Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 32
Từ phía ngoài sau, ông kia quay lại trên tay cầm một chai rượu và ít thức ăn. Thấy Thắng xuất tinh xong, ông ta cười nói:
– Xong rồi hả… nhậu không mậy…
Thắng khoái chí gật đầu. Hai gã đàn ông trần truồng cùng ngồi xuống, bày cuộc nhậu ra. Thu và Phương quỳ kế bên ngơ ngác nhìn nhau. Thắng thấy vậy, xua tay nói:
– Hai người ra sau rửa mặt rồi lên đây đi…
Hai cô không nói gì, cùng đứng lên đi. Lúc gần ra đến cửa sau, Thắng nói vọng theo:
– Rửa ráy xong thì lên đây đó… đừng có trốn… tao mà bắt được là ăn roi điện nữa cho biết…
Nói xong Thắng cười ha hả. Lần này không có Thắng, hai cô bước ra sau với vẻ rất ngại ngùng. Ra đến khoảng sân phía sau cả hai im lặng nhìn nhau. Thu thấy tinh dịch chảy từ lồn Phương ra thì ái ngại hỏi cô:
– Thằng kia… bắn vô trong em luôn hả? Em… em có sao không?
Phương lắc đầu, đáp:
– Không sao đâu chị… còn chị… hồi nãy… tụi kia có làm chị đau không?
Thu gật gật đầu:
– Có… lúc đầu chị đau… chị sợ lắm… nhưng sau đó… em… em biết mà… chị xấu hổ lắm.
Thu không nói ra, nhưng Phương cũng hiểu cảm giác của cô, cô cũng từng trải qua chuyện này rồi mà. Thu lại ngập ngừng nói:
– Phương à… em… em cho chị xin lỗi nha…
– Sao chị lại nói vậy?
– Thì thằng Thắng… tại chị… chị giới thiệu nó cho em… chị…
– Dạ không sao đâu chị… chị em mình thân vậy mà… em nghĩ… chị cũng định tốt cho em thôi mà… đúng không chị…
Thu gật gật đầu:
– Phải… nhưng chị không ngờ…
– Thôi… mình đừng nhắc lại chuyện này nữa…
– Giờ… mình tính sao em?
– Chị… chị thấy sao?
– Chị… chị không biết nữa… chị sợ lắm…
Phương liếc nhìn ra phía nhà trước, cô nói:
– Hai đứa nó nhậu rồi… em nghĩ… kiểu này tụi nó sẽ hành hạ chị em mình cả đêm luôn…
– Liệu… liệu nó có tha cho mình không em…
Phương lắc lắc đầu, thở dài:
– Em không chắc… nhưng Thắng là thằng khốn nạn… không biết còn làm gì mình nữa hay không… chị thấy đó… bán mình cho tụi kia hắn còn dám làm… chuyện gì mà hắn không dám…
– Chị… chị cũng nghĩ vậy đó… vậy giờ mình làm sao… chị sợ lắm…
– Mình chạy thôi chị… ở đây… không biết hắn còn làm gì mình không nữa…
– Chị sợ lắm… rủi nó bắt được thì sao?
– … còn đỡ hơn ở đây chờ… biết hắn còn làm gì mình nữa…
Trong lúc hai chị em đang bàn tính, thì đột nhiên một bóng đen từ đâu phóng ra. Thu giật mình hoảng hốt muốn thét lên nhưng may sao Phương bình tĩnh hơn, kịp bịt miệng cô lại. Thu trợn trắng khi thấy một gã đàn ông cao ráo, cũng ở trần truồng, người ngợm dơ dáy. Phương nói nhỏ:
– Chị bình tĩnh… người quen…
Nghe Phương nói vậy thì Thu mới chịu im lặng. Bóng đen đó là Năm Khùng, hắn không biết từ đâu nhào ra, hắn cũng định nói gì nhưng liền bị Phương nhào tới, cô ra dấu cho hắn nói nhỏ. Năm Khùng thấy vậy thì cười cười, nói nhỏ theo:
– Cô đang chơi gì vậy? Tui chơi với…
Phương hơi hoảng, nhưng cô chợt nghĩ ra một chuyện. Cô nói với Năm Khùng.
– Thấy hai thằng ngồi ở nhà trên không?
Gã gật gật đầu, cô nói tiếp:
– Tui với cô này đang chơi trốn tìm với hai thằng đó… anh giúp tui nhe…
– Vậy hả… vậy hả… giúp sao… nói đi…
– Giờ hai đứa tui núp ở phía sau… tụi nó sẽ chạy ra kiếm tui liền… anh đừng chỉ tụi nó… anh nói là tui chạy đi đằng xa rồi… hiểu chưa…
– Ờ… vậy là nói xạo đó hả…
Phương muốn giải thích cho Năm Khùng nhiều hơn, nhưng đã nghe tiếng lúc đục ở ngoài nhà trên. Giọng của Thắng vang vang:
– Hai đứa bây tắm xong chưa… sao chưa chịu lên…
Hai cô hoảng hồn, vội dẫn nhau trốn, vừa nói với Năm Khùng:
– Anh ở đây nha… nhớ tui chỉ nha…
Thắng và gã bạn của mình chạy ra sau, cả hai giật mình khi thấy Năm Khùng. Hai gã khoan không hỏi gì hắn, mà nhìn quanh thì không thấy hai cô đâu:
– Hai con nhỏ đó đâu rồi… đụ má… nó dám trốn thiệt ta…
Ông kia tặc lưỡi vẻ luyến tiếc, chợt quay sang Năm Khùng, hỏi:
– Ê… thằng kia… mày có thấy…
Năm Khùng đáp tỉnh bơ:
– Hỏi hai cô kia hả… chạy đi đằng kia rồi…
Tay Năm Khùng chỉ về phía bóng đêm phía xa. Ông kia quay sang hỏi Thắng:
– Giờ tính sao mậy?
– Đuổi theo… tụi nó chạy không xa được đâu…
– Còn thằng này…
– Ông đi theo tui lo bắt tụi nó lại… kệ cha thằng này đi…
Nói rồi hai tên nhảy xuống ruộng, đi về phía bóng đêm theo hướng Năm Khùng đã chỉ. Cả hai đi khuất một lúc rồi, Năm Khùng mới che miệng cười khúc khích. Nãy giờ mặt của gã ‘cương’ lên nhìn khá nghiêm túc, giờ mới chịu nghệt ra như cái vẻ bình thường Phương hay thấy. ‘Xí gạt’ được Thắng, Năm Khùng ra vẻ thích thú, gã vỗ tay cười khoái chí:
– Ha ha ha… ngu quá… bị gạt rồi…