Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 5
Sau cái hôm vô tình “chạm trán” với Bona, Phương có suy nghĩ mãi về những chuyện vừa xảy ra. Tính cho tới giờ cô đã hiểu ra hết nguyên do tận tường mọi chuyện. Thì ra việc cô chia tay Cường cũng nằm trong ‘âm mưu’ sắp xếp của một cô bé mới chừng 15 tuổi thôi. Vậy mà sau khi nghe qua mọi chuyện và ngẫm nghĩ tới giờ Phương vẫn thấy cảm giác khó chịu chút nào cả.
Thực ra thì dù sao đi nữa thì mối quan hệ giữa cô và Cường cũng là sai trái, không đúng với lễ giáo thường thấy. Đã quan hệ với nhau thì chớ, còn đằng này hai cô trò còn yêu nhau mà mơ tính xa xôi nữa. Thêm vào đó, cái chuyện Cường lăng nhăng này nọ cũng là sự thật, cũng chẳng thể trách ai được. Vậy thôi tóm lại thì xem như duyên của cô và Cường đến đó là chấm dứt vậy, Phương thấy cứ nghĩ vậy thôi cho nhẹ lòng.
Còn chuyện giờ này tự dưng lại đi quan hệ với Bona, Phương thấy vậy cũng hơi có lỗi với chị Thu lắm. Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận Bona là một trong số ít những người có thể mang lại cho cô cái cảm giác thỏa thuê sung sướng khi bản năng tình dục của cô được thỏa mãn. Rồi Phương lại đành tự bào chữa cho mình là mình làm như vậy chỉ đơn thuần là bản năng thôi, chẳng qua là một cách giải tỏa sự căng thẳng.
Chẳng phải cô đã cảnh cáo Bona là vẫn phải yêu thương chị Thu, vẫn phải hết lòng với chị Thu đó sao, giữa cô và Bona tuyệt đối không có sự yêu đương gì ở đây cả. Sau lần quan hệ tình cờ đó, mặc dù đã nói rõ với Bona và thêm cả mặc dù Phương vẫn còn cảm giác bồn chồn ham muốn với anh chàng, nhưng cô quyết định không chủ động hẹn hò riêng với Bona, cô bấm bụng nghĩ mọi chuyện cứ để tự nhiên diễn ra thôi. Phương may mắn là dạo này cô đồng thời cũng quen biết Đạt và thực sự cô cũng quan hệ với Đạt nhiều nhất trong quãng thời gian này, đủ để khỏa lấp một phần cảm giác ham muốn tình dục mà Bona mang lại cho cô.
Rút kinh nghiệm từ mối quan hệ với Cường, ngay từ đầu đến giờ dù vẫn chịch nhau ầm ầm nhưng Phương nhất quyết vẫn giữ vững mối quan hệ cũng như cách xưng hô giữa cô và Đạt, không cho cậu ta thay đổi gì hết. Phương vẫn gọi Đạt là “em”, bắt cậu ta vẫn gọi mình là “cô”. Anh chàng Đạt này hơi khác với Cường ở chỗ cậu ta chẳng khi nào chủ động xưng ‘anh’ với Phương cả, Đạt còn bảo cứ xưng “cô – trò” thế này lúc chịch nhau cậu ta còn hứng thú hơn nhiều nữa.
Mới quen nhau đây thôi, nhưng cả hai quan hệ rất thường xuyên. Từ sau bữa làm tình với Bona trở đi, hầu như tối nào Phương cũng ngủ lại chỗ nhà của Đạt. Thậm chí có bữa cô còn ở đó luôn suốt cả ngày cho đến tối, rồi cứ thế từ chỗ đó tiếp tục đi dạy luyện thi không thèm về lại Thứ Mười một nửa, dành cả một ngày ái ân trọn vẹn bên Đạt. Cả hai không còn dè dặt chi nữa, đến với nhau tự nhiên, hào hứng và say mê.
