Cỏ dại ven đường
Chương 37
Sáng hôm sau, 10h30…
“Xoảng…”
– Nó là thằng nào? Nói mau…
Tại căn biệt thự của Phát, tiếng đồ đạc đổ vỡ và âm thanh gào rú giận dữ của ông Hợp vang vọng. Phát ngồi trên sofa, gương mặt sưng húp bầm tím hai mắt nheo nheo kìm nén cơn tức tức giận.
– Ba bình tĩnh đi. Con sẽ không để thằng con hoang đó yên thân đâu… – Giọng nói hắn âm trầm đến cực điểm.
– Hắn không chỉ đánh con… Còn phá hủy cơ hội nắm giữ trường Hưng Đạo của con…
– Là sao? Cơ hội gì? – Ông Hợp nhíu mày quay lại hỏi.
Phát mím môi kìm nén, ánh mắt cũng không nhìn lên ba hắn. Hắn dùng một giọng nói khàn khàn uất nghẹn kể lại chuyện đã xảy ra đêm qua. Trong cái điện thoại bị hỏng đêm qua ngoại trừ đoạn video ngắn của thầy Tín, còn có video Thùy Trang luân phiên làm tình với sáu người đàn ông. Cái túi xách Phát đưa cho Thùy Trang vốn để quay lén lại sự buông thả dâm đãng của nàng. Hắn sẽ dùng thứ đó để uy hiếp nàng triệt để trở thành một nô lệ cho cha con hắn sai khiến. Khi Thùy Trang bước vào phòng thầy Tín, Phát đứng bên ngoài kết nối với camera trên giỏ xách và vô tình lấy được một thu hoạch còn lớn hơn.
“Một mũi tên hạ hai con chim” Phát vốn vui mừng khôn xiết. Nắm giữ hai đoạn video quan trọng trong điện thoại, Phát tưởng đã chắc ăn. Chỉ chờ vài ngày nữa vào khai giảng ông Tín sẽ trình đơn từ chức lên Phòng Giáo dục. Sau đó một con cờ nhan sắc hoàn mỹ như Thùy Trang trong tay Phát càng thoải mái mở rộng tiền đồ cho hai cha con hắn.
Vậy mà tất cả chỉ vì sự xuất hiện của Minh Tùng đã phá hủy tất cả.
– Nó tên gì? Nói đi… Ta sẽ cho nó biết cuộc đời này có nhiều người nó không thể động vào…
– Nó tên Minh Tùng, chồng của Thùy Trang. Nhưng việc này Ba cứ để đó con lo…
Hai mắt Phát khẽ giật giật, cảm giác đau đớn trên mặt truyền lại làm hắn hận đến mức muốn giết người.
– Con sẽ trút hết cơn giận dữ này lên người Thùy Trang…
“Tin… Tin…” – Đột nhiên có tiếng chuông cổng vang lên.
Phát và ông Hợp cũng không thèm để ý tới, tiếp tục ngồi trên sofa nét mặt âm trầm suy nghĩ những cách trả thù tàn độc nhất trên người Thùy Trang.
“Tin… Tin… Tin…” – Tiếng chuông cửa lại vang lên làm hai người nhìn nhau nhíu mày.
– Thằng Được… mày đâu rồi? Sao không ra mở cửa hả? – Ông Hợp cau có gọi lớn vào nhà.
Nhưng làm ông và Phát ngạc nhiên, vài giây sau cũng không có tiếng trả lời. Ông Được lão quản gia nhanh nhẹn của nhà Phát dường như không có mặt ở nhà. Điều này thật lạ, bình thường ông ta hầu như không đi ra ngoài. Ngay cả đi chợ ông ta cũng không cần vì đã có đồ siêu thị giao đến.
“Tin… Tin… Tin…” – Tiếng chuông cửa lần này dồn dập như mất kiên nhẫn.
– Được rồi. Tới đây…
Ông Phát bực mình hậm hực đứng lên đi ra ngoài. Ông mang theo vẻ mặt hậm hực mở cổng, vừa nhìn ra liền tròn mắt ngạc nhiên. Bên ngoài cánh cổng là năm người cảnh sát mặc quân phục xanh. Vừa thấy ông xuất hiện một người liền bước lại lên tiếng hỏi:
– Ông là Đỗ Xuân Hợp có đúng không?
– À, vâng. – Ông Hợp nhíu mày gật đầu.
Phát cả người ê ẩm cũng cố lê bước ra đến cổng, vừa thấy nhóm cảnh sát liền ngẩng ra.
