háo hức không nhịn được đón lấy bờ môi đỏ mọng của nàng. Đôi môi nàng hé mở đáp trả lại nụ hôn của Khánh, chiếc lưỡi nhỏ của nàng trao qua miệng hắn làm cả người hắn chấn động tê dại. Hơi thở nồng nàn mùi rượu của Thùy Trang như lan tỏa sang bên cạnh… Nàng tựa đầu trên vai Bình, đón lấy nụ hôn khao khát cuồng nhiệt của hắn. Khánh hôn xuống chiếc cổ nhỏ thon dài của Thùy Trang bàn tay hắn không nhịn được đặt lên cặp đùi thon dài nõn nà của nàng vuốt ve nhẹ nhàng.
– Ư…
Bình say mê hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thùy Trang, lưỡi hai người cuốn vào nhau say mê. Bàn tay hắn từ bờ eo nhỏ của nàng từng chút vuốt lên rồi đặt lên bầu vú căng tròn mềm mại của nàng mân mê nhẹ nhàng. Thùy Trang ư ử thật khẽ, ngực nàng vô thức ưỡn ra, cặp đùi thon dài của nàng cũng mở ra chào đón bàn tay của Khánh tiến sâu vào trong.
Minh Tùng không biết từ lúc nào đã ôm ghì lấy vòng eo nhỏ của Nhã Phương bên cạnh. Hơi thở anh nặng nề. Ánh mắt dõi theo bàn tay của Khánh từ từ tiến vào mân mê làn da non mịn màng giữa cặp đùi nõn nà của Thùy Trang. Chợt một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng luồn vào giữa hai chân Minh Tùng, đặt lên khối u to lớn cứng như sắt đá của anh. Bên tai Minh Tùng vang lên tiếng cười khúc khích của Nhã Phương:
– Hi hi… Đàn ông các anh xấu chết được… Cứ thích nhìn phụ nữ của mình hư hỏng với đàn ông khác…
– Vậy cưng có thích không?
– Thích… Hi hi…
Lân ôm quanh vòng eo của Nhã Phương hỏi mà ánh mắt vẫn mê mẩn nhìn phía đối diện. Thùy Trang hổn hển thở dốc nằm gọn trong vòng tay của Bình và Khánh. Hai tên bạn thân cấp ba của Minh Tùng như hai con thiêu thân nhào vào vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể nàng. Một bên vú căng tròn của nàng được bàn tay Bình không ngừng vuốt ve sờ nắn. Bên dưới giữa hai chân nàng bàn tay Khánh phủ lên chỗ da thịt mềm mại ở đáy quần lót Thùy Trang mân mê nhẹ nhàng, miệng hắn hôn hít khắp chiếc cổ nhỏ của nàng.
– Ưm…
– Bây giờ anh không qua đó là mất phần đấy? – Nhã Phương nói vào tai Lân.
– Thật hả?
Lân mừng rỡ đứng lên chợt ngượng ngùng nhìn sang Minh Tùng. Minh Tùng cũng nhìn lên hắn nhưng chưa kịp nói lời nào thì một bàn tay mềm mại của Nhã Phương che ngang mắt anh.
– Đừng nhìn nữa… Anh là của em…
Nàng leo lên ngồi trên đùi anh, để hai bầu ngực căng tròn dán sát mặt anh. Hơi thở nồng nàn mùi rượu của Nhã Phương phả vào mặt Minh Tùng khi đôi môi đỏ mọng kia cúi xuống trao cho anh một nụ hôn đắm đuối. Đầu óc Minh Tùng như bị quét sạch tại khoảnh khắc chiếc lưỡi nhỏ thơm tho kia quấn lấy lưỡi anh. Cả người anh căng cứng một cơn khao khát mãnh liệt khó kiểm soát… Hai tay anh bắt đầu vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể Nhã Phương… Nàng kéo lệch chiếc áo ngực, dí sát đầu núm vú đỏ hồng vào miệng anh. Minh Tùng há miệng ngậm lấy nó mút mút say mê…
– Ưm…
Nhã Phương rời khỏi người Minh Tùng tuột xuống dưới, hai tay nàng háo hức mở khóa quần của anh. Dương vật căng tức của Minh Tùng vừa được giải phóng liền được Nhã Phương xuýt xoa đón lấy…
– Ôi… anh lại to như vậy ah… ưm…
– Ah…
Minh Tùng hít hà cả người căng cứng khi dương vật anh đi sâu vào miệng Nhã Phương. Cô gái này thật điên cuồng… Cái lưỡi nhỏ không ngừng đánh đánh lên đầu dương vật làm cả người anh tê dại. Đôi môi lại nhỏ nhưng nuốt dương vật Minh Tùng vào đến tận gốc…
– Mình đi về phòng đi…
Đột nhiên, giọng nói trong hơi thở hổn hển của Thùy Trang lọt vào tai làm Minh Tùng bừng tỉnh, nhìn sang. Thùy Trang được Lân, Bình và Khánh dìu đỡ đứng lên. Chiếc áo choàng mỏng của nàng trĩu lệch một bên vai, hai vạt áo hở ra gần như phô bày hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp dưới chiếc áo ngực mỏng manh xộc xệch.