Đạt chịch cũng giỏi dù không khỏe bằng Bona nhưng được cái là nồng nhiệt lắm, thậm chí đôi khi còn say mê hơn Bona nhiều. Lần nào chịch nhau cũng rất nhiều lần, xuất tinh mãi không ngừng nghĩ. Đạt viện cớ cần không gian yên tĩnh để luyện thi nên xin ba mẹ dọn ra chòi đó ở thường xuyên trong thời gian này. Xung quanh chòi nhà Đạt đồng không mông quạnh, không gian vắng vẻ thoải mái, chẳng ai để ý cả, hai cô trò tha hồ chịch choạc quên cả trời đất.
Nói thêm về năng lực của Đạt, Phương dù sao cũng phải công nhận so với tụi thanh niên cùng lứa tuổi, quả thật tới giờ chưa thấy ai chịch dai sức như cậu ta. Từ bữa đầu tiên xáp trận nghe Đạt xưng danh là “Địt không chán” là Phương đã phì cười. Chắc cũng để thể hiện cho Phương thấy năng lực của mình nên bữa giờ Đạt chịch Phương rất khỏe, mỗi đêm ‘dần’ cô hết lần cực khoái này đến lần cực khoái khác, dâm thuỷ Phương cứ tràn trề tuôn từ âm hộ.
Thời điểm đầu có bữa Phương không về Thứ Mười Một ngủ cũng là do phải bặm môi, căng lồn, phơi vú ra cho Đạt chịch tới sáng, lần nào cũng là lúc nghe tiếng gà gáy thì Đạt mới chịu phọt dòng tinh cuối cùng trong người ra. Những lúc đó, tinh dịch Đạt như một dòng thác chảy xối cả vào trong âm đạo Phương, liên miên bất tận không dứt, bắn cả lên khuôn mặt đờ đẫn của cô.
Nhưng dẫu sao thì sức người cũng có hạn, dạo này ham muốn của Phương “tăng đô” lẹ quá, đêm nào cũng rủ Đạt chịch, không sót đêm nào thì cái năng lực đó của chàng trai 18 tuổi kia cũng phải có phần giảm sút chút ít, sức người chứ phải sức trâu đâu mà đêm nào cũng như đêm nào một hơi chịch tới sáng. Phương cũng tinh ý nhận ra điều đó, cô không cố gắng thách thức Đạt mà chiều ý cậu ta.
Đêm nào Đạt đuối quá thì thôi hai cô trò chịch mấy cái xong thì ôm nhau lăn ra ngủ. Cái này cũng do Phương rút kinh nghiệm từ cái hồi còn quan hệ với thằng Miên, người làm của Cường. Sức cỡ thằng Miên mà chịch liên tiếp Phương một thời gian còn cong đít chạy dài. Phương cũng phải thả Đạt ra một chút chứ cô mà ‘xiết’ cậu ta quá, chắc cậu ta cũng bỏ trốn mất.
Một hôm như thường lệ khi Phương thức dậy thì mặt trời đã lên cao lắm ánh sáng đã tràn ngập căn chòi nhà của Đạt. Cô vươn vai thức dậy khi trên người vẫn còn trần truồng không một mảnh vải che thân. Nằm cạnh bên Phương trên giường, Đạt vẫn còn ngáy khò khò. Tối qua lúc chịch xong cú cuối cùng, hai cô trò ôm nhau ngủ một lúc đến khi mỏi quá mới rời nhau ra.
Nhìn cái kiểu ngủ há hốc miệng, Phương nghĩ chắc cậu ta cũng mệt lắm sau cái cú đêm qua. Tướng Đạt nhìn vậy chứ cũng ngon lành, chắc khỏe, cơ bắp lắm. Người tuy hơi lông lá một chút nhưng chịch nhau riết thì Phương cũng quen. Phương tinh nghịch ghé mắt nhìn vào chỗ hạ bộ của Đạt. Dương vật của cậu ta giờ đã ỉu xìu, thun lại, nằm khép nép bị đám lông lá quanh gốc dương vật che phủ mất một phần.
