Cô giáo môn văn 2
Chương 27
– Ôi mẹ cha ơi…
Tiếng ông Khải lé kêu la thất thanh làm cho 4 ông đang tranh cãi kia quay lại xem:
– Hả… có chuyện gì thế?
– La hét gì mà ghê thế?
– Già rồi mà còn kêu mẹ gọi cha… rõ xấu hổ…
Tiếng mấy ông bạn dè bỉu khinh bỉ không làm ông Khải lé thất thố, ông này vẫn trợn mắt nhảy lùi lại một bước, chỉ mặt mẹ tôi rồi than thở:
– Trời đất ạ, 1 ngày mà gặp nhiều chuyện thế này lạ quá…
Mấy ông kia tò mò kêu là hỏi, bỏ quên cả thằng tôi vẫn nằm chỏng chơ ở chỗ đó:
– Gì thế, chuyện gì…
– Chắc lại giờ bài rồi ấy mà…
– Già rồi mà còn lắm chuyện…
– Có gì thì nói đi nào…
Mỗi ông một lời loạn cả lên, ông Khải lé phải vẫy tay ra hiệu cho mấy ông kia im đi, rồi chỉ vào người mẹ tôi nói nhỏ:
– Cô em này, có phải sinh vào giờ Kỷ ngày Đinh tháng Ất năm Quí không?
– Dạ… em cũng không rõ nữa…
– Hả, thế đọc cho tôi ngày tháng năm sinh nào…
– …
Nghe mẹ tôi đọc cho ngày tháng năm sinh của nàng, cả 5 ông già cũng than thở:
– Thân thể thuần âm – Bát tự thuần âm…
– Ây dà, tội nghiệp, tội nghiệp…
“Chuyện gì xảy ra thế?” Nghe mấy ông già hỏi vậy tôi thấy lo lắng thì mới hỏi. Lúc này mấy ông già mới nhận ra quên mất thằng bệnh nhân như tôi. Nhưng ức chế một nỗi, mấy ông này quay lại nhìn thằng trẻ con như tôi bĩu môi rồi lại quay đi, xì xào với nhau bàn tán mà không nói với tôi mới tức chứ… Tôi chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu:
– May có thằng con… không thì…
Lúc này, ông Khải lé mới chợt nhớ ra thằng đại ca đang ngất xỉu được mấy ông này xách về rồi trói gô lại vứt ở góc phòng. Giờ này thấy ồn ào nên nó ú ở tỉnh lại, vì vậy mấy ông già thôi bàn tán chuyện của tôi và mẹ nữa, quay sang chất vấn thằng du côn kia.
– Ê mày tên là gì? Ở đâu? – Ông Chiến gằn giọng hỏi…
Thằng du côn đại ca này, thân hình cao to, đầu trọc lốc còn săm trổ vằn vện nữa, nhưng hiện giờ trông cái mặt sưng vêu, đầu thì u lên một cục, đang rơm rớm nước mắt liếc nhìn xung quanh, nó mở miệng nói:
– Em cắn rơm cắn cỏ lạy các anh, các anh tha cho em…
“Bốp”, Không ngờ ông Chiến đạp cho nó 1 phát vào bụng, làm tôi thầm sung sướng nghĩ “phải thế chứ, thằng khốn chết cha mày”, rồi ông này phán xanh rờn:
– Chúng tao già cả hết rồi, ai anh em gì với mày…
Sặc, vậy sao các ông đòi xưng hô anh em vơi mẹ tôi thế… Tôi muốn phản đối mày mấy ông dê già này như thế nhưng hiện giờ không sao nói được, thành thử đành im lặng trong uất ức…
– Ối dạ, cháu xin lỗi ạ, các ông, các bác tha cho cháu…
– Mày tên là gì? – Ông Chiến hỏi lại…
– Dạ… dạ… – Thằng khốn đó ngập ngừng không chịu nói.
Lúc này tôi mới nhớ ra 1 chuyện quan trọng mà hiện giờ vào thời buổi hiện đại các bạn nên có thói quen này, đó là có chuyện gì xảy ra thì cũng nên mở điện thoại chế độ quay phim lên, ít nhất thì còn có bằng chứng… Thế là tôi phải cố gây sự chú ý của mẹ, chí ít thì con mắt của nàng vẫn luôn chú ý tới tôi. Tôi ra hiệu cho mẹ lại gần, chỉ mấp máy môi nói được từ “Điện thoại… quay…”. May sao, cô nàng giáo viên nhà tôi mọi ngay chậm hiểu, hôm nay tự nhiên lại giỏi thế. Nhanh nhảu, nàng lôi cái điện thoại hàng ngày có chức năng video ra. Thật là mấy lần dụ mẹ tôi quay phim lại mấy cảnh mẹ con với nhau mà mẹ vẫn chưa chịu… Thôi, không nghĩ đến chuyện đó nữa. Vậy là, mấy ông già hỏi cung, còn mẹ tôi thì lôi điện thoại ra quay ở đằng sau mà thằng du côn không biết gì.