– Ha ha… Đi thôi… – Lân cười lớn cúi xuống nhấc bổng cả cơ thể Thùy Trang trên hai cánh tay.
Minh Tùng trái tim như hóa đá nhìn theo Thùy Trang. Gương mặt nàng đỏ ửng gay gắt, choàng tay qua cổ Lân để hắn đưa ra khỏi phòng. Bình và Khánh cũng háo hức không nhịn được đi sát phía sau. Trước khi khuất sau cánh cửa, ánh mắt Thùy Trang nhìn về phía anh như chờ đợi biểu hiện trên mặt anh. Nhưng không… Minh Tùng chỉ thẫn thờ nhìn theo nàng khuất bóng sau khung cửa.
Minh Tùng mặt ửng đỏ, trong cơ thể anh như có một cơn sóng thần giận dữ gào thét. Anh không biết vì sao Thùy Trang lại muốn rời khỏi phòng? Nàng không phải nói chỉ muốn làm việc đó trước mặt anh sao? Chỉ nghĩ đến nàng nằm trên giường toàn thân trần truồng rên rỉ bên dưới ba thằng bạn thân của mình, cơn điên cuồng trong người Minh Tùng như thức tỉnh.
– Ahhhh…
Minh Tùng gầm lên vang cả căn phòng. Nhã Phương bị anh kéo lên, mạnh mẽ thô bạo đè nghiến xuống bàn nước. Tay anh nắm chiếc quần lót nhỏ của nàng, kéo mạnh.
“Xoẹt…” – Tiếng vải rách nát làm cơ thể Nhã Phương chấn động sợ hãi.
– Anh…
Không để Nhã Phương kịp vùng vẫy nói lời nào. Minh Tùng đã cầm dương vật căng cứng của mình chèn vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của nàng, thúc mạnh.
– Ưm… ôi… anh… ôi…
– Ahhh…
Minh Tùng đặt tay trên lưng Nhã Phương đè cứng nàng trên mặt bàn. Anh hít hà nhìn xuống dương vật mình mất hút bên trong cái âm hộ căng phồng ửng đỏ của nàng. Một cảm giác hả hê thỏa mãn từ từ dâng lên trong lòng. Minh Tùng bắt đầu đẩy hạ thể từ từ tăng tốc… Trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng Thùy Trang toàn thân lõa lồ quỳ mọp trên giường cho Lân chinh phạt từ phía sau. Gương mặt nàng ửng đỏ đê mê, đôi môi hổn hển căng phồng ngậm kín lấy dương vật của Bình, lại quay qua Khánh luân phiên. Máu Minh Tùng như sôi trào chạy rần rật khắp cơ thể.
– Ư… ư… ư… Ôi…
Hạ thể anh điên cuồng tăng tốc thúc dương vật vào âm hộ Nhã Phương như vũ bão. Gương mặt Nhã Phương áp sát trên mặt bàn, hai mắt nàng, đôi môi há hốc nhưng tiếng rên rỉ tắt nghẽn không thể phát ra trọn vẹn… Sự thô bạo của Minh Tùng lại làm Nhã Phương sướng đến ngất ngây. Hai tay bấu chặt vào cạnh bàn, cặp mông ưỡn lên hết mức nghênh đón dương vật anh.