Phương đưa mũi ngửi thấy cái mùi vẫn còn nồng. Đầu khấc vẫn còn vươn tinh dịch mà cậu ta xuất ra đêm qua, giờ đã khô đặc lại cứng ngắc. Tối qua chịch xong mệt quá, cả cô và cậu ta có ai thèm đi rửa lại đâu, cứ thế ngủ khò mặc cho hai bộ phận sinh dục vẫn còn nhoe nhoét tinh trùng. Nhìn con cu của Đạt hơi dơ thì Phương thấy cũng tội tội, cô tinh nghịch le lưỡi, liếm lấy đầu khấc, để giúp cậu ta vệ sinh cái phần bợt đã dính lại. Nhờ nước miếng của Phương mà tinh dịch khô từ từ bong ra. Lúc sau Phương nút cái rột luôn. Đạt đang nằm ngửa, banh càng ra thì khi bị Phương bú chút vậy, cậu ta lại đổi tư thế quay sang nằm nghiêng, thu mình che khuất lại dương vật luôn. Phương nghe Đạt mớ trong miệng:
– Cho em ngủ chút cô ơi… đuối quá…
Trời đất ơi cái thằng này, Phương có ý tốt định vệ sinh dương vật dùm cậu ta thôi mà làm như Phương ham muốn gì lắm vậy. Ghét, Phương “hứ” một cái rồi ngồi dậy rời khỏi giường, miệng Phương lầm bầm nho nhỏ:
– Không thèm… cô đi tắm đây…
Hai cô trò chịch nhau và nằm ở cái giường tại gian trước. Phía ngoài sân chòi nhà Đạt cây cối che phủ um tùm khuất bóng nên cậu ta luôn luôn chẳng thèm khép cửa lại, cứ để như thế tênh hênh. Mới đầu Phương cứ sợ sợ đề phòng, nhưng riết sau rồi cô thấy khu này cũng vắng vẻ thiệt nên có phần an tâm hơn, bớt lo sợ như trước. Phương đi ra nhà sau mới đi có mấy bước mà thấy giữa háng mình cứ nhớt nhớt cảm giác rất khó chịu.
Cô ra chỗ lu nước thì hơi thất vọng. Sau chòi nhà Đạt có mỗi cái lu này thôi, tối qua nước cũng đầy lu. Nhưng cái sở thích làm tình của Phương thì mỗi lần chịch xong lại đi rửa cho sạch mới làm tiếp, bởi vậy qua có một đêm thôi mà lu nước vơi đi khá nhiều. May sao ở dưới cũng còn chút ít, chắc đủ để Phương rửa lại phần hạ thể đang nhớp nhớp.
Cô cầm lấy cái gáo, chồm vào trong lu với múc nước. Nước chẳng còn nhiều nên Phương múc gáo nào tiết kiệm gáo đó, cô không xối ào ào như trước mà cẩn thận rót vào khu vực lồn mình. Chỗ này dạo gần đây cô luôn cạo sạch sẽ lông lá nên lúc rửa cũng dễ dàng hơn. Mới gáo nước đầu tiên là Phương đã làm sạch phần ngoài, chắc gáo tiếp theo cô sẽ thụt ngón tay vào trong lồn, móc tinh dịch còn ứ trong đó ra luôn.
Phương chồm vào trong lu chút nữa để múc tiếp gáo nước. Đương múc nước bất chợt Phương nghe tiếng sột soạt sau lưng. Lúc này cô đang cúi chồm vào trong lu nên nguyên phần hạ thể đang phơi ra. Mới nghe thấy tiếng động lạ, chưa kịp rút đầu ra khỏi lu nước thì hai chân cô đã bị nhấc hổng lên, cả người bị đẩy chồm về phía trước, đầu chúi xuống phía đáy lu.
