Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Chương 30
– Nay em còn đau hay em nghỉ đi để anh nấu ăn cho…
Em nghe tôi nói thì trợn mắt ngạc nhiên, sau 1 hồi thì mặt hoảng hốt mò mãm rờ rẩm quờ quạng giữa không khí rồi đi quanh nhà như không thấy đường…
– Anh ơi… anh đâu rồi? Chồng em đâu rồi… huhu…
– Em… em làm sao vậy… anh đây, anh đây này… – tôi chạy theo kéo em lại…
– Không phải… anh không phải chồng tôi… chồng ơi anh đâu rồi… đừng làm em sợ… huhu…
– Anh đây này, anh đây chứ đâu. Em làm sao thế??? – Tôi lo lắng…
– Anh không phải… anh là ai??? Sao anh lại ở đây? Chồng tôi đâu??
– Thì anh đây chứ ai… em bình tỉnh lại đi… – tôi ôm chặt em… em bị làm sao thế này… vừa mới vui vẻ hạnh phúc đó, sao em lại thành ra thế này chứ…
– Anh lừa tôi… chồng tôi không biết nấu ăn… anh là ai??? – Em vừa nói mếu máo vừa cười khúc khích trong lòng tôi… trời đợ… dám dọa tôi… tức thế…
– Cái đồ khỉ gió này… dám trêu anh này… – tôi thẹn quá vì bị lừa 1 vố, bỏ em ra tôi cù em, nhột quá em vùng bỏ chạy…
– Hahaha… lêu lêu… coi cái mặt anh kìa, buồn cười kinh… – em cười ngặt nghẽo… tức thế cơ chứ… tôi lừ lừ tiến tới em…
– Cô giỏi nhỉ, dám lừa tôi hả? Cho cô biết tay nè… nói rồi tôi lao tới vác em lên vai đi thẳng lên tầng… em vùng vẫy…
– Tha cho em, tha cho em, em biết lỗi rồi em không dám nữa…
– Tha hả… chạy ầm ầm thế kia là hết đau rồi chứ gì… lên đây biết tay… không tha gì hết…
– Đi mà… anh ơi… tha cho em đi mà…
– Tha 1 lần sẽ có lần sau… phải dạy dỗ đàng hoàng mới được… không có cầu xin gì hết…
– Huhu… em biết lỗi rồi… chồng đẹp trai tha cho em nhé…
Em giở giọng nịnh nọt năn nỉ tôi… tha thế đếch nào được… làm tí đã… cứ thế tôi vác em lên phòng, đặt em nằm xuống giường, tôi cởi đồ mình ra nhìn em nham hiểm… em bật dậy định trốn nhưng sao thoát khỏi tay tôi được… tôi giữ em lại đè em xuống giường…
– Anh… để em xuống nấu ăn… – em ngại ngùng nói khi tôi đang đè lên em…
– Từ từ vội gì em… lát nữa cũng được… để anh giúp em thay đồ nhé, mang thế này sao nấu ăn…
– Thật là thay đồ không… hay lại hư thân nữa rồi… – em phụng phịu…
– Vợ đoán giỏi thế… hịihi… – rồi tôi lần lượt cởi đồ em ra…
– Chồng hư quá…
– Ai bảo vợ của anh đẹp quá… anh nghiện em rồi…
– Lẻo mép lắm… – em đánh nhẹ tôi, cơ thể cử động giúp tôi cởi đồ dễ hơn…
… (Cảnh sex đã bị che rồi nhé)
– Anh hư quen thế này đi ra ngoài thì làm sao? – Em hỏi tôi khi đang nằm gọn trong tay tôi…
– Không có đâu… anh nhịn về với vợ…
– Nói thì giỏi lắm, đến khi có người quyến rũ lại chả sa ngã…
– Không mà… anh hứa…
– Em sẽ không tha thứ đâu. Nên anh biết phải làm gì đấy… nghe chưa?
– Anh biết mà… anh yêu em… – ôm chặt em vào lòng, hôn em 1 lúc… những lúc này hành động thể hiện tốt hơn là nói mồm… nên tôi cũng không muốn nói gì thêm…
– Thôi mình xuống đi anh…
– Uh. Mà vào tắm đã rồi xuống chứ…
– Dạ… bế em… – em dang 2 tay nũng nịu…
– Khỏi cần uốn… – em cười tít mắt
Tôi bế em vào nhà tắm… chủ yếu là rửa ráy chứ tắm gì lắm. Sáng dậy cũng tắm rồi… ra phòng thay đồ mang vào rồi tôi bế em xuống… em hót cổ tôi nhìn âu yếm… sư cha em… được bế cái là mặt hí hửng ghét thế. Yêu chết đi được…
Em nấu ăn tôi vọc điện thoại tí rồi lôi đàn ra đánh… làm mấy bản cổ điển kẻo lâu không chơi lại quên… xong chuyển qua dòng khác… đang chơi thì nghe em hát theo… cha em… bài gì cũng biết… chắc dk dòng nhạc tôi với em giống nhau nên em biết… em hát cũng hay, lại dạy tiếng anh nữa nên khỏi bàn… ngẫm lại thấy em không có điểm nào chê cả trừ buổi đầu gặp nhau… có lẽ tôi tu nhân tích đức nên kiếp này được gặp và yêu em…
– Lo nấu đi kẻo cháy… liệu hồn. Hóng hớt… – tôi nói vói vào…
– Kệ em… ai bảo anh chơi mấy bài em thích…
– Hát như bò rống…
– Kệ… xí… em đáng yêu quá… – tôi mỉm cười… lát thì có điện thoại…
– Em nghe sếp…
– Tối đi Đà Nẵng với anh nghe…
– Mình có hàng đi ĐN đâu sếp…
– Không… anh đi bàn chuyện làm ăn… đi xe anh, tối qua chở anh đi…
– Thôi sếp đi mình đi. Xe con em lười đi lắm…
– Uh ok… vậy mai qua công ty làm thanh toán rồi anh trả lương cho…
– Đã đến ngày đâu mà lấy lương sếp, em còn tiền chưa cần đâu…
– À, là anh đuổi việc chú luôn ấy…
– Ok thôi… tối mấy h đi em qua… hihi…
– Chú khôn đấy… 12h đi… đi 2 ngày về đấy…
– 2 Ngày luôn á? Chết em…
– Chuyện gì?
