Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 45
Đạt không biết sao tự dưng Phương hét lên một tiếng thất thanh rồi đẩy cậu ta ra khỏi người cô. Dương vật Đạt còn thẳng băng, tinh dịch còn bắn ra ngoài nữa. Chừng đến khi cậu xoay lưng lại mới thấy cảnh động trời. Sau lưng Đạt còn có ba người thanh niên, đang đứng lặng yên nhìn hai cô trò chịch nhau, cửa phòng thì mở toang hoác… Phương không còn biết trốn đi đâu hết, chỉ còn biết co mình lại, lấy tay che che vú, che che cái lồn đang chảy nhễ nhại tinh dịch. Đạt nhìn thấy cũng có vẻ hơi hoảng, cậu ta ú ớ:
– Tụi bây… tụi bây đi đâu…
Ba người thanh niên còn đang vác balo trên lưng, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng mắng xối xả:
– Trời ơi… chuyện gì mà la bài hãi vậy…
Rồi sau đó là tiếng như bước chân người. Cả đám có vẻ hốt hoảng vì nghe giống như là tiếng của người chủ nhà. Nãy giờ Phương rên rỉ cũng vừa phải… cùng lắm là mấy phòng kế bên nghe thấy, nhưng may là phòng trống không có ai… đến lúc cô hét lên thì cả nhà nghe thấy nên người ta mới đi lên như vậy. Cả đám hốt hoảng không biết làm sao… may mà Đạt nhanh trí, lấy tay đóng cửa phòng lại. Một vài giây sau thì cả đám nghe bên ngoài cửa mắng:
– Mấy đứa làm gì la hét ồn ào vậy? Có chuyện gì vậy?
Đạt đổ cả mồ hôi… trả lời nhát gừng:
– Dạ… dạ không sao… tại tụi con…
– Tụi cái gì… bộ thi đậu sao mà bây la hét vậy?
– Dạ… dạ… có đứa báo thi đậu… nên tụi con mừng…
– Ủa… năm nay có kết quả sớm vậy hả bây?
– Dạ… thì cũng nhằm trường…
Người chủ nhà hỏi thêm mấy câu, dặn dò cả đám không được ồn ào nữa thì mới rút đi. Đạt, Phương và cả ba người thanh niên đều thở phào nhẹ nhõm. Nghe tiếng chân người chủ nhà vừa đi một lúc, Đạt quay sang hỏi ba người kia:
– Tụi bây… tụi bây ở đâu ra vậy? Sao chưa dìa nữa?
Một đứa gãi gãi đầu, đáp:
– Tụi tao mua vé sớm mà không có…
– Mai mới có vé lận… – Một đứa khác nói thêm…
– Nên tụi tao mới tính quay về đây ở đỡ đêm nữa…
Ba thằng nói chuyện mà mắt cứ liếc liếc nhìn cái dáng trần truồng của Phương. Cô rối quá không biết làm sao, cứ loay hoay… che cái này thì lòi cái kia… thành thử… chẳng che gì được. Đạt thấy vậy chưa vội mặc quần áo mà lấy bộ đồ thun của cô… đứng che cho cô mặc lại. Phương mắc cỡ quá, nói ú ớ với Đạt:
– Ai… ai vậy em?
Đạt gãi gãi đầu:
– Dạ, bạn cùng trọ với em…
Đạt chưa kịp nói gì với Phương thì đã nghe một đứa trong bọn hỏi:
– Ai vậy Đạt?
– Ơ… đây là…
Đạt ấm ớ chưa biết trả lời sao thì đã có một đứa khác nói thay cậu ta:
– … là cô Phương… cô Phương ở trung tâm luyện thi…
Phương nghe nói vậy thì hoảng hồn quay lại. Cô khá ngạc nhiên khi có người nhận ra mình. Cô vừa mặc lại quần áo xong, vẫn còn mắc cỡ, cô quay lại nhìn… vẫn không nhận ra:
– Em… em…
Người thanh niên vừa nói xong, vội giới thiệu:
– Em… em ở gần nhà nó nè cô… có học trong lớp luyện thi của cô luôn đó…
Nghe Phương ấm ớ, Đạt vội giới thiệu:
– Dạ… nó là Tân… học chung lớp luyện thi với em đó cô… hai thằng này là Bảo và Huy… tụi nó thì hai đứa em mới quen trên này… lúc tìm phòng trọ thôi…
Phương đỏ rần rần hết cả mặt, không dám nhìn cả ba, lí nhí hỏi:
– Ba đứa… vào… vào… lúc nào vậy?