Phương chới với đưa hai tay cố bám vào thành lu trơn nhớt, cố ngóc đầu lên khỏi lu. Chưa kịp định thần, hai chân cô đã bị dạng rộng ra, một thân người nào đó chắn ngay giữa. Ngay lập tức cô cảm thấy có một vật gì đang chỏi chỏi vào giữa hai chân cô, ngay khu vực mép lồn cô, tìm cách chui vào. Phương bất thần theo thói quen cố chòi chòi hai chân khép lại nhưng mà sao được khi bị cả một thân người chen giữa. Trong giây khắc, Phương định hét toáng lên thì chợt định thần lại. Cô thầm nghĩ không lẽ kẻ tấn công phía sau cô là Đạt. Nãy cô mút cu cậu ta chắc cậu ta đã thức, giả vờ quay đi thấy cô vào tắm thì tấn công vậy mà. Phương ú ớ nói:
– Thôi đi… bỏ cô ra nào… em giỡn gì…
Giọng nói cô vang vọng từ dưới lu nhưng chưa kịp hết câu thì cả người cô đã tê rần rần. Một khúc dương vật, một khúc thịt nóng hổi, Phương không nhìn thấy nhưng cô chắc chắn vậy đang đẩy vào trong lồn cô. Cảm giác bất ngờ làm cô đau thốn. Mới đầu có hơi đau rát vì hình như dương vật to quá, lại thêm nãy giờ Phương có chuẩn bị gì đâu, đâu có bôi trơn lỗ lồn nên khi vào hơi khó.
Dương vật bị người phía sau nhét vào chắc vì vậy mà không nhanh được, từng nấc từng nấc thúc vào lồn Phương. Cũng may là còn số tinh dịch đọng trong lồn từ tối qua, nó giờ thay thế cho chất nhờn bôi trơn làm khúc sau khi dương vật to bự thúc vào trơn tru hơn. Phương cố gồng người chịu đựng đến khi khúc dương vật chạy vào lồn cô lút cán thì phải ‘Ứ’ lên một tiếng thổn thức.
Trời ơi, từ nhỏ đến lớn Phương chưa bao giờ chịu đựng dương vật nào to như thế này. Cô chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy bàn tay bóp chặt lấy mông mình, rồi dương vật lại rút ra, thụt vào. Cảm giác Phương vẫn còn hơi thốn vì chưa quen dần với dương vật to bự mà kẻ tấn công kia đã thúc nó rất nhanh, nhấp Phương như vũ bão. Cả phần bụng của Phương vắt qua thành lu trở thành điểm tựa trước sức nặng của dương vật. Hai chân Phương sau mấy cú thúc thì bị giơ hỏng lên, từng cú nắc rất mạnh mẽ đập vào lồn Phương chan chát. Cô thấy mình như chiếc xe cút – kít, đang bị người ta đẩy.
Mới đập vào mà khúc dương vật kia đã làm cho Phương mụ mị, phải sau chừng chục cú nắc cô mới định thần lại được. Ban đầu Phương còn tưởng đó là Đạt, về sau cảm nhận lực thúc cũng như độ lớn của khúc dương vật, cô mới hoàn hồn giật mình. Cô thầm nghĩ: “Không phải… không phải Đạt… cu Đạt đâu bự dữ vậy… với lại thường lúc mới nhấp… cậu ta đâu nhấp mạnh vậy”. Nghĩ đến đó Phương mới hoảng hồn, với bao dấu hiệu kia cô chắc chắn kẻ tấn công không phải “người quen” rồi. Lúc này cô gồng người lại, cố chống cự cảm giác tê dại do độ lớn của dương vật mang lại, cô vừa uốn éo mình, vừa cố dùng hai tay đẩy cả hai thân ra khỏi lu, vừa la lên:
– Á! Ai vậy… cứu cô với… cứu cô với Đạt ơi…
Biết Đạt đang nằm ngủ ở nhà trước, Phương vừa vùng vẫy vừa cố hét lớn lên. Hai chân cô đã bị nhấc bổng lên nên quả thật cũng chẳng dễ dàng. May sau chừng một phút chống cự, bằng hết sức bình sinh cô đã thoát được thế kẹt, nhấc được đầu mình ra khỏi lu, đẩy thân hình đang chèn giữa hai chân mình ra sau. Chân cô đạp mạnh ngay bụng kẻ kia, cô đạp bằng hết cả sức bình sinh nên chắc kẻ đó đã ngã chổng vó, cô rút đầu ra khỏi lu, hai chân bủn rủn ngồi phịch xuống sàn.