– Còn ông là Đỗ Xuân Phát có đúng không?
– Vâng… Có chuyện gì không ạ? – Phát lắp bắp hỏi.
– Vậy tốt lắm. Chúng tôi ở Phòng Điều tra Hình sự thành phố. Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng tố cáo hai người cùng với hai đồng phạm Nguyễn Hoài Trung, Trần Minh Ngọc… tội danh lạm dụng chức quyền cưỡng bức, uy hiếp phụ nữ thực hiện hành vi hối lộ tình dục… Chúng tôi yêu cầu cả hai người lập tức theo chúng tôi về lấy lời khai.
– Không… Không… Các anh hiểu nhầm rồi. Làm sao có chuyện đó được… – Ông Hợp mặt đỏ bừng gào lên.
– Vui lòng hợp tác. Nếu không buộc chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh với ông…
Phát cả người cứng đờ ngơ ngác. Ánh mắt hắn chợt nhìn về cuối sân nơi có căn phòng nhỏ của ông Được. Căn phòng đã đóng kín cửa sổ, còn kéo rèm thật kín như chuẩn bị cho một chuyến đi không quay lại. Phát đã hiểu, hai bờ vai rũ xuống chán nản lê bước ra cổng.
– Phát… Mày đi đâu? Chúng ta có làm gì mà phải sợ chứ? Ba quen rất nhiều người…
– Ba thôi đi… Không có ý nghĩa gì đâu… – Phát không quay lại, đầu cúi thấp, giọng mệt mỏi nói.
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-dai-ven-duong/
3 tiếng đồng hồ trước…
Trời còn tờ mờ sáng, một chiếc Mazda xanh rẽ vào một con hẻm khá rộng. Hai bên hẻm nhà cửa san sát nhau lại khá khang trang sạch sẽ. Chiếc xe đỗ lại trước một căn nhà có hàng bông giấy khoe sắc đỏ rực đẹp mắt. Cửa xe bật mở, Thùy Trang bước xuống trong tay nàng nắm chặt một cái ổ cứng di động, còn cẩn thận ôm vào người.
Thùy Trang nhìn qua băng ghế sau, nơi đó có một người đàn ông lớn tuổi làn da ngăm đen đang ngồi. Ông Được nhìn nàng mỉm cười, cũng không lên tiếng nói lời nào. Sáng sớm hôm nay Thùy Trang đã điện thoại cho ông, nhờ ông giúp đỡ tìm lấy những bằng chứng cha con ông Hợp đã dùng để uy hiếp những giáo viên nữ của trường Hưng Đạo. Ông không nói một lời liền lẻn lên lầu vào phòng của Phát tìm lấy cái ổ cứng mà Phát dùng để lưu trữ những thứ đó. Là một quản gia lâu năm ở đây, có rất nhiều bí mật mà Phát tưởng rằng không ai có thể biết đều không qua mắt được ông Được. Dĩ nhiên, ông đã làm việc này là không có ý định quay lại nhà Phát nữa. Dù ông có quay lại có lẽ cũng không còn ai ở trong căn nhà đó trong một thời gian khá dài.
– Anh vào với em đi… – Thùy Trang quay sang Minh Tùng nói.
– Không cần đâu… Em một mình nói chuyện với thầy Tín sẽ tiện hơn. Có mặt anh thầy sẽ ngại… – Minh Tùng vỗ vỗ tay Thùy Trang trấn an.
Thùy Trang nhìn thật sâu vào mắt anh, nàng nhận ra anh hoàn toàn không che giấu một tia nghi ngờ nào. Nàng mỉm cười với anh, quay người đi đến trước cổng nhà. Bấm chuông.
Hai phút sau, cửa bật mở. Thầy Tín nhìn thấy Thùy Trang liền hơi ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt ông nhìn nàng đã hiền hòa hơn rất nhiều so với chiều hôm qua.
– Em vào nhà đi…
– Dạ…
Thầy Tín nhìn thấy Minh Tùng ngồi ngoài xe liền vẫy vẫy tay chào anh, cũng không đóng cửa lại mà khép hờ. Ông đi trước dẫn Thùy Trang vào phòng khách, mời nàng ngồi.
– Dạ… Em cảm ơn.
Thùy Trang nhìn quanh, đây là lần đầu tiên nàng đến nhà thầy Tín. Đơn giản nhỏ gọn, lại rất tươm tất gọn gàng. Ngay cả gian phòng khách và bộ salon gỗ này cũng nói lên tính cách ngay thẳng liêm khiết của chủ nhân nơi này.
