Cô gái Hà Nội
Chương 52
– Này tôi đang hỏi ông đấy.
– Ừ…
– Tôi hỏi thật ông có yêu em ấy không?
– Bà hỏi làm gì? – Thêm một ly nữa tôi uống cạn.
– Hôm nay ông với em ấy xảy ra chuyện đúng không?
– Biết rồi còn hỏi?
– Ông suy nghĩ kĩ đi.
– Sao?
– Đến lúc mất mới hối tiếc. Dùng con tim mình đi, cứng đầu vừa thôi – Uyên xoay ly rượu tạo hình tròn khuyết loang lổ trên sàn.
– Biết vậy?
– Mẹ đồ ương bướng… đừng để con em tôi… – Uyên bất giác che miệng lại.
– Hở… em bà… em bà… làm sao?
– À thôi không có gì đâu? Ăn đi. Gà vừa chín đấy.
– Ờ ờ.
Câu nói của Uyên làm tôi hơi ngờ ngợ. Chẳng tự nhiên mà cô bạn tôi nhắc đến Nhi cả. Hình như có gì đó mọi người đang che dấu tôi, không muốn tôi biết. Nhưng tôi không dám đoán là chuyện liên quan đến ai. Nỗi đa nghi của tôi chẳng giữ được lâu, cứ dần dần trôi theo từng giọt rượu, từng giọt đến khi tôi gục hẳn. Trong cơn say đê mê có một bàn tay nhỏ nhắn nào đó lướt nhẹ trên trán trên môi tôi, và có cả giọt nước mắt, quen thuộc gần gũi. Chúng lăn dài trên má tôi ấm áp và ngọt ngào…
Còn nữa…
… Bạn đang đọc truyện Cô gái Hà Nội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-gai-ha-noi/
“Ầm!”
Âm thanh chói tai cắt đứt mối liên lạc của hai ánh mắt đang tìm nhau giữa dòng người, báo hiệu một trận mưa sắp đến. Ông trời thật biết thời điểm, lúc nắng, lúc mưa thất thường chẳng khác nào tâm trạng con người.
– Lên xe.
– Ơ, thế còn…
– NHANH.
– Vâng…
Nó sợ sệt, chậm rãi ngồi sau tôi, chẳng dám nói gì.
Phóng xe đi, bỏ mặc sau lưng một nỗi buồn bất tận. Thế là hết, em và tôi có lẽ từ đây sẽ chẳng còn là của nhau nữa. Em có người mới, còn tôi…
Chẳng vội vã, chẳng tấp nập tôi lái xe từ từ qua các con đường thân thuộc. Từng dãy phố, từng ngôi nhà lần lượt lùi dần về sau đều đặn không đứt quãng. Chiếc điện thoại tôi đang mang theo cũng vậy, rung liên hồi không nghỉ… Và tôi biết đó là ai.
Về đến nhà, trời bắt đầu trút cơn mưa tầm tã, từng khoảng mây đen trũi thi nhau đùa giỡn trước mái hiên. Nước mưa xả xuống ướt sũng cả nền sân, có chỗ nước chưa kịp thoát tạo thành một cái hồ nhỏ ở góc đường. Vì thế mà các khóm cây dưới ngõ cây nào cây nấy cũng xanh mướt, lá non lá già chen nhau mọc.
– Anh làm gì mà đứng ngoài đấy nãy giờ thế, mưa hắt ướt hết nhà giờ.
– Mấy giờ rồi.
– Hơn 9 rưỡi, anh vào nhà đi tí cắm em nồi cơm để em đi chợ.
– Ừ.
– Phát chán với 2 người – nó thở dài.
“Chán” tôi làm sao mà có thể chán em được, em là người đầu tiên làm tôi yêu một cách khờ dại, trẻ con. Em kéo tôi trở về với tuổi ô mai, thoát khỏi những mệt mỏi muộn phiền. Em là ánh nắng của bình minh, trong trẻo không vết gợn. Vậy mà giờ, em đang từng chút từng chút một phá vỡ những hình tượng đẹp đẽ ấy. Em đang khiến con tim hoen gỉ của tôi thêm cũ kỹ. Tôi yêu nhiều, trải qua nhiều nên vốn dĩ tình yêu đôi lứa đối với tôi nó không được thuần khiết. Mà vẫn vẩn vơ đâu đó những vết gợn, những toan tính khó hiểu.
“Rù… rù… rù” điện thoại tôi vẫn rung đều, từ đó đến giờ cũng phải hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ em. Tôi biết em đang khóc, có thể đang buồn lắm, nhưng có sao, vì tôi cũng đau mà.
– Anh định để nó gọi đến bao giờ nữa hả?
– Mày nhìn thấy cả rồi mà còn hỏi à.
– Biết đâu…
– Biết cái mẹ gì, yêu tao mà tay trong tay với người khác à, ôm thằng khác trước mặt tao à, mày nói xem nếu là mày thì mày làm sao. HẢ – mắt tôi đỏ lên.
Nó không nói gì, cầm điện thoại lên bấm nút nghe.
– Để yên đấy cho tao.
– Anh im đi – nó gắt lên.
– Mày…
– Alo, NA à… ừ vừa về đến nhà rồi… ừ, ừ có gì để tớ nói cho… ừ… thế nhé.
– Nó bảo nó muốn gặp anh – con em quay sang tôi.
