Cô giáo môn văn
Chương 84
– Anh Tú đi đâu thế ?
Một giọng nói cất lên làm hắn 1 chân đã nhấc lên tới cửa xe rồi thì phải dừng người mà quay lại.
Quả thực là hắn quên mất, còn có 1 người anh hùng đang ảo tưởng sức mạnh của chúng ta, hắn vội quá mà quên chưa xử lý – Anh giáo tin….
Quả thực, từ hôm đó tới giờ, anh này lúc nào cũng tự nhận cái trách nhiệm làm vệ sĩ của nữ thần. Ngày thường, anh này chẳng hay bia rượu bao giờ, ăn uống thì toàn trốn, cho nên hôm nay cũng như mọi hôm khác, anh này lợi dụng đám đông đang say sưa thì chuồn ra ngoài ngồi uống nước, thỉnh thoảng lại ngó cái smartphone, ngờ đâu đang nhấm nháp cốc nước trà, ngắm nhìn nữ thần của mình đang say rượu đi đứng loạng choạng, anh này muốn ra đỡ hộ lắm nhưng tính nhát gái nên chưa dám làm gì, thì thấy thằng cha Tú, đỡ lấy nữ thần của lòng mình, rồi lẩn lẩn ra phía cửa định đưa nàng đi cùng. Thầy vậy anh này biết ngay có chuyện, vậy là âm thầm đi theo cho tới tận chỗ để xe của tên Tú, thấy hắn định đưa nữ thần đang mơ màng lên xe thì anh này đánh bạo nhảy ra để cản, nghĩ lại cái cảnh 1 lũ du côn đuổi mình là anh này lưng toát cả 1 hôi, tay chân run lập cập, nhưng vẫn dũng cảm nhảy tới ngăn cản…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-mon-van/
Hắn quay lại, 4 mắt nhìn nhau, ai cũng biết được ý đồ ai. Tức giận, cực kỳ tức giận… trong thâm tâm hắn đang gào thét chửi bới. Con mẹ nhà nó, còn một chút nữa thôi… thằng khốn thọc gậy bánh xe… Hắn thực muốn xé xác cái thằng cận lòi đang run lẩy bẩy đứng trước mặt hắn, nhưng không thể làm thế được, đành phải trả lời:
– À, ờ, chị Dương Huyền say quá, tôi định đưa chị về nhà dùm ấy mà …
Anh giáo tin, sợ nhưng vẫn rất nhanh nhảu, như cái tính của anh ngày trước, chớp thời cơ anh này nói ngay:
– Ồ vậy à, anh mới đến chắc là chưa biết nhà đâu, tôi biết đường đấy, để tôi chỉ cho…
– Ơ… không…
Hắn còn chưa kịp nói hết thì anh này đã liền phi tới, đỡ lấy cô Dương Huyền đang lả người đi đứng không vững, rồi cứ thế chui luôn vào xe trước con mắt đang trợn lên vì uất của hắn…
Hắn muốn giết người… thằng chó đấy, như hồn mà bóng quế hiện lên thọc gậy bánh xe hắn, kế hoạch còn 1 chút nữa là thành rồi… chó chết thay, chỉ vì mải mê mà quên chưa xử lý thằng này… Nhưng giờ biết làm sao được, đang ở chỗ đông người, lại chẳng có lý do nào để từ chối nữa, đành giả vờ mà rặn ra nụ cười cám ơn sự hỗ trợ của đồng nghiệp…
Thế rồi, miễn cưỡng leo lên xe, để anh giáo tin với cô Dương Huyền ngồi phía sau, hắn nổ xe… đành phải đưa nàng về nhà thôi, kế hoạch đổ bể rồi…
Trên đường đi, hắn mấy lần nghĩ tới việc cứ đưa thẳng tới chỗ đồng bọn rồi thịt thằng giáo gầy nhom cận lòi này đi, nhưng rồi liếc vào kính chiếu hậu thấy cái máy ảnh lúc nào cũng kè kè đằng trước ngực của anh này thì hắn không dám làm gì nữa. Giết người thì hắn không dám, chỉ dám nghĩ trong lúc điên loạn lúc trước thôi, mà có tẩn cho anh này 1 trận thì cũng chẳng tác dụng gì, chỉ cần thằng giáo này còn ở đây thì hắn chẳng làm được gì cả, mà nó chỉ cần có bằng chứng là có thể tố cáo mình rồi, lý trí của hắn không cho phép hắn làm thế, đành nuốt hận, phóng xe đưa về nhà cô Dương Huyền ….
