Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Chương 34
Lôi điện thoại ra gọi cho em…
– A lô chồng yêu…
– Anh yêu em… – tôi im lặng 1 lúc rồi ngập ngừng nói
– Ơ… tự dưng…
– Làm sao?
– Thì chưa hỏi han gì em hết… lạ lắm nghe… – em nhạy cảm quá… có lẽ giác quan nhạy bén của phụ nữ… hồi nãy gặp X tôi mới nhận ra đối với tôi em quá quan trọng, tôi quá yêu em, không thể làm gì để em tổn thương được dù có chuyện gì xảy ra… nên tôi nói với em những gì tôi đang nghĩ và cảm nhận…
– Có gì lạ đâu. Anh nhớ em thì nói vậy thôi…
– Xì… lẻo mép… liệu hồn đó, ra ngoài thả dê lung tung chết với em…
– Hì anh biết rồi… về anh kể cho nghe chuyện này…
– Làm em tò mò rồi nghe…
– Thì em biết thế đi, em làm gì đó? Nghỉ ngơi chưa?
– Em ăn xong được lúc đang nằm nghỉ nè… nhớ anh không ngủ được… thèm được anh ôm…
– Thèm ôm hay thèm bụp haha…
– Đồ quỷ… chả nghiêm túc gì cả…
– Hihi… thôi em nghỉ đi 1 lát rồi gọi mẹ 2 người đi mua đồ đi nghe… anh ngủ luôn để tối chạy…
– Dạ… anh ngủ ngon…
– Yêu em…
Tắt máy vứt đó rồi vào tắm cái nữa để ngủ… chả có ai gọi gì luôn. Lão sếp chắc ăn xong cũng được lão kia chở đâu luôn, vì 2 lão cố tình để tôi đi với X nên chắc hiểu chuyện không làm phiền… tôi chả quan tâm, cứ không gọi tôi là khỏe rồi… ngủ đến 7h thì dậy, không có ai gọi… chỉ có 1 tn. Số lạ… ” nay chở tôi đi ăn nhé”… tôi biết chắc là X nên không rep… bốc máy gọi cho em…
– Sao rồi vợ yêu…
– Dạ chiều em với mẹ đi mua đồ rồi, em đang soạn ăn, hôm nay bố mẹ ngủ lại đây luôn anh ạ…
– Vậy à, uh cũng được… mai khỏi ghé đón…
– Giỏi nhỉ? Đẻ mày ra lo cho mày đủ thứ, nay đủ lông đủ cánh không thèm gọi hỏi han ông già này nữa phải không? – Tiếng bố tôi… chắc ông bắt em đưa máy cho ông nói với tôi…
– Hihi… bố ạ… có đâu. Tại chuyện cũng mới đây nên con chưa nói với bố. Hôm bữa kêu bố mẹ sang thì bố đi công tác chưa về, mà chắc mẹ kể hết với bố rồi còn gì… hịihi
– Mày còn cười hả… con cái đặt đâu bố mẹ ngồi đấy hả?
– Vậy thôi con không cưới nữa để bố mẹ tính… bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy…
– Thằng cà chớn… mày cưới đứa nào ngoài con dâu tao tao chém mày chết… con với cái…
– Biết rồi bố già khó tính… mai con về sớm rồi cả nhà mình xuống nhà thông gia của bố luôn hahaha…
– Uhm… chạy cẩn thận nghe con… đêm nay bố mẹ ở lại đây luôn đấy
– Dạ con biết rồi…
Bố tôi vậy đấy… hiền cực… cả đời chả đánh tôi lấy 1 cái… nhiều lúc nạt nộ vậy thôi chứ cuối cùng cũng xuống nước… nhưng tất nhiên lời nói và quyền năng trong nhà thì bố tôi vẫn đứng đầu, mẹ tôi dữ dằn hơn nhưng không dám quyết việc gì nếu bố tôi không đồng ý… tắt máy định xuống kiếm gì ăn thì có điện thoại, số X… không muốn nghe nhưng bấm bụng nghe xem sao…
– A lô…
– Anh làm gì tôi gọi máy bận hoài thế?
