Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 99
Sinh tự nhiên chợt hỏi cô:
– Hổm rày không có anh người Miên… chắc cô cũng buồn ha cô?
Thằng nhỏ nói một cái làm Phương sững người. Cô xoa đầu nó, hỏi lại:
– Sao tự dưng em lại hỏi cô như vậy?
– Tại… tại mấy bữa nay… không thấy cô ra sông tắm ban đêm nữa… nên em nghĩ vậy?
Chuyện cô ở với Dara thì đám nhóc học thêm ở nhà đều biết hết. Nhà thằng Sinh cũng gần đây nên nó thấy, hay là nó cố tình rình để thấy, cô với Dara chịch nhau ở ngoài mé sông cũng là chuyện bình thường thôi. Cô thấy không ngạc nhiên khi thằng nhỏ hỏi vậy. Nghe nó hỏi mà cô thở dài thường thượt. Rồi như chợt nhớ gì, cô hỏi lại nó:
– À… vậy là vẫn còn cái tật hay rình mò cô không bỏ hả…
Sinh cười, ngây thơ trả lời:
– Thì nhà em gần đây… mấy lúc vô tình đi ngang mới thấy thôi…
– Thấy sao không ra chào cô mà lại núp rình rồi coi…
– Hì hì… tại mấy lần thấy cô chơi với anh người Miên đó hăng quá nên em hổng dám làm phiền… mà nhiều khi nhìn ảnh chơi cô cũng hay lắm đó cô…
– Có gì đâu mà hay… mấy vụ này em cũng biết rồi mà…
– Thì cái kiểu đó cô… ảnh có mấy kiểu chịch cô nhìn ‘ghiền’ luôn mà… coi đã lắm…
Thằng nhóc nhỏ nó rình coi phim heo sống, coi cảnh Dara chịch cô mà nó còn ghiền thì hỏi sao cô không ghiền khi trực tiếp đóng phim với hắn cơ chứ. Hai cô trò dắt nhau trở lại ván ngồi.
– Cô ơi… bộ cô thích ở truồng đi lòng vòng chơi lắm hả cô?
Thằng Sinh hỏi bất chợt làm cô giật mình. Cô ngạc nhiên:
– Lại nói tầm bậy tầm bạ rồi đó nha… Sao tự dưng lại hỏi cô kỳ cục vậy?
– Em đoán vậy… tại mấy bữa đầu thấy cô chịch với anh Miên đó… cô còn mặc áo rồi ra bờ sông mới cởi… mấy bữa sau là cô ở truồng ở trần luôn… mà… mà phải không cô?
Phương không đáp mà nói nó:
– Em riết rồi tò mò quá rồi đó nha… chuyện đó… em không hiểu đâu?
Sinh nó nhìn thấy hai má của Phương tự dưng đỏ hồng. Theo nó đoán chắc là nó nói trúng cái gì đó nên cô nó mới mắc cỡ như vầy. Sinh khá hồn nhiên, nó nói:
– Chuyện đó có gì đâu mà cô phải ngại… tụi em nè cũng hay ở trần ở truồng tắm sông mà cô…
Nghe nó nói tới đây cô lại phì cười:
– Cái thằng này… hai cái chuyện đó… làm sao mà so sánh được… tụi em còn nhỏ… còn cô…
Sinh có vẻ vẫn không bỏ qua chủ đề này, nó cứ hồn nhiên nói:
– Em thấy cũng đâu khác gì đâu… cô thích vậy… hổng ấy bữa nào cô…
Sinh chưa kịp nói hết ý mình thì cô đã ngăn nó lại bằng một câu cứng rắn:
– Thôi… cô đã nói là không nhắc tới chuyện này nữa… em nghe chưa Sinh!
Thằng nhỏ cứ hỏi dồn rồi nói quá làm cô vừa ngại vừa bực luôn, cô phải nói vậy nó mới chịu im. Sau khi nghe cô đe, Sinh nói giọng lí nhí:
– Dạ… em… em biết rồi…
Thằng nhóc sợ hãi, ngồi im thin thít trên ván. Phương thở dốc. Tuy có hơi bực mình, nhưng nhìn lại nó, ngó thấy con cu bé xíu của nó, cô lại dịu liền. Cô hạ giọng:
– Cô không muốn la em đâu… nhưng… nhưng em đừng nhắc lại chuyện đó nữa nha chưa… cô… cô ngại lắm… biết không?
– Dạ… em hiểu rồi cô… em xin lỗi cô…
Hai cô trò im lặng một chút. Chợt cô lại hỏi nó:
– À… bữa nay… ba em có nhà không?
Sinh đáp:
– Dạ không… tối tối là ba em lại đi câu tới sáng hà cô…
Cô lắp bắp:
– Vậy… có muốn… muốn ngủ lại với cô đêm nay không?
