Cô giáo môn văn 2

Chương 11



Phần 1

Ánh nắng chói chang của buổi sáng chớm hè chiếu qua khe cửa, rọi thẳng vào khuôn mặt trắng mịn, tuyệt mỹ mang đầy vẻ mặn mà, quyến rũ mà cánh đàn ông từ thằng giai 15 cu mới biết dựng, cho tới các cụ già đạo mạo tóc bạc ngồi đánh cờ buổi sáng mà mắt thì vẫn thỉnh thoảng liếc tới lác cả mắt khi có cô nàng khiêu gợi nào đi qua, tất cả đều phải đỏ mặt, đỏ mắt, cứng cả cu khi nhìn thấy nàng, nữ thần xinh đẹp của chúng ta, cô giáo Dương Huyền.

Vẫn cái vẻ đẹp đầy khiêu gợi, dung tục mà trong sáng đó, cô nàng đang ngái ngủ mà ngồi dậy, cái áo ngủ 2 dây lệch trễ xuống vai để lộ bộ ngực căng tròn đẫy đà. Nàng vuơn vai ngồi dậy, bộ tóc dài xoã xuống cặp vai trắng muốt, đôi mắt vẫn khép lại. Ngáp dài một cái, chút nuớc mắt trào ra ở khoé mắt ánh lên qua tia nắng như những giọt pha lê tinh khiết nhỏ xíu.

Quay sang vỗ vỗ đức ông chồng rồi phát hiện ra ông này đang còn ngủ say lắm, nàng bèn tụt xuống giường. Đồng hồ trên bàn đang chỉ 7h đúng ngày thứ 7.

– Có lẽ hôm nay nên làm bữa sáng cho bố con nhà nó thôi… – nàng nghĩ thầm, vẫn thói quen chăm sóc chồng con của người phụ nữ Á Đông hiền dịu, cô nàng vô tư đi thẳng ra ngoài ngõ.

Đầu con phố nhỏ này, tụ tập mấy ông công chức đã về hưu của xóm, đang tụ tập quây xung quanh cái bàn cờ tuớng.

Thấy bóng dáng quen thuộc sắp xuất hiện. Ông Phú lác, trưởng hội cờ tướng tổ dân phố khẽ thông báo:

– Nghiêm túc, đến rồi kia kìa…

5 Ông còn lại, đang nghểnh cổ trông về cuối ngõ đã thành thói quen, bèn cúi xuống bàn chăm chú như những ông công chức về hưu đam mê cờ tướng tới mức bỏ cả vợ con.

Ông Phú lác cắm mắt vào bàn cờ mà không phải là như vậy, ông này đang tập trung theo dõi cái bóng dáng đang chầm chậm tiến dần tới…

Chả là, cách đây tròn 5 năm, từ hôm ông Phú, lúc đó còn chưa lác và đang buồn rầu vì về hưu qua buồn chán với ông, bỗng dưng phát hiện ra nguồn động lực sống của mình. Nữ thần của ông, áo ngủ trễ xuống để lộ bờ vai trắng muốt, đã thế lại không mặc áo ngực, thấp thoáng duới làn áo mỏng là cặp bồng đào căng tròn vểnh lên ngạo nghễ, cặp đùi săn chắc, trắng muốt lộ ra trên cái quần đùi ngắn cũn cỡn. Cái dáng ngái ngủ tuyệt vời của nàng làm ông không thể quên được, trước đây, vẫn ở cái phố này, nhưng vì công việc lúc sớm lúc muộn, ông không biết phố này có tồn tại một điều kỳ diệu như thế…

Còn cô nàng Dương Huyền của chúng ta, với cái tính vô tư của nàng, vẫn để nguyên bộ đồ ngủ khiêu gợi đó, lững thững đi ra ngoài phố. Lúc bước qua cái nhóm đánh cờ buổi sáng đó, nàng lại quay sang nhoẻn miệng cười, nó như làn gió sớm, gột rửa cái tâm hồn tội lỗi của ông Phú cùng đồng bọn đang lom lom, len lén nhìn nàng. Có ông Khải lé, năm nay đã bảy nhăm, ngồi cạnh ông Phú, vuốt bộ râu dài đã nuôi bao năm mà tự hào đã từng được tay đạo diễn nào đó mời đi đóng quảng cáo sản phẩm nước mắm mới ra mắt. Ông này tít mắt cuời, vuốt râu chào lại cô nàng mà điệu bộ trông giống hệt ông Thọ trong nhãn hiệu sữa cùng tên – trừ cái dòng nước dãi đang chảy xuống bộ râu đáng tự hào đó.