– Tôi gọi cho vợ tôi. Có chuyện gì?
– Sao tôi nt không nhắn lại?
– Số lạ biết ai đâu mà nhắn… tôi tưởng ai nhắn nhầm…
– Anh biện minh giỏi lắm… qua chở tôi đi ăn…
– Tôi ăn rồi… không thích đi. Nhà cô không nấu ăn hả… phiền phức thế
– Tôi không thích ăn ở nhà…
– Tôi lại không muốn đi với cô…
– Anh sợ gặp tôi sẽ yêu tôi hả?
– Cô mơ mộng hơi nhiều đấy… cô không phải đối tượng tôi hướng đến… với lại tôi có vợ rồi… cô đừng làm phiền tôi… cô không thấy tôi khó chịu à?
– Tôi không cần biết… tóm lại anh có đi không??
– Không…
Nói rồi tôi tắt máy… thật chả ra làm sao… cô ta tưởng có chút nhan sắc với con nhà giàu là nghĩ ai cũng ưa cô ta chắc… ngao ngán lửng thửng đi xuống kiếm gì ăn… đi ra xe thì có chút bất ngờ vì X đang đứng ngay cạnh xe… nói là có chút bất ngờ thì không hẳn, thực ra thì giật mình nhiều hơn, nhưng định hình lại kiểu tính cách của cô ta việc gì cũng dám làm nên tôi cũng thấy đó là điều bt nên không bất ngờ nhiều nữa… tôi tiến lại…
– Anh có vẻ bàng quang với sự xuất hiện của tôi nhỉ?
– Tôi thấy bt…
– Tôi định làm anh bất ngờ…
– Thế cô thấy tôi sao?
– Ngoài tưởng tượng của tôi… tại sao?
– Cô cần biết không?
– Tất nhiên là có…
– Nói ra cô đừng giật mình nhé??
– Anh cứ nói đi…
– Tôi hỏi cô nhé, tại sao cô lại làm những việc ntn?
– Vì tôi thích thế… vì anh thú vị… vì anh làm tôi thấy khó chịu và cảm thấy tổn thương…
– Và cô không phải là người duy nhất… cô hiểu điều này không?
– Hơi mơ hồ… anh nói cụ thể đi…
– Nghĩa là đối với tôi, những người như cô tôi gặp quá nhiều, họ cũng đều có suy nghĩ như cô về tôi và cũng hành động như cô vậy… vậy nên đối với tôi đó đã là điều quá bt, vậy có lý do gì tôi phải bất ngờ không?
– Anh… – cô ta sượng người…
– Hiểu ra rồi thì đừng có hành động thừa thãi nữa nhé…
– Chả sao cả… hôm nay anh làm tôi mất mặt nhiều rồi nên giờ thêm 1 lần nữa cũng không sao, tôi có điều cần ở anh, 1 điều thôi được chứ?
– Để xem tôi làm được gì cho cô…
– Anh… tôi muốn xin 1 cơ hội… cơ hội để tôi vớt vát lại chút sĩ diện, lòng kiêu hãnh của tôi… chỉ 1 lần, có lẽ là đầu tiên và cuối cùng trước khi anh trở về… tôi không muốn khi anh rời khỏi mảnh đất này trong mắt anh tôi không phải là 1 cô tiểu thư kênh kiệu thích gì làm nấy hay là 1 người mặt trơ không biết sĩ diện… anh giúp tôi nhé?
Cô ta lúc này có vẻ hiền lành… trông tội nghiệp thế… thà cứng đầu gân cổ lên với tôi tôi còn biết cách xử lý, đường này… tôi thích đấu đá chứ như này khó xử quá… haizz… lại khổ rồi…
– Tại sao tôi lại làm thế?
– Vì tôi biết anh là người tốt…
– Hahaha… chỉ mới gặp 1 lần, thậm chí còn bất bình về tôi… sao cô lại có cái suy nghĩ và nhìn nhận thoáng đến vậy nhỉ? Cô không sợ tôi hại cô hả?