– Ư… Ư… ư…
Minh Tùng như một con trâu mộng bị chọc điên. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh Thùy Trang. Nàng toàn thân trần truồng nằm ngửa trên giường thiêm thiếp đê mê chào đón từng người đàn ông luân phiên nhau xâm chiếm. Minh Tùng như chìm đắm trong hình ảnh đó, đến mức âm hộ Nhã Phương đã tuôn trào ồ ạt ướt cả hạ thể hai người cũng không nhận ra. Cơ thể anh như một cái máy, dương vật to lớn cứng như sắt đá của anh như một mũi khoan không ngừng thúc sâu vào cửa mình của nàng.
Cả gian phòng chỉ còn tiếng phành phạch liên miên không dứt. Năm phút, mười phút, mười lăm phút… Ngay cả tiếng rên rỉ của Nhã Phương cũng ngừng lại, nín lặng mà Minh Tùng không nhận ra. Đến lúc từng tế bào anh nở ra, làn da cũng ửng đỏ gay gắt… Minh Tùng chợt ngừng lại, rút phăng dương vật ra khỏi người Nhã Phương mang theo một dòng nước tuôn trào tung tóe. Nhã Phương rên lên một tiếng dài như nức nở…
– Ưm…
– Ahhhh…
Minh Tùng vỗ vỗ cái dương vật căng cứng nặng trĩu lên bờ mông tròn trịa của Nhã Phương, rùng mình. Từng dòng từng dòng tinh dịch trắng đục đặc quánh phun xối xả lên khắp da thịt nàng.
– Ưm…
Minh Tùng ngồi bệt trên sàn nhà. Nhã Phương cả người mềm rũ ngã ngửa ra trên đùi anh. Đôi môi đỏ mọng hé mở thở dốc mệt mỏi, nhưng hai mắt nàng hé mở mê mẩn nhìn lên Minh Tùng. Nhã Phương dụi mặt vào ngực Minh Tùng, bàn tay vuốt ve bộ ngực rắn chắc của anh, thì thào:
– Ôi… em thật sự… hâm mộ Thùy Trang…
Nghe nhắc đến Thùy Trang, gương mặt thỏa mãn của Minh Tùng chợt sượng cứng lại. Trước ánh mắt hụt hẫng của Nhã Phương, anh đứng dậy mặc lại quần áo, bước ra khỏi phòng. Minh Tùng lò dò đi về căn phòng nhỏ của mình và Thùy Trang mà trong lòng trống rỗng không gợn lên được suy nghĩ gì. Anh đến trước cánh cửa đóng kín, đứng lặng yên một lúc lâu. Bên trong không có âm thanh nào… Minh Tùng thoáng chần chừ rồi đặt tay lên nắm cửa, xoay nhẹ.
– Minh Tùng… Ha ha…
Cánh cửa hé mở, cả người Minh Tùng chết sững cứng đờ. Hai mắt anh mở lớn như không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt. Trên giường, Thùy Trang vẫn mặc áo choàng còn thắt dây quanh bụng kín đáo. Lân, Bình, Khánh ngồi cạnh nàng cũng y nguyên quần áo. Bốn người trong tay còn cầm những lá bài, ánh mắt trêu đùa nhìn về phía anh.
– Mấy người… chơi bài sao? – Minh Tùng ấp úng, mặt hơi đỏ lên.
– Chứ mày muốn chơi cái gì đây? – Khánh nháy mắt hỏi.
– Vậy mày và Nhã Phương… có phải đã xong?
Nghe Lân hỏi Minh Tùng ngượng ngùng gật đầu. Anh chợt thấy trong mắt Thùy Trang lóe lên tia thất vọng làm lòng anh lo lắng.
– Ha ha… Vậy đến phiên ba thằng khốn khổ này rồi. Ha ha… – Lân lắc đầu cười khổ bước xuống giường.
– Ha ha… Ha ha… – Bình Khánh cũng cười vang cả phòng, lục tục bước theo hắn.
Minh Tùng vẫn có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn sang Thùy Trang. Nàng chỉ mím môi không lên tiếng, ánh mắt cũng nhìn lảng sang nơi khác. Lân Bình đi lướt qua Minh Tùng còn vỗ vỗ vai anh lắc đầu cười.
