Cô giáo Mai
Chương 292
Sau “tai nạn” nhớ đời đó Thùy Dung hạn chế gặp mặt Mạnh nếu có thể. Cô tưởng mọi chuyện rồi cũng sẽ trôi vào quên lãng, nhưng một tháng sau cô biết mình có thai, cô cũng không tài nào biết được cái thai đó là của Tuấn chồng cô hay của Mạnh – ông anh rể khốn nạn của chồng, nhưng cuối cùng cô cũng quyết định giữ cái thai đó…
Giờ đây cu Tí vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong cô mỗi khi nhớ lại cái đêm hôm đó, cô tưởng thời gian đã là cô nguôi ngoai đi được phần nào, nhưng giờ đây nó lại hiện về trong cô dưới một hình ảnh khác – thằng Minh!!!
– Vậy là cả hai Bố – Con họ đã thay phiên nhau làm nhục mình… – Dung cứ nằm thẫn thờ như vậy mãi.
Khoảng 7 giờ rưỡi thì chuông cửa reo, Thùy Dung ra mở cửa, thì ra là anh Tuấn chồng cô về, nhưng anh chỉ về có một mình khiến cô ngạc nhiên:
– Ơ… thế con đâu anh?
– À… anh vừa mới ghé qua nhà chị Mai, chị nói cu Tí được cháu Minh đưa về rồi, thế em còn mệt không?
– À, em cũng đỡ đỡ rồi, thôi anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm.
– Ừ… anh cũng nóng quá…
Tuấn đi vào nhà tắm… Khoảng 15 phút sau chuông cửa lại reo, Thùy Dung đoán là nó, anh Tuấn vẫn còn đang tắm nên cô đành phải đi ra mở cửa, đúng là thằng Minh, cái thằng khốn nạn vừa mới cưỡng hiếp cô cách đây vài tiếng đồng hồ, nó đi cùng với cu Tí – con trai cô…
– Chào mợ! – Minh cười toe toét.
– …
– Mợ ổn cả chứ?
Thùy Dung dẫn con vô nhà mà không thèm nói lời nào với nó. Vừa lúc đó cậu Tuấn đi ra.
– Cháu chào cậu! – Minh lên tiếng tiếp.
– Chào cháu, cảm ơn cháu đã đưa cu Tí về giúp cậu mợ.
– Có gì đâu cậu, mà hình như cháu thấy mợ không được khỏe thì phải.
– À… mợ cháu mới đi chơi về nên còn hơi mệt.
– Hì hì… cháu nghĩ mợ mới đi… chơi về… lẽ ra mợ phải khỏe và vui chứ? Phải không mợ?
– …
– Kìa em, cháu nó hỏi kìa.
– À… à… mợ chỉ mệt xíu thôi. – Thùy Dung gượng gạo.
– Mợ có ổn không? Cháu thấy mợ có vẻ hơi mệt đó, mợ chắc là không sao chứ?
– Không sao! – Thùy Dung trả lời nhát gừng.
– Kìa em… Cháu nó quan tâm hỏi em mà. – Cậu Tuấn vội lên tiếng nhắc nhở.
– Xin lỗi, em hơi mệt.
– À… cháu chắc cũng chưa ăn tối, thôi vô cùng ăn tối với cậu mợ. – Cậu Tuấn lên tiếng.
– Dạ, cảm ơn cậu.
Minh tỉnh bơ cùng với cậu Tuấn đi vô phòng ăn… Trong bữa ăn nó tỉnh bơ trò chuyện với cậu Tuấn và cu Tí, thỉnh thoảng 2 em lại cười đùa thật vui vẻ, đôi lúc nó còn giả vờ hỏi han mợ Dung vài câu… Thùy Dung cũng gượng gạo trả lời nó cho xong chuyện, nhìn cái bản mặt nó thấy mà phát ghét, nó cớ nhơn nhơn cười đùa với chồng cô, với con cô và cả với cô nữa, như là chưa hề có cái chuyện hồi chiều nay xảy ra vậy…
– Hy vọng là mọi chuyện sẽ qua đi, và nó sẽ giữ kín chuyện này… – Thùy Dung thầm nghĩ.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Mai tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-mai/
Trưa hôm sau, tầm 10 giờ, đang làm việc thì Thùy Dung nhận được điện thoại, số lạ hoắc, cô nghe máy:
– A lô… Dung nghe…
– Chào mợ… cháu… Minh đây…
– “Anh” còn muốn gì nữa đây? – Thùy Dung khe khẽ như sợ ai nghe thấy.