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-mon-van/
Tôi, nằm ở nhà nhưng lòng không yên, nghĩ tới mẹ đi vắng, mà lại phải tiếp xúc với ông hiệu trưởng và lão Tú thì tôi không yên tâm chút nào. Lúc này, nhớ tới thằng Tuấn mặt thộn, tôi mới gọi điện cho nó, lúc nó bắt máy thì tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài đường, có lẽ thằng này đang đi đâu đó:
– Ê, Tuấn à, mày đang ở đâu thế ?
– À, đang định gọi cho mày đây Dũng, tao đang trên đường tới nhà mày… ở yên đấy nhé ?
– Hả, đến nhà tao làm gì ? có chuyện gì à ?
– Ừ, chờ chút tao qua mới nói rõ được… sắp tới nhà mày rồi.
Đù má nhà nó, vừa bỏ điện thoại xuống thì có chuông gọi cửa, xuống thì thấy ngay mặt thằng thộn đấy đang ngơ ngẩn trước cửa, tôi mở cửa cho nó dắt xe vào nhà. Lúc này, nó mới làm vẻ mặt nghiêm trọng thông báo:
– Mất tín hiệu gắn ở xe ông Tú rồi mày ơi… – thằng này mặt buồn rầu nói.
– Hả, vậy chắc là bị phát hiện rồi… – tôi lo lắng..
– Tao đang ngồi trông bố tao ở bệnh viện, tao nghe thấy bố tao bảo: “ nữ thần…nguy hiểm…. bảo vệ nữ thần…” tao đoán đựơc ngay là…là.. mẹ mày. Nên tao mới chạy qua nhà mày thông báo…
– Ơ thế mày để bố mày nằm viện 1 mình à ?…
– Không, có mẹ tao mà ?
– Hả……
Tôi nghĩ quả này, ông hiệu phó có lành bệnh thì chắc lại vào viện tiếp vì bị vợ tẩn cho xem… tội nghiệp.
Nhưng quay sang vụ điều tra, tôi lo lắng thật, hôm nay mẹ thì đang ở cái ổ của hội lão hiệu trưởng, ko có ai bảo vệ cả nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, nghĩ vậy tôi bảo ngay:
– Ê mày, phải đi kiểm tra thôi, phải đi gấp…
– Nhưng đi đâu ?
– Lên trường, mẹ tao đang liên hoan ở đó mà
– Ừ…
Hai thằng tôi kéo nhau ra cửa, đang dắt xe ra thì thấy đằng xa xe của lão Tú đi tới. Bất ngờ quá, tên khốn đấy đến đây làm gì, định tống tiền à ? Tôi lo quá…
Xe dừng lại, thấy thằng cha Tú mặt cau có như trẻ con bị ép làm việc gì đó mà nó không thích. Hắn không nói không rằng mở cửa sau xe ra, lúc này tôi mới trông thấy ông thầy giáo tin hì hục kéo mẹ tôi đang trong tình trạng say sỉn ra ngoài. Tôi vội chạy tới đỡ lấy mẹ, ôm lấy mẹ mà quát lên:
– Này, các thầy làm gì mẹ tôi thế?
Thằng Tuấn mặt thộn ở đằng sau cũng thủ thế, mặt gườm gườm ra vẻ doạ dẫm mà trông nó như là đang sợ hãi thì đúng hơn.
