Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 11
Bạn đang đọc Cô giáo Phương – Quyển 2, nếu bạn chưa đọc Quyển 1 thì bạn có thể đọc tại đây: http://truyen3x.xyz/co-giao-phuong/
Lại một mùa hè nữa tiếp tục lặng lẽ trôi qua trên Miệt Thứ. Những cơn mưa rào bất chợt đến, chợt đi khiến hàng phượng buồn rũ lá. Mùa hè thứ hai của Phương ở Miệt Thứ đang trải qua với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Lúc đầu hè, Phương còn man mác buồn khi nhớ đến bảng đen, phấn trắng, nhớ lũ học trò… hay có khi bất chợt lại tủi thân khi chợt nghĩ về Cường, về khoản thời gian hạnh phúc ngắn ngủi mà cả hai đã có với nhau.
May sao, trời không phụ lòng của Phương, chẳng nỡ để cô tiếp tục sống buồn bã, cô quạnh như thế trong một thời gian dài. Duyên số lại đưa thêm một chàng trai nữa đến với Phương, cũng lại là một người ít tuổi hơn Phương, nhưng lại mang đến cho cô khá nhiều cảm xúc. Đạt là một chàng trai có thể nói là học hành cũng khá, thông minh và có đôi chút lém lỉnh khá đáng yêu. Phương và Đạt có thể nói vừa lạ, lại vừa quen nên đến với nhau rất nhanh chóng.
Giờ Phương không ở Cần Thơ với mẹ nữa mà ở luôn Miệt Thứ rồi. Phương nhận dạy luyện thi cho một Trung Tâm bên An Biên hết các tối trong tuần. Lúc sau, thấy tiền nhiều lại rảnh rỗi nên cuối tuần Phương cũng ‘chơi’ luôn… thành thử ra cũng không có nhiều thời gian rảnh. Bận bịu đến là vậy nhưng cũng không phải là không có thì giờ cho Phương “giải khuây”. Thi thoảng sau bữa tối lên lớp xong, Phương không còn chạy thẳng về Thứ Mười một nửa mà hay ghé qua chỗ chòi của nhà Đạt.
Cậu ta quả không hổ danh là “Đạt Không Chín”, sức trai trẻ mười tám đôi mươi quả thật đáng sợ, mỗi đêm như vậy Đạt đều ‘dần’ cho Phương ra nước, ra cái tả tơi mới chịu thôi. Có khi Phương còn chịu khó lết lết xác đêm khuya trở về Thứ Mười Một, nhưng cũng có khi được Đạt chịch sướng quá nên Phương ngủ luôn lại đó, đến lúc sáng bảnh mới lò mò về. Về đến chỗ khu tập thể, cô chỉ còn biết ngủ thiếp đi, đến quá trưa mới dậy, ăn chút gì đó rồi lại sửa soạn cho buổi chiều tối lại đi dạy học tiếp.
Hôm nay là một ngày bình thường trong tuần, theo thói quen Phương dậy rất muộn. Mặt trời buổi trưa hè nắng đổ chói chang. Phương thức dậy mà trên người vẫn còn mặc nguyên bộ áo dài dạy học. Sáng nay Phương mới về đến phòng, ngủ một giấc không mộng mị đến giờ mới thức giấc. Tuy khá ‘vất vả’ suốt cả đêm với Đạt là vậy, nhưng giờ thức dậy cô vẫn thấy người mình rất khoan khoái, dễ chịu.
Người cô lúc này như cây khô đã tưới đầy đủ nước thì hỏi sao không sảng khoái cho được. Phương mỉm cười bắt đầu cởi quần áo vứt sang một bên rồi đi tắm. Vào đến nhà tắm cô ngắm nhìn cơ thể trần truồng của mình trong gương. Cái thân thể này vẫn nuột nà, gợi cảm như mọi khi. Mặc dù vậy, vẫn có chút gì đó hơi đau đau nơi vùng ngực, rồi cả chỗ âm hộ nữa, ngoài mép vẫn còn có chút gì đó dính dính, khô bám lấy vùng miệng lồn, sâu tít bên trong vẫn cảm thấy được như có chất nhầy nhụa nào đó muốn tuôn ra.