– Thùy Trang… Em thua rồi nhé… – Ra đến ngoài, Lân quay lại nói vọng vào phòng.
– Em biết rồi… – Thùy Trang mím môi gương mặt thoáng đỏ ửng, gật đầu.
Đợi ba thằng bạn đi ra khỏi phòng, Minh Tùng đóng cửa lại, lòng có chút lo âu thấp thỏm. Anh vừa bước lại giường, chưa kịp lên tiếng thì Thùy Trang đã rời giường đi thẳng vào phòng tắm. Nàng lặng lẽ cởi đồ treo lên, cả người trần truồng tuyệt đẹp bước vào buồng tắm đứng. Minh Tùng nôn nóng cũng cởi sạch quần áo bước vào… Đứng sau lưng nàng, anh lúng túng vài giây rồi lên tiếng hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì? Em và ba đứa nó… không phải vào đây để…
Thùy Trang im lặng vài giây không trả lời anh. Bàn tay nàng vỗ vỗ trên mái tóc dài đen bóng mượt… Chợt nàng hít sâu một hơi quay lại, mím môi giận dỗi vung nắm tay lên đánh lộp bộp lên ngực Minh Tùng.
– Không có gì hết… Từ lúc ngồi trên sofa, em nhờ anh Bình và anh Khánh diễn trò để trêu anh thôi… Còn anh Lân mãi đến lúc mang em vào phòng mới biết. Còn anh thì… làm tới nơi tới chốn… Hừ…
Minh Tùng chưng hửng cả người, lúng túng một lúc lâu không biết làm gì.
– Vậy… thằng Lân nói… em thua cái gì?
– Thua cá cược… – Thùy Trang mím môi hậm hực nói. – Họ bảo anh sẽ làm tình với Nhã Phương xong rồi… mới vào phòng tìm em. Em lại nói… anh sẽ vào phòng xem em trước…
– Anh… là anh hại em thua cược sao? – Minh Tùng cười khổ, cúi xuống hôn lên vầng trán mịn màng của nàng. – Vậy em cá cược cái gì?
– Là… là tối nay… em sẽ ngủ với ba người họ… – Thùy Trang hơi ấp úng mặt đỏ ửng cúi đầu nói.
– Hả? Ba thằng chết tiệt này… – Minh Tùng nghiến răng ken két.
– Vậy em định thế nào? – Minh Tùng hồi hộp hỏi.
Thùy Trang mím môi cúi đầu xuống, bàn tay nàng nhẹ nhàng xoa xà bông lên khắp dương vật Minh Tùng.
– Còn thế nào nữa chứ… Tối nay anh ngủ với Nhã Phương thôi. Không phải anh rất thích sao?
– Em thật là… – Minh Tùng nhăn mặt khổ sở.
– Em thua cá cược là do anh đó…
Thùy Trang quay người bước ra khỏi buồng tắm, bỏ lại Minh Tùng ngẩn ngơ một mình. Nhìn nàng thản nhiên lau người, chợt anh nghĩ đến đêm nay cơ thể trần truồng tuyệt đẹp đó lại hổn hển rên rỉ trong vòng tay ba người đàn ông, hạ thể Minh Tùng lại trỗi dậy. Anh bước lại kéo ghì bờ mông tròn trịa mát rượi của Thùy Trang, tay cầm dương vật chèn vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng… Đẩy vào từ từ…
– Anh… người ta vừa tắm… ưm… – Thùy Trang cắn môi nấc khẽ, tay nắm chặt bồn rửa tay, nghiêng người ra trước.
– Ah… Em… em cũng thích… ba đứa nó sao? – Minh Tùng vừa đẩy người nhẹ nhàng vừa thở dốc hỏi.
– Ưm… Ôi… Nếu em nói, em thích. Anh ghen sao? – Thùy Trang rên rỉ ánh mắt lúng liếng nhìn anh qua tấm gương trước mặt.
– Hừ… Sao anh phải… ghen chứ? – Minh Tùng nghiến răng, tay đưa lên vò nắn hai bầu vú mềm mại của nàng, hạ thể bắt đầu tăng tốc từ từ.