Hạnh phúc quá, đời về hưu của ông Phú cùng 5 ông bạn chỉ trông chờ quãng thời gian thần tiên đó thôi, đều yếu sinh lý từ lúc tuổi đã thoái trào, nàng là cứu cánh của các ông, cái thân hình nóng bỏng đó làm cho ông Phú bị lác, làm cho ông Khải bị lé nhưng vẫn mãn nguyện…

Thôi, chém gió với các bạn đọc cũng nhiều rồi, xin kể tiếp câu chuyện còn giang dở. Câu chuyện đã xảy ra được trong một năm, cách sự kiện mới xảy ra vài hôm trước thôi. Dương Huyền đã quay về cuộc sống êm đềm với chồng con của nàng. Trải qua câu chuyện đầy giật gân, cùng nhiều bí mật, nàng vẫn giữ trọn trinh tiết với chồng… À quên với con giai của nàng, cái thằng quỷ có thứ tuyệt vời mà như sinh ra để giành cho nàng vậy, nó to, khoẻ, dài, vừa khít…

Nghĩ tới vậy đôi má nàng Dương Huyền hồng lên trông thật xinh đẹp, làm cho hội mấy ông lác phải trố mắt lên nhìn, còn chân thì phải khép lại để giữ thằng đệ thỉnh thoảng hồi xuân bất ngờ như thế. Chỉ có ông Khải lé vẫn vuốt bộ râu dài đáng hâm mộ mà có thể che đi được chỗ cần che, vỗ đùi cuời ha hả trông có vẻ khoái trá lạ kỳ, làm mấy người đi ngoài đường tưởng ông mới thắng được thế cờ hay…

Nói là làm bữa sáng, thực ra là cô nàng đi mua 3 bát phở ở đầu phố. Không phải là nàng lười, mà là nàng muốn tiết kiệm thời gian. Công việc bộn bề, kèm theo dạo này nàng đang vui nữa. Xung quanh nàng đầy người tốt với nàng, như là mấy ông già đầu ngõ vậy, hiền lành tốt bụng làm sao.

Rồi cứ thế vô tư trong bộ dạng hở hang sexy đó, Dương Huyền nhẹ bước về nhà trong cặp mắt đầy ghen tị của mấy mụ hàng ăn sáng. Về tới nhà, vẫn im ắng. Đức ông chồng bị cắm sừng vẫn chưa dậy, đặt 3 suất phở lên trên bàn rồi nhẹ nhàng bước lên tầng, ông con quý hoá của nàng chắc là vẫn còn chưa dậy, tối qua nó học khuya vì sắp sửa tới kỳ thi tốt nghiệp rồi. Nghĩ tới tối qua nó nhìn nàng nuốt nước bọt ừng ực mà không dám làm gì, nàng khẽ cười.

“Có lẽ nên chiều nó một chút” Dương Huyền vừa mở cửa phòng ông con vừa nghĩ. Chỉ vậy thôi, đôi nhũ hoa của nàng đã căng ra, phía dưới đã bắt đầu ngứa râm ran. Quả thật sau vụ việc của lão Tú và ông hiệu trưởng, nếm trải chuyện đó thằng con nàng cứ ngỡ rằng nàng bị sốc nên còn e dè mà không biết rằng, cái cảm giác đê mê hôm đó làm nàng đâm ra thích thú, nàng nghiện chuyện đó, từ ngày hôm đó, nàng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới làm tình. Nghĩ tới cảm giác cháy bỏng hôm đó làm nàng run lên, cơn thèm làm phía duới của nàng ngứa ngáy, tử cung nàng bị kích thích mà dễ rụng trứng vô cùng. Nàng thẹn đỏ mặt… nhưng thích. Cực kỳ thích…