Cô ngẩng mặt nhìn kẻ nãy giờ tấn công mình cũng đang nằm ngã ra sàn. Cô hoảng hồn la hét ỏm tỏi. Trước mặt Phương là một kẻ lạ hoắc. Mình gã này ở trần, mặc mỗi cái quần đùi giờ đã tuột ra khỏi đầu gối. Người gã này cao lớn nhưng khắp người nhìn dơ dáy lắm. Đặc biệt gương mặt của gã nhìn có vẻ gì đó hơi kỳ kỳ. Gã nhổm đầu dậy nữa muốn đứng lên, gã nói với Phương bằng một cái giọng ngây ngây dại dại:
– Đừng có la mà… cho tui chơi đi…
Phương hốt hoảng nói:
– Cho gì, chơi gì… Không! Không!
Vừa nói cô vừa la lên, cô cố khép chân lại, rút về phía sau, tay cố gắng che đi thân hình đang lõa lồ. Gã kia nhìn quái dị lắm, gã nói mà cái miệng cứ nhiễu nhiễu nước miếng, cái mặt nhìn như… như là bị khùng vậy. Gã bò gần đến Phương:
– Đi mà… năn nỉ mà… cho tui chơi một lần thôi…
– Không! Không!
– Đừng ích kỷ mà… tui thấy cô chơi với thằng kia quài… nhìn thèm quá… cho tui chơi thử đi…
– Không! Không! Đạt ơi… cứu…
Phương hét lên hoảng hốt. Gã kia chắc chắn là điên rồi. Nghe Phương la vậy gã chồm lên nhào đến chỗ cô. Người gã cao lớn, thân hình hộ pháp nên mới nhào tới đã khống chế được Phương rồi. Nãy giờ tuy sợ thiệt, nhưng có một điều Phương phải công nhận nhìn cái gã này toàn diện thì kinh dị vô cùng duy chỉ có một điều gã thu hút được Phương thực sự, đó là dương vật của gã.
Dù gã để lông lá xồm xoàm chẳng kém gì Đạt, che đi một phần chiều dài của dương vật mình nhưng liếc nhìn sơ thôi Phương cũng đủ thấy nó khiếp đảm thế nào. Lúc gã đè Phương ra, cây hàng gã lúc lắc như que củi, nhìn đáng sợ lắm… Phương chưa từng thấy cây hàng của ai dài và to như gã vậy. Cô muốn đẩy gã ra nhưng tay cô yếu ớt quá so với gã.
Gã lúc đầu còn năn nỉ nhưng thấy Phương chống cự thì sừng sộ, gã bất thần vung tay tát Phương một cái ngay má như trời giáng. Cú tát ngay màng tai làm Phương đờ cả người đi, thả trôi cơ thể mặc cho gã điều khiển. Gã đè Phương ra ngay trên sàn nhà tắm, gã ôm lấy Phương, một tay nắm dương vật khủng của gã đâm trở lại lồn Phương. Phương vẫn chống cự cố khép hai chân lại, khiến gã trầy trật mãi.
Ðiên tiết, gã lại gầm lên tán cô cái nữa là Phương im luôn. Gã dạng hai chân Phương ra, nhét dương vật vào. Phương đau lắm, vẫn cố uốn éo dãy dụa thân dưới nhưng lạ thay lần này dương vật gã nhét vào lồn Phương không thấy đau rát nữa mà có vẻ dễ hơn… không lẽ Phương đã ra nước nhờn rồi hay sao. Gã nhịp Phương mấy cái là cô im lìm mặc dù hai má cô nóng đỏ, vẫn còn đau giần giật vì sự vũ phu của gã.