– Ta… Ta thật xin lỗi chuyện chiều qua. – Thầy Tín rót cho Thùy Trang một tách trà, giọng áy náy nói.
– Lúc em đã về. Ta gặng hỏi thì Phát mới huênh hoang phơi bày toàn bộ âm mưu của hắn. Hắn chiều qua cho em uống thuốc kích thích trong chai nước suối, để em không thể từ chối đám người ông Hợp… Và cái camera trên giỏ xách đó vốn là dành cho em… Ta đã trách lầm em…
– Dạ, cũng do lỗi em. Thầy không cần xin lỗi em đâu. – Thùy Trang cắn môi nói.
Thùy Trang thoáng rùng mình. Nàng vẫn nhớ được cảm giác khao khát bất thường khó kiểm soát chiều tối hôm qua. Đêm qua suy ngẫm lại nàng cũng đoán ra mục đích ban đầu của Phát. Có lẽ từ lúc Thùy Trang từ chối xuất hiện tại sân Golf, Phát đã quyết tâm phải nắm giữ những thứ có thể uy hiếp nàng. Để nàng ngoan ngoãn trở thành một nô lệ cho cha con hắn sai khiến như những giáo viên nữ của trường Hưng Đạo. Và chính nàng lại vô tình giúp hắn có được đoạn video của thầy Tín.
– Thấy em và Minh Tùng đã làm hòa, ta rất vui cho hai người đấy…
– Dạ, em cảm ơn.
Thùy Trang mỉm cười. Nàng đặt lên bàn cái ổ cứng, ngẩng đầu nhìn thầy Tín nói:
– Em nghĩ thầy nên xem cái này…
Thầy Tín hơi nhíu mày nhìn vật vuông vức trên bàn. Ông đi vào phòng làm việc lấy laptop ra, cắm ổ cứng vào. Bên trong nó được chia ra hơn mười thư mục được đặt tên rõ ràng. Những cái tên đó chỉ lướt mắt qua vẻ mặt thầy Tín liền biến sắc sợ hãi. Đây không thể là một sự trùng hợp. Những cái tên này đều nằm trong danh sách giáo viên nữ của trường Hưng Đạo. Một số người đã nghỉ, một số người còn đang giảng dạy tại trường. Thầy Tín hít sâu một hơi, bấm mở thử một cái…
– “Ưmmmm… ưm…”
Một âm thanh rên rỉ thật lớn phát ra từ cái laptop làm thầy Tín bối rối luống cuống vội bấm tắt đi. Thùy Trang ngồi đối diện ông gương mặt cũng đỏ ửng cúi thấp đầu xuống. Thầy Tín lướt qua vài folder, nét mặt càng trở nên âm trầm giận dữ. Ông tắt máy tính, hai bàn tay siết chặt vào nhau phát ta âm thanh răng rắc kìm nén.
– Cái này em lấy từ nhà Phát. Theo thông tin em có được, cha con Phát dùng những thứ này để uy hiếp các giáo viên nữ của trường chúng ta để làm những món quà hối lộ tình dục cho quan chức… – Thùy Trang nhìn ông nói.
– Thầy có thể… dùng nó để trao đổi với Phát, lấy lại đoạn video chiều hôm qua.
– Ta hiểu…
Thầy Tín gật đầu nói cũng không nhìn Thùy Trang. Hai hàng lông mày của ông nhíu lại như đắn đo suy nghĩ. Vài giây sau ông hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết nhìn Thùy Trang hỏi:
– Em đã giao cho tôi cái này. Thì ta xử lý nó thế nào em sẽ không có ý kiến chứ?
– Dạ. – Thùy Trang gật đầu lòng hơi bất an nói.
– Tôi sẽ giao nộp thứ này cho cảnh sát…
Nghe thầy Tín nói mà Thùy Trang giật thót, nàng lo lắng nhìn ông hỏi:
– Nhưng… Vậy… còn đoạn video kia thì phải làm sao?
– Không sao hết. Đoạn video đó không thấy mặt em. Còn tôi… tôi già rồi. Không làm Hiệu trưởng nữa thì đã sao? Bị người ta chê cười thì đã sao?
– Dù có thân bại danh liệt tôi cũng phải vạch trần chuyện này… để pháp luật trừng trị cha con Phát và những kẻ có liên quan đã tạo ra những đoạn video này.
