Cô giáo Phương - Quyển 2

Chương 129



Phần 129

Suốt buổi hôm đó, cả hai không nói với nhau câu nào nữa cả. Phương với tay lấy cái khăn lau chỗ tinh trùng của Tuấn trên tay mình. Cô đưa một cái cho chàng cùng lau chỗ tinh dịch trên mớ lông lá của chàng. Cả hai im lặng vậy cho đến khi kết thúc, Tuấn chở cô về nhà và như mọi khi giữ luôn chiếc xe máy của cô. Ngồi một mình trong bóng đêm giữa trời tối, Phương thấy lòng mình rối bời lắm.

Tự dưng cô lại nhớ đến ngày xưa, lúc mà cô còn lén lút qua lại với Huy. Lúc đó Phương nghĩ hình như Huy đã biết chuyện của Tuấn rồi. Lúc trước khi mới về trường chẳng phải có giai đoạn Huy phải ở chung với Tuấn. Khi chịch với cô Huy cũng nói nữa đùa nữa thật là mấy anh chàng gymer như Tuấn không chừng hàng họ bé xíu. Phương mãi vẫn không tin mà đến giờ mới thấy tận mắt.

Cô không ngờ lại có người con trai có cái dương vật còn thua một đứa nhỏ học lớp 6 nữa. Phương lại nghĩ rồi khi hai đứa đến với nhau, ăn ở với nhau thì với cái tính dâm của cô làm sao cô chịu nổi một khúc thịt nhỏ bé như vậy được. Phương đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt nghe tiếng sột soạt ở sân sau nhà mình. Phương ngồi một chỗ nói:

– Ai đó?

Từ phía ngoài đi vào là cái bóng nhỏ thoăn thoắt của thằng học trò đi vào. Cô gọi:

– Là Sinh hả em? Đi đâu trời tối vậy?

Thằng nhóc đáp lễ phép.

– Dạ… em mới đi chơi về… ghé ngang đây… định vào chào cô…

Thằng học trò cưng của cô lúc nào cũng vậy, nó rất ngoan và lễ phép. Phương để ý mình mẩy nó lấm lem mồ hôi mồ kê bùn đất, quả là thằng nhóc chắc mới nghịch ngợm ở đâu rồi về. Nhà thằng Sinh gần kế bên nhà cô nên mỗi dịp đi ngang đây nó hay ngó nghiêng chỗ cô lắm. Sinh với cô thì chẳng lạ gì nhau nữa nên khi chào nhau xong thì nó định đi luôn. Ngay lúc đó đột nhiên Phương nghĩ ngợi một chuyện rồi vẫy nó vào nhà. Thằng nhỏ dù thắc mắc nhưng rất nghe lời cô. Nó bước vào rồi nhìn cô và hỏi:

– Cô… cô cũng mới đi chơi về hả?

– Sao… sao em biết? Bộ nãy giờ lại rình cô hả?

– Dạ đâu có… tại em thấy cô mặc quần áo… nên em đoán vậy…

Nghe thằng nhỏ nói mà cô phì cười. Thằng Sinh cũng ý tứ lắm. Nó biết cô có thói quen ở nhà không bao giờ mặc quần áo nên giờ thấy cô đang ăn mặc chỉnh tề như vậy thì nó mới võ đoán là cô mới từ ở đâu về thôi. Trở lại chuyện của mình, Phương suy nghĩ rồi nói với nó:

– Giúp cô một chuyện nhé!

Thằng nhỏ gật đầu. Đoạn, cô ngồi xuống rồi lấy tay cởi cái quần cụt của nó ra tuột xuống đất. Nó đứng im thin thít, không phản ứng gì với cô cả. Việc này giữa hai cô trò vốn dĩ rất bình thường. Con cu của thằng Sinh giờ khác năm ngoái lắm. Nơi gốc cu nó lún phún ít lông lá rồi. Lúc cô mới tuột cái quần ra thì con cu nó còn ngủ. Khi được cô giải phóng, cô ngắm nghía nó chút xíu thì con cu thằng Sinh từ từ dựng dậy, chĩa thẳng tưng.

Phương nhìn cu thằng nhỏ mà tặc lưỡi. Cô đoán chẳng sai vì bởi lẽ người tình của cô có cây hàng còn thua xa, còn kém hấp dẫn hơn cái của nợ này của thằng Sinh nhiều. Thằng Sinh ít lông cu, chỉ có chút ít quanh gốc, phần bìu của nó hầu như không có lông, săn lại tròn căng như một quả cam nhỏ. Dương vật Tuấn đã nhỏ, mà quanh đó còn lắm lông làm nó lọt thỏm nhìn không thấy gì hết trơn hết trọi.

