Cô giáo chủ nhiệm
Chương 12
– Rồi, giờ thì phân chia nhau ra mà làm nhé! – Tôi bẻ tay rắc rắc ra chiều tự tin trước mặt cô Phương.
– Là làm gì mậy? – Thằng Khôi ngơ ngác hỏi tôi.
– Ờ thì.. Mày thôi cái bộ mặt đó đi được không ? – Tôi đâm quạu đổng.
– Thôi nào 2 đứa, để cô xem xem nào. – Cô Phương hơi nhăn trán nhìn bọn tôi. Nói rồi cô trãi tờ rô ki tôi mua chiều qua ra mà suy nghĩ gì đó.
– Ủa mà ý mày là tao vẽ con rồng ở đâu? – Thằng Cẩn nhìn vào tờ giấy.
– Uầy, thì thường thường người ta viết chữ trên nền trống trơn, còn giờ mình viết trên thân của con rồng. Vậy đó!! – Tôi giơ tay múa chân để nói lên độ dài rộng của con rồng đang tưởng tượng.
– À há! Giỏi lắm con trai! – Thằng Khôi hớn hở.
– Sáng tạo nhỉ, vậy giờ em cứ lấy bút chì kẻ lại vị trí tiêu đề. Mà như thế thì con rồng phải to đó Cẩn. – Cô quay qua nhìn mặt nó mà hơi ái ngại.
– Hê, không sao cô, em vẽ kiểu gì cũng được – Nó gật đầu cái rụp.
– Ừ, vậy tốt. À mà Nguyên kẻ cho cô một cái ô vuông bên trái nha. – Cô cúi xuống.
Đệch! Đang vừa ngồi vừa bò giương thước kẻ ngang kẻ dọc mà cô lại cuối gần sát xuống mặt, cảm nhận được cả hơi thở nhẹ nhàng đó thì bố thằng nào tập trung cho được.
– Dà.. Dạ được cô, mà chi vậy cô?
– Tí nữa cô vẽ huy hiệu Đoàn chứ chi. Báo tường nào chẳng phải có! – Cô vừa nói vừa đi vô hướng nhà trong. Hic! Tự nhiên phán một câu làm tôi quê quá chừng. Mà tự dưng hôm nay thấy cô cứ sao sao ấy nhỉ ?
– Ê Nguyên!! – Nhỏ Tiên khều khều tôi – Mày kêu tao đến đây là kiểng hả?
– Đâu ra, dắt mày đi là phải có phần chớ, hê hê! – Tôi cười đểu.
– Làm gì? – Nhỏ thắc mắc.
– Hồi đó mày có vẽ hoa là cành trang trí hình vuông hình tròn gì không? – Tôi nói khi mắt vẫn dán vào tấm rôki.
– Có, đứa nào chẳng vẽ. Mà tao vẽ cũng hơi bị đẹp đó nha – Nhỏ cười.
– Ờ, vậy mày làm cái đó, phần dễ nhất rồi đó – Tôi lên giọng làm ông làm cha.
– Thế mày làm gì? Còn ông Khôi này nữa – Nhỏ Tiên phập lại.
– Thì tao kẻ nãy giờ không thấy hả? – Tôi nghe nóng ngáy ngồi bật dậy.
– Hờ, cái đó con nít nó cũng làm được – 3 đứa cười khẩy một phát.
– Ớ.. – Ngay lúc đó có tiến bước chân cô đi ra, tôi cố kiềm mà làm hành động duy nhất là tưởng tượng một cái dao đang cắm lên đầu từng đứa.
– Cô! Cô phân việc cho thằng Nguyên với thằng Khôi đi cô, chả thấy tụi nó làm gì hết! – Nhỏ Tiên vẫn không buông tha.
– Sao lại kêu bạn là thằng? – Cô hỏi, mặt hơi nhăn.
– Tại.. Tại cũng quen rồi mà cô – Nhỏ xụ xuống ra chiều chống chế. Hê hê, cô Phương muôn năm!!!
– Hai em biết vẽ núi không? – Cô Mai Phương từ tốn hỏi.
– Dạ, hồi nhỏ có quẹt sơ sơ – Tôi quệt mũi.
– Ừ, vậy giờ lấy máy cô lên mạng kiếm vài ngọn núi người ta vẽ rồi vẽ theo giống vậy đi.
– Tức là rồng nằm trên núi hả cô ? – Thằng Khôi háo hức.
– Ừ, mà rồng bay trên núi chứ, sao lại nằm?