Đêm qua cô và Đạt ‘quần’ nhau có hơi mạnh bạo. Cô không dám nói ra nhưng hình như Đạt hiểu là cô luôn thích cái kiểu làm tình có chút gì đó “bạo dâm”. Đạt bóp vú cô, đánh cô mấy cái đến giờ đau điếng, quan hệ tình dục mà như muốn hãm hiếp cô luôn vậy, nghĩ lại là Phương lại rùng hết cả mình. Cô bắt đầu múc nước xối ào ạt khắp cơ thể, rồi bắt đầu đánh bọt xà bông trét lên người.
Lúc vệ sinh đến chỗ vùng kín, Phương lấy hai ngón tay vạch rộng hai mép ra. Cô xoa xà bông, gỡ mấy miếng tinh dịch khô bên ngoài rồi thọc luôn ngón tay vào trong để vệ sinh cho sạch. Tinh khí đọng lại không nhiều, nhưng hễ chút chút lại ứa ra, Phương rửa mãi vẫn chưa sạch hẳn. Nhìn vậy là biết ngay đêm qua Đạt xuất tinh vào người cô nhiều cỡ nào rồi.
Tinh dịch của chàng trai mới 18 tuổi đầu quả thật “chất lượng” lắm chứ, nhìn đục ngầu, đặc kẹo thế này may mà Phương có đề phòng chứ không thôi cũng “dính bầu” như chơi. Lúc trước còn chưa hiểu biết nhiều, Phương đã “mắc nạn” một lần với Cường. Sau lúc đó, cô tởn tới già nên mấy chuyện này càng lúc cô càng cẩn trọng. Lúc chia tay Cường, Phương ít khi quan hệ nên không dùng, từ lúc ‘dính’ với Đạt rồi, cô uống luôn thuốc tránh thai thường xuyên, vậy cho khỏe. Cậu Đạt này mới đầu cũng sợ sợ, về sau chắc cũng đoán ra cô có uống thuốc rồi nên thoải mái lắm, cứ chơi là xịt cả vào âm hộ cô thôi.
Từ phòng tắm trở ra, Phương ngó đồng hồ thấy cũng trễ, nãy giờ cô tắm thôi mà cũng lâu quá chừng luôn. Phương định bụng tắm rửa, giặt đồ luôn một thể rồi mới tính gì thì tính, nhưng giờ tắm xong thấy đói quá chừng, vậy là cô phải thay đồ xuống đi ăn luôn. Thời gian này Phương ít khi nấu ăn, chủ yếu là ra ngoài ăn qua loa rồi ngủ thôi. Phương không dùng xe mà chỉ đi bộ, kiếm gì đó ở xung quanh ăn thôi. Giờ ăn trưa trôi qua cũng khá lâu rồi, Phương tìm mãi mới có một quán gần trường còn thức ăn. Lúc lấy đồ ăn cho Phương bà chủ quán còn chọc, bà ấy nói:
– Cô giáo dạo này hay ngủ nướng quá!
Phương biết người ta chỉ chọc chơi thôi nên chỉ cười chứ không có đáp gì. Từ chỗ Phương ngồi ăn nhìn xéo qua có thể thấy cổng trường của mình luôn. Mùa hè mà, từ cổng đến sân trường vắng teo không bóng người. Kể cả ông bảo vệ già cũng bỏ chốt gác, chắc ổng đi đâu rồi nên cánh cổng phụ chỉ khép hờ chứ không ai trông coi cả. Phương ăn đến gần hết dĩa cơm rồi mới chợt ngó qua.
Chỗ cổng trường có một người đang chạy xe lại. Cái dáng này, đô đô con, dù là đang đội nón nhưng Phương có thể nhận ra chiếc xe đạp. Chính là thầy Bona chứ không ai khác. Chắc Bona không thấy bảo vệ đâu nên cứ đứng ngay cổng trường ngó dáo dác xung quanh. Phương bất giác cũng định đưa tay lên vẫy chào thầy nhưng nghĩ sao cô lại rút tay xuống. Cô quay mặt đi để đảm bảo Bona nhìn quanh cũng không thấy mình.