Sinh nghe vậy từ cảm giác tiu nghỉu dĩ nhiên là chuyển sang mừng rỡ:
– Dạ có… em… em dĩ nhiên là muốn chứ cô…
– Uhm… cũng lâu rồi ha… bữa nay cho em ngủ lại đó… mai ráng dậy sớm đi học nha chưa?
– Dạ cô… cô yên tâm đi… lúc này em khỏe lắm… chịch thế nào cũng không mệt…
Bỏ qua mấy cái chuyện tào lao, Phương và thằng Sinh cùng nằm trở lại ngay ngắn trên ván. Cô giáo và thằng học trò nhỏ trần truồng nằm ôm lấy nhau. Cô cho nó gối đầu lên tay cô. Nó nằm thấp, trong lúc cô ôm lấy nó thì nó quay sang bú bú liếm liếm vú cô. Sinh liếm say sưa như đang bú vú mẹ vậy.
La thì la nó do cái miệng tía lia chứ cô cũng thấy tội thằng nhỏ lắm, cô nghe tụi bạn nó nói mẹ Sinh mất sớm, có mình hai cha con nó sống với nhau nên từ nhỏ nó đã không có tình thương của mẹ… chắc vậy nên thấy vú cô là nó thèm… cứ mân mê… bóp bóp bú bú miết thôi hà. Thằng nhỏ ghiền bú vú, còn cô thì ghiền con cu. Tay cô cũng mò mò dưới háng của thằng nhỏ. Cả hai người thì bú vú, kẻ thì sờ cu nhau mãi đến khi con cu cương cứng ngắc, cặp vú nổi sần lên. Chợt, tay thằng Sinh nó mò xuống lồn cô, thấy lồn cô ướt đầy nước nhờn thì nó nói:
– Cô ơi… có nước rồi nè cô… cô nứng lồn rồi hả cô… cho em chịch nha cô…
Nó biết hết rồi nên cô đâu còn dám nói năng gì, chỉ gật gật đầu đỏ mặt thôi. Cô dặn nó:
– Nè… leo lên ráng làm từ từ thôi… đừng ra sớm quá… không sướng…
– Dạ… em biết rồi… để em ráng…
Trong bóng tối, thằng nhỏ lần mò nằm đè lên cô, rồi nó nhịp nhàng… nhịp nhàng đẩy ra đẩy vào con cu trong lồn cô. Trường hợp của thằng Sinh cũng cho bản thân Phương một bài học. Từ đó đến giờ tính ra Phương chỉ mê mẩn những anh chàng có hàng bự thôi vì mỗi lần chịch sẽ nong lồn cô ra tạo cảm giác rất sướng. Năm Khùng là người có dương vật to nhất mà cô từng được hưởng thụ.
Tuy vậy, nhiều lúc dương vật nhỏ nhưng có sự kiên trì học hỏi, từ từ có kinh nghiệm thì cũng tạo cảm giác sung sướng cho cô. Mấy bữa rày khi ngủ cũng có Dara thành thử ra làm cô đâm ghiền, vắng hắn hai ba tuần lễ là khó chịu. Tối nay có thằng học trò nằm bên phục dịch, dù cho nó còn nhỏ, hàng họ nó, sức lực nó không có bao nhiêu nhưng nó rất cố gắng để chịch cô sướng làm cô cũng phê quá trời. Bữa nay thằng Sinh xuất tinh nhiều, mỗi lần nó ra là ra quá chừng… khí nóng muốn phỏng lồn cô luôn. Chịch mấy chập liên tục thằng nhỏ mệt quá, ôm cô ngủ thiếp đi như con nhỏ ôm lấy mẹ vậy. Phương cũng sung sướng chập chờn vào giấc ngủ…
Cô thì sướng rồi, chỉ tội cho thằng nhỏ mệt quá ngủ quên luôn. Sáng hôm sau dậy thì mặt trời sáng bảnh rồi, phải cuốn cuồng về nhà rồi cắp cặp đi học. Phương không có tiết đầu nên ngủ trễ rồi vào trường sau cũng được. Lúc cô vào, gặp thằng Sinh mặt mày tiu nghỉu mới hỏi nó. Nó than sáng nay nó về nhà thì ba nó đã về rồi, biết nó đi chơi suốt đêm ba nó la quá trời.
Nó nói ba nó hỏi đi đâu nhưng nó nhất quyết không nói là ngủ lại nhà cô giáo, cuối cùng thằng nhỏ bị đòn hết mấy roi. Rồi còn gặp đi học trễ bị giám thị ghi tên nữa chứ. Phương không dám la nó vì tối qua cô là người chủ động rủ nó ở lại, chỉ biết an ủi nó lần sau cẩn thận hơn thôi. Mà cô cũng chỉ dám biểu nó qua một bữa đó thôi, mấy ngày sau cô vẫn sinh hoạt bình thường, không rủ nó chịch nữa để nó chuyên tâm vào chuyện học hành.