– Haha, chắc nó mê nằm đó cô – Vậy là thằng Cẩn cũng bơm đểu được một câu sau khi núp lùm được vài phút.
Vậy là sau khi kẻ xong, tôi nhìn thằng Khôi hừ nhạt một phát rồi quắc quắc nó ngồi xuống bàn, ôm máy cô mà lia sơ qua những phong cảnh có núi non. 10 Phút, 30 phút.. 2 Thằng ngán ngẫm mà đặt máy xuống, sau mà mấy ngọn núi trong này nó cứ chuối chuối thế nào ấy, núi đẹp thì có cây xanh, khó vẽ thấy mồ. Mà toàn như núi thấp tè, phải chi nó cao cao thì hay.. Hay.. Á à, hay là mình vẽ núi Phú Sĩ. Nghĩ là làm, tôi search ngay được chiêm ngưỡng một ngọn núi cao hùng dũng, quanh năm băng phũ trắng xóa, mây che cả đỉnh núi. Mà nghe nói đây là núi lửa, miệng núi lài lài. Quá chuẩn luôn!!
Vậy là xong, thêm mấy cây dưới chân núi cho thêm phần sinh động. Tôi tưởng tượng hình ảnh trong đầu rồi đánh cái đét vô đùi ra chiều khoái chí tợn. Thằng Khôi thấy có khả thi cũng cười hề hề mà tay cái chóc.
Nhưng ngay sau đó tôi lại đờ người ra khi cô nhìn thấy, nhìn cô cười hích hích làm tôi muốn đào đất quá đi thôi.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-chu-nhiem/
Quần quật cả buổi sáng, trên tấm giấy rôki khổ to giờ hiện có:
_Con rồng quằn quện chỉ mới vẽ bằng chì của thằng Cẩn.
_5 Ô hình chữ nhật được kẻ ngay ngắn nhằm chừa chỗ cho những bài thơ văn vớ vẩn của tụi trong lớp.
_Cái huy hiệu đoàn quá đẹp của cô Phương nhưng cũng chỉ bằng nét chì.
Hết rồi đó, tôi với thằng Khôi thì ngồi dòm dòm rồi xuýt xoa này kia, xong bị nhỏ Tiên nắm đầu lại vừa cắt kiểu vừa vẽ rồng vẽ rắn lên mấy tờ giấy văn thơ.
– Thôi cũng trễ rồi, mấy em về rồi chuẩn bị đi học, đồ đạc cứ để ở chỗ cô. Mai làm tiếp! – Cô Phương nói khi đang tô đậm từng nét vẽ cho con rồng.
– Dạ, vậy tụi em về – Thằng Cẩn với thằng Khôi đớp ngay.
Thế rồi 4 đứa 3 chiếc xe cùng đi trên con đường giữa trưa nắng gần 11 giờ, dần dần chia tay nhau mỗi xe rẽ 1 hướng, chỉ còn tôi bon bon trên xa lộ, nhưng tự dưng lại không khỏi thắc mắc. Có cảm giác hôm nay cô giáo thế nào ấy, cứ im im, chẳng nói gì nhiều.
Về rồi cũng ăn trưa rồi phi xe lên trường, trong 5 tiết học hôm đó tôi không quên cười đểu trước nhỏ Duyên và Nguyệt cứ như là “Không có các bé ông vẫn làm tốt cái tờ báo tường chết toi này nhé”.
Những ngày sau đó cứ theo ý tưởng ban đầu mà làm, cũng khá nhanh vì ai làm việc nấy, có cô nên cũng ít sinh sự cãi vã nhau. Cô giáo còn “rảnh rỗi sinh nông nổi” ghi thêm 2 bài thơ mà cô cho là được nhất trong số mấy cái bài cóc nhái vào nguyên cái tờ roki còn dư lại hôm bữa.
Đó là một ý tưởng quá hay, nhưng làm thì lâu kinh khủng. Nội nước ghi mấy cái dòng thơ lên mà gò từng chữ cũng mệt. Thấy cô cứ lum khum cả nửa tiếng đồng hồ mà xong mới 3 câu thôi. Thế là tối thứ 6, khi tụi trong nhóm học thêm về hết, tôi liệng cái mớ bài tập qua một bên để phụ cô tiếp và xem qua cái trang roki chính kia còn chỉnh sửa gì không.
