Cô giáo Phương - Quyển 2

Chương 56



Phần 56

Những năm gần đây, do quy chế mới từ Bộ Giáo Dục, học sinh đã phải đi học từ giữa tháng 8 rồi sau đó mới tổ chức khai giảng vào tháng 9, cho nên công việc của Phương thực chất đã phải bận rộn từ rất lâu rồi. Phương đã trông đợi rất nhiều vào một năm học hoàn toàn mới, một sự khởi đầu trở lại bình yên cho cuộc sống mới nơi Miệt Thứ. Vào buổi nhận lớp đầu tiên, Phương chọn mặc bộ áo dài mới may.

Chiếc áo nền nã, theo kiểu truyền thống, vải thoáng mát nhưng không quá trong suốt, sexy hay nhìn xuyên thấu nội y, cô chưa bao giờ mặc loại áo đó đứng trước lớp học, tuy vậy người thợ may cũng rất khéo có những đường nét tôn lên vẻ đẹp cơ thể của cô. Sau vài thủ tục đơn giản, số học sinh bắt đầu trở về nhận lớp. Với các lớp 7, 8, 9 thì đơn giản nhưng công việc của khối 6 thì phức tạp hơn do các em đa số là mới chuyển từ trường Tiểu Học lên.

Đứng trước lớp học mà mình sẽ chủ nhiệm, nhìn những học sinh mới, Phương thấy vui và hài lòng vì hoàn toàn giống những gì cô tưởng tượng. Gần như cả lớp toàn là những cậu bé nhỏ con, đen đúa, tướng tá thì gầy đét như con khô. Cũng có vài cậu nhỏ khá cao lớn hơn bạn, nhưng tầm vóc so với học sinh hai năm trước của Phương thì còn kém xa.

Khi Phương bước vào lớp, tất cả bọn học sinh đứng dậy chào rất nghiêm túc. Những đôi mắt nhỏ cố mở ra thật to để nhìn ngắm cô giáo mới. Phương cố tỏ ra thật dịu dàng, hiền hậu làm tụi nhỏ cứ cười sung sướng miết. Buổi họp lớp đầu tiên trôi qua thật tuyệt vời. Phương thật sự choáng trước thái độ của bọn trẻ. Dù chưa chính thức đứng lớp nhưng cô tin chắc chắn mình sẽ thành công.

Khi lớp vừa tan, cô bước ra khỏi lớp thì đã thấy thầy hiệu trưởng có đứng ngoài quan sát. Thầy cười hiền hậu, khen ngợi phong thái mới của Phương. Thầy động viên cô là dù Phương còn trẻ, nhưng tin chắc rằng cô sẽ tiến rất xa trong tương lai. Thầy chỉ gặp và khen riêng với cô thôi nhưng làm Phương mắc cỡ đến muốn nở cả lỗ mũi luôn. Trước khi chia tay, thầy còn dặn dò cô thêm.

Năm nay một số giáo viên về hưu, nên trường cũng được bổ sung thêm một số giáo viên trẻ mới về nữa. Các bạn mới ấy cũng đa số ở nơi khác đến nên nhà trường đã bố trí các phòng còn trống trên tầng 4 của khu tập thể để dành cho họ. Theo lời thầy hiệu trưởng nói như vậy tức có nghĩa là Phương sẽ có thêm một số hàng xóm mới, sát vách phòng của mình nữa. Thầy dặn cô chú ý, có gì thì hỗ trợ giúp đỡ thêm cho họ, dù sao Phương cũng đã ở hai năm rồi, nhiều kinh nghiệm hơn bọn họ.

Buổi sáng trường tan, Phương đang hớn hở thì gặp ngay gương mặt chị Thu khá tiều tụy. Hôm nay chị Thu gặp lớp mới, cũng nhận trách nhiệm là chủ nhiệm một lớp 9 như năm rồi nhưng không hiểu sao, Phương thấy mặt chị có gì đó u buồn. Vài bữa trước hai chị em có gặp mặt nói về chuyện của Thắng, Phương còn thấy chị Thu rất chi là hớn hở nữa, vậy mà chẳng hiểu sao bữa nay lại không khỏi u buồn như thế. Quan sát chị từ xa, Phương thấy và đoán chắc đã có chuyện gì liên quan đến lớp mới nên Thu mới có thái độ như vậy. Phương tiến lại gần cô, vỗ vai Thu từ xa và hỏi thăm cô:

– Chị… hôm nay nhận lớp mới sao thấy chị buồn vậy? Bộ… tụi nó tệ lắm hả chị?