Thùy Trang cắn môi gật đầu cũng không có ý ngăn cản. Trong đôi mắt thầy Tín nàng thấy được sự quyết tâm. Thùy Trang sẽ không ngăn cản ông, vì bản thân nàng cũng cảm thấy bất công cho những người bị hại.
– Nhưng còn em thì sao? Nếu Phát cũng giữ thứ có thể uy hiếp em? – Thầy Tín chợt nhìn sang Thùy Trang, khó xử hỏi.
Nhận được thứ này từ tay ông Được sáng nay, Thùy Trang vốn mong chờ tìm thấy video của mình và thầy Tín trong đó. Nhưng làm nàng thất vọng… Đêm qua Phát sau khi bị Minh Tùng đánh đau, trở về còn chưa lấy nó từ điện thoại chuyển vào ổ cứng. Nhưng không sao cả. Từ cõi chết trở về Thùy Trang không còn e ngại những thứ đó nữa… Nàng cũng đã làm một kế hoạch cho mình.
– Em không sao. Em không sợ anh ta phát tán thứ đó đâu. – Thùy Trang mỉm cười lắc đầu. – Trên đời này em chỉ cần một người hiểu em là đủ rồi…
Thùy Trang hít sâu một hơi rút trong túi xách ra một mẩu giấy có một số điện thoại và một tờ đơn chữ viết ngay ngắn đặt lên bàn trước mặt ông, giọng nhẹ nhàng nói:
– Nếu thầy đã quyết đem chuyện này ra ánh sáng, thì em gửi thầy thứ này… Đây là số điện thoại của một người em gặp trên máy bay… em cũng không biết anh ta là ai… – Thùy Trang có chút ngượng mặt đỏ ửng lên nói. – Nhưng anh ta là người đã nói cho em biết về sự tồn tại của cái ổ cứng này… Thầy có thể liên hệ anh ta…
Thầy Tín cầm mẩu giấy nhỏ lên nhìn một hàng số điện thoại không tên tuổi, hơi nhíu mày chần chừ. Ông thì thầm tự hỏi:
– Anh ta thật sự là ai?
– Em có hỏi nhưng anh ta không nói. – Thùy Trang lắc đầu khóe miệng cười khó xử. – Nhưng em tin dù thân phận anh ta là gì đi nữa thì… chắc chắn không nằm cùng phía với ông Hợp. Đưa nó cho anh ta sẽ đỡ cho thầy rất nhiều rắc rối… cũng như tránh đi khả năng bị trả thù sau đó…
– Được, tôi hiểu rồi.
– Còn đây… – Thùy Trang đẩy tờ giấy trắng có chữ viết của nàng đến trước mặt thầy Tín. – Đây là đơn xin nghỉ việc của em.
– Em thật sự… Em còn giận ta chuyện chiều qua sao? – Thầy Tín nhíu mày nhìn Thùy Trang hỏi.
– Dạ, không. Thầy không giận em, em đã rất vui rồi. Làm sao em lại giận thầy chứ? – Thùy Trang lắc đầu mỉm cười. – Em chỉ muốn thay đổi môi trường một thời gian thôi ạ.
– Em định đi làm ở đâu? Tôi biết Minh Tùng dư sức lo cho em, nhưng không lẽ em không có dự định gì cho mình sao?
– Em cũng vừa nảy một ý tưởng đấy ạ?
– Vừa nảy ra sao? – Thầy Tín nhướng mày ngạc nhiên.
– Vâng, vừa nảy ra… chỉ hơn một tiếng trước mà thôi…
Thùy Trang mỉm cười nhìn thầy Tín ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch vui vẻ.
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-dai-ven-duong/
Năm tháng sau, đảo Boracay – Philippines…
Lối đi bộ dẫn xuống bãi biển Puka Shell Beach hôm nay đông đúc khác thường. Đám đông tụ tập quanh một quán ăn khá tươm tất với bảng hiệu “Smokin Beauty – Bar & grills”. Bên trong quán diện tích không lớn, chỉ có hơn mười bàn ăn đã ngồi kín người thích thú ăn uống. Những người đến sau chỉ có thể đợi có chỗ hoặc mua mang đi… Ánh mắt của họ đều hướng về lò nướng lớn đặt phía trước vừa hít hà hương thơm của những xâu thịt nướng bốc khói nghi ngút vừa dõi theo một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen óng mặc quần jean áo thun croptop năng động không ngừng tay thoăn thoắt đảo những xâu thịt trên ngọn lửa.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Thùy Trang. Ý tưởng của nàng ngày nào nói với thầy Tín đó là mở một nhà hàng thịt nướng trên đảo Boracay. Nên nhớ bên cạnh nàng từ ngày đó đến bây giờ đều đi theo một đầu bếp trứ danh từng làm việc cho nhà hàng năm sao, ông Được. Minh Tùng cũng thích thú với ý tưởng của Thùy Trang, dù sao anh cũng rất bất mãn với công việc mình đang làm.