Tính ra thì Phương đang bị cưỡng bức, chẳng hiểu sao vậy mà cơ thể cô vẫn ra chất nhờn, tiếp sức cho kẻ thù tiến vào âm đạo nữa chứ. Gã kia nhấp trơn tru, gã có vẻ thống khoái, cô thấy gã ngửa cổ, miệng rên lên ư hử tận hưởng sự sướng khoái. Nước nhớt từ cái miệng của gã nhiễu nhiễu cả lên mặt Phương gớm không tả xiết. Cả người gã to lớn đè nghiến cô, làn da gã nhơm nhớp, cái mùi tởm lợm không sao chịu nổi làm Phương muốn ói luôn.
Phương lâm vào tình cảnh nguy hiểm bị người ta cưỡng bức một lúc lâu thì hình như Đạt mới nghe tiếng kêu. Đạt đang ngủ cứ nghe tiếng Phương hét, mới đầu Đạt còn nghĩ đó là do mình mớ nữa chứ. Cậu ta giật mình dậy trên giường thì không còn nghe cô hét nữa, mà thay vào đó là tiếng ai như rên rỉ, rồi cái tiếng da thịt va đập vào nhau. Đạt lờ mờ cố nhấc thân hình mệt mỏi ra khỏi giường, đến chừng ra đến nhà sau thì vừa kịp chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra. Phương đang phê lòi thì nghe tiếng Đạt la thất thanh:
– Thằng chó đẻ kia… thả cổ ra…
Gã to lớn kia đang chịch Phương chắc phê lắm, hai mắt gã lờ đờ vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Phương đỏ mặt, nhác thấy bóng Đạt thì mới bày đặt rên rỉ:
– Đạt ơi… cứu…
Đạt nghe vậy thì nóng ruột, vội vừa la lớn thì đã vội nhào tới. Vóc dáng Đạt dù không bằng gã kia nhưng ngay lúc nguy cấp thì cũng tỏ ra rất dũng mãnh. Đạt nhào tới ngay sau lưng gã nắm ngay cổ gã kia xiết mạnh. Gã kia đang nắc Phương thì bị siết cổ không thở được phải đưa tay vùng vẫy. Lừa thế, Đạt vật mạnh làm gã phải ngã nhào ra. Dương vật gã đang cắm trong lồn Phương bị rút ra nghe cái ‘póc’. Phương không cố ý nhưng chẳng hiểu sao cả thân dưới của cô dường như cố rướn lên, với theo dương vật ướt nhèm vừa bị giật ra khỏi âm đạo. Đạt kéo mạnh làm gã kia phải đứng dậy rồi ngay lập tức đấm một cú như trời giáng làm gã ôm mặt ngã lăn quay ra đất. Đạt quay sang đứng dùng thân hình cũng đang lõa lồ của mình che đi thân hình Phương phía sau. Cậu ta mặt đỏ ngầu tức giận, chỉ mặt gã kia, hét lớn:
– Năm Khùng… thằng chó đẻ… bữa nay mày gan quá ha… tao đánh chết mẹ mày luôn…
Đạt vừa chửi vừa nhào tới định đánh gã nữa. Gã kia tuy cao lớn nhưng có vẻ không dám chống cự, gã nắm cái quần cụt của mình lại định kéo lên thì bị Đạt rượt nên tuột ra luôn. Gã nhào qua hàng rào thưa phía sau nhà, nhảy tùm vào khoản ruộng. Phương ngồi đó nhìn Đạt dọa gã kia bỏ chạy. Tay cô đưa lên che gương mặt đang nóng đỏ, chẳng biết là do bị gã kia tán hai bạt tai hay là tại… cũng chẳng biết nữa. Nhìn cái vóc dáng to lớn kia bỏ chạy, khúc thịt của gã vẫn còn lủng lẳng giữa hai đùi, tự dưng Phương tặc lưỡi trong vô thức. Phương thấy Đạt đã nhào qua hàng rào, định chạy theo gã kia thì cô gọi:
– Đạt ơi… đừng đuổi theo nữa… hic…
Đạt nghe tiếng cô gọi thì mới sực nhớ ra. Cậu ta vội quay trở lại. Đạt ngồi xuống thì cô ôm chầm cậu ta, nức nở:
– Hu hu… cô sợ quá em ơi…
Cậu ta vỗ về cô, nói:
– Không sao đâu… em đây rồi… thằng chó đó… bộ nó hiếp cô hả?