Thằng Sinh đứng yên cho cô giáo nó ngắm nghía hàng họ của mình. Nó chẳng hiểu cô đang nghĩ gì. Dạo gần đây cô ít cho nó quan hệ như trước kia, tuy vậy nó cũng chẳng đòi hỏi. Nó biết thân biết phận của mình nên không dám trèo cao chút nào. Phương vốn dĩ định ngắm cu nó rồi so sánh chút thôi. Rồi tuột quần thằng nhỏ xong, cô ngước lên thấy nó nhìn mình cũng khá khẩn khoản. Cô cười:

– Em có mắc công chuyện gì ở nhà không?

Thằng nhỏ lắc đầu. Cô nói tiếp:

– Vậy ở đây chơi với cô xíu nhé.

Thằng nhỏ gật đầu. Phương đứng lên rồi từ từ cởi quần áo của mình ra. Thoáng chốc cả cô lẫn trò đều trần truồng với nhau. Phương leo lên ván rồi vẫy nó:

– Lên đây nào nhóc… bú lồn cho cô đi!

Thằng nhỏ ngoan ngoãn leo lên chỗ hạ bộ cô. Phương dạng hai đùi ra một chút cho cậu nhóc dễ dàng. Cô cười thầm, không uổng công cô đã dạy dỗ nó suốt cả năm học vừa qua, giờ nó rành cái vụ này lắm rồi. Thằng Sinh dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ chút lông mượt mà của cô ở chỗ đó, rồi sờ vào hai cái môi thịt mềm mại của cô ở bên dưới. Cảm giác dễ chịu quá, cô nhắm mắt lại, buông lỏng toàn thân, tận hưởng cảm giác cậu học trò mơn man nơi vùng nhạy cảm của cô.

Nó le lưỡi liếm láp chầm chậm. Nó điêu luyện lắm rồi và thực tình thì nãy giờ Phương cũng đã bị kích thích sẵn rồi. Nước nhờn ở chỗ đó của cô ứa ra mỗi lúc một nhiều, đầy cả mặt và miệng của thằng nhỏ. Sinh bú lồn giờ giỏi quá… nó chẳng mấy chốc lại làm cô thèm được chịch vô cùng. Cô thở mạnh lên với hơi thở nóng hổi, mắt cô nhìn cậu nhóc như để khuyến khích nó…

Thằng Sinh như hiểu ý cô ngay. Nó không thưa gửi gì cả đã lồm cồm bò lên người cô. Con cu nó thẳng đơ chĩa thẳng vào háng cô. Thằng nhỏ chỉnh trang tư thế xong thì nắm con cu, từ từ đâm thẳng vào giữa hai môi âm đạo ướt nhờn của cô. Nó dập người xuống, là con cu chui tuốt vào trong lồn cô giáo nó. Đâm hết cây hàng vào, Sinh ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt cậu nhóc cũng đỏ bừng lên vì kích thích giống như Phương.

Bữa nay Phương nằm ngay đơ, im lặng yểu điệu thục nữ để thằng học trò tự mần mình ên. Cảm giác con cu của nó trong người cô rất đặc biệt. Con cu Sinh nhỏ, dĩ nhiên không quá nong lồn cô ra. Tuy vậy lúc nó đẩy hết vào, cô cũng cảm thấy rất… rất thích thú. Cô vẫn cảm nhận được cả hơi ấm tỏa ra từ cái đầu tù tù của nó. Hàng tuy nhỏ nhưng cũng khá phổng phao. Một vài giọt nước trong trong ứa ra từ âm đạo của cô ứa ra làm ướt cả bìu dái nó.