Thế là sau hai tháng chuẩn bị nhờ Mike giúp đỡ. Khi ba người một lần nữa đặt chân lên đảo Boracay, một nhà hàng tươm tất khang trang đã chuẩn bị đầy đủ không thiếu bất cứ thứ gì. Địa điểm Mike chọn cũng không xa với Resort Seven Seas của anh. Ngay cả căn nhà nhỏ ba người ở Mike cũng chọn vị trí rất gần nơi này. Nhà hàng vừa mở ra vị trí gần bãi biển, mùi vị thịt nướng không chê vào đâu được, lại bán theo xâu rất dễ cầm tay mà ăn, thời gian chỉ vài ngày là bắt đầu có được lượng khách ổn định.
– Sáu xâu đây… 380 peso. Xin cảm ơn.
Thùy Trang hai gò má ửng hồng vì nóng, lau mồ hôi trán quay lại nhìn Minh Tùng chạy tới chạy lui vừa thu tiền vừa giao thức ăn, thầm mỉm cười. Mấy ngày nay dù bận đến bở hơi tay nhưng nụ cười trên môi anh luôn tươi tắn. Không còn áp lực công việc, không còn đau đầu với những chiêu trò quấy phá của Hoàng My, anh nhẹ nhõm vui vẻ hơn rất nhiều. Đó là còn chưa nói đến doanh thu của quán ăn rất khá, tính sơ sơ vài ngày đầu khả quan đến mức Minh Tùng cười không khép miệng lại được. Bản thân Thùy Trang cũng nhận ra mình thích một cuộc sống không âu lo thoải mái tự do như bây giờ.
– Ây da… Thơm quá đi mất…
Một giọng nói tiếng Việt thánh thót vui vẻ vang lên kèm theo một bàn tay trắng nõn vươn tới rút đi một xâu thịt nướng… Thùy Trang quay lại nhìn Nhật Vi đưa xâu thịt lên miệng vội kêu lên:
– Chị… cái đó chưa chín. Ăn cái này đi…
– Ha ha… Xem em tham ăn chưa kìa… – Minh Trọng đứng bên cạnh bật cười lớn.
– Hi hi…
Nhật Vi mặt đỏ ửng đặt xuống, nhận lấy cái khác từ tay Thùy Trang đưa lên miệng cắn vừa lườm chồng một cái. Hôm qua hai người vừa sang đây chơi, nhưng ban ngày Thùy Trang và Minh Tùng bận rộn bán hàng, chỉ có buổi tối mới rảnh rỗi tiếp chuyện hai người. Sự xuất hiện của Nhật Vi trong quán ăn thu hút rất nhiều ánh mắt. Nàng mặc một bộ bikini đỏ nổi bật làn da trắng hồng bên dưới chỉ quấn một tấm khăn voan mỏng làm đám đàn ông đang ăn thịt nướng như tăng thêm vị giác nước miếng chảy ròng ròng.
– Wah… Không còn một cái ghế ngồi luôn. – Nhật Vi cũng nhận ra những ánh mắt đó, hai bầu vú no tròn hơi ưỡn ra vừa lơ đễnh nhìn qua chồng nói.
– Ừ… Xem ra trưa nay chúng ta phải tìm nơi khác ăn rồi…
“Không được đi đâu hết… Hai đứa đợi ăn cá nướng đi…”
Một giọng nói lớn vang lên bên ngoài. Một người đàn ông tóc hoa râm quần áo ướt sũng lộ ra hai cánh tay rắn chắc ngăm đen, xách theo một xâu cá lớn, miệng cười toe toét bước tới. Đi phía sau ông là Mike, anh nhìn Thùy Trang miệng cười tủm tỉm. Cả người anh cởi trần, quần sũng nước, hai tay cầm chân vịt mắt kính lặn.
– Bố về rồi sao? – Thùy Trang vui vẻ bước ra đón ông.