– Gặp cái gì, gặp để nhìn nó tay trong tay với thằng khác à.
– Anh thôi đi không, dù gì anh cũng phải nghe nó giải thích chứ.
– Giải thích?, – Tôi cười khẩy – mày đi mà nghe, với tao thế là quá đủ rồi.
– Anh cứng đầu vừa thôi, biết đâu hôm nay nó đi với anh nó thì sao.
– Nó lắm anh nhỉ, anh nuôi hay anh yêu hừ…
– Anh nói cái gì vậy?
– Mày đi chợ đi, tao cắm cơm – tôi đứng dậy đi thẳng vào bếp.
Tối, mưa đã dứt, tiết trời trở lên se lạnh, dù thế nhưng cũng không làm giảm được lưu lượng người trên đường. Hà Nội mà, có nóng có lạnh nhưng họ vẫn đi chơi, vẫn đi ăn hay đơn giản là đi dạo cho khuây khỏa tâm hồn sau một ngày lao động mệt mỏi. Tôi khác, tôi chọn một ly coffee hòa tan ngồi vắt vẻo ngoài hiên rồi hướng mắt đến tất cả những nơi mà tôi có thể chạm tới. Con em tôi thì sang bên phòng mấy đứa đầu xóm từ sớm, ăn xong nó lẳng lặng rửa bát mà chẳng nói với tôi câu nào. Chắc nó phát ngán với cái đầu ngang bướng của tôi: Khô khan, cứng nhắc.
“Ring… ring… ring” chuông điện thoại đổ, bất giác tôi với lấy rồi xem ai gọi. “Ngố is calling”. Vứt điện thoại về chỗ cũ, tôi tiếp tục nhâm nhi ly cafe đã nguội.
“Ring… ring… ring”… 2 hồi… 3 hồi… rồi 9 hồi chuông liên tục đổ. Hết chịu nổi, tôi miễn cưỡng bắt máy.
– Alo – tôi lạnh nhạt.
– Anh… em…
– Cô gọi tôi làm gì? Còn gì để nói nữa đâu?
– Anh… em muốn… gặp anh được không – giọng NA nhỏ dần.
– Gặp… hờ… gặp cô để tôi nhìn cô ôm thằng khác à, tôi đâu ngu…
– Anh… em… em… xin lỗi… sự thật không phải như anh nghĩ đâu… – bối rối.
– Thế chắc 2 lần đó tôi nhìn nhầm hừ…
– Em… anh phải nghe em giải thích… em…
– Thôi đi, đủ rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi.
– Em… xin lỗi mà… anh phải nghe em… mọi chuyện không phải vậy đâu – cô ấy bắt đầu lạc giọng.
– Hai lần, hai lần đấy cô, tôi đang bận thế nhé.
Cúp máy, ngón tay tôi run lên nắm chặt lấy cái điện thoại, cơn giận cơn đau được nén lại giờ đang chực chờ để bùng phát. Giá như tôi đang ở một nơi cô độc nào đó trên trái đất này thì tôi muốn hét lên thật to để giải tỏa chúng. Yêu nhiều sẽ đau nhiều, quan tâm nhiều sẽ khổ nhiều hơn.
– Anh Đức – Nhung đứng sau tôi từ lúc nào.
– NA… đang… đứng dưới nhà, em ấy…
– Anh biết rồi.
– Vâng, em… về phòng đây.
Nhung quay lưng bước ra cửa, có cảm giác rất nặng nề và buồn từ Nhung. Vài lọn tóc khẽ bay làm che đi đôi mắt em, đôi mắt tôi từng ám ảnh.
5p… 10p trôi qua, tiếng điện thoại vẫn kêu không dứt.
Tầng 3… tầng 2… tầng 1, cuối cùng trước mặt tôi là cánh cửa đang chia cắt tôi và em. Đứng bên trong tôi nhìn rõ em với đôi vai nhỏ nhắn, mái tóc mai dính bết lại vì nước mắt. Tay em vẫn nắm chặt chiếc điện thoại cùng ánh mắt ướt nhòe đang cố gắng nhìn rõ chữ số trên màn hình.
“Ring… ring… ring” “Ngố is calling”
Em giật mình nhìn thẳng về phía tôi, môi em mấp máy không nên lời.
– Cô đến đây làm gì?
– Anh… em xin lỗi…
– Cô thì làm gì có lỗi mà phải xin, tôi bận lắm cô đứng ra kia cho tôi dắt xe.
– Không… anh phải nghe em giải thích… – cô ấy nắm chặt tay tôi khóc nức nở.
– Ôm người ta, nắm tay người ta giờ cô còn đòi giải thích à, tránh ra – tôi hất mạnh.
– Rầm – tay NA đập mạnh vào cánh cửa chảy máu.
– Anh… – giật mình.
NA nắm chặt lấy bàn tay run rẩy, ánh mắt nhìn tôi đau đớn. Từng giọt máu từ tay em nhỏ đỏ cả nền nhà, loang lổ. Tim tôi thắt lại, nhưng… lý trí của tôi đang đè chặt lấy con tim tôi rồi.
– Cô về đi – quay lưng lại tôi cố che đi giọt nước mắt của mình.
– Hự, uỵch… – bóng người con gái sau lưng gục xuống chậm dần, chậm dần rồi lặng hẳn.
– Em… xin… lỗi…
“RẦM” ào… ào… ào – trời lại đổ mưa…