– Ưm… ôi… Không ghen… sao nó… cứng như vậy chứ… ôi…
– Ahhh… – Minh Tùng mặt đỏ ửng bóp chặt vòng eo nhỏ của nàng, nắc điên cuồng.
– Ưm… anh ơi… sướng quá…
Căn phòng tắm tràn ngập âm thanh rên rỉ của Thùy Trang và tiếng gầm gừ giận dữ của Minh Tùng…
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-dai-ven-duong/
Buổi chiều 17h30…
Bữa ăn tối được sắp xếp ở dưới mái hiên rộng lớn trước nhà. Một bàn ăn lớp hình chữ nhật với hơn mười ghế ngồi nhưng chỉ có năm người ngồi. Thùy Trang ngồi bên Minh Tùng, Lân Bình Khánh ngồi đối diện. Buổi tối của mọi người là một bữa lẩu nhúng hoành tráng ngon miệng. Do buổi trưa đã uống rượu không ít nên tối bốn người đàn ông chỉ nhấm nháp một chút bia.
– Nhã Phương không ăn sao? – Minh Tùng ngạc nhiên hỏi.
– À… Nàng còn mệt, còn ngủ…
– Không phải là… Ba người sau đó… thật sự… với Nhã Phương… – Minh Tùng tò mò hỏi.
– Cũng không phải lần đầu tiên… – Lân có chút ngượng nhìn sang Thùy Trang, nói. – Bình thường sức khỏe Nhã Phương rất tốt… Nhưng hôm nay chắc do có thêm một người… lại mạnh bạo quá…
– Ah hem…
– Ha ha… – Thấy gương mặt sượng sùng của Minh Tùng, ba thằng Lân Bình Khánh phá ra cười lớn.
Thùy Trang như nghĩ đến cảnh tượng Nhã Phương lần lượt đón tiếp cả bốn người đàn ông, gương mặt đỏ ửng lên gay gắt. Bàn tay nàng trên đùi Minh Tùng chợt nhéo một cái đau điếng.
– Ây da… Em muốn nhéo chết chồng sao hả? – Minh Tùng kêu ré lên như heo chọc tiết.
– Ha ha… Hi hi…
Cả bàn năm người phá ra cười vang vui vẻ. Lân chợt quay sang Minh Tùng nói lảng sang chuyện khác.
– Vậy mày và Thùy Trang thưởng thức nước suối nóng tự nhiên của nơi này chưa?
– Ah… Tao…
Nghe Lân hỏi Minh Tùng sững người nhìn sang Thùy Trang. Nàng che miệng cười không lên tiếng. Hai người vào buồng tắm chỉ nói chuyện rồi làm tình, làm gì có tâm trí nào thưởng thức thứ gì khác. Nghĩ lại thì Minh Tùng cũng thấy lạ… Vòi sen chỉ có một khóa mở, nước phun xuống đã là nước ấm, không cần điều chỉnh gì cả.
– Ha ha… Tao biết mà… Mày và Thùy Trang vào phòng tắm thì chẳng suy nghĩ đến chuyện gì khác. Đúng không? – Lân cười lớn trêu chọc.
– Ha ha… – Bình Khánh cũng cười lớn.
– Không sao… Tối nay Minh Tùng và Thùy Trang nên thử ngâm mình chừng mười phút trong bồn tắm là buổi tối ngủ ngon lắm… – Bình tươi cười nói.
– À… Vậy tối phải thử rồi…
Minh Tùng cười gật đầu. Tinh thần có chút buông lỏng vì không thấy Lân đề cập đến chuyện cá cược kia. Nhưng anh chưa kịp vui vẻ thì Thùy Trang đã lên tiếng:
– Tối nay anh Tùng ngâm một mình thôi.
Lân Bình Khánh nhìn gương mặt ửng đỏ ngượng ngùng của nàng, rồi hiểu ra nàng nói đến vụ đặt cược kia liền phá ra cười lớn.