Trong lúc Phương suy tư thì thằng nhỏ của cử động. Nó bặm môi, dập mạnh người xuống khiến cô phải kêu “hự” một cái. Phương suy tư nhiều lắm. Cô nghĩ về ánh mắt của Tuấn. Hồi nãy giờ sau khi show hàng cho cô xem. Cô im lặng không nói gì chắc là Tuấn cũng suy nghĩ nhiều lắm. Tuấn có nói với cô về lý do đó giờ Tuấn luôn giữ kẽ. Tuấn bị mặc cảm vì cái của mình không to lớn. Tuấn cũng sợ cô thất vọng. Mặc dù vậy Tuấn lại không dám chia tay cô. Hình như anh chàng thực tình chẳng muốn rời xa cô. Lúc Sinh nhấp nhổm trên người cô, nó làm cô suy nghĩ nhiều lắm. Cô tự hỏi mình có giống như bao cô gái trước đây của Tuấn không? Có hẹp hòi ích kỷ chỉ vì cái sướng sinh lý mà không đến với chàng không? Nghĩ lại, Tuấn hồn hậu, thuần khiết còn tốt hơn một người phụ nữ dâm loàn như Phương gấp nhiều lần.

Lúc này thằng Sinh có vẻ sướng lắm. Nó chống hẳn tay lên ngực cô làm điểm tựa, nhấc lên hạ xuống phần háng của mình để cho cái dương vật của nó liên tục đâm vào rút ra âm đạo cô. Thân hình thằng Sinh vốn dĩ đã dơ dáy, mồ hôi mồ kê không nãy giờ rồi, giờ cái mùi đó còn quyến rũ hơn nữa. Nó như phát cuồng lên, nhấc lên dập xuống rất mạnh khiến bên dưới cơ thể cô rung chuyển.

Thằng Sinh bật ra những tiếng hự hự vất vả theo nhịp dập. Nó hẩy hẩy tới như đang phi ngựa nước đại vậy. Cậu nhóc có vẻ thích bộ ngực của cô lắm, cậu ta cứ say sưa vừa hẩy vừa bóp lấy bóp để… lúc thì trân trọng, nắn bóp nhẹ nhàng. Lúc sau thằng Sinh làm quá khiến cô không suy nghĩ gì được nữa, cô hòa nhịp với nó thôi. Phương nghĩ thôi thì mặc kệ. To nhỏ lớn bé ngắn dài gì cũng vậy, miễn là tình yêu thực sự của Tuấn là tốt rồi, cô còn đòi hỏi thêm gì nữa.

Phương thấy cảm giác khoái cảm bùng nổ, nước của cô ào ra mãnh liệt, mặt cô đỏ lựng. Thằng Sinh hình như cũng đang cố sức dập lia lịa vài cái cuối cùng, từ sâu trong cổ họng nó phát ra tiếng ậm ự nặng nhọc. Thằng Sinh cuối cùng cũng hết chịu nổi, người cậu ta gồng cứng, hai tay cậu ta bấu chặt lấy hai vú tròn trĩnh của cô, miệng cậu ta há hốc kêu ôi ôi.

Thằng nhỏ xuất tinh. Cu nó phọt tóe ra thứ chất lỏng âm ấm một cách mãnh liệt, bắn sâu vào tận ngóc ngách nhỏ nhất ở đáy âm đạo của cô, cả thân cái dương vật của cậu nhóc giật giật liên tục trong âm đạo cô. Sinh xuất tinh ào ạt, Phương ôm nó vào lòng cho đầu nó áp vào ngực cô, để hai cô trò cùng thở dốc, cho hai thân hình trơn trượt cảm thụ lẫn nhau. Phương để nó nằm yên trên ngực cô, để con cu nó nằm ngập trong cô mà xuất tinh ra cho bằng hết. Lúc nó xuất xong, nó ngẩng lên nhìn cô. Cô cũng mỉm cười nhìn cậu nhóc lại. Phương im lặng cảm nhận đến khi con cu nó thu nhỏ xíu lại và mềm oặt đi trong âm đạo mình. Cô ngửi ngửi, rồi đùa với nó:

– Ở dơ quá hà… đi chơi ở đâu mà người ngợm… mặt mũi lấm lem hết cả…

Sinh thở dốc, nó đáp:

– Dạ… tụi em đi đá banh đó cô…

– Đi thì cũng canh giờ về chứ… để tối mịch luôn hà… rồi mai sao đi học!

Cô mắng yêu nó, làm nó ngượng nghịu đỏ mặt gật đầu. Thấy giờ cũng trễ, cô nói:

– Thôi được rồi đó… ngồi dậy rồi về đi… để ba em trông đó nha…

Cậu nhóc đỏ mặt gật đầu. Nó nhấc người dậy để cho con cu rút ra khỏi người cô. Nó bước xuống giường, tay vô lấy cái quần cụt đang vứt trên đất, nói:

– Dạ thưa cô em về!