– Hu hu… ừ… nó còn đánh cô mấy cái nữa nè… đau quá…
Phương chìa hai má sưng tấy ra cho Đạt thấy như chứng minh lời nói của mình. Đạt nhìn thấy má cô sưng đỏ thì cũng nghĩ vậy thật. Cậu ta hỏi thăm:
– Vậy… nó làm gì cô chưa?
Vừa nói, Đạt vừa đưa tay xuống “thăm khám” vùng hạ bộ của Phương. Cậu ta có vẻ hết sức ngạc nhiên, hỏi dồn dập:
– Nó… nó chịch cô luôn rồi hả?
Rõ ràng hồi nãy gã kia đã nhét cả cây hàng vào rồi, còn nhấp mấy chập nữa cơ. Nhưng Phương mắc cỡ quá, cô chối bay chối biến:
– Không… nó… nó chưa kịp… thì em đến rồi…
Đạt có vẻ không tin, cậu ta hỏi cắc cớ:
– Vậy hả… vậy sao nước ra nhiều vậy cô…
Đạt hỏi vậy thôi chứ thực ra lúc nãy từ góc độ của cậu ta, Đạt nhìn thấy rõ gã kia đang nhấp cây hàng trong người Phương nữa mà. Thêm vào đó, lúc này lồn Phương rỉ nước quá trời, chứng tỏ là cô cũng đang rất thích cái hành động vừa rồi của gã kia. Phương mắc cỡ quá, nói càng:
– Cô… cô không biết nữa… em… mà em kỳ cục… cô đang bị đánh đau muốn chết… mà còn ở đây sờ này nọ… rồi nói bậy bạ gì đâu không hà…
Vừa nói, cô vừa quay gương mặt đỏ hồng vì mắc cỡ đi. Đạt thấy vậy thì muốn phì cười nhưng vẫn cố nhịn. Cậu ta đỡ Phương dậy rồi nói:
– Thôi… vậy cho em xin lỗi… chắc em lộn…
Phương để cậu ta dìu lên nhà trên, ngồi lên giường rồi ngập ngừng hỏi:
– Nãy… cô nghe em gọi tên thằng đó… bộ… bộ em biết nó hả…
Đạt ngồi xuống cạnh Phương, ôn tồn đáp:
– Dạ… nó là Năm Khùng đó cô… cả miệt này ai cũng biết hết á…
– Bộ… bộ nó khùng hay sao… mà lại gọi nó vậy?