– Ha ha… Phải phải… Minh Tùng ngủ một mình mà…
– Bồn tắm bên anh rất lớn đó… Miễn cưỡng một chút có thể ngâm bốn người nha… – Lân cười vui vẻ nói càng làm Thùy Trang ngượng chín người.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt Minh Tùng đang nhìn mình, Thùy Trang lòng chợt trùng xuống. Ánh mắt anh hôm nay rất lạ, không vui vẻ thoải mái như thường ngày. Nàng vốn chỉ muốn trêu đùa mà thôi. Thùy Trang thật sự không đủ can đảm rời bỏ anh một đêm để ngủ với ba người đàn ông khác. Dù thật sự sâu trong lòng Thùy Trang vẫn mong muốn được trải nghiệm cảm giác phiêu lưu đó… Làm tình với ba người đàn ông khác mà không có Minh Tùng giám sát bên cạnh. Nhưng đó là một ngày nào đó trong tương lai vì thời điểm này nàng vẫn cảm thấy không đủ tự tin.
– Thật ra… Tao cũng định nói. Sáng mai công ty có việc cần giải quyết đột xuất… Nên lát nữa tao và Thùy Trang phải về…
Minh Tùng uống một ngụm bia, giọng bình thản nói. Thùy Trang hơi nhíu mày ngạc nhiên nhìn anh. Ba người Lân Bình Khánh nhìn nhau lúng túng khó xử…
– Thật ra… Chuyện cá cược là đùa thôi… Mày không cần căng thẳng như vậy… – Bình nói.
– Thùy Trang là vợ mày, không phải bạn gái như Nhã Phương với tao. Bọn tao hiểu mà. – Lân thu lại nét đùa giỡn, nghiêm túc nói.
– Ha ha… Ba đứa mày nói cái gì vậy? Tao không phải vì chuyện đó đâu…
Minh Tùng cười lớn, nhưng nét mặt anh có chút sượng cứng. Ánh mắt nàng nhìn qua ba người bạn, lại không muốn đối diện với Thùy Trang. Anh cũng không hiểu được mình lúc này suy nghĩ gì… Nhưng chỉ nghĩ đến cảnh tượng Thùy Trang rên rỉ bên dưới ba đứa bạn mình là anh không chịu nổi.
– À… nếu là vậy thì đừng uống bia nữa. Còn lái xe đó… – Lân vỗ vỗ vai Minh Tùng gật đầu nói.
19h30…
Minh Tùng mang theo Thùy Trang lái xe rời khỏi căn nhà nghỉ dưỡng của Lân. Suốt đoạn đường trở về thành phố anh và nàng mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, không nói với nhau lời nào.
Minh Tùng nắm chặt vô lăng, vài lần nhìn sang Thùy Trang lại không biết phải nói gì. Nói về lý do anh muốn bỏ về đột xuất sao? Hay tìm một cái cớ khác để tự bào chữa cho mình? Minh Tùng cũng không biết được từ khi nào mình trở nên rụt rè lo trước sợ sau như vậy. Dường như từ lần đó Thùy Trang không kể về chuyện đã xảy ra với thầy Tín đã để lại trong lòng anh một bóng mờ khó quên. Minh Tùng cũng không trách Thùy Trang, càng không có lý do nghi ngờ nàng. Có thể đối với nàng sau những chuyện đã xảy ra đêm trước với thầy Tín thì để ông ôm ấp một chút chẳng có gì đáng kể. Đúng vậy. So với những gì Minh Tùng chứng kiến nàng làm với Minh Trọng và Mike, thì việc nàng toàn thân trần truồng cho một người đàn ông ôm ấp không khác gì một cái nắm tay hời hợt. Nhưng dù tự bảo mình trăm ngàn lần như vậy, Minh Tùng vẫn không thể tìm về sự bình thản dửng dưng trước đây của mình.
Thùy Trang ánh mắt thoáng lạc lõng nhìn những ngọn đèn lướt qua khung cửa xe. Nàng cũng không muốn giải thích với Minh Tùng điều gì. Dù nàng có thể nói, anh cho phép hay không thì nàng cũng không đủ can đảm ngủ với ba người bạn anh. Dù nàng có thể nói, vụ cá cược kia giữa bốn người nàng chẳng qua là một lần trêu đùa. Dù nàng có thể nói… Con đường này nàng được anh dẫn dắt, nhưng khi nàng tiến lên thì anh lại níu giữ nàng lại.