Phương gật đầu xua tay cho nó đi. Cô nằm im, tự nghĩ ngợi và cảm thụ. Mùi mồ hôi và mấy vết dơ của thằng nhỏ còn vươn trên tấm thân trắng trẻo của cô. Phương suy nghĩ chút rồi với tay lấy cái điện thoại. Cô bấm máy gọi cho Tuấn. Ở đầu dây bên kia, anh chàng bắt máy gần như ngay lập tức. Phương ậm ừ rất lâu, rồi nói với Tuấn:

– Chuyện hôm nay anh nói với em… mình… mình quên đi nha Tuấn…

Tuấn thắc mắc hỏi:

– Là… chuyện gì vậy Phương?

– Thì là chuyện… về cái đó của anh đó… em… em không muốn anh… tự ti như vậy!

– Nhưng… nhưng anh xấu hổ lắm… chắc… chắc thất vọng lắm…

– Anh… anh đừng nghĩ em như vậy… em… em không có như vậy đâu…

– Thiệt hả em… vậy mà nãy giờ… anh cứ sợ! – Tuấn nói với giọng như mừng lắm.

– Thì tại… hồi nãy… người ta… mắc cỡ mà… nên…

– Vậy hả… anh xin lỗi… vậy… vậy biết rồi…

– Ơ… ngày mai… buổi tối… anh rảnh không?

– Ơ… anh… anh rãnh…

– Vậy… vậy mình hẹn nhau nữa nhé… em… em muốn gặp anh!

Tuấn nghe vậy mừng lắm. Cả hai không nói nhiều chỉ nói đến đó thôi rồi cúp máy. Dập máy xong với chàng mà tim Phương đập thình thịch. Lúc nào cũng vậy, tiếp xúc với Tuấn luôn làm tim của Phương rạo rực, thổn thức vô cùng. Nãy giờ Phương suy nghĩ rồi, khuyết điểm của Tuấn không nên là rào cản để chuyện tình yêu của chàng và cô không tiến triển được. Cô tin vào tình yêu và tình cảm chân thành của Tuấn, nó đẹp đẽ và lớn lao hơn nhiều so với kích thước khúc dương vật của chàng. Còn về… về chuyện sinh lý… Phương nghĩ tới đó chợt lại nghe điện thoại. Cô thấy số máy quen thuộc gọi vào mình, đó chính là Quang:

– Chào chị! Dạo này bộ quên em rồi ha… không thèm í ới gì hết!

Phương phì cười rồi nói:

– Xí… Quang quên chị thì có chứ chị thì làm gì quên. Gặp nhau trong trường miết mà toàn lơ lơ chị không thôi… chắc có mối nào rồi chứ gì…

– Hihi… không có đâu… có ai… ngon lành như chị được. Chị… có đang rảnh không?

– Có nè!

– Vậy qua đây chơi nhé… anh Lực nói cũng đang nhớ chị nè…

– Hihi… vậy hả… nhưng chị không có xe… qua rước chị nhé!

– Dạ… vậy em qua liền…

– Vậy chị đi tắm nhé…

– Chị tắm làm gì… để nguyên vậy… qua trường tắm chung luôn… cho vui…

– Hổng dám đâu… dụ dỗ chị không hà… vậy thôi nha… qua đi… chị tắm đây!

Phương cúp máy. Đó, chuyện sinh lý của Phương thì thiếu gì cách để giải quyết. Cô nghĩ mình nên tách bạch chuyện tình dục và tình yêu sang một bên để có thể tiếp tục câu chuyện tình đẹp đẽ với Tuấn nữa. Cô bỏ điện thoại rồi ra tắm rửa. Phương tắm chút thôi đã nghe tiếng kèn xe của Quang í ới cô ở cửa chính rồi.

Bạn đang đọc truyện Cô giáo Phương – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-phuong-quyen-2/

Ngày hôm sau như đã hẹn sau khi dạy học xong Phương đi bộ về nhà tắm rửa. Cô trang điểm nhẹ nhàng thì Tuấn tới, chở cô tiếp tục dạo quanh. Bữa nay cả hai không còn ngại ngùng gì nữa, cô ôm siết Tuấn rất chặt phía sau. Cô không phải che dấu, núp núp như đó giờ nữa mà thoải mái để cho cả thiên hạ biết là mình và Tuấn đang yêu nhau. Tuấn không hỏi han Phương lời nào mà chủ động chở cô trở lại quán café kín đáo hôm qua, mướn tiếp một căn chòi kín đáo. Khi đã an vị xong thì gần như lập tức chàng vồ lấy cô. Cả hai nút lưỡi nhau, hôn nhau nồng nàn. Khi kết thúc nụ hôn đắm đuối, Tuấn thỏ thẻ:

– Anh cảm ơn em đã không chê bai anh… vậy mà tối qua trở về… anh cứ sợ…

Phương đưa tay lên môi chàng ngăn chàng lại rồi nói:

– Đã nói anh đừng nhắc lại chuyện này nữa mà… anh… anh rất tốt… vừa hiền lành… lại cao lớn… bảnh bao nữa… em chỉ sợ… em mới là người không xứng với anh thôi…

– Không có đâu… em… em dịu dàng lắm… anh… anh không nghĩ vậy đâu…

– Thực ra thì bữa nay… em hẹn anh… để nói với anh một chuyện…

– Có chuyện gì vậy… Phương nói đi…

– Em nghĩ anh đã thành thực với em… thì em cũng nên nói hết mọi chuyện với anh. Em… em cũng có những chuyện… chưa nói với anh…

– Sao vậy Phương… chuyện gì khó nói… kể anh nghe đi…

– Em nghĩ nếu mình muốn tiến xa hơn… em nên thành thực mọi chuyện với anh… em… em thực ra không phải như anh nghĩ.

Phương ngập ngừng rồi kể lại mọi chuyện cho Tuấn nghe. Thực ra cô đã suy nghĩ từ đêm qua tới giờ. Cô nghĩ phải nên nói rõ mọi chuyện cho Tuấn biết. Phương kể cho Tuấn nghe chuyện từ cái hồi mà cô mới chuyện về Miệt Thứ. Chuyện cô bị Cường cưỡng hiếp, phá trinh… rồi từ đó yêu luôn chính cậu học trò của mình đến nỗi có thai… rồi lại phá thai… rồi chia tay. Dĩ nhiên cô chỉ kể có mỗi đoạn đó thôi chứ không kể hết mọi chuyện cho Tuấn nghe. Gương mặt Tuấn mới đầu từ hào hứng… về sau đăm chiêu lắm khi nghe Phương kể lại về một quãng trong cuộc đời mình. Phương kể xong thì im lặng… Tuấn lúc đó mới lắp bắp:

– Nhưng… nhưng đó là học trò của mình mà… anh không nghĩ mình có thể…

– Phải… đó cũng là chuyện khiến em xấu hổ… ray rứt lắm. Em… em không muốn chuyện đó xảy ra nữa nên năm nay em đã xin dạy lớp 6. Em… em xin lỗi vì không kể anh nghe sớm hơn… nhưng lúc đó… em nghĩ hai đứa mình… chưa ai thành thực với nhau cả…

– … rồi… rồi đó giờ… em có gặp lại cậu ta không?

Phương lắc đầu:

– Dạ không! Chưa bao giờ cả!?

Tuấn nghe xong thì im lặng. Đến lượt Phương nói:

– Giờ em lại hỏi anh… anh… anh nghĩ thế nào… anh… anh có xem thường em không?

Tuấn ngập ngừng:

– Thực sự thì… anh… anh chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện như vậy. Em… em làm anh cảm thấy hơi bất ngờ…

– Phải… em biết thật khó để anh chấp nhận. Em nghĩ dù sao thì khi quen nhau lâu hơn… em cũng phải nói cho anh nghe… và giờ thì em nghĩ… đó cũng đến lúc thích hợp.

Tuấn đột nhiên nghĩ gì đó, rồi nói:

– Anh hỏi thiệt… hay là… em muốn chia tay anh nên mới bịa ra câu chuyện đó…

Phương nghe vậy thì phì cười:

– Em… em nói thiệt mà… em không bịa ra gì đâu. Em biết khi nghe chuyện này về em… anh sẽ cảm thấy thất vọng lắm… cho nên nếu giờ anh quyết định sao… em… em cũng chấp nhận.

– Ý em là sao… quyết định là quyết định thế nào?

– Thì quyết định… mình có đến với nhau nữa hay không…

– Anh… anh…

– Không sao đâu… em đã chấp nhận mọi thứ khi quyết định kể anh nghe chuyện này mà… em chỉ mong rằng có gì xảy ra đi nữa. Anh hãy giữ kín mọi chuyện dùm em… vì đây là bí mật sâu kín nhất của em. Em…

Chương trước Chương tiếp
Loading...