– Cháu muốn gặp mợ 1 lát được không?
– Không!
– Cháu có chuyện cần nói!
– Không! – Thùy Dung tắt máy.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Mai tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-mai/
– Tít… tít… tít…
Tầm 5 phút sau Thùy Dung nhận được tin nhắn, thì ra là tin nhắn của nó, cô mở tin nhắn ra xem.
– Cháu gửi mợ xem đoạn phim này… mợ nhớ đừng để cho ai thấy nhé, nhất là cậu Tuấn!
– Gì vậy kìa? – Thùy Dung đang thắc mắc tự hỏi.
– Tít… tít… tít…
Khoảng 1 phút nữa lại có tin nhắn mới, tin nhắn là 1 đoạn phim ngắn, Thùy Dung thắc mắc không biết nó đưa mình xem cái gì… Linh tính báo trước cho cô biết sắp có chuyện chẳng lành đang đến với cô, cô run lên bần bật và hồi hộp chờ đợi…
Trời ơi! Trên màn ảnh điện thoại… cô đang nằm trần truồng trên sô pha cùng nó… và còn chàng hảng hai chân rộng ra và hẩy hẩy mông lên như để chờ đợi nó ấn cái dùi cui vào… hai mắt cô lim dim… đôi môi mấp máy như nói gì trong miệng… đôi bàn tay cô đang xoa bóp hai bầu vú săn cứng…
Còn nó trần truồng như nhộng đang chồm lên phía trên ngực cô, tay nó bóp hai bầu vú, miệng nó thì mút hai núm vú và chung quang vùng ngực của tôi… cùng lúc phía dưới… cặc nó trườn tới, trườn lui trên mu lồn cô… và đút vào…
– Trời ơi mình lại dâm đãng thế sao!!!
Thùy Dung thầm than. Cô tắt máy, thả người ra ghế, thở dốc và thầm chửi:
– Đồ chó đẻ, đồ đê tiện, đồ… đã làm nhục người ta rồi còn lén quay phim nữa, trời ơi nếu chồng mình mà biết được chắc mình chết mất, làm sao mình còn dám nhìn mặt ảnh… làm sao mình còn dám nhìn mặt hàng xóm, nhìn mặt họ hàng và cả cha mẹ mình nữa… Ai sẽ giải oan cho mình…
Nghĩ đến nó Thùy Dung lại thêm tức.
– Trời ơi! Người ta sẽ nghĩ là mình đã dụ dỗ nó, chứ có ai mà dám nghĩ nó đã hại mình, nó chỉ mới có 15 – 16 tuổi đầu, mà trên phim thì mình hầu như đã đồng lõa với nó, mình cũng đã rất “nhiệt tình” với nó nữa chứ, có ai hiểu được mình có biết gì đâu, mình đã bị nó cho uống thuốc kích dục…
Thùy Dung nhăn nhó, cô lại thầm oán trách chồng:
– Khốn nạn… vì sao anh lại có thằng cháu khốn nạn như thế…
Bỗng điện thoại lại reng. Cô nghe máy, thì ra đó là điện thoại của chồng cô. Chồng cô hỏi thăm cô:
– Dung, em đã đỡ mệt hơn chưa?
– Dạ, em cũng đỡ rồi anh… dạ… dạ…
Trong khi nói chuyện với chồng, cô phải cố lắm mới tỏ ra bình thường được, đầu óc cô không thể gạt bỏ được những gì vừa diễn ra hôm qua giữa cô và thằng cháu khốn nạn của chồng.
Miệng cô nói những lời yêu thương với chồng mà con tim cô nhói đau. Nếu mà chồng cô biết được mới chiều hôm qua thôi cô đã vừa dang chân ra vừa hẩy lồn lên để cho thằng cháu của anh làm tình thỏa thuê rồi xuất tinh ào ạt và trong người cô thì chắc cô chết vì xấu hổ mất. Sau khi nói chuyện với chồng xong, Thùy Dung bỏ điện thoại xuống, cô ngồi thừ ra mà cứ trằn trọc suy nghĩ mãi về những gì đã diễn ra.
– Không biết nó còn muốn gì nữa đây khi gửi cho mình đoạn phim này… – Cô giật mình – Chẳng lẽ nó… – Thùy Dung rùng mình sợ hãi khi nghĩ tới điều đó.