– Dạ… thằng này nó khùng thiệt đó cô. Em cũng không biết nhà nó ở đâu… nó bao nhiêu tuổi… rồi tên gì nữa. Nó hình như mồ côi… không nghe ai nói về cha mẹ nhà cửa của nó hết… giống như dưới đất chui lên vậy…
– Vậy sao biết nó thứ Năm mà em gọi…
– Em cũng không biết… nghe người ta gọi em gọi theo thôi… thằng này bị trên xã bắt đi nhà thương điên nhốt mấy bận rồi… chẳng hiểu người ta canh thế nào mà lâu lâu nó lại về đây được. Trước giờ nó hay đi lang thang tùm lum… rồi ai cho gì ăn đó thôi… bữa nay không ngờ… mà… mà nó tự dưng ở đâu ra vậy cô…
Phương co ro người lại đáp:
– Cô không biết… nãy cô đang cúi vô lu múc nước thì nó ở sau tấn công rồi… nhắc tới thiệt giận em hết sức… cô la bài hãi cả buổi mà không nghe… người đâu ngủ say như chết…
Phương chỉ dám nói không biết vậy thôi chứ chẳng dám kể chi tiết, sợ Đạt nghe xong lại hỏi nữa lại lòi ra cái chuyện gã Năm Khùng kia đã chịch cô nãy giờ. Đạt nghe cô trách thì gãi gãi đầu:
– Thôi… cho em xin lỗi đi… tại tối qua… làm dữ quá… em cũng mệt nên ngủ hơi say…
– Xí… em mà cũng biết mệt nữa sao… vậy còn dám xưng “Đạt Không Chín” nữa hết…
Mỗi lần có chuyện gì chọc nhau, Phương lại lôi cái nickname đó ra để khích cho Đạt chịch mình. Dù là miệng nói vậy nhưng Phương đã vòng tay, ôm Đạt vào lòng. Cô thủ thỉ:
– Thôi… không giỡn nữa… mình làm nha… em…
Đạt nghe Phương nói vậy thì cười bí hiểm:
– He he… thằng Năm Khùng… nó làm cô hứng lại phải không?
Phương đỏ mặt, nói nhỏ, bằng giọng lí nhí:
– Thì… thì cũng bình thường thôi mà… em này… đừng chọc cô nữa… đang khó chịu quá nè…
Phương định nhào qua thì Đạt ngăn lại bảo:
– Thôi… mới sáng sớm ngủ dậy… chưa ăn gì… đói quá hà. Hay là… mình ăn cái gì đã nha cô.
Phương hơi thất vọng vì thực tình hồi nãy thằng Năm Khùng đã làm cô đang hứng quá rồi, định làm tình với Đạt cho thỏa mãn. Nghe Đạt nói vậy làm cô cũng cụt hứng. Mà Phương ngẫm lại thấy cậu ta nói cũng đúng. Cả đêm qua hai cô trò quần nhau rồi, sáng chưa ăn gì thì lấy sức đâu mà đụ với đéo. Phương không dám đòi hỏi nữa, sợ bị quê nên nói theo Đạt:
– Uhm… nhắc làm cô cũng thấy đói quá hà…
Đạt nghe thế thì đứng dậy, lui cui kiếm cái quần cụt mặc vào. Vừa mặc vừa nói:
– Vậy thôi để em chạy đi kiếm cái gì ăn… rồi chơi tiếp nha. Bữa nay cô ở lại phải không?
Phương bẽn lẽn gật đầu. Chợt nhớ gì đó, cô nói:
– Hay là chờ cô thay đồ… đi chung nha…
– Sao vậy cô?
– Tại… cô sợ…
– Thằng Năm Khùng đó hả… cô đừng lo… em đánh vậy chắc nó sợ rồi… không dám quay lại đâu. Cô cứ ở lại nghỉ ngơi tắm rửa cho khỏe… em ra chợ mua cái về liền…
Đạt nói cũng đúng, mà dù sao cô cũng không tiện đi ra đường chung với cậu ta ngay giờ này. Đạt mặc xong quần đùi, đi ra tới cửa thì lại bị Phương gọi:
– À khoan… hay là… em múc nước vô lu cho cô tắm cái rồi hãy đi… hết nước rồi…
Đạt nghe vậy thì kêu trời:
– Thôi… giờ này đổ nước vô… mệt lắm… cô muốn tắm thì ra bờ sông đi… đang giữa trưa vắng nè… không có ai đâu mà lo…
Đạt nói rồi bỏ chạy ra cửa, không kịp cho Phương nói thêm lời nào. Cậu ta nhắc Phương mới nhớ. Số là ngay căn chòi của Đạt, băng qua một khoản ruộng là đến bên bờ sông cũng khá rộng. Có lần trong buổi tối, lúc chịch nhau cao hứng cậu ta cũng có rủ Phương đi ra đó vừa tắm sông vừa chịch nhau. Nhớ lại lúc đó cũng thiệt là hào hứng vui vẻ.