Cũng từ hồi lâu, lúc cái dạo mà Phương thẳng thừng từ chối tình cảm của thầy, để thầy dễ dàng đến với cô Thu thì cả hai cũng ít gặp nhau. Thi thoảng có giáp mặt ở trường thì chỉ gật đầu chào nhau, hoặc hỏi thăm nhau cho có lệ thôi chứ không khi nào gặp riêng nhau như trước nữa. Phương sợ, gặp thầy lại rắc rối nữa… nên chắc thôi. Bona nhìn quanh không thấy ai rồi dắt xe đạp vào trường.
Phương lúc này ăn cơm xong, trả tiền cơm luôn rồi, định đi về thì tiếp tục thấy sự lạ nữa. Lại có một người lấm lét đứng ngay cổng trường. Dáng người này nhỏ hơn, mặc áo khoác che hết mặt mũi. Người này không ngó quanh quất như Bona mà len lỏi, chui tọt một cái vô trường luôn. Phương không thể nhận ra cái dáng người ấy là ai, chỉ ngờ ngợ cảm giác rất là quen thuộc. Cảm giác tò mò gợn lên, làm Phương không sao nguôi ngoai được. Cô không đi về phòng nữa mà tản bộ qua chỗ cổng trường. Lúc này khi cô vừa đến đứng ngay cổng thì ông bảo vệ già đã lon ton từ đâu chạy lại:
– Cô Phương… đi đâu chơi vậy?
Phương hơi giật mình, nhưng cũng thong thả trả lời:
– Dạ… con mới đi ăn cơm xong…
– Chà… cô ăn trễ dữ hén…
– Dạ… cũng không phải dạy học mà bác… con hay ngủ dậy trễ xíu… à… hình như nãy giờ bác đi đâu phải không? Con ngồi ăn đằng kia mà không thấy bác…
Ông bảo vệ cười khà khà đáp:
– Hì hì… thì đi công chuyện chút đó mà…
Nói vậy thôi chứ nhìn con gà luộc trên tay ổng, Phương đoán ra ngay:
– Hi hi… đi mua mồi đúng hông nè?
– Cô đoán trúng phóc… tìm cái gì đó tối lai rai cô ơi… à… tui hỏi cái… cô… cô có rảnh không?
– Dạ cũng rảnh… bác cứ nói đi…
– Tui phải chạy đi mua chút đồ nữa… cô rảnh thì ở đây coi giùm tui chút nha…
– Ơ… dạ… không sao… con coi chút cũng được… nhưng bác nhớ nhanh nha… con cũng phải về phòng có chút chuyện nữa…
– Ừa… tui biết rồi… rủi cô có đi thì nhớ khép cổng dùm tui được rồi… không sao đâu… bên trong mấy phòng tui cũng khóa cửa hết rồi… ở đây có mất mát gì đâu mà lo…
Nói rồi ổng lại khăn gói đi nữa. Kiểu này chắc lại đi mua gì nữa để nhậu đó mà. Phương ngồi chỗ chốt bảo vệ cảm giác thấy bồn chồn quá. Ngẫm nghĩ lại chút, cô khép cửa lại rồi đi vào trong trường. Tính ra thầy Bona nãy giờ vô trường mà cất cái xe đạp ở đâu hay dữ, Phương ngó quanh mà chẳng thấy gì hết. Chẳng biết tại sao, linh tính phụ nữ báo cho Phương biết một chuyện gì đó.
Cả người cô bồn chồn. Chân cô nhẹ bước, rón rén đi về phía góc trường, nơi có phòng dụng cụ thể dục. Phương loáng thoáng nghe trong gió có tiếng gì đó như tiếng mèo kêu, rồi tiếng như người ta đang thở… càng đến gần chỗ phòng dụng cụ Phương càng nghe rõ ràng hơn. Với bao kinh nghiệm tình ái đó giờ… Phương dễ dàng nghe được và đoán ra cái thứ âm thanh đang phát ra trong phòng dụng cụ là âm thanh gì… hay người ta đang làm gì trong đó.
Cánh cửa phòng dụng cụ chỉ khép hờ. Phương đứng nép mình một bên nhìn vào bên trong. Ánh sáng rọi vào trong nhìn lờ mờ nhưng cũng rõ những gì cần thấy. Cảnh quanh đó không còn là gì quá lạ lẫm với Phương nữa rồi nhưng cô vẫn phải lấy tay che miệng mình lại, sợ là sẽ kêu lên vì hai nhân vật chính trong đó là hai người mà Phương chưa bao giờ ngờ tới.