Một thằng gãi đầu, nói:
– Dạ thì… cái lúc… “chát… chát…” đó cô…
Phương mắc cỡ muốn độn thổ, tức là ba cậu này vào cũng một lúc rồi… ngắm cô và Đạt chịch nhau cũng nãy giờ rồi. Đạt gắt lên hỏi:
– Ba thằng bây… sao không gõ cửa…
Bảo nói, cố che đi nụ cười khúc khích:
– Tụi tao có kêu cửa đàng hoàng… nhưng chỉ nghe bên trong mấy tiếng như ai bị đánh… tụi tao nghĩ chắc mày bị gì… nên mở cửa vào đại luôn…
– Tụi bây…
Đạt có vẻ cũng mắc cỡ. Huy vội nói:
– Tụi tao không có ý rình… tại… tại mày lo… lo ấy… không thấy…
Phương mắc cỡ lắm… không biết phải làm sao nữa. Cô không chịu nổi ánh mắt soi mói của ba người bạn của Đạt nên cô đứng dậy, mở cửa chạy ra ngoài. Đạt hoàng hồn định đi theo… nhưng thấy còn ở truồng nên phải quay vào lấy cái quần cụt. Đạt ra cửa thì thấy cô chạy về phía khu vệ sinh. Đạt chạy theo đến khu vệ sinh thì nắm được tay cô:
– Cô ơi… đừng sợ…
Phương quay lại, ôm chầm lấy Đạt… thủ thỉ:
– Xấu hổ quá… xấu hổ quá em ơi… cô chết mất…
– Ơ… bình tĩnh đi cô… em thấy… thấy cũng bình thường mà…
Đạt khuyên tỉnh bơ. Phương đấm ngực cậu ta nói:
– Em còn dám nói nữa hả… cô sợ lắm… em biết không?
– Có gì đâu mà sợ cô?
– Sợ mấy thằng bạn của em đó… tụi nó nói… cô chết mất…
– Cái này cô đừng lo… tụi nó hiền lắm… cô đừng sợ… để em nói tụi nó… giữ kín…
– Nhưng… cô sợ… tụi nó nói cô này nọ… dù sao thì… cô cũng là…
– Hổng sao đâu cô… tụi nó cũng lớn rồi mà… mỗi người đều có sở thích tình dục riêng mà…
– Giờ tính sao đây em?
– Uhm… thôi vầy… cô vô trong tắm chút đi… để em đi nói chuyện với tụi nó… để em đuổi tụi nó đi chỗ khác…
Phương chưa biết phải làm thế nào. Nghe Đạt nói vậy cô cũng suy tư lắm. Đạt mở cửa nhà tắm cho cô vào rồi định quay đi. Phương suy tư gì đó, vội kêu Đạt lại:
– Đạt à… khoan đã…
Đạt vừa đi mấy bước rồi… nghe cô gọi thì quay lại:
– Sao vậy cô?