– Nói mau… họ tên mày?
– Dạ, em xin các anh… các anh tha cho em…
– “Bốp” – Lại các anh à, ai anh em gì với mày. Nói ngay không tao cắt cu. – Nói rồi không ngờ ông Chiến sút ngay vào dái thằng này làm nó đau chảy cả nước mắt ra.
– Huhuhuhuuhhu… đừng đánh nữa, em xin khai.
– Được rồi, thế mày tên là gì?
– Dạ em tên là Long…
– Làm gì?
– Dạ làm cầm đồ ạ…
– Ở đâu?
– Ở Phố XXX cách đây 2 dãy phố ạ…
– Mày chặn đường mẹ con người ta làm gì?
– Dạ… để trấn lột tiền thôi ạ…
Nghe tới đoạn này là biết thằng đó nói láo rồi, tôi muốn hỏi nó ra nhẽ nhưng mà cơ thể vẫn không hoạt động được, ức chế quá đi… Biết làm sao bây giờ, bỏ lỡ cơ hội này thì tôi không biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng mình mất, tức quá. Nhưng lúc này không ngờ mẹ tôi lại thông mình đột xuất, nàng bỗng nhiên lên tiếng.
– Nói dối, chính tôi nghe được các anh bảo “Đúng là 2 mẹ con nhà này đây”, tức là các anh đã tính toán trước rồi. – Rồi mẹ tôi quay sang các ông già nói – Bọn chúng nó muốn đánh con trai em sau đó bắt cóc em đấy.
– Á À… đến giờ này rồi còn nói láo à – ông Chiến cười gằn giọng…
– Grắc…
– Á Á… Á… Á… Á… Á…
– Ối, làm cái gì thế… sao mạnh tay thế… – tiếng mấy ông già càu nhàu…
Tiếng là hét ỏm tỏi cả lên, tiếng cả mấy ông già cũng càu nhàu, còn thằng Long “cầm đồ” thì kêu như bị lợn chọc tiết. Thì ra là, ông Chiến hăng máu, đã túm lấy 2 ngón tay của thằng này, rồi bẻ ngược lại kêu “Rắc” một cái nghe lạnh cả xương sống, thế là 2 ngón tay của thằng Long “cầm đồ” bị gẫy ngược về đằng trước trông kinh dị vô cùng. Sau này tôi mới biết cái ông Chiến này là công an hình sự chuyên ngành hỏi cung, tra khảo…
– Nói dối nữa là tao bẻ tiếp… – Ông Chiến lạnh tanh nói, bỏ qua mấy lời than thở của mấy ông bạn.
– Huhuhuhuh… dạ… em xin thề… em xin… huhuh đau quá…
– Thế rốt cục là chúng mày định làm gì 2 mẹ con ngây thơ vô tội này?
– Dạ… huhuh… là có người nhờ ạ… có người nhờ em…
– Nhờ làm gì? Ai nhờ…
– Dạ nhờ bắt cóc cô… Dương Huyền, còn thằng con thì đánh cho… tàn tật ạ…
– Hử, thù hằn gì mà ghê thế…
Nghe như vậy là cả mẹ và tôi đều hiểu, chuyện này chắc chắc là có liên quan tới lão Tú rồi, nhưng thằng cha đấy đã cụt chym và đi Mẽo nối rồi, xét thấy thời gian thì hiện chưa thể về nước được, vậy là ai đã ra tay? Ông Chiến lại hỏi tiếp.
– Ai nhờ mày làm chuyện thối tha này?
– Ối… huhuhuh… chuyện này không thể… nói được ạ… em xin các bác… em không thể nói…
– Thật không thể nói? Giữ uy tín làm ăn gớm nhỉ – Ông Chiến cười gằn nói.