Thu lắc đầu đáp:

– Hổng phải… tụi nó ngoan lắm em… chỉ là…

– Ngoan sao mà nhìn chị lại buồn vậy… bộ có chuyện khó nói hả chị?

Thu ậm ừ nhất quyết không nói nên lời. Cô kéo Phương ra quán nước. Sau khi nhìn qua ngó lại không thấy ai ở gần, cô mới bộc bạch:

– Tháng rồi chị không có… nên bữa qua mới mua que thử thai về kiểm tra… kết quả là…

Phương nghe xong thì tròn hai con mắt, cô nói:

– Dính rồi hả chị… Wow… không ngờ anh Bona mạnh dữ…

Thu nghe vậy thì thúc eo Phương trách:

– Em này… chị đang đau khổ mà mày còn chọc nữa…

Phương nghe vậy thì choàng vai cô, khuyên:

– Có sao đâu mà chị đau khổ dữ… dù sao cả trường cũng biết chuyện chị cặp với anh Bona lâu rồi mà… giờ đã vậy rồi thì tính toán chuyện cưới hỏi gấp đi…

Thu gạt tay Phương ra, cố giải thích cho cô hiểu:

– Chị nói nãy giờ mà em không hiểu hả Phương… chuyện không đơn giản vậy đâu em…

– Sao nữa… bộ… có rắc rối sao chị… nhà ảnh khó lắm hả chị…

– Không phải… chuyện này không liên quan đến anh Bona… sao em không tính toán thử hả? Chị có cũng đã một tháng… tính ra là từ cái bữa… bị thằng Thắng nó dụ đó…

– Trời… em không để ý… vậy… cái này… không phải của anh Bona…

Đến giờ Phương mới ra, Thu gật đầu mà hai mắt ứa ra:

– Chắc là hậu quả từ cái bữa đó rồi…

– Mà chị có chắc không… đâu lý nào…

– Chắc… cơ thể chị… chị biết mà… Chị tính thử thời gian rồi… trước ngày đó… chị với anh Bona chỉ đi chơi chứ không có làm gì… chỉ có thể là bữa đó thôi…

Phương nghe chị Thu nói cũng đúng. Vì ngay bữa Thu bị hiếp dâm tập thể bởi bọn tù thì lúc đó Phương cũng đang chịch với Bona. Bữa đó Bona chịch cô nhiều, xuất tinh cũng quá trời luôn, chứng tỏ cũng không làm tình mấy bữa rồi. Phương giật mình:

– Trời… sao oan nghiệt vậy? Em nhớ rồi… bữa đó… hết tụi tù… rồi Thắng…

– Huhu… phải đó em… chết chị rồi… thậm chí giờ không biết ai là tác giả của cái của nợ này…

Thấy Thu đã khóc, Phương xoa xoa vai cô an ủi:

– Thôi nín đi chị… chuyện cũng đâu bế tắc đến mức đó…

– Không được Phương ơi… chị suy nghĩ qua nay rồi… chị không biết phải làm sao hết em ơi… chị nghĩ… chắc chị phải chia tay anh Bona thôi…

– Trời đất… sao chị lại nghĩ quẩn như vậy?

– Chứ thế này… để mốt ảnh phát hiện ra… chắc chị chết…

– Thôi mà chị… em nghĩ mọi chuyện cũng đâu tệ đến mức vậy…

Nghe Thu tâm sự, Phương cũng có nhiều suy nghĩ lắm. Chuyện đầu tiên Phương nghĩ đến là đề nghị Thu đi phá cái thai này. Nhưng Phương gạt qua cái ý định đó ngay lập tức. Cô là người đã từng trải qua cái chuyện đau đớn đó, nó nguy hiểm và rất ảnh hưởng sức khỏe, phải khó khăn lắm cô mới vượt qua được giai đoạn đó nên cô không muốn chị Thu cũng bị giống như mình. Trường hợp của Thu cũng không quá tệ như cô ngày xưa, không cần phải đến mức ấy…

– Chị Thu… nghe em nói nè… chị phải bình tĩnh…

– Hic… em nói đi… cho chị lời khuyên đi… chứ chị rối quá…

– Em hỏi thiệt chị… tối đó… khi chia tay rồi em về… anh Bona có… ấy ấy không?