– Thôi hổng ấy vầy… nghe tụi nó nói tụi nó cũng chưa biết đi đâu… em đuổi tụi nó đi thì kỳ lắm… cô trò mình dù sao cũng tính đi chơi một tí mà… vậy giờ mình đi luôn đi… em chở cô đi chơi chút đi… cứ để tụi nó ở đó…
– Nhưng cô có mệt không? Em sợ cô mệt… buồn ngủ…
– Hổng sao đâu… nãy giờ… cô cũng hết mệt rồi…
– Vậy thôi cũng được… cô vào tắm đi… chờ em tí…
– Lấy dùm cô bộ đồ mới nha…
– Dạ…
– Nhớ lấy quần áo lót luôn nha…
Phương cởi quần thun ra tắm rửa sơ lại. Nãy cậu ta xịt vào lồn cô… giờ nó trào ra hết làm dơ cả cái quần thun duy nhất cô mang theo luôn. Tim Phương giờ vẫn còn hồi hộp lắm. Cô rửa ráy mình mẩy lại mà nó cứ đập thình thịch. Cô tắm một lát thì thấy Đạt đã trở lại, cậu ta móc quần áo mới cho cô rồi lấy bộ đồ thun cũ trở lại. Cô thấy Đạt đã mặc quần lửng áo thun trở lại luôn rồi. Đạt nói với cô:
– Cô tắm xong thì đi thẳng ra ngoài xe luôn đi nha… em đợi ngoài đó…
– Uhm…
Phương tắm rồi lấy quần áo mặc lại. Lúc mặc đồ lót, cô phát hiện ra một chi tiết. Đạt lấy một bộ đồ lót khá hở hang cho cô, áo vú thì nhỏ xíu, cái quần thì lại là dạng lọt khe. Cái cậu này… có cái bộ đồ lót đàng hoàng không lấy dùm cô mà lại thấy cái này… đã vậy còn lấy cho cô cái đầm ngắn nữa chứ… mặc kiểu này… ra đường ngại chết. Giờ không còn lựa chọn nào khác Phương đành mặc luôn vào. Lúc cô đi ngang qua phòng, thấy cửa mở… cô định đi lướt qua thì thấy ba người bạn của Đạt đang nói chuyện râm ran:
– Đu má… đẹp ghê mậy…
– Vú to chà bá lửa luôn…
– Trời… bà đó là hotgirl của trung tâm tao mà… tiết nào của bả cũng có học trò đông nhất…
– Thằng Đạt vậy mà ngon nha tụi bây… chịch luôn cả cô giáo…
– Ngon gì… nó thì hơn gì tụi mình… tại nó hên thôi… chứ cổ mà chịu… thì tao…
Không biết sao cả bọn lại im… chắc là đã nhìn thấy cô ngoài cửa. Cả bọn quay sang nhìn cô. Cô mắc cỡ quá không biết làm gì, chỉ gật đầu chào, rồi đi… trước khi cô lướt qua cũng thấy tụi nó gật đầu chào lại mình. Phương đi xuống lầu mà mặt vẫn đỏ ke. Đạt thấy cô mặc bộ đầm đó thì xuýt xoa khen ngợi:
– Cô bận bộ này đẹp quá!
Cô trách:
– Thằng này… bao nhiêu bộ không lấy… tự dưng… lấy cái này…
– Thì nó đẹp mà… cô mang theo rồi… không lẽ không bận…
Phương không biết nói gì nữa, vội lên xe, giục cậu ta chạy đi. Trời đang giờ trưa luôn rồi, phố phường vẫn đông đúc xe cộ. Trời nắng chói chang, may là đôi lúc cũng có mấy tàng cây lớn che chắn. Phương ngồi yên một chút rồi mới hỏi Đạt:
– Giờ tính sao em?
– Hả… chuyện gì cô?
– Thì chuyện hồi nãy chứ chuyện gì… em nói tụi nó chưa?
– Rồi… cô yên tâm… tụi nó không bép xép gì đâu…
– Nhưng mà…
– Còn nữa… tối nay chắc em sẽ lấy khách sạn cho cô ở đỡ… tụi nó nói để tụi nó ở đến sáng mai là tụi nó cũng bắt xe về thôi… nó lấy vé rồi…
Phương làm thinh nghe cậu ta nói một hơi. Đạt chốt hạ:
– Vậy là ổn nha… cô đừng lo nữa…
– Không lo sao được… mà hồi nãy… em có nghe tụi nó nói gì không?
– Nói là nói sao cô…
– Thì nói về cô đó…
– Không… em nói rồi mà… tụi nó không nói gì đâu… cô an tâm đi…