Bố Thùy Trang từ hơn ba tháng trước đã bay sang bên này ở chung với vợ chồng nàng. Ngoài lý do muốn chăm sóc bố, Thùy Trang còn vì sự lo âu thấp thỏm của mình. Sau ngày nghe tin cha con Phát bị bắt, nàng mỗi đêm đều lo lắng sợ đoạn video kia sẽ bị hắn dùng cách nào đó phát tán. Dù nói Minh Tùng sẽ không quan tâm nhưng trong nước còn có bố, nàng không thể bỏ mặc cảm xúc của ông. Thế là qua đây được một tháng, mọi việc đi vào ổn định, Thùy Trang gọi điện thuyết phục bố chuyển sang đây. Không ngờ một tháng sau đó nàng nhận được điện thoại của Hạ Vi báo rằng Phát đã nhận tội trước tòa, còn kể lại tất cả video lưu trong điện thoại đã bị phá hủy. Thầy Tín bị bác đơn từ chức vì không rõ lý do, tiếp tục giữ chức vụ Hiệu trưởng trường Hưng Đạo. Nghe được tin tức này Thùy Trang như buông được gánh nặng trong lòng.
Về phần bố Thùy Trang. Ông vốn không đồng ý chuyển luôn sang Boracay sinh sống. Để một người lớn tuổi tính tình cố chấp như ông đến một nước xa lạ, ngôn ngữ không biết sinh sống thật khó hơn lên trời. Ban đầu ông chỉ dự định sang đây xem điều kiện sinh sống mới của Thùy Trang và Minh Tùng vài ngày rồi về. Nhưng chỉ hai ngày đặt chân lên hòn đảo xinh đẹp này ông đã mê tít, không muốn về nữa. Ban ngày đi tắm biển bắn cá với Mike, tối về lại kéo lão già Được ra bãi biển uống bia. Thật là vui đến quên cả trời đất.
– Bố có thu hoạch sao?
– Sao không có chứ?! Đây đây… – Ông giơ xâu cá trên tay lên chỉ chỉ, chợt có chút ngượng nói. – Mà chỉ có con nhỏ nhỏ này thôi, mấy con to là của thằng Tây con này… Nó bắn giỏi lắm.
– Bố này… Sao gọi anh ấy là thằng Tây con chứ? Hi hi… – Thùy Trang ôm choàng cánh tay rám nắng của bố, nhìn qua gương mặt ngây ngô khó hiểu của Mike mà phì cười.
– Chứ gọi nó là Mai à? Đàn ông con trai lấy tên phụ nữ kỳ cục chết được…
– Ha ha… Hi hi… Trời ơi… Chết mất… – Minh Trọng Nhật Vi ôm bụng cười nghiêng ngả.
– Là Mike, không phải là Mai đâu… Hi hi… – Thùy Trang không nhịn được cười đến đỏ cả mặt.
– Haizz… Cái gì cũng được mà…
Minh Tùng lặng lẽ mỉm cười nhìn Thùy Trang cười vui vẻ bên bố. Từ ngày nàng trở về bên anh, mọi thứ đều trở lại bình thường ngoại trừ chuyện sinh hoạt vợ chồng. Nàng không còn đam mê ân ái như ngày nào. Dù mỗi lần chiều theo ý anh, nàng vẫn đạt cao trào sung sướng. Nhưng Thùy Trang tuyệt sẽ không chủ động đòi hỏi anh… Vì ý thích của nàng từ lúc nào đã trở nên giản đơn hơn nhiều. Thùy Trang chỉ cần được nằm trong vòng tay anh mà ngủ cũng đủ mãn nguyện rồi. Nhưng điều đó làm Minh Tùng có chút khổ sở. Thùy Trang dù trải qua bao nhiêu giông bão vùi dập nhưng cơ thể nàng vẫn như một ngọn cỏ xanh mơn mởn tràn ngập sức sống. Nàng vẫn rất đẹp hay nên nói là còn đẹp hơn thời khắc nàng rời khỏi anh. Và đó chính là nỗi khổ thầm lặng của Minh Tùng… Anh chưa bao giờ hết yêu thương, hết khao khát nàng, chỉ có mỗi ngày càng nhiều hơn. Và bắt đầu từ vài tuần trước, Thùy Trang bất ngờ từ chối không cho anh gần gũi nữa. Minh Tùng âm thầm lo lắng, đang định chọn thời điểm thích hợp hỏi ý kiến Minh Trọng. Hay là nàng lại nhàm chán cuộc sống vợ chồng đơn điệu này?
– Bạn già ra lấy cá này…
– Tới đây…
Nghe bố Thùy Trang gọi, ông Được từ trong bếp hồ hởi chạy ra… Nhìn xâu cá tươi xanh mướt mắt, ông ta cười híp cả mắt.
