Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Chương 64
Ra nhà xe xách xe về… trong đầu vô định không biết phải đi đâu, chạy đảo ngơ ngơ lạc cmn tận quận 1, hỏi đường 1 hồi mới tìm được đường về… thôi thì về phòng vậy… cả xóm đi học hết rồi không có ai, dắt xe vào phòng luôn, đóng cửa lại lên gác chơi game, bắn half – life mà đầu óc cứ để đi đâu chán quá tắt máy nằm… suy nghĩ mọi chuyện… nhớ cái cảnh nhỏ nằm gục xuống bàn… nhớ ánh mắt nhỏ lúc ngước lên nhìn tôi giận dữ… thấy thương nhỏ thật nhiều… không đành lòng chút nào… giật mình… Ơ hay, sao lại nghĩ đến nhỏ nhiều thế này… điều tôi muốn là khiến nhỏ tức giận, ghét bỏ tôi rồi rời xa tôi mà… nhưng lúc này không hiểu sao tôi lại nhớ nhỏ… cảm thấy như tôi đã làm điều gì đó quá đáng và dại dột lắm… ngồi dậy hút thuốc… hút liên tục… trong lòng vẫn không giải thích được mình sai hay đúng nữa… và cái cảm giác lúc này là gì?? Tại sao tôi lại nhớ và thương nhỏ như vậy??? Nhỏ đã căm ghét tôi, ghê tởm tôi… nhưng nhỏ đã không làm ồn ào lên như bao người khác… nhỏ chọn cách rút lui nhẹ nhàng, im lặng… để giờ đây, khi nhớ lại từng lời nói và ánh mắt nhỏ tôi không khỏi xót xa, cảm thấy đau và thương nhỏ quá… tôi nhớ nhỏ… là sự thật… chợt muốn đi đâu đó cho khuây khỏa… trong đầu lóe lên ý tưởng đi chơi xa… muốn vậy nhưng không biết đi đâu, cứ thu xếp ít quần áo rồi tính ra đường đi đến đâu thì đến thôi… vừa dắt xe ra khỏi xóm thì 3 thằng ml đầu xóm về…
– Đi đâu mày??? Thằng Hùng hỏi…
– Tao tính đi đâu đó nhưng chưa biết đi đâu đây… ở phòng chán qúa…
– Chán đéo gì… nay mới nhận lương, mua gì về nhậu tính sau… thằng HIếu cù rủ…
– Đã mua mì gói chưa???
– Mày lo đéo gì… nói nhiều quá, vào phòng tao để đồ đó rồi đi mua đồ với tao… Thằng Trường lại kéo tôi… ờ thì làm tí, xong đi đâu thì đi… chán chán làm vài chén giải sâuù cũng được… vậy là vào phòng tụ nó cất đồ, rồi tôi chở thằng Trường đi mua đồ… nó kêu két bia chai với ít đồ khô xúc xích… đm lại như hôm bữa… bộ tụi này không biết cải thiệnmón nhậu chắc…
– Đm lấy bia lon mà uống, uống chai mệt đau đầu bome… tao góp 1 thùng…
– OK thích thì chiều, đm chơi với bọn có tiền tốn kém quá…
– Rên con cặc… thế là vác 2 thùng bia với mồi về chiến đấu… đang uống thì lác đác mấy đứa trong xóm cũng về dần, lại rộn ràng cả xóm, ồn hơn cả mấy thằng ngồi nhậu nữa… uống vào không thằng nào thiết tha ăn uống… em Tâm đi về thấy bọn tôi ngồi nhậu thì nhíu mày cái rồi về phòng… 1 hồi lâu ẻm sang…
– Mấy đứa uống đi cho lắm, không ăn cơm à…
– Xời ơi bà chị ồn ào quá, uống bia ngon hơn ăn cơm chớ…
– Chị đấm cho giờ… anh, về ăn cơm, uống lắm…
– Em về ăn đi, anh đang uống…
– Em đợi anh về mới ăn đó, không biết đâu… ẻm làm mặt dỗi…
– Tùy em, anh không ăn đâu… đoạn cầm ly lên uống cùng mấy thằng… ẻm lủi thủi về… nhìn mà cũng thương… haizz… mấy thằng trêu bảo ẻm thích tôi… tôi chả nói gì, chỉ im lặng rồi uống… ly nào cạn ly nấy, tụi nó thì uống 50… thế mà hơn thùng rưỡi mấy thằng đã đjoa lắm rồi… tôi còn muốn uống tiếp… thấy thằng Trường còn tỉnh nhất tôi cò kè nó uống tay đôi… thêm được 3 lon nữa nó cũng rớt luôn… tôi cũng phừng phừng rồi, tại toàn cắt trăm sạch sẽ… lấy đồ về phòng đã, chứ giờ mà đi thì có mà nộp mạng tử thần… về mở phòng leo lên gác nằm nghỉ ngơi… vừa đặt lưng thì nghe em Tâm đứng dưới phòng gọi, nãy quên chốt cửa… haizz…