– Dạ… thật là không dám nói ạ… huhuhu đau quá…
– Crắc… Ối… Chết tôi mất… – thằng Long cầm đồ lại thét lên một tiếng kinh khủng…
Thì ra ông Chiến lại bẻ thêm 1 ngón của nó, ghê gớm thật. Lúc này thằng Long cầm đồ sợ quá, không còn thiết nghĩ giữ bí mật cái mẹ gì nữa, tánh mạng đang bị uy hiếp, nó phải làm mọi thứ để giữ mạng, nó rên rỉ nói…
– Ôi, xin cụ đừng làm thế nữa… con xin nói… con xin nói… cụ đừng bẻ nữa… chết con mất… huhuhu…
Lúc này mấy ngón tay của thằng Long cầm đồ mới được thả ra, nó khóc lóc nói:
– Dạ, là ông X, ông X nhờ con ạ…
– Hả, ông X à, X là ông nào?
– Ớ… dạ… dạ… Có phải ông X làm ở ngành giáo dục phải không? – Đang suy nghĩ nên nói thế nào thì mẹ tôi đã lên tiếng.
– Dạ… dạ… đúng rồi đấy ạ… đúng rồi ạ… ối đau chết con mất… huhuhu…
Đến lúc này thì cũng đủ rồi, mẹ tôi ra hiệu cho mấy ông già dừng lại. Mấy ông này thấy vậy cũng không hỏi cung gì thêm nữa, đang hô hoán bảo gọi công an tới túm cổ thằng này đi cho rảnh nợ…
Mẹ tôi thì đã gọi điện liên lạc với bố tôi, nhưng có lẽ lúc này ông đang say rượu ngủ khò ở nhà rồi nên không nghe máy, có lẽ phải tự đi về nhà thôi, từ đây đi về cũng gần. Thế là 2 ông già dìu tôi ở 2 bên, cùng hộ tống 2 mẹ con tôi về nhà. Trên đường đi về, mẹ tôi tò mò hỏi ông Khải xem, thuần âm với thuần dương thì là thế nào, trông ánh mắt sáng long lanh của nàng (vì cá tính ham mê tín dị đoan) ông Khải đành chép miệng nói:
– Ôi cái chuyện này nói ra thì chỉ có tiếc thôi, nhưng cũng không sao hết… Thế này nhé, con trai em nó là cơ thể chí dương chí cương, thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh như mặt trời ban trưa, cơ thể kỵ tà, âm hồn bất xâm…
Rồi với cái mắt lé điển hình, ông này liếc ngang dọc rồi thì thầm với mẹ tôi nói thêm:
– Với lại, chuyện ấy thì thằng ku này làm khỏe phải biết đấy, cô em tha hồ mà bế cháu nhé…
Nghe ông này phán như thế thì chuẩn rồi, mẹ tôi đỏ mặt mỉm cười thầm đồng ý, có con trai số mệnh tốt như thế thì còn gì bằng. Nhưng rồi ông Khải lé lại than thở nói tiếp:
– Nhưng mà chuyện là ở cô em ấy, cơ thể thuần âm, số mệnh thì Bát tự thuần âm, cuộc đời long đong, hay gặp chuyện chẳng lành, vận đen quấn thân… Thật may vì cô em đẻ được thằng con trai mệnh thuần Dương, nhờ có nó mà chắc là cô em mới được yên ổn tới tận bây giờ đấy.
Rồi ông Khải phán câu cuối cùng mà tôi và mẹ cũng đều nghe thấy được và chuyện này ảnh hưởng tới một quyết định quan trọng sau này của tôi:
– Ấy mà con tiếc chuyện nữa, ấy là nếu mà âm dương bồi bổ cho nhau thì chuyện dữ hóa lành, sinh con thì sẽ tài hoa ngất trời, chân mệnh thiên tử… ây dà, tiếc một nỗi lại là mẹ con…
Ông này lắc đầu tiếc nuối mà không biết rằng 2 mẹ con tôi đang cười thầm trọng bụng với nhau…
Tôi thì thầm trong bụng mấy ông già này đều là người có tài cả mặc dù hơi dê một tí, cũng là cao nhân đắc đạo hết, đáng để học hỏi, mấy hôm nữa khỏi bệnh có lẽ phải mò sang cám ơn rồi xin mấy ông làm đệ tử. Tôi là tôi khoái mấy cái món phóng ám khí hay ho kia rồi hê hê…
Nhưng chuyện cuối cùng trong đầu tôi trước khi về được đến nhà đó là: Lão X là lão nào mà có thù hằn với 2 mẹ con tôi, mà trông có vẻ mẹ tôi biết ông này. Mai tôi sẽ hỏi…