Thu nghe thế thì hơi ngượng:

– Lúc đó cũng gần sáng rồi chứ tối gì nữa… thì… thì em cũng thừa biết… hỏi chị mắc cỡ quá.

– Đó… thấy chưa… bữa đó anh Bona cũng có làm nữa… thì lấy gì chị chắc không phải của anh mà lại là của Thắng… hay tụi kia…

Thu nghe Phương nói vậy thì bình tĩnh hơn, nhưng cô nói:

– Nhưng bữa đó… tụi nó đông lắm… tụi nó cũng ra quá trời ở trong chị… chị sợ…

– Chị đừng tự hù mình… chưa biết kết quả thì chưa chắc được… Em thấy chuyện chị có thì cũng đâu có gì buồn đâu… nhân đây thì làm đám cưới với ảnh luôn đi…

– Hic… chuyện… chuyện không đơn giản vậy đâu em…

– Chuyện nó rất đơn giản… anh chị cũng chẳng có gì phải sợ… mình yêu đàng hoàng… danh chánh ngôn thuận… chẳng sợ điều tiếng gì… nghe em đi…

– Nhưng sau này… lỡ ảnh biết…

– Sao ảnh biết được… chuyện tính toán vậy có mình phụ nữ tụi mình biết thôi… thôi… em nói chị rồi… đừng suy nghĩ nữa… cứ vậy mà làm đi…

Thu có vẻ tâm tư, suy nghĩ lời của Phương, trạng thái của cô dần trở lại tươi tỉnh:

– Uhm… chị thấy chắc là phải làm vậy thôi…

– Chị đừng buồn rồi suy nghĩ vẩn vơ nữa… giờ đi tìm Bona… nói tin vui này cho ảnh đi… rồi anh chị tính toán mọi chuyện lẹ đi… chứ để cái bụng chà bá… đám cưới không đẹp…

– Ừ… hihi… chị biết rồi…

Thấy Thu đỡ đỡ hơn, Phương mới dám chọc:

– Chị đó nha… em ganh tị quá sức… vậy là sắp tới yên ổn rồi… có chồng… rồi con liền luôn…

– Em ganh tị làm gì… điều kiện như em… thiếu gì người theo… lo gì…

– Lo chứ… giờ em không có ai thiệt nè… hổng lo… ế sao chị…

– Khỏi lo đi… chị nghe nói năm nay giáo viên mới về… có anh chàng mới ra trường đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc vậy…

– Thiệt hả chị… Người ta chưa về sao chị biết…

– Tin hành lang… hihi… nghe nói cũng dọn về khu tập thể đó… ở gần em luôn đó… tha hồ…

– Thôi đi… chị lại làm mối cho em nữa à… sợ lắm rồi…

– Mối này chắc ăn luôn… ngon lành luôn… khỏi lo…

– Lần nào chị chả nói vậy… thôi đi… lo kiếm anh Bona đi… em về đây…

Hai chị em ngồi nói chuyện chút xíu cho không khí vui vẻ thì chia tay nhau. Phương bảo sẽ về và đợi tin tốt đầu năm học của chị Thu và Bona. Dù sao đi nữa, nếu cả hai lấy nhau thì cả trường chắc chắn sẽ vui mừng vì họ là cặp đôi được trông đợi nhất của trường này.