Lúc này, thằng cha Tú thì mặt mày cau có không thèm nói gì, chỉ thấy ông thầy dạy tin cười xoà mà nói:
– Em yên tâm đi, mẹ em bị say rượu, các thầy chỉ đưa mẹ em về thôi… – rồi ông này nháy mắt với tôi ra hiệu.
Tôi thì chẳng hiểu ông này nháy mắt làm gì, chỉ thấy thằng Tuấn đứng đằng sau vỗ vỗ vai ra hiệu bảo tôi yên tâm, hoá ra ông này nháy mắt với nó chứ không phải tôi. Vậy là tôi đành quay ra xin lỗi và cám ơn lão Tú mặc dù không cam lòng, thằng cha này cũng đang uất ức vì việc gì lắm mà tôi không biết, chỉ ậm ừ rồi nhảy lên xe phóng đi luôn, chẳng thèm đoái hoài gì đến ông thầy tin học đang đứng đó. Thầy vậy tôi bèn mời ông thầy tội nghiệp vào nhà uống nước.
Đỡ mẹ nằm ngủ yên trong phòng ngủ, tôi mới đi ra rót nước cho ông thầy dạy tin. Lúc này thằng Tuấn mặt thộn mới tươi cười giới thiệu:
– Dũng à, mày yên tâm đi, thầy Giang cùng phe với chúng mình đấy…
Tôi ngạc nhiên, sao cái thằng mặt thộn lại biết chuyện này, mà ông thầy dạy tin cùng phe là thế nào chứ ? Tôi đoán được chuyện ông thầy tin đi do thám chuyện thầy hiệu trưởng, nhưng không nghĩ là ông này cũng cùng mục đích muốn bảo vệ mẹ tôi… Thế rồi thằng Tuấn mặt thộn nhanh nhảu không để ông thầy tin phải nói gì, nó kể lại chuyện như sau:
Thì ra, cái hôm mà thằng Tuấn mặt thộn lò dò tới nhà xe để gắn cái phát tin hiệu GPS, thì cũng cùng lúc ông giáo tin cũng đang muốn thực hiện âm mưu đó, thành ra 2 thầy trò bất ngờ gặp nhau ở đó, ông giáo tin cũng đã biết được âm mưu của chúng tôi từ cái hồi ngồi ở quán trà đá nên đã nói trực tiếp với thằng Tuấn mặt thộn về việc ngăn chặn âm mưu của lão Tú. Đến lúc này tôi mới rõ chuyện.
– Thầy muốn gọi điện cho bố em tới đón, nhưng không biết số điện thoại nên đành phải nhờ các em thôi. – Ông này ra vẻ người lớn nói…
Sau đó cân nhắc một lúc ông này mới nói tiếp:
– Thầy nghĩ mấy đứa em đừng nên tham gia vào chuyện này thêm nữa, lão Tú rất nguy hiểm, hắn chơi với xã hội đen đấy… Mấy đứa con nhỏ chưa biết gì đâu…
Tôi phản đối:
– Thế còn mẹ em thì sao, chẳng nhẽ cứ để mẹ em gặp những chuyện như hôm nay…
– Lúc nào mẹ em tỉnh dậy, em nên nói chuyện này cho mẹ em biết, có lẽ mẹ em sẽ cảnh giác hơn. – Ông thầy ngẫm nghĩ rồi nói.
Tôi thì biết thừa cái tính của mẹ rồi, tin người dễ sợ, rồi sẽ lại không tin cho xem…
Thế rồi, ngồi bàn tính thêm 1 chút nữa thì ông thầy dạy tin cười vui vẻ ra về, không quên nhắc nhở tôi về lão Tú, kể cả cái chuyện nhà nghỉ Tùy Anh nữa…
Chúng tôi đứng ngoài cổng chào tạm biệt mà không biết rằng cách đó 2 con đường có 1 hội xăm trổ đang đứng chờ ông thầy tội nghiệp này…