– Anh ơi sang ăn cơm…
– Em ăn đi anh mệt… mà đúng mệt thật không đùa… đau đầu ghê gớm…
– Anh không lo ăn uống, bỏ bữa không tốt đâu… tôi mệt quá, không muốn nói gì nữa, cứ kệ vậy rồi nghỉ… tôi nhớ đó là câu cuối cùng tôi nghe được rồi ngủ luôn khi nào không biết… tron glúc ngủ có cảm giác bàn tay ai đang vuốt tóc với cả má tôi… nghe nhột nhưng đang mệt nên không muốn mở mắt ra xem, chỉ quậy quậy đầu… rồi lúc lúc lại xuất hiện cái cảm giác đó… đưa tay lên gạt đi thì bàn tay đó nắm tay tôi lại… cảm giác bàn tay nhỏ bé mềm mại… từ từ mở mắt ra thì thấy Tâm đang ngồi bên cạnh…
– Sao em ở đây… rút tay ra đưa tay vỗ lên trán… đau đầu quá…
– Anh ngủ say quá em sợ anh bị gì… híc…
– Là bị gì???
– Thì em cứ sợ vậy à… nhìn nét mặt lo lắng của ẻm… tôi thấy thương ẻm ghê… tôi có có làm gì đâu, có gì đâu mà lại có người tận tâm lo lắng cho tôi vậy chứ… đưa tay nắm tay ẻm…
– Sao em lại cứ vậy? Em không thấy mình thiệt thòi à???
– Em không sao mà, còn hơn nhìn anh bị gì em lại thấy đau hơn… híc…
– Em sẽ ghét bỏ anh ngay bây giờ thôi…
– Không có đâu… híc… ẻm vừa nói xong, tôi bất ngờ kéo em đổ ập xuống người tôi… ẻm bất ngờ kêu lên 1 tiếng rồi im lặng hẳn, tôi siết chặt em trong lòng… sự đụng chạm thể xác nam nữ quá gần gũi đối với thằng con trai 18t quả thật có điều gì đó nó thoi thúc tôi… là vì lí do gì mà tôi làm vậy??? Thương thì thương ẻm đó, tội ẻm đó… nhưng không phải việc tôi đang làm sẽ gây tổn thương quá lớn hay sao??? Hay là do men?? Đồng ý là trong người tôi có men nhưng làm gì đến mức độ không kiểm soát được hành động mà lại hồ đồ như vậy chứ… tôi liên tục đi từ cái sai này đến cái sai khác… ẻm có vẻ hơi khó thở, tôi nới dần vòng tay ra… nghiêng người em lại, nhìn thẳng vài mắt ẻm, ẻm ngại ngùng đỏ mặt không nói gì, cũng không chống cự, nghiêng mặt sang 1 bên tránh ánh mắt của tôi… đưa tay chỉnh mặt ẻm lại đối diện với tôi… từ từ cúi xuống… khi tôi gần chạm đến môi ẻm, ẻm nhắt tịt mắt lại… hàng lông mi nhấp nháy, đôi môi mấy máy run run… và rồi… là hôn, cứ thế tôi cứ hôn ẻm, càng hôn càng rạo rực… phải 1 lúc sau mới có sự hưởng ứng ngược lại của ẻm… ẻm bắt đầu quàng tay ôm lấy tôi… 2 đứa quấn lấy nhau mà hôn 1 hồi… tôi bắt đầu đưa tay vén áo ẻm lên… vẫn 1 sự mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm, ẻm còn ưỡn lưng lên cho tôi kéo áo lên nữa… vậy là xong, hành động của ẻm chính thức đẩy tôi vào vòng tội lỗi…
– Anh… anh sai rồi Tâm à…
– Anh đừng nói gì hết… Ẻm nằm bên cạnh ôm tôi, đưa tay lên che miệng tôi lại…
– Sao em không cản anh lại…
– Anh đừng suy nghĩ nữa mà… là em tự nguyện… em thương anh… em cho anh em không tiếc nuối dù sau này có như nào đi nữa…
– Em quá ngốc… em cũng biết mình sẽ không đến với nhau sao em lại làm thế???
– Em không biết, em chỉ hành động theo trái tim em… cả lý trí của em cũng luôn hướng theo anh, … thì em có thể làm gì hơn hả anh…
– Em biết không… lúc này đây, nằm cạnh em nhưng anh lại nghĩ đến người con gái khác… anh không biết có phải là anh yêu hay không… nhưng anh thấy thương cô ấy, anh chịu không được khi thấy cô ấy buồn… anh quá sai rồi, anh sai với em quá nhiều rồi… vì không kiểm soát mà anh quên mất nếu em buồn, em đau thì anh sẽ ntn… anh tồi tệ quá…
– Không mà… anh đừng nói nữa… là do em, em cố tình gần gũi anh, tất cả là do em muốn… em sẽ không 1 chút trách móc anh… có lẽ là do em khờ, em ngốc ngếch, nhưng tình cảm em đối vơi anh nó xui khiến em phải làm như thế… em vui mà, em mãn nguyện mà…
– Anh xl… tôi ngồi dậy, mang vội quần vào, đoạn tìm áo quần của em…
– Để anh giúp em… tôi đỡ ẻm ngồi dậy, ẻm quấn hờ chăn quanh người, tôi vòng ra sau gài áo lại cho em, da dẻ em trắng mịn quá… nhưng tôi không thể sai thêm 1 lần nữa… ẻm mang nốt đồ vào… toi ôm ẻm lần nữa…
– Anh xl… không biết nói câu gì hơn… thà em gay gắt với anh, anh còn cảm thấy nhẹ lòng… em thế này anh khó chịu quá…
– Được rồi mà anh… không nói nữa nhé… rồi ẻm cũng ôm lấy tôi… 1 lúc bỏ nhau ra… tôi xuống trước lấy đồ đi tắm… ẻm xuống sau rồi qua phòng luôn… tắm xong vào cảm thấy người tỉnh táo nhưng lại dấy lên cảm giác tội lỗi dữ dội… xách đồ lên ra xe lên đường… suy nghĩ mông lung trong đầu không tập trung được gì hết, cuối cùng qua cầu Sài Gòn cũng không chú ý… thế là 1 mạch chạy thẳng luôn… trên đường lại suy nghĩ hay đi vũng tàu 1 chuyến xem sao… lúc đó cũng chỉ mới hơn 4h chiều… vậy là quyết đinh chạy đi vũng tàu luôn… chưa đi bao giờ nên về đến gần Vũng tàu phải hỏi đường này nọ mới tìm được đường ra biển… tìm thuê 1 phòng nhà nghỉ, quẳng đồ đó rồi đi kiếm đồ ăn… ăn no chạy quanh dạo mát, hóa ra vũng tàu cũng được có 1 nạm như nạm tay, đường sá thì đi 1 vòng tròn là hết à… dạo chán rồi công viên chán, biển cũng chán tôi về phòng… lên phòng ngả lưng nghỉ ngơi nằm suy nghĩ vẫn vơ… không biết giờ này Nhỏ đang làm gì nữa… có ổn không, Tâm thì sao??? Hãi, đau não quá… hành động ấu trĩ quá… rồi ngủ khi nào không hay… sáng ra có mấy tin nhắn…
– Cả đêm anh không về em lo lắm, anh nhớ ăn uống đẩy đủ… em sẽ rất nhớ anh… là em Tâm… lúc này không biết nhắn lại gì cho ẻm nên thôi không nhắn lại nữa… mở tiếp tn khác… là của Nhỏ…
– Em nhớ anh lắm…
– Chị Tâm kể hết với em rồi…
– Sao anh không nói gì?