Phương đi bộ trở về phòng mình nghĩ trưa. Nhìn mấy căn phòng còn đóng cửa im ỉm ở kế bên, Phương thấy xúc động là lạ. Vậy là mấy bữa nữa nó sẽ mở toan đón rước chủ những chủ nhân mới về đây. Trước mắt là Phương sẽ không còn tự do nữa, đi lại ăn mặc phải ý tứ hơn rồi, nhưng bù lại không gian trên đây sẽ vui hơn không còn vắng vẻ, u tịch như hai năm vừa rồi nữa. Mà nếu như chị Thu nói đúng… có anh thầy giáo đẹp trai nào đó về… chắc sẽ vui lắm… mắc cỡ quá sức… Phương thấy mình chưa gì mà đã ham hố quá đi… nhóm giáo viên mới cũng đến đầu tháng 9 mới rục rịch về nhận nhiệm sở… chưa gì mà đã lăn tăn rồi.

Thầy hiệu trưởng nhìn nhận không sai, Phương là một cô giáo giỏi, năm nay dù dạy khối 6 nhưng nhờ học trò đều ngoan ngoãn, cô có điều kiện phát huy hết sở trường của mình. Môn của Phương dạy là môn chính, mới từ cấp dưới lên học nên hết thảy học sinh còn chưa quen, mấy ngày đầu cô vất vả rất nhiều. Đa số tụi nó đều mới 11, 12 tuổi đầu, tính tình còn trẻ con lắm nên hễ tới giờ giải lao là chạy nhảy, giỡn hớt quá chừng.

Ba mẹ tụi nó sắm đồng phục, sợ tụi nó lớn mau dễ chật nên đều may cho tụi nó mấy bộ quần áo thùng thình, nhìn càng thấy tụi nó nhỏ bé, ốm o gầy đét nhiều hơn nữa. Phương vừa dạy môn chính vừa là giáo viên chủ nhiệm của lớp nên cô quan tâm học trò mình rất nhiều. Lắm khi, không phải tiết cô dạy nhưng rảnh rỗi không có việc gì, cô vẫn lên trường sớm, ghé ngang coi ngó coi tụi học trò mình thế nào rồi.

Một bữa nọ, Phương có tiết ở một lớp khác sau giờ ra chơi, nhưng cô đến trường sớm, sẵn tiện đi ngang hỏi thăm tụi học trò của lớp mình. Đang vào giờ chơi nên cả lớp chạy nhảy giỡn hớt khá nhiều, làm không khí ồn ào hết cả. Có đám con trai tụ tập lại ngay cửa lớp ngồi nói chuyện râm ran. Tụi này nhiều chuyện đến nỗi Phương đi lại gần tụi nó rồi mà không có đứa nào biết.

– Ê tụi bây… hình như cô Phương không phải người ở đây!

– Tưởng mày nói chuyện gì… ai mà chả biết…

– Nghe nói cổ ở Cần Thơ về đây dạy đó…

– Vậy cổ ở đâu…

– Ở trong khu tập thể kế trường chứ đâu… tuốt tầng trên đó…

– Nghe mấy đứa lớp kia nói… cổ đẹp nhất trường đó…

– Lớp mình sướng ha… cổ vừa đẹp… vừa hiền nữa…

Té ra là cả đám con trai nhiều chuyện ngồi bàn nhanh sắc của cô giáo chủ nhiệm. Mấy ông tướng của Phương coi nhỏ tuổi vậy mà cũng nhiều chuyện gớm, nhưng chỉ có cái là tụi này nó dễ thương, nó thật thà… Phương nghe thích nhất là có đứa nói cô vừa đẹp… vừa hiền nữa… hên là cô đang đứng sau cánh cửa tụi nó không thấy… chứ không thôi… tụi nó đã thấy mặt cô đỏ lên vì mắc cỡ luôn rồi. Cô tính nhẹ nhàng rảo bước quay đi, nhưng khi nghe một đứa trong bọn tụi nó nói, cô phải đứng lại ‘rình’ tiếp.

– Cổ đẹp lắm tụi bây… vú bự như vầy nè… còn mềm nữa…

Phương nghe xong thì giật thót mình. Cô phải đứng lại xem thằng nào vừa ‘phọt’ ra câu đó từ mồm. Cô nhận ra đó là tiếng của Sinh. Thằng nhóc này học lớp cô, ngồi ở tít cuối lớp, nó cũng không có biểu hiện gì đặc biệt nên mới dạy tuần nay Phương không chú ý nhiều đến nó lắm, chẳng ngờ nó dám nói câu đó… Khi thằng Sinh nói vậy, liền bị tụi bạn nó chọc:

– Thằng xạo ke… mày làm như sờ vú cổ rồi vậy đó!

