Cô giáo chủ nhiệm
Chương 119
Chiều tới là tôi bắt đầu ngồi chờ, vừa coi hài vừa cứ hướng điện thoại mà ngóng mà trông riết, từ 4h tới 6h chờ muốn nổ con mắt mà toàn cuộc gọi tìm mẹ tìm ba, tới khi vừa tắm ra thì lại nghe tiếng chuông, thiệt chứ tự dặn lòng nếu méo phải bà bác thì thề ở nhà luôn.
Là bả.
– Tới đi, mọi người vừa về.
– Ok!
Đúng… 1 tiếng sau tôi có mặt ở nhà bả.
– Gì mà lâu vậy?
– Mẹ em chửi một tràng mới chịu cho đi.
– Ủa sao chửi? – Bả mở cổng để tôi đẩy xe vào.
– Thì kiểu cũng cay vụ hôm qua em về trễ đó, không nhốt ở nhà luôn là may.
– Ừ, hôm qua cũng lo như vậy.
Nhìn bà bác ngồi đối diện tôi không kiềm lòng được ôm bả vào lòng, đồng thời kéo 2 chân bả qua bên hông mình để kéo bả sát vào mình hơn. Cô giáo chẳng nói chẳng rằng, cứ mặc tôi “tạo thế”, lâu lâu lại hơi nhích đến mấy vị trí thoải mái hơn nhưng vẫn cứ vậy mà ôm nhau.
Tin tin Tiếng còi xe ngoài cổng, 99% là cha già Dương. Tôi chỉ hận mình không lớn thêm mấy tuổi nữa để mặc sức mà chửi ổng. Gì mà cứ bám theo bả vầy thì sao tôi sống?
Cũng như lúc sáng, khi chúng tôi cùng ngó ra ngoài thì thấy ánh đèn xe sáng đến chói mắt, chính là ông nội Dương đó.
– Ủa sao em lại ở đây? Hết thi rồi mà – Ổng nhìn tôi ra mở cửa thì không khỏi ngạc nhiên.
– Dạ, bữa nay cô kêu em tới chơi – Trả lời với thái độ dửng dưng, tôi mở xong cái cổng rồi đi te te vào luôn, kệ ổng muốn làm gì với cái cửa thì làm.
Vào nhà thì thấy bà bác vẫn ngồi đó, mắt dán vào tivi, tôi im lặng đi xuống bếp và rót nước, phải uống một chút mới bình tĩnh “chiến đấu” được. Đang đi lên thì nghe tiếng nói vọng xuống..
– Anh tới trễ vậy?
– Thì có gì đâu, ở phòng buồn quá chạy qua chơi cho đỡ buồn thôi. Ủa mà thằng bé Nguyên làm gì mà qua nhà em hoài vậy?
– Thì học trò của em, thân thiết mà.
– Ừm…
Đậu xanh rau muống, ổng có cái quyền gì mà hỏi về mối quan hệ của tôi với bả chứ, càng nghĩ càng ức.
– Rồi chiều này anh làm gì mà to nhỏ với anh Thuận vậy? – Anh Thuận? Chẳng lẽ là anh rể? Tôi tạm đứng nép ở góc tường khuất để nghe lỏm, tuy biết không tốt nhưng không thể không nghe, chẹp chẹp.
– Có gì đâu, ảnh nói ba mẹ em muốn em…
– Chú với mẹ! – Chú?
– Ừ, chú với mẹ muốn em về thành phố, ở đây không yên tâm, em sống có một mình à…
– Rồi sao?
– Thì nói anh khuyên em về.
– Em muốn ở đây – Vâng, tình yêu nhà tôi mà, phải vậy chớ, haha.
– Thôi, về đi Phương, rồi em muốn gì cũng được mà.
– Thì ra là vậy.
– Thì ra gì?
– Anh đi công trình này mục đích để kêu em về, hèn gì mấy nay toàn nói về mấy chuyện này.
– Thì anh cũng muốn tốt cho em thôi mà, về đi, có nhà cửa đàng hoàng mà…
– Ở đây chẳng lẽ không phải là nhà? Nhà này ông ngoại cho em rồi, em có quyền ở, ông không nói gì thì thôi chứ???
– …
Nghe không khí có vẻ căng thẳng, tôi bèn xuống bếp rót 2 ly nước rồi đem lên, cố tình ngồi kế bên bả rồi chồm người để ly nước trước mặt ông Dương rồi quay qua coi tivi với bà bác.
– À Nguyên!
– Dạ?
– À thôi, không có gì. Hai cô trò cứ trò chuyện đi, anh bận việc về trước.
– Dạ…
Nói rồi ổng bước ra mà lòng tôi vui như trẩy hội, đóng cửa xong tôi đứng sau những thanh sắt nhìn ổng luyến tiếc chạy đi, y như mắc cái gì ở cổ mà không thể nói được. Méo hiểu sao lúc đó tôi hạnh phúc tợn các bác ạ.
Quay vào nhà thì chợt nhớ đến vài điều, tôi nhẹ nhàng tiến đến salon rồi khẽ luồn tay ôm eo bả kéo vào lòng xong hôn lên mái tóc đang được cột hờ lại.
– Dê quá đi!!!
– Chứ hôm nay cứ bị phá đám thì sao không dê được, không thích em thế à?
– Mặc kệ em!!
– Hê, mà cô..