– Cô Trang thêm than vào lò thôi… Để hôm nay mọi người đánh giá có nên bán thêm món cá nướng không nhé.
– Dạ…
– Ha ha… Có lộc ăn rồi… – Nhật Vi, Minh Trọng cười lớn.
– Mike… Cậu gọi Marc, Henry và Jessie qua ăn chung nhé. – Minh Tùng vỗ vai Mike nói.
– Tôi gọi rồi. Không cần phải chủ nhà lên tiếng đâu… Ha ha…
Mike cười lớn chợt nhớ đến chuyện gì đó khoác vai Minh Tùng kéo sang một bên. Anh ta nói vừa đủ cho anh nghe:
– David, cậu nhớ Steven Lam và Mark chứ?
Nghe đến hai cái tên đó Minh Tùng mặt hơi trầm xuống. Anh không muốn nghĩ đến hai kẻ đó, không có nghĩa là anh quên điều chúng đã làm với Thùy Trang.
– Dĩ nhiên là tôi nhớ. Có chuyện gì sao? – Anh nghi hoặc nhìn Mike, hỏi lại.
– Đêm qua tôi mới nhận được tin. Steven Lam bị cảnh sát Việt Nam bắt vì buôn lậu, ngay cả Mark cũng dính líu vào… – Mike vỗ vai Minh Tùng nói. – Rất may, có sự nhắc nhở của cậu, ba tôi đã sớm chuẩn bị bước này… Lập tức đình chỉ chức vụ của hắn mới không gây ra hậu quả lớn cho Tập đoàn…
– Oh…
Minh Tùng gật đầu cũng không biết nói gì hơn. Anh không có thói quen cười đùa trên sự đau khổ của người khác. Dù Minh Tùng căm hận hai kẻ đó đến thế nào cũng vậy… Lúc này anh chỉ nghĩ đến Lân, Bình và Khánh. Anh cũng không trách Lân. Cuộc đời mỗi người như những đường thẳng tình cờ cắt qua nhau rồi mãi mãi không còn điểm chung nào nữa. Vậy thì cứ để mọi việc trôi vào quên lãng.
– Cậu biết một cô người mẫu… tên My chứ? Tên lót là gì đó tôi không nhớ rõ. – Mike nói tiếp. – Hình như là cùng công ty cũ của cậu.
– Đúng vậy, Hoàng My. – Minh Tùng gật đầu.
– Cô ta tội sẽ không nhẹ hơn Steven Lam đâu. Cô ta là người tình của hắn, cũng là người đứng ra hối lộ bôi trơn các quan chức…
Minh Tùng im lặng không nói nên lời. Trước khi anh từ chức nghỉ việc, James đã chia tay với Hoàng My. Sau đó anh không nghe được tin tức của cô ta nữa. Ra là vậy… Minh Tùng chợt nhận ra mình đã ngây ngô đến mức nào. Chịu đựng bao nhiêu khó khăn mà Hoàng My gây ra trong công ty, lẽ ra anh phải nhận ra mối quan hệ bất thường của cô ta và Steven Lam từ sớm.
– Ha ha… Ba người Jessie đến rồi. Vào thôi.
Buổi trưa vì trời nóng bức nên bãi biển khá vắng người tắm, vì thế quán ăn cũng trống bàn rảnh rỗi hẳn. Lúc này giữa quán xếp một bàn lớn mười người ngồi vây quanh san sát nhau lại nói cười không ngớt. Lúc tiếng Việt, lúc tiếng Anh đan chéo nhau loạn xạ nhưng vui đến ngất trời. Trên bàn là những lon bia ngổn ngang, giữa bàn là những sâu thịt nướng đặc sản của quán và một mâm lớn cá nướng đủ kích thước lớn nhỏ.
Mọi người bắt đầu thử món cá của đầu bếp Được. Màu sắc những con cá đều vàng ươm, da xém phồng rộp lên, mùi thơm ngát xộc vào mũi làm ai cũng phải háo hức muốn ăn. Nhật Vi xé một miếng cá nướng cho vào miệng ăn, hai mắt liền sáng lên quay ngoắt sang Minh Trọng nói:
– Em đề nghị anh dẹp quách cái phòng mạch của mình đi… Hai đứa mình qua đây bán cá nướng…
– Ha ha… – Mọi người đều cười ồ lên.
– Ha ha… Ý tưởng hay đó… Nhưng anh không biết ướp cá đâu. – Minh Trọng cười lớn nói.