Sinh trợn mắt, khẳng định chắc nịch với bạn bè:

– Còn gì nữa… tao sờ rồi tao mới biết chứ…

– Thằng này đừng nói bậy nha mậy… tao méc cô à…

– Mày méc đi… cổ từng cho tao sờ vú thiệt chứ bộ.

Một thằng trong cái nhóm đang ngồi ‘bà tám’ đó, có vẻ châm chọc, hỏi thằng Sinh:

– Vậy sờ sướng không?

– Sướng lắm, vú cổ mềm mềm… nóng nóng… bóp hồi là cứng cứng.

Sinh vừa nói vừa đưa tay lên mắt ngắm nghía như thể một cái gì đẹp lắm.

Nghe thằng học trò “nổ” về mình như thế Phương thấy nóng hết cả người. Cô chưa biết tính sao thì có đứa vào sau, nó thấy cô đang đứng đó vội chào. Cả đám ngay cửa nghe động vội tản ra xem như không có chuyện gì. Phương tạm thời chưa biết tính sao nên cũng giả vờ như mới vào chưa nghe tụi nó nói gì. Cô vào lớp hỏi thăm trong giờ chơi, cả đám học sinh bu quanh cô, chỉ mỗi thằng Sinh đó là nó lấm lét ngồi một góc nhìn cô.

Sau khi nghe tụi học trò nói xấu mình, làm cả buổi sáng lên tiết đó Phương chẳng còn tâm trí dạy học nữa. Cô nghĩ mãi vẫn không ra tại sao thằng Sinh nó lại nói vậy về mình. Mới đầu cô giận, tính mắng chửi nó, hoặc kêu nó lên phòng giám thị vì cái trò phát ngôn bừa bãi. Nhưng đến khi kết thúc buổi học, cô lại thôi. Nghĩ sao thì nó cũng là học trò mình, tuổi còn nhỏ xíu nên nghịch ngợm hay nói năng bừa bãi cũng dễ hiểu. Cách hay nhất là bây giờ cô nói chuyện với nó, uốn nắn nhẹ nhàng khuyên bảo nó để nó sửa cái tính đó là hay nhất. Phương nghĩ thế nên đến khi tan trường rồi mà chưa vội về phòng. Cô đứng quanh quất, ngó thấy thằng Sinh đang đi lơn tơn một mình thì cô lại gần nó, gọi:

– Sinh!

Thằng Sinh chỉ định gật đầu chào cô thôi, nhưng bị cô gọi một cái thì nó giật mình:

– Dạ cô!

– Em rảnh không… cô nhờ chút việc…

– Dạ… cô nói đi cô…

– Phụ cô mang một số tài liệu về phòng giáo viên nha…

– Dạ được cô…

– Uhm… đi theo cô…

Trước mặt cô, thằng nhóc nói chuyện dạ thưa, ngoan ngoãn lễ độ vô cùng. Nếu không chính tai nghe nó nói mấy lời đó chắc cô cũng không dám tin luôn. Thằng nhỏ xách cặp đi theo Phương quay trở lại lấy đồ rồi phụ cô sắp xếp. Suốt quá trình đó, nó không nói tiếng nào cứ lặng lẽ đi theo phía sau lưng cô. Đến khi hai cô trò sắp xếp xong thì trường cũng đã vắng, học trò cũng đã về gần hết rồi. Thằng nhỏ làm xong việc, định chào cô đi thì cô bảo nó:

– Lại đây với cô… cô có chút việc muốn nói với em!

Thằng Sinh có vẻ ngạc nhiên, nó đi theo cô lại chỗ băng ghế đá. Cô thoải mái ngồi xuống, biểu nó ngồi kế bên nhưng nó cứ khoanh tay không dám ngồi. Thấy xung quanh cũng không có ai, Phương mới bắt đầu vào nội dung câu chuyện:

– Sao em dám nói xấu sau lưng cô vậy hả?

Chương trước Chương tiếp
Loading...