Bên trong phòng dụng cụ là hai thân thể nhầy nhụa, trần truồng. Cái lưng đen bóng nhờn đó là của Bona, Phương nhìn cái biết ngay, còn cô gái đang nằm dạng háng đó, Phương rất đỗi ngạc nhiên khi nhận ra: ‘Bé Huê’… đó không ai khác chính là bé Huê đang nằm xải lại cho thầy Bona hì hục trên thân thể mình. Phương nghe tiếng cả hai thở, tiếng cô bé rên rỉ. Bé Huê vừa rên vừa nói:
– Ơ… mạnh lên… mạnh lên đi thầy… sao bữa nay thầy làm nhẹ quá vậy?
Bona ngừng nắc cô bé, gãi gãi đầu:
– Tại… em đang có bầu… thầy sợ…
Huê nghe vậy thì cười hí hửng… tiếp lời:
– Thầy sợ… sợ ảnh hưởng đến con thầy… đúng hem?
Bona im lặng một chút mới nói tiếp:
– … thì… thì dù sao cẩn thận vẫn hơn… em đang thế này… rủi có gì…
Cô bé cười có vẻ tinh quái… nhưng nhìn thấy mặt Bona thì mủi lòng, Huê nhẹ nhàng nói:
– Không sao đâu thầy… em có coi kỹ rồi… thầy cứ làm mạnh tý đi… không ảnh hưởng gì đâu…
– Vậy hả em?
– Dạ… em hỏi bác sĩ kỹ rồi mà… ổng nói em với anh Cường có thể thoải mái… nhưng hình như ảnh thấy cái bụng em ngày càng bự lên… ảnh sợ… rồi ba mẹ hay la ảnh… không cho hai đứa em gần gũi… đến ngày sanh nở… nên…
– Thầy hiểu rồi… nhưng sao thầy cứ sợ sợ…
– Không sao đâu thầy… em canh kỹ ảnh đi xa rồi mới nhắn cho thầy… mà… cô Thu cũng đâu có nghi gì đâu… đúng không?
– Uhm… thầy nói thầy lên trường có chút việc… không sao đâu…
– Vậy… mình tiếp nha thầy… em… em sướng quá…
Bona gật đầu rồi tiếp tục nắc cô bé. Lần này anh chàng nắc có vẻ mạnh hơn, nhưng nhìn cái kiểu thì Phương cũng biết Bona không dám dùng hết sức, dù sao vẫn sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng của bé Huê…
Hai mắt Phương không thể rời khỏi cảnh tượng bên trong. Hình ảnh Bona và bé Huê là cái điều mà cho tiền Phương cũng không thể tưởng tượng ra được. Phương xem cảnh cả hai làm tình mà máu chảy rần rần khắp mặt, cả người nóng ran lên. Nhưng may sao, Phương có để ý xung quanh, cô nhác thấy từ xa là cái dáng của ông bảo vệ đang đi lại gần nên cô không đứng đó dòm nữa. Cô cố giữ vẻ bình thường, chạy lại ngăn không cho ông bảo vệ lại gần phòng dụng cụ.
– Ủa… tui tưởng nãy giờ cô về rồi chứ?
– Dạ… không có… con… con đi vào trong sân trường dạo một chút…
– Hi hi… nhớ lớp… nhớ học trò hả con…
– Dạ…
– Con mới dạy nên vậy đó… hổng sao đâu… ráng tháng hai tháng nữa là dạy lại thôi mà…
Vừa nói chuyện Phương vừa tìm cách điều ông bảo vệ đi ra cổng. Phương cũng muốn kiếm cơ để cho ông bảo vệ đi đâu nữa, đặng lát khi Bona và bé Huê trở ra thuận tiện hơn… nhưng cô thừa biết trong chuyện ấy, Bona chơi dai cỡ nào… ở đó chờ… biết đến bao giờ. Ngẫm nghĩ lại, cô không lo chuyện bao đồng ấy nữa… mà tạm biệt ông bảo vệ, đi về phòng.