– Tôi tin anh, tin cách nhìn người của tôi… anh đồng ý nhé?
– Thế tôi phải làm gì? Thời gian tôi không còn nhiều cô biết đấy…
– Không sao, tôi nói với bố tôi giữ chân sếp anh được đến khi tôi muốn…
– Vậy bây giờ??
– Đi ăn với tôi, sau đó tôi tính tiếp…
– Trước 12h đêm nay… ok? Không hơn 1 phút… và tất nhiên không bia rượu nữa… đồng ý thì tôi đi với cô…
– Nhất trí… – cô ta tỏ ra vui mừng nhảy lên, tiến lại khoác tay tôi…
– Bỏ tôi ra… tôi không thích…
Rồi tôi mở cửa cho cô ta lên… cô ta chỉ đường tôi chở, địa chỉ là quán vỉa hè dọc đường hình như ở quận hải châu thì phải tôi không rành lắm… không ngơ tiểu thư như cô ta cũng chịu vào những nơi ntn… quán lẹp xẹp, chỉ 1 cái xe đẩy rồi chế thêm cái tủ, bên trong vài thứ gì đó tôi không rõ… là hủ tiếu… chỗ ngồi là bộ bàn ghế nhựa, cái loại ghế cóc nhỏ nhỏ như hồi đi học học sinh ngồi khi chào cờ ấy… khách vào ăn nhìn qua đa số là sinh viên với tầng lớp lao động… trông họ ăn uống ngon lành, ấm cúng quá… chọn chỗ rồi ngồi xuống…
– Anh. Ăn gì?
– Cô ăn gì tôi ăn nấy… cô cứ gọi đi…
– Cô ơi cho con 2 hủ tiếu 2 súp trứng…
– Ăn có hết không mà gọi lắm thế?
– Hì, anh lo gì… không hết phí của… – cô ta cười tít mắt…
– Cô vẫn thường vào những nơi ntn à?
– Sao? Không được à?
– Không… tôi hỏi thế thôi…
Đi với cô ta tôi không có hứng nên chỉ hỏi qua loa vậy thôi… cô ta ngồi lau thìa với đũa, trông có vẻ ngoan ngoãn… đồ ăn ra việc ai nấy ăn… tôi cũng đói nên mần luôn không nể nả…
– Sao cô biết khách sạn tôi đang ở?
– Tôi muốn thì biết được thôi… không khó…
– Uh…
Rồi lại lặng kẽ ăn… trông cô ta ăn cũng ý tứ nhưng không tỏ ra như tiểu thư lắm… đoạn cuối còn bưng cả tô lên húp cho hết nước luôn…
– Đi ăn là phải thế, không nên phí phạm. Hì hì…
Ai đánh mà khai chứ… ăn xong tính tiền cô ta rủ đi cf, khúc này tôi mới đã này… cô ta chỉ đường đến 1 quán… là cf rock… quán Hải Quỳnh ở đường Hoàng Diệu thì phải nếu tôi nhớ không nhầm… má nó, phải nói là tôi điên lên khi vào trong đó… ngồi rất dân dã, bàn ghê cũng nhỏ nhỏ 1 xí, điều tôi để ý là thiết kế quán không hề đóng cửa mà khi đứng ngoài đường hầu như không nghe gì… đáng nể… vào gọi 2 ly cf đá, tôi như điên cuồng trong cái dòng nhạc ngấm vào máu tôi, nhiều lúc gào thét hát theo… cô ta bá vai tôi kề vào tai hỏi lớn…
– Anh thích không???
– Quá đã… cám ơn cô…!!