– Nói đi – Bả “thả mình” dựa hẳn vào lòng tôi rồi kéo tay tôi qua bứt bứt mấy sợi lông trên đó =…= trò tiêu khiển của gái nhà tôi đó.
– Ừmm… nãy nghe có nghe loáng thoáng… là…
– Nói đi, làm gì lắp bắp thấy tội vậy? – Vẫn nghịch lông tay.
– Cô không sống với ba hả?
– …
Bả im lặng.. tay vẫn tiếp tục nhéo nhéo tay tôi nhưng mặt thì quay qua một bên khẽ cạ cạ vào cánh tay bên kia..
– Hình như em vô tình quá phải không?
– Vô tình gì?
– Quen biết cô, yêu thương cô bao lâu mà vẫn chưa bao giờ hỏi về gia đình cô hết – Tôi nhẹ ôm bả chặt hơn rồi cúi xuống hôn lên bên má người yêu.
– Tại cô không chịu kể thôi, thật ra cô cũng không nhớ mặt ba nữa, ba mẹ cô bị ngăn cách bởi gia đình, cô có một người chị nữa nhưng cũng chưa bao giờ được gặp.
– Lúc đó cô mấy tuổi là xa ba?
– 4 tuổi, cô cũng không nhớ mặt chị luôn, mù mờ lắm.
– Ừm…
– Rồi sau này vẫn không liên lạc?
– Thật ra là rất muốn nhưng mà mẹ nói chính mẹ cũng mất liên lạc rồi, mẹ với cô có lần ra Hà Nội để tìm ba với chị nhưng vẫn không có tung tích, nghe nói khi chị cô học lớp 3 thì ba cô đã đem chị đi, từ đó không ai biết gì nữa.
– Cô là người Bắc?
– Không, ba cô quê gốc ở Vinh, mẹ cô là người Nam. Nghe mẹ kể thì hồi xưa ba vào Nam công tác rồi vô tình quen mẹ, nhưng nhà ba cô là bên cách mạng, còn ông ngoại cô lúc đó là Mỹ ngụy nên bên nội không cho phép, ông ngoại cũng cương quyết không tán thành nên ba mẹ cô bỏ đi ra Hà Nội sinh sống, có chị em cô thì ông ngoại bắt về. Lúc đó ông ngoại lấy công việc của ba cô ra uy hiếp mẹ, vì ba cô giỏi lắm, làm mấy năm thì được cấp trên tín nhiệm. Mẹ lúc đầu không đồng ý nhưng nghĩ đến khi được đề bạc thì ba mẹ cô bản chất không có hộ khẩu ở đó, chỉ là tạm trú. Rồi lý lịch mẹ cô cũng không sạch, nên sau đó mẹ quyết định đưa cô vào Nam và không để lại một lời gì.
Tôi ôm người con gái ấy vào lòng, ngồi nghe cô kể, tim tôi không biết thắt lại bao nhiêu lần, có cảm giác nó bất ngờ, xen lẫn là bất lực khi nhìn vào quá khứ đó, ngoài ôm chặt cô ấy ra tôi chẳng biết làm gì hơn.
– Gì mà.. nhột người ta!!! – Bà bác nhảy dựng.
– Em có làm gì đâu?
– Em cạ tóc vào cổ cô, nhột biết không? – Cô cốc nhẹ vào đầu tôi rồi tiếp tục dựa vào lòng.
– Muốn an ủi.
– Ngốc!
– …
– Mẹ cô cũng thường nói rằng có lẽ ngày hôm đó là quyết định sai lầm nhất của cuộc đời mẹ, xa chị cô là điều mẹ cô ray rứt và tự trách bản thân trong một thời gian rất dài. Giờ mỗi lần 2 mẹ con nói chuyện với nhau, nhắc đến chị là mẹ lại khóc…
– Ừm. Chị cô hơn cô bao nhiêu tuổi?
– 2 tuổi.
– Ừm, mai mốt mọi thứ ổn định, mình lại đi tìm ba cô và chị cô nhé!
– Ừa.
– Rồi nhà này là của ông ngoại cô à?
– Ừa, hồi xưa ông ngoại có thời gian làm việc ở đây nên mua đất xây hẳn luôn một căn nhà, mấy năm trước, lúc cô học cấp 3 thì nghe nói được sửa sang lại, nên học xong cô xin về đây dạy luôn. Hì.
– Ủa? Sao cô lại muốn về đây?
– Cô không thích sống ở nhà chính thôi.
– Òh, vậy là chúng ta có duyên ấy à? Duyên trời hả? – Tôi cạ má vào má bả, hệt như 2 con mèo đang âu yếm nhau.
– Cứ cho là vậy đi.
– Em yêu cô!
– Hứ, có lo được cho người ta suốt đời không mà bày đặt.
– Ơ, em đang thể hiện tình cảm mà, nhưng nghĩ sao em không lo được cho cô chứ?
– Thôi đi ông tướng, em lo cho thân em còn chưa xong.
– Chờ đi, chờ em lớn thêm một chút nhé.
Tôi khẽ thì thầm vào tai bả rồi cắn nhẹ một cái lên vành tai khiến khuôn mặt kia thoáng ửng đỏ trông mị hoặc vô cùng. Nhẹ xoay người yêu lại ngồi đối mặt nhau, tôi càng tiến lại gần, lại gần hơn một chút khiến bả theo quán tính hơi lùi về sau một chút nhưng người chủ động chạm môi lại là Đặng Mai Phương.