Càng nghĩ Thùy Dung càng cảm thấy bối rối khó xử. Cô hiểu là để xảy ra chuyện hôm qua là cô đã cực kỳ có lỗi với chồng, chẳng nhẽ một người phụ nữ đoan trang như cô từ trước đến nay cực kỳ phản đối chuyện ngoại tình như cô lại có thể chấp nhận cho thằng cháu chỉ mới 15 – 16 tuổi của chồng làm cái chuyện thiêng liêng mà cô chỉ dành cho người chồng yêu quý của cô…
Thùy Dung cứ suy nghĩ mãi không biết phải làm thế nào cho phải… mãi đến khi điện thoại lại có tin nhắn, lại là tin nhắn của nó, cô mở tin nhắn ra xem.
– Chào mợ, mợ đã xem đoạn phim cháu gửi mợ chưa? Nếu mợ không muốn để cho cậu và mọi người biết là mợ đã làm tình với cháu thì… cháu đang đợi mở ở phòng số 10. 8 tại khách sạn… địa chỉ… Mợ đến đi, chúng ta sẽ nói chuyện. Còn nếu quá 12 giờ mợ không tới thì…
Thùy Dung buông điện thoại xuống bàn, đầu óc cô chao đảo và sau cùng cô gục xuống bàn khóc nức nở mặc cho mọi người xung quanh hỏi han… Sau đó lấy cớ bị mệt cô xin phép về sớm…
Không còn sự lựa chọn nào khác, 11 giờ 30 Thùy Dung đến địa chỉ khách sạn mà Minh đã nhắn tin, cô lên phòng số 10. 8 và hồi hộp gõ cửa, cửa mở, Minh ló ra cười toe toét:
– Chào mợ.
– … – Thùy Dung im lặng, cô đưa ánh mắt căm ghét nhìn nó.
– Hì hì… cháu biết ngay là mợ sẽ đến mà, mợ vào đi!
Thùy Dung bước vào phòng, nó nhanh tay đóng cửa lại và gài chốt.
– Thằng khốn nạn… mày còn muốn gì nữa đây? – Thùy Dung lúc này mới lên tiếng.
– Hì hì… cháu xin lỗi mợ… cháu chỉ muốn vui vẻ với mợ 1 chút thôi mà.
– Mày im ngay! Tao thật không ngờ anh Tuấn lại có thằng cháu đốn mạt như mày, mày đừng có hòng đụng vào tao nữa.
– Vậy chứ mợ đến đây làm gì?
– …
– Mợ có thể đứng lên ra về!
– …
– Mợ về đi!
– Minh ơi… mợ xin cháu… – Giờ Thùy Dung mới lên tiếng năn nỉ nó.
– Mợ đẹp lắm! Cháu chỉ muốn vui vẻ với mợ 1 chút thôi mà… cháu có làm gì quá đâu…
– …
Thấy mợ Dung vẫn im lặng nó nói tiếp:
– Cháu hứa với mợ, nếu mợ cho cháu vui vẻ với mợ 1 tuần cháu sẽ không bao giờ đòi hỏi nữa, cháu thề đó!
– Nhưng mợ là mợ của cháu, như thế là loạn luân đó cháu. – Lúc này Thùy Dung mới lên tiếng.
– Không phải mợ với cháu đã loạn luân rồi sao? Loạn luân 1 lần hay nhiều lần có khác gì nhau?
Minh cương quyết, nó đứng dậy đi lại bên mợ Dung và lên tiếng:
– Chiều cháu đi mợ, cho cháu 1 tuần vui vẻ với mợ thôi… Cháu hứa với mợ sẽ hoàn toàn im lặng…
– Cháu hứa chứ? Thùy Dung dè dặt hỏi, cô không dám nhìn nó.
– Cháu xin thề! – Nó dứt khoát – Vậy là mợ đồng ý rồi phải không? – Nó hỏi lại.
– …
Thùy Dung im lặng không nói gì cả, giờ đây trông cô giống như một một cái xác không hồn vậy. Cô im lặng có nghĩa là đồng ý.
Biết mợ Dung đã đồng ý, Minh nhanh tay bế xốc mợ Dung đi lại giường và đặt mợ Dung nằm rên giường. Thùy Dung không nói không rằng mà vẫn nằm yên mắt nhắm nghiền như tránh đi mọi tỗi lỗi mà cô đang làm. Ngực cô phập phồng theo hơi thở, đôi vú căng tròn tràn đầy nhựa sống của cô nhô lên hụp xuống như hai ngọn núi lửa muốn nổi loạn…