Nhờ vào sự cố gắng của cô trò mà kết quả kỳ thi học kỳ I của lớp Phương tổng thể đều rất tốt. Lớp học trên trường của cô được xếp nhất khối 6 về điểm số trong kỳ thi này. Ai cũng khen ngợi thành tích này của cô, càng quý hơn khi biết đây là năm đầu Phương dạy khối lớp 6. Tiếp theo đó là đến cả đám 7 thằng học trò ở lớp học thêm tại nhà cô.
May mắn sao tất cả tụi nó đều có thành tích rất khá. Thằng Sinh và bốn thằng bạn cũng học lớp của cô trên trường thì cô biết kết quả rồi, lúc dạy tụi thêm tụi nó cô cũng báo tin cho tụi nó mừng. Hai thằng nhóc còn lại học lớp khác, cô không rõ nên phải hỏi thăm thì tụi nó cũng có vẻ tự tin về kết quả lắm. Buổi học thêm riết rồi chẳng học được gì, toàn ngồi nghe khoe thành tích của nhau thôi. Tụi nhỏ tâng bốc cô dữ lắm, tụi nó nói không nhờ sự dạy bảo của cô tụi nó sẽ chẳng bao giờ được như vậy. Mấy thằng này tuổi còn nhỏ mà có vẻ mồm miệng ghê lắm tụi nó khen một hồi làm Phương muốn nở lỗ mũi luôn.
Đến cuối buổi học, khi cả đám kia tíu tít đi về, chỉ còn mình thằng Sinh đang loay hoay xếp tập thì thằng Hào bẽn lẽn lại thưa với Phương một chuyện. Số là nhà Phương thực sự cũng chật. Cô chỉ đủ khả năng sắm mỗi cái bảng nhỏ treo trên vách để dạy tụi nó thôi, đa số tụi nó lúc học phải ngồi co ro cúm rúm trên ván. Đến 7 đứa lận nên có đứa không có chỗ ngồi phải ngồi luôn xuống đất. Học vậy mới đầu cũng ổn do tụi nhỏ thực chất đều ham hố cơ thể của Phương, nhưng càng về sau càng bất tiện. Hào nó để ý ở gần nhà nó có một phòng học bỏ hoang nên nó rủ Phương thử dời lớp học thêm về đó học coi sao. Mới nghe qua Phương đã thấy ngạc nhiên, cô hỏi:
– Lớp học mà bỏ hoang à… em… em có chắc không Hào…
– Dạ… chắc chắn cô… là vầy nè cô… chỗ đất đó hơi hẻo lánh… nghe nói của người ta để không hổng có làm gì. Rồi mấy năm trước có mấy người sinh viên trên thành phố về đây trong dịp hè để mở lớp dạy cho mấy người không biết chữ. Chỗ đó người ta chỉ xài mấy tháng hè thôi nên giờ không ai qua lại hết đó cô…
– Nó… nó vắng vẻ lắm hả em?
– Dạ… miếng đất đó nằm giữa mấy con lạch nhỏ, không có đường bộ đi vào… muốn vào phải vào bằng xuồng luôn đó cô…
Nghe Hào nó nói mà cô thấy cũng tò mò quá sức. Thằng Sinh nghe vậy liền lại góp chuyện:
– Mày nói chỗ gò Ô Môi đó hả Hào?
Thằng Hào gật gật đầu. Sinh nó có vẻ cũng tán đồng.
– Chỗ đó được lắm đó cô… vắng vẻ thiệt đó…
Phương nghe xong có vẻ phân vân:
– Thì biết vậy… nhưng… chỗ đó cô không biết… cô hơi ngại…
Sinh thấy vậy liền đề nghị:
– Hay là giờ mình qua đó coi thử đi cô… cô coi thử coi thế nào…
Phương nghe thế thấy cũng có lý nên gật gù. Hai thằng nhóc nhao nhao lên:
– Vậy mình đi luôn cô… để tụi em dẫn cô đi…
– Gì vậy? Thủng thẳng đã chứ… giờ chiều rồi… cơm nước đã rồi hãy đi chứ!
Hai thằng nghe cô nói vậy thì nhìn nhau. Cô hỏi tụi nó:
– Hai đứa có bận gì không? Ở lại cô nấu cơm cho ăn… rồi lát mình đi luôn…
– Dạ…
Cả hai chỉ còn biết gật đầu sung sướng thôi. Hai thằng học trò xếp tập, phụ cô dọn dẹp nhà cửa trong khi cô thổi lửa nấu cơm cho tụi nó cùng ăn. Món ăn miền quê quanh đi quẩn lại chỉ có chừng đó nên Phương nấu nhanh lắm. Hai thằng nhỏ ăn xong cũng khá nhanh. Phương không để tụi nó dọn dẹp mà cho hai thