Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Chương 74
– Anh… Tiếng nhỏ Hạnh…
– Giờ em tin chưa??? Ghé sát tai ẻm tôi hỏi…
– Ờm… ẻm hơi chùn…
– Sao anh bảo không lên lớp??
– Anh gặp ít trục trặc nhỏ… hì…
– Là đây hử??? Ẻm Hạnh vừa nói vừa nhìn sang nhỏ Hương… nhỏ Hương không nói gì, khoác lấy tay tôi em dè… tôi hơi giật mình vì hành động của ẻm… gạt tay ẻm ra…
– Uhm, hì…
– Giờ mình xin phép mượn anh G chút nhé… nhỏ Hạnh cười hiền nói với nhỏ Hương…
– Không, hì, mình xí trước… nhỏ Hương cũng không vừa lại khoác tay tôi, cười trêu ngươi nhỏ Hạnh…
– Anh đi với em… nhỏ Hạnh lại níu tay còn lại của tôi… đến chết mất. Giữa sân trường làm cái trò gì thế này không biết… thực sự lúc này tôi rất ngại… dù không làm gì sai, dù chưa bao giờ ngại ngùng điều gì… nhưng lúc này thì quả thật khó xử thật sự… phần vì quá nhiều người nhìn thấy… phần thì sợ người khác hiểu nhầm 2 ẻm, chứ tôi thế nào chả được… mang tiếng xấu có khi lại tốt cho tôi hơn ấy chứ…
– Không đi với ai hết… Ông ở yên đấy!!!! 1 Giọng nói đanh thép… cứu cánh của tôi xuất hiện rồi… cái Hà, sao yêu ẻm thế không biết… có lẽ tôi không cần phải làm gì nưa rồi…
– Không lên lớp này… ăn uống không giờ giấc này… lăng nhăng này… mỗi câu ẻm nói là 1 cái nhéo vào bắp tay tôi… hành động thì có vẻ chì chiết lắm nhưng không đau… tôi biết cái Hà đang cứu tôi… uh thì diễn thôi… tôi giả vờ đau nhăn mặt…
– Úi… thôi kìa… tha cho tôi đi… lên lớp giờ… đau quá… đoạn gỡ tay 2 ẻm ra rồi lửng thửng đi lên lớp… 2 ẻm mắt tròn mắt dẹt chưa kịp hiểu chuyện gì… đi ngang cái Hà nháy mắt với ẻm 1 cái rồi lủi thủi đi mất không mệt với 2 con nhỏ kia quá…
– Ông liệu hồn đó… cái Hà nói vói theo… không biết nhỏ nói gì với 2 ẻm đó rồi cũng chạy vội theo tôi luôn… Bắt kịp tôi nhỏ lại ôm lấy cánh tay tôi rồi đi cùng trước ánh mắt tò mò của nheièu người trong trường
– Mắc nợ rồi nha…
– Ừa, biết dồi… cám ơn cậu… hì…
– Người đâu mà lắm người theo…
– Biết thế mà vẫn có người theo đấy thôi…
– Hừm… tôi không được thì không có ai hết… đừng mơ…
– Thôi lên lớp… ẻm vẫn khoác tay tôi, cả 2 lên lớp… vào đến cửa ẻm bỏ tay tôi ra… chắc do bắt gặp ánh mắt của “Nhỏ” đang nhìn thấy… ẻm bỏ đi vào trước… tôi vẫn từ từ đi vào… hình như Nhỏ vẫn dõi theo tôi… cơ đều mặc kệ chứ biêt làm sao giờ… kết thúc rồi… suót buổi học chả chú ý gì, toàn pải rep tn 2 ẻm kia… cái Hà nguýt tôi suốt buổi…
– Hay ha, không lo học đi…
– Mấy đứa này phiền quá, haizz… tôi thở dài ngao ngán…
– Có cần giúp không???
– Thôi, có khi lại rắc rồi thêm… ai biết trong đầu mấy bà nghĩ gì…
– Tinh tướng… hừ… rồi ẻm không hỏi han gì tôi nữa… hết buổi học tranh thủ vọt lẹ ra về kẻo gặp rắc rối với mấy ẻm kia… nhưng chạy trời không khỏi nắng…
– Anh… chở em về… cái Hạnh bắt cóc tôi ngay khi vừa xuống tới sân trường…
– Xe em đâu?
– Nay em không có đi xe…
– Không có lần sau nữa đâu nnhé… véo mũi ẻm 1 cái…
– Hihi… em không hứa đâu… ẻm chun mũi rồi khoác tay tôi đi ra nhà xe… đi đến đâu ai cũng nhìn… thực sự thì không hiểu ánh mắt mọi người là thế nào… họ nghĩ tôi lại lăng nhăng hay họ nghỉ ẻm vốn là người lạnh lùng bao nhiêu người đưa đón vây quanh không thiếu lựa chọn sao lại đâm đầu vào kẻ như tôi… cơ đều nghĩ lui nghĩ lại thì đâu phải mỗi ẻm… nếu không muốn nói là quá nhiều thì cũng là nhiều… nhiều người, nhiều đứa con gái biết tôi như này như kia vẫn lao vào đó thôi… cuối cùng cũng bỏ mặc với 2 chữ mặc kệ… ai nghĩ gì kệ người ta tốt nhất đừng bận tâm. , Hơi sức đâu ra mà để ý…
– Từ khi hay đi với anh, tụi con trai ít làm phiền em hơn rồi nè… ẻm vừa nói vừa nháy mắt cười với tôi…
– Tiếc nhỉ…
– Xì… đỡ mệt…
– Thế tính ở không vậy mãi à…
– Có anh đây rồi gì nữa…
– Tào lao…
– Kệ em, em thích… không nói gì với ẻm nữa, dắt xe ra cổng, ẻm lẻo đẻo theo sau… Ra khỏi cổng, ẻm vừa ngồi lên thì gặp cái Hương…
– Nay em tha cho anh… cái Hương nói 1 câu nhẹ nhàng nhưng nghe sao không có cái cảm giác đó chút nào… thấy ớn ớn…
– Ừa, anh cám ơn…
– Chiều nay em tìm anh đấy, anh liệu đó… ẻm nhìn tôi sắc lẹm rồi quay đi sau khi nháy mắt 1 cái nữa… thôi chở cái Hạnh về đã rồi tính… có ăn thịt được mình đâu mà sợ… ngồi sau xe tôi không nói gì… về đến phòng cũng không nói gì, chỉ đứng nhìn tôi chứ chưa chịu vào…
– Sao nưuã, vào đi để anh về…
– Anh không được đổ bạn ý nhé… ẻm ngập ngừng…
– Hả????
– Bạn ý xinh đẹp, cá tính… em là con gái còn thấy thích…
– Tào lao nào… em cũng xinh thua kém gì đâu…
– Nhưng em sợ…
– Rồi, yên tâm đi… không đổ, được chưa????? Xoa đầu ẻm tôi ns…
– Hihi… dạ thôi em vào, anh về cẩn thận… rồi tôi quay xe về… điều ngạc nhiên là về đến cổng phòng trọ thì thấy ẻm Hương đang đứng đó…
– Ủa, em quen ai ở đây à???
– Dạ, hihi…
– Làm anh hết hồn, tưởng đến tìm anh…
– Quen anh chớ ai…
– Hở??? Ẻm nói thế tôi lại thấy chột dạ…
– Giờ muốn đi ăn với em hay em vào phòng anh nấu ăn, chọn đi… ẻm nói đầy dứt khoát…
– Không có phương án nào hết…
– Tốt nhất là anh nên chọn 1 trong 2, em kiên trì lắm đó… ngày nào em cũng đến xem anh trốn mãi được không… tự dưng thấy ớn ớn nhỏ này…
– Em có nghĩ em đang làm anh dần không khó chịu với em không????
– Không hề…
– Phân tích xem!
– Thứ nhất giờ anh đang tự do không có người yêu, nên được 1 người dẽ thương như em để ý thì koc ó lý do gì anh lại khó chịu hết…
– Ai bảo em anh không có ny?? Đầy ra đó em không thấy hả???
– Đồng ý vậy, nhưng anh không có thích người ta… ẻm vừa nói vừa khoanh tay lại vẻ mặt đầy tự tin…
– Người ta là hoa khôi đấy, lại xinh đẹp, ngoan ngoãn, lại yêu anh đến thế sao anh lại không yêu được chứ…
– Này nhé, nếu anh yêu bạn ý thì h này anh chưa về đâu nhé, với cả qua chuyện hồi sáng em cũng nhìn ra được điều đó, nên anh không cần phải nói thé với em đâu…
– Thôi được, cứ cho là thế… thì em cũng giống họ thôi, anh cũng đâu có thích em…
– Chỉ là chưa thôi… hihi…
– Giờ sao sau này thế…
– Tính sau đi, giờ đi ăn với em nhé…
– Em chỉ mới nói mỗi 1 lý do, còn những lý do khác để khiến anh không khó chịu với em nữa đâu???
– Em chưa nghĩ ra, hihi…
– Em đi gì đến đây???
– Xe của em???
– Thế đâu rồi???
– Em cho bạn mượn rồi…
– Rồi làm sao về????
– Anh chở…
– Hở????
– Anh chở bạn ý được thì chở em cũng được vậy…
– Biết kiểu gì cũng không được với em… uh thì thử xem, xem em làm gì được anh… giờ đi ăn rồi anh chở em về
– Hihi, thành công rồi…
– Đấm cho…
– NỠ không??? Ẻm dí mặt vào sát tôi… mặt đối mặt, tôi nhìn rõ từng lỗ chân long của ẻm ý, cả gương mặt của em ý… xinh, thanh cao… kiêu ngạo… suýt rung động…
– Em trả tiền…
– Con trai gì kì cục, đi ăn bắt bạn gái trả tiền…
– Ai bạn gái??? Ai bắt đi ăn??? Anh tính về ngủ đến tối ăn luôn 1 thể, hết tiền rồi…
– Xạo…
– Giờ sao? Không chịu bao thì ở nhà nhá…
– Xờ, ngán anh chắc, bao thì bao… đầu tư chút cũng được…
– May quá kiếm được bữa cơm…
– Em đòi lại sau, đừng mơ…
– Thôi lên xe… ẻm phốc lên ngồi nhanh nhẹn ngay ngắn… ngồi sau ẻm chỉ đường đến quán ẻm hay ăn…
– Sao biết phòng anh??? Đang ăn tôi hỏi ẻm…
– Lát nữa anh biết ngay thôi… uh không nói thì thôi, cũng không quan trọng, hỏi cho có được thì được không được cũng được… rồi ai lo thân nấy, miệng ai nấy ăn… ẻm cũng láu cá lắm, tôi agứp gì ẻm gắp cái đó, mấy lần gắp cả đũa tôi… bọn tôi ăn cơm phần chứ không phải cơm dĩa… ngước lên nhìn ẻm, ẻm lờ quay mặt đi nơi khác…
– Mất vệ sinh, đừng giỡn nữa… được 1 lúc ẻm lại thói nào tật nấy, đụng đũa cà khịa tôi… còn nhăn răng ra cười nhăn nhở… bực mình bỏ đũa xuống không nói gì đứng dậy ra trả tiền rồi ra xe đợi… ẻm khá bất ngờ ngơ ngác, ngồi nhìn tôi 1 lúc rồi cũng không ăn nữa đứng dậy lại phía tôi…
– Em… xin lỗi…
– Về…
– Em xin lỗi mà… tại muốn thấy anh cười thôi… ẻm nói xong cúi mặt xuống…
– Nhìn mặt anh có cười nổi không?
– Em biết lỗi rồi mà…
– Thôi về, không nói nũa… ẻm lúc cúc lui ra để tôi lùi xe, rồi leo lên xe ngồi ngoan như cún… đang át được vía tôi nay chơi ngơ ngơ bị tôi lật kèo mất lợi thế… đúng thật, con gái nhiều lúc người* bome
– Đi đường nào????
– Anh cứ chạy đi…
– Ô hay… có nói không thì bảo…
– Anh cứ chạy về phòng anh đi…
– Em đùa anh đấy hả??? Không thì tự về nhé, anh không có thời gian giỡn với em đâu…
– Thì… em ở gần phòng anh mà… ẻm thấy tôi nổi cáu thì lại cúi mặt xuống… thấy mình bị hớ, cũng hơi ngại, đúng là tôi hơi hồ đồ, chỉ có điều không hiểu tại sao ẻm lại sợ khi thấy tôi to tiếng… haizz… thôi thì lẳng lặng cho qua chuyện cho rồi, lên xe đề máy chở ẻm về… trong đầu cũng rối tinh rối mù, suy nghĩ nhiều nhưng chả đâu vào đâu… chỉ hơi thắc mắc 1 điều là tại sao chưa bao giờ gặp ẻm nếu như lời ẻm nói là ẻm ở gần phòng tôi!!!!!!!