Rón rén leo lên giường của ông con, nàng ngó thấy ngay cái cục cộm lên của cậu con trai đang tuổi lớn. Nó đang tuổi mạnh nhất, khoẻ nhất và buổi sáng lúc nào nó cũng ngỏng dậy đầy dũng mãnh. Với ánh mắt đầy thèm muốn cái thứ đã từng đâm xuyên tử cung của nàng, thọc tới từng ngõ ngách, bắn cái thứ trắng đục lúc nào cũng đặc sệt đó đầy bụng nàng, đầy miệng của nàng. Hé miệng, lưỡi cô giáo Dương Huyền liếm khẽ qua môi, nàng thèm nếm cái vị tinh dịch tuyệt vời, thèm ngửi cái mùi cám dỗ ấy quá rồi, không thể chờ nữa…

Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-mon-van-2/

Tôi mơ thấy 1 bóng hình kiều diễm, áp sát vào thân thể tôi, bao bọc tôi, hơi ấm tràn lên từ hạ thể làm tôi thấy nóng dần.

– Moá, sướng thế, lại nhột nữa, mà nóng quá…

– Ui cha… Sao nóng thế nhỉ…

Oạch, tôi bật dậy…

Dụi mắt, thấy vướng vướng ở một bên, tôi quay sang thì thấy ngay mẹ, đang ngồi ngay bên cạnh che hết gió của cái quạt, thảo nào nóng thế. Khuôn mặt mẹ cười đầy vẻ nghịch ngợm. Tôi thoáng thấy có vệt gì trắng trắng ở khoé môi của mẹ, tôi định rờ xem thì bất ngờ mẹ há miệng lè lưỡi ra, 1 đống trắng đục đang nằm trong miệng nàng, chun mũi lại mà nuốt cái ực, cô nàng giáo viên kính cận ấy lúng liếng mắt đưa tình nhìn tôi…

Tôi toát mồ hôi…

– Úi mẹ ơi, yêu tinh hút… Á…

Tôi la lên oai oái, nhảy xuống giường rồi mới nhận ra cái quần đã bị tụt ra, còn thằng cu em của tôi đang ngật ngưỡng, ướt sũng nước dãi nhờn (của mẹ).

– Haha, mẹ đây… Mẹ đây…

Mẹ tôi ngồi trên giường vừa ôm bụng cười vừa vẫy tay với tôi.

– Oát dờ heo…

Cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn, tôi đang tính nhào tới mẹ để trả đũa thì có tiếng bố gọi:

– Mới sáng sớm mà la hét cái gì thế, mẹ mày đâu rồi…

Tôi đành dừng lại, hung hăng lườm mẹ một cái rồi nhét cái thằng cu em bất trị vào trong cái quần, đi xuống dưới nhà, mẹ tôi đi sát theo sau vừa cười khúc khích.

Tôi vừa hậm hực vì vụ thiệt thòi cũng vừa cú. Hoá ra lo lắng cho mẹ là thừa, làm tôi cứ phải đắn đo, nhiều lúc thèm lắm mà không biết thái độ mẹ thế nào, còn sợ không?

Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-mon-van-2/

– Còn vệt kem đánh răng ở miệng em kìa.

Bố tôi cũng không để ý gì nhiều, ngồi xuống bàn bật tivi lên và cắm đầu ăn. Mẹ tôi thì giật thót cả người, liếc mắt nhìn tôi cười thẹn, tôi thì trơn mắt…

Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-mon-van-2/

– Hôm nay thứ 7, anh ở nhà, em có định làm gì không?

– Dạ, em định qua viện thăm ông hiệu phó với đồng nghiệp một chút.

– À, cái ông bị xe đâm đấy à?

– Vâng.

– Sao trường em lắm người bị tai nạn vậy nhỉ? Đi đường cẩn thận nhé.

– Con đi cùng mẹ mà, bố yên tâm.

Chuyện vừa xảy ra, bố tôi lẽ ra là người trong cuộc nhưng lại chẳng biết cái gì hết, ahh, cảm thấy có lỗi ghê…

Chương trước Chương tiếp
Loading...