(Thật ra chúng tôi giấu kín chuyện cô giúp đỡ vụ này, vì theo cô nói nếu cô Hân biết thì cô sợ cô Hân lại ngại. Cũng đúng, lớp cô Hân mà cô lại phụ, đầu tiên không biết cô Hân nghĩ gì, thứ 2 đồn ra cũng không lợi lộc gì cho lớp tôi. Nên suy ra: Không nói cho ai hết, kể cả tụi trong lớp. Ngay chính nhỏ Duyên cũng chỉ nghĩ tụi tôi đang lúi húi làm ngày làm đêm mà).
Loay hoay cũng hơn 10 giờ, cô cứ hối tôi về, để đường khuya vắng cô lại không yêu tâm. Vậy là xách xe ra và hẹn mai sẽ đến sớm phụ tiếp rồi sẵn tiện đem cái tấm rôki về luôn. Chiều hôm đó là phải đem lên trường để cô chủ nhiệm cùng tụi trong lớp nghía qua rồi.
Vậy là sáng hôm sau đúng 7 giờ tôi có mặt ở nhà cô.
– Giờ cô vẽ nét chì rồi em cứ dùng tay chà chà lên theo hướng bên ngoài để tạo hiệu ứng nha. – Cô nói nhỏ đủ tôi nghe, tất nhiên! Nhà có ai nữa đâu mà nói lớn.
– Dạ. – Tôi lí nhí.
Trong cái cảnh 2 cô trò trong một ngôi nhà lớn và ngồi nhau sát rạt dưới sàn thì có tài thánh tôi cũng không thoát khỏi cái cảm giác lâng lâng. Nhìn theo bàn tay thon dài trắng bóc vẽ từng nét, chốc chốc nhìn qua lại thấy những sợi tóc trước mái che đi nửa trán, rồi mái tóc kẹp cao để lộ vùng sau gáy trắng ngần. Ôi đệch! Muốn đi tù !! Mà tôi đủ tuổi đi tù chưa nhỉ?
Tóm lại trong cái khung cảnh đó tôi cố gắng nhắm mắt thở ra hít vào dữ lắm mới không làm điều gì rồ dại? Còn cô? Vô tư viết viết vẽ vẽ, lâu lâu ngồi thẳng dậy xoa tay và cổ rồi lắc lắc cổ tay. Chắc mỏi lắm rồi, nhìn mà thương kinh khủng!
– Vậy chiều nay đem ra cho cô Hân xem hả?
– Dạ, cũng cho tụi con gái cho xem luôn. Đảm bảo tụi nó sẽ lác mắt, hê hê. – Tôi nhìn lần lượt 2 tờ rô ki rồi ngồi cười… Mãn nguyện.
– Người gì mà tự tin – Tự nhiên cô bĩu môi, tuy không nhìn trực diện nhưng sao mà nó đẹp kinh.
Sao.. Sao không tự tin cho được cô.. Cái này là.. Cô làm mà – Tôi cười nịnh.
– Mấy bạn khác cô thấy cũng làm nhiều mà, chỉ có em ngồi chơi thôi – Bấy giờ cô giáo của tôi mới quay qua nheo mắt nhìn, không quên công việc quen thuộc là.. Bắt tì bắt lỗi.
– Uầy, em làm nhiều mà, tùm lum đủ thứ chuyện hết luôn – Tôi bắt đầu chống chế, một mặt tính khoe luôn cái chuyện tôi hiến kế + phân công. Vậy là quá nhiều việc rồi đó chớ.
– Giỏi ngụy biện – Cô trề môi rồi cuối xuống hoàn thiện vài nét cuối cùng trong khi tôi vẫn nhe răng cười gượng.
Nhìn vào “bức tranh” gồm 2 bài thơ là “Thầy Tôi” và “Người Lái Đò” được cô viết theo kiểu thư pháp (Viết cực.. Cực.. Cực.. Đẹp các bác ạ, ngay lúc đó tôi còn tính đến Tết sưu tầm câu đối rồi nhờ cô vẩy bút vài phát ấy chớ). Hai bài thơ được trình bày thẳng trên giấy rôki, tuy nhiên được cô mô phỏng như hai tờ giấy hơi đè lên nhau. Nói chung tài văn chương miêu tả tôi rất hạn hẹp nên các bác tưởng tượng sao thì tùy. Cá nhân tôi cảm thấy đó là tờ báo tường đẹp nhất trong đời mà tôi được chạm tay vào.
Thế là cuộn 2 tờ rôki cẩn thận lại rồi ôm về. Tạm để mớ dụng cụ tại nhà cô, tôi hồ hởi cảm ơn cô rối rít. Thật lúc đó muốn ôm cô mà hôn vào đôi má ửng hồng đó. Ôi, chừng nào đây? Hay là không bao giờ nhỉ ?