– Có chú Được mà… Anh lo gì.
Thùy Trang ngồi giữa Minh Tùng, đang nhấm nháp món cá chợt nghe Nhật Vi nói liền sửng sốt nhìn lên:
– Chị… chị không định lôi kéo người của em chứ? Mà em nghĩ chú Được sẽ không theo chị đâu…
– Hi hi… Em có chắc không?
Nhật Vi cười tủm tỉm, nháy mắt tinh nghịch với Thùy Trang. Chị chợt quay sang nhìn chú Được hai mắt lúng liếng chớp chớp, giọng nũng nịu gọi khẽ:
– Anhhhh Đượccccc…
Bố Thùy Trang vừa uống vào ngụm bia liền phun ra ho sặc sụa. Ông Được mặt đỏ bừng xấu hổ nhìn quanh quất làm ngơ như không nghe thấy.
– Ha ha… – Minh Trọng nhìn sang Minh Tùng cùng phá ra cười hăng hắc.
– Hai người… không phải là… là…
Thùy Trang che miệng nhìn qua gương mặt đỏ ửng bối rối của chú Được lại nhìn qua Nhật Vi khẽ kêu lên. Nhật Vi chồm qua người Minh Tùng, níu tay Thùy Trang nói nhỏ:
– Hi hi… Chú ấy rất giỏi đó… Ôi cái lưỡi đó thật là thích chết người ah… em chưa thử sao?
– Em…
Thùy Trang mặt đỏ ửng đến tận mang tai. Nàng chợt nắm tay Minh Tùng đặt lên bụng mình, mặt ửng đỏ nói khẽ:
– Cái gì trên đời em cũng thử hết rồi. Nhưng đối với em quan trọng nhất chỉ có anh Tùng… và sinh mạng nhỏ này thôi…
Lời Thùy Trang nói làm Minh Tùng nghe mà cả người sảng khoái vui vẻ cười. Chợt anh giật bắn nhìn nàng miệng lắp bắp:
– Em nói… là… là sinh mạng… em có thai rồi sao?
Nghe giọng nói run rẩy hồi hộp của Minh Tùng, tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn sang làm Thùy Trang mặt đỏ ửng lên ngượng ngùng. Nàng cắn môi nhìn anh khẽ gật đầu:
– Em có em bé… gần hai tháng rồi…
– Ha ha… Bạn già. Tôi sắp có cháu bế rồi… – Bố Thùy Trang choàng vai ông Được phá ra cười lớn.
– Dzô… Cạn ly thôi…
– Chúc mừng… Chúc mừng… Ha ha… – Minh Trọng và Nhật Vi nắm tay Thùy Trang vui vẻ chúc mừng.
Minh Tùng còn ngẩn ngơ như chưa tin được vào tai mình. Khoảnh khắc này anh mới biết lý do Thùy Trang từ chối gần gũi mình mấy tuần nay. Cảm giác hạnh phúc bất ngờ làm Minh Tùng choáng ngợp đến ngơ ngẩn. Anh không kìm được ôm choàng lấy Thùy Trang, hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng…
– Ahhhhh…
Minh Tùng lại bắt đầu la hét, ôm chầm lấy bốn người Mike còn nhảy tưng tưng…
– Ahhhhh… Tôi sắp làm ba rồi… Tôi sắp làm ba rồi… Ha ha…
Mike, Marc, Henry và Jessie cũng phấn khích choàng vai anh hùa theo cười vang cả gian nhà…
– Mà này… – Mike chợt gãi gãi đầu lúng túng hỏi. – David, mọi người có chuyện gì vui vậy chứ? Anh biết tôi không hiểu tiếng Việt mà…
– Ặc… Xin lỗi… Vợ tôi… Vợ tôi có em bé rồi… Tôi sắp làm ba rồi… Ha ha…
Thùy Trang ngồi nhìn Minh Tùng hớn hở như một đứa trẻ mà lòng dâng lên cảm giác ấm áp hạnh phúc. Sau tất cả những điều đã trải qua, nàng đã thông suốt rất nhiều. Con đường mà anh dẫn dắt nàng bước lên, thế giới hoang lạc mà nàng chìm đắm, đều không có thật. Tất cả chỉ là một khoảnh khắc nông nổi khao khát tự do của tuổi trẻ, của cả anh và bản thân nàng. Tìm kiếm một khung trời khác thật vô nghĩa. Vì thế giới thực tại này với tình yêu và sự bao dung vốn đã rực rỡ tươi đẹp như thế…