– Anh ác lắm…
– Em nhớ anh…
Đó là nhưng tin nhắn của nhỏ nhắn cho tôi… tôi nhớ nhỏ… nhớ lắm… chỉ có điều tôi phải làm sao??? Đến với nhỏ ư??? Việc tôi đối với Tâm chưa biết nên giải quyết thế nào, giờ tôi đến với nhỏ thì Tâm sẽ ra sao, mà tại sao Tâm lại kể với Nhỏ chứ??? Đau đầu quá đi… lôi máy gọi cho Tâm ẻm không cầm máy… gọi cho nhỏ…
– Anh… anh ở đâu cả đêm qua, em đợi anh suốt đêm…
– Sao em đến làm gì… còn tìm anh làm gì…
– Em biết hết rồi… anh đừng như thế nữa…
– Em gặp Tâm à?
– Dạ không, lúc tối em ở nhà, chị Tâm lấy số em nơi chi TRúc rồi gọi cho em, nói chuyện với em… kể về chuyện 2 người dàn chuyện để gạt em… chị ấy kể hết với em rồi, anh đừng có như vậy nưa… , . Anh về với em đi…
– Anh đang ở xa lắm… chưa về được đâu…
– Anh ở đâu??? Đừng để em lo…
– Anh ở vũng tàu, anh chơi ít hôm rồi anh về, anh cần yên tĩnh…
– Dạ, thế anh nghỉ ít hôm rồi về với em…
– Anh không biết đâu… em làm gì làm đi… , . Anh dậy ăn sáng…
– Dạ… em nhớ anh lắm… híc… rồi tôi tắt máy… uể oải dậy vscn… xuống vác xe chạy đi kiếm đồ ăn… ăn uống phê pháo no chán rồi lại về phòngnằm vật ra đó, buổi ngày nên cũng chả biết đi đâu, chỉ là biết mình đang không ở đất Sài Gòn là thấy nhẹ người hơn thôi… lôi máy ra chơi game… chơi đến gần h ăn trưa thì nhỏ gọi…
– Sao nữa em…
– Anh… ra đón em…
– Gì????? Tôi giật mình…
– Em vừa xuống vũng tàu nè…
– Em xuống làm gì, đồ ngốc này…
– Anh ra đón em nhanh không nắng cháy hết da em nè…
– Anh có biết đường đâu… em nghĩ gì vậy… bực mình quá…
– Thế anh cho em địa chỉ em đi taxi đến… nhanh kẻo nắng em không chịu được…
– Xxx yyy… haizz… đành phải cho nhỏ địa chỉ chứ biết làm sao… bó tay… tắt máy, lật đật dậy thay áo quần, chải chuốt lại gọn gàng rồi xuống dưới chờ nhỏ… bực thì bực thế thôi chứ giờ biết nhỏ xuống tìm thì thấy vui trong lòng lắm… tại cũng nhớ nhỏ nữa… đợi 1 lúc thì nhỏ tới… nhỏ xuống xe… thấy tôi đứng đợi nhỏ lao tới ôm tôi chặt cứng…
– Coi kìa… người ta nhìn…
– Kệ người ta, em không quan tâm…
– Con gái gì lạ vậy trời…
– Tại ai??? Đoạn nhỏ bỏ tôi ra rồi đấm liên tục vào ngực tôi…
– Đau anh… tôi chụp lấy 2 tay nhỏ…
– Đau bằng những gì anh đối xử với em không? Nhỏ phụng phịu mặt…
– Thế còn đến đây làm gì?
– Híc… Tại em nhớ anh…
– Rồi cũng giải quyết được gì đâu…
– Chi Tâm kể hết với em rồi, em biết rồi, anh không đuổi em đi được đâu…
– Khổ… tự dưng…
– Chị ý còn nói là anh nhớ em…
– Tào lao…
– Hừ, anh đừng chối, lần này không lừa được em đâu…
– Thế giờ sao? Đi thế này ba mẹ biết không? Rồi tính ở đâu??
– Em ở với anh…