– 2 Ngày nữa em đưa bố mẹ về ra mắt nhà vợ…
– Gay nhỉ… à mà thôi không sao… cứ đi đi. Anh tính được… chắc thu xếp về kịp cho chú đi theo việc.
– Ok sếp…
Haizz… thở dài ngao ngán… phải để em ở nhà 1 mình rồi. Thương em quá… trước đây thì cứ đi xa với đi lâu về thì thích, giờ có em rồi không muốn đi lâu ngày chút nào… chắc phải tính toán lại công việc thôi chứ để em lủi thủi nghĩ xót xa quá… haizz… làm điếu thuốc cái đã.
– Sao thở dài vậy anh??
– Không nấu đi ra đây làm gì…?
– Nhớ anh không ra được à… ghét.
– Ngốc… – tôi kéo em lại hôn cái…
– Hừ, hút thuốc hôi kinh… bỏ đi…
– Bỏ sao được mà bỏ, để nghiện được em biết anh tốn bao nhiêu tiền không mà giờ kêu bỏ. Tốn kém… tiếc lắm…
– Chống chế giỏi nhỉ… từ nay hút thuốc là cấm hôn luôn… hứ… – em làm mặt lẫy…
– Hihi… thôi nào…
– Mà có chuyện gì hả anh? Sao trông anh trầm thế…
– À, tối đi Đà Nẵng, lo em ở nhà 1 mình anh thương…
– Híc… – mặt em buồn hẳn…
– Anh đi 2 ngày về… chắc kịp để về đón em với bố mẹ rồi xuống dưới bố mẹ em… em ở nhà ngoan đợi anh về nhé…
– Dạ… anh thu xếp rồi về với em… híc… anh cứ đi miết thế này em nhớ anh chết mất… em muốn đêm nào cũng được anh ôm ngủ… hức…
– Ngoan nào… anh sớm thu xếp thôi… 1 thời gian nữa mình sẽ gần nhau suốt ngày… được chưa…
– Dạ… yêu anh…
– Uh… em nấu xong chưa?
– Dạ xong rồi… để em vào soạn ra rồi ăn…
– Anh giúp em… hôn em 1 cái rồi đứng dậy đi vào soạn cùng em… bữa ăn thì diễn ra bình thường thôi… nhưng cảm giác hạnh phúc ấm áp thì thấy rõ…
– Bố mẹ em có hiền không?? – Đang ăn tôi hỏi em…
– Dạ không…
– Uầy, anh căng thẳng rồi đấy…
– Không hiền mà là quá hiền… hihi… – em cười tít mắt…
– Anh hỏi thế thôi… hiền hay dữ gì kệ. Không cho yêu anh cũng vác em đi…
– Mạnh miệng thế…
– Lại không… hì… em ăn đi, ăn nhiều vào… nhỡ đâu có bầu rồi thì sao…
– Híc… có bầu béo lên xấu lắm…
– Thế thôi khỏi đẻ…
– Koooooooo…
– Hahaha… thế đừng kêu xấu nghe chưa… ngốc…
– Dạ… à mà tối mấy giờ anh đi?
– 12H… chiều em tranh thủ soạn bài nhé. Tối nghỉ sớm… anh ôm em ngủ rồi anh đi… anh không muốn em thức rồi lại lo lắng…
– Anh… híc… em không muốn anh chạy nữa… em muốn anh ở nhà với em…
– Ngoan nào… để từ từ anh giải quyết… nhé… thương em lắm…
– Dạ… anh đi em ở nhà buồn lắm… nhớ anh lắm…
– Rồi mà… anh cũng nhớ em… đều ở nhà miết anh lại hư rồi em mệt đó… – tôi chuyển đề tài thay đổi không khí…
– Hứ… được thế là giỏi…
– Giời ạ… coi đỏ mặt kìa… haha…
– Ghét…
– Tí tiếp tục nhé…
– Không… cho anh nhịn… hư thân…
– Có người thích còn giả vờ làng nước ơiiiiii…
– Không nói với anh nữa… vô duyên…
2 Đứa nói qua lại 1 lúc rồi ăn cũng xong… em dọn dẹp đi rửa, tôi ngồi hút thuốc… xong kéo nhau lên nằm nghỉ… khi chưa thừa nhận yêu nhau thì chí chóe suốt ngày… giờ thì cuộc sống yên bình hẳn… thỉnh thoảng vẫn trêu đùa nhau nhưng không có như hồi trước toàn tìm cách làm nhau tức điên lên… là cứng đầu với nhau vậy thôi chứ xa nhau thì lại nhớ… đúng thật, có tình cảm với nhau nên toàn kiếm cách cho đối phương chú ý với nghĩ đến mình dù là cách này hay cách khác… ôm em trong vòng tay mà thương em vô cùng… em cam chịu, thiệt thòi quá… hôn má em cái rồi tôi cũng ngủ luôn… 2 con người hạnh phúc đang hòa làm 1…