Tôi đưa cả 2 tay ra bẹo 2 má cô ta… thoáng ngại ngùng nhưng cô ta cũng không phản ứng… tôi quá khích cmnr… lại gặp thêm 1 người con gái cùng gu nhạc với tôi… yếu tố dễ đưa 2 người xích lại với nhau nhất… lúc này suy nghĩ về cô ta cũng đã tích cực hơn… không hề giống như vẻ bề ngoài… cô ta rất hòa đồng và giản dị… nói qua qua thế thôi chứ không phải là người quan trọng đối với tôi nên cũng không ưa nhận xét nhiều… đại khái là tôi không ghét cô ta… nếu cô ta muốn làm bạn tôi vẫn đồng ý thôi…
Cuối cùng thì cũng về… tôi hỏi nhà cô ta đâu để đưa về thì cô ta bảo cứ về khách sạn đi rồi cô ta về với bố luôn… uh thì thế cũng được, chả sao… ngồi trên xe cô ta im lặng hẳn, không nói năng gì… tôi cũng im luôn… về đến khách sạn thì bố cô ta vẫn chưa chở sếp tôi về, tôi đậu xe lại kiếm cái ghế đá ngồi… cô ta lủi thủi đi theo ngoan ngoan… ngồi 1 bên không nói gì… trời về khuya hinh như hơi lạnh… trông cô ta hơi run run… haiz thì cũng kệ chứ không nên manh động… gieo thương nhớ rồi bỏ bê là tội ác… cả 2 cứ ngồi thế không ai nói với ai câu nào… 1 lúc…
– Thật đáng tiếc… – cô ta buột miệng…
– Sao? Tôi không hiểu…
– Thật đáng tiếc cho tôi… vì tôi sẽ phải quên anh…
– À… – tôi chỉ à lên 1 tiếng… chả biết nói gì lúc đó…
– Tôi chưa yêu anh đâu… nhưng nếu còn gặp lại anh thì tôi không dám chắc… – cô ta chống 2 tay xuống ghế, mặt ngước lên trời nhìn xa xăm, 2 chân duỗi thẳng…
– Nếu có 1 điều ước, tôi sẽ ước được gặp anh sớm hơn…
– Anh rất lạ… không giống như những người đàn ông xung quanh tôi… dù là thanh niên trẻ hay là người đã có người yêu, có vợ… họ đều muốn tìm cách tiếp cận tôi… anh khác bọn họ… không lạnh lùng nhưng rất lạnh lùng… tôi sợ… sợ cái lạnh lùng của anh mà khiến tôi chú ý đến anh lúc nào không hay… tôi tò mò về anh… nếu bây giờ anh có ý định lừa tôi chắc tôi cũng sẽ yếu lòng mất… – nói đến đây cô ta mỉm cười quay sang nhìn tôi rồi cúi mặt xuống… haizz…
– Chưa hẳn là yêu… nhưng tôi xin được gọi anh là tình đầu… tôi sẽ không quên anh, nhưng từ bây giờ tôi sẽ đá anh, tôi bỏ anh không cho anh cơ hội bỏ tôi… mối tình này tôi sẽ giữ chặt trong lòng, là 1 kỉ niệm đẹp… 1 mối tình chớm nở vội vàng… tôi không thất tình… là tôi đá anh đó nhé… – cô ta mỉm cười với tôi… tôi cũng nhẹ lòng cười lại… đưa tay xoa đầu cô ta…
– Uh… cô đá tôi… không sao… vui lên nhé… nếu muốn chúng ta có thể là bạn…
– Anh nói thật chứ???
– Thật…
– Hihi… may quá… vậy là vẫn còn có cơ hội gặp nhau…
– Nếu em muốn, anh sẵn sàng, luôn là người bạn tốt mỗi khi em cần…
– Anh kể em nghe về chị ấy nhé…
– Không!
– Tại sao?
– Anh không thích… hì… đừng ép anh…
– Dạ… anh này… – X ngập ngừng…
– Uh… anh đây…
– Tạm thời bỏ tư cách là 2 người bạn sang 1 bên, bắt anh là tình đầu của em… em muốn tặng anh 1 món quá… anh phải nhận… nhé… để tình đầu của em được trọn vẹn… anh không được từ chối đâu đấy…
– Để anh xem quà gì đã…
Vừa nói xong X chồm tới kéo đầu tôi lại hôn tôi… 1 nụ hôn vụng về, bờ môi run run… tôi không kịp phản ứng tạm thời chết lâm sàng… ánh đèn sáng lên chiếu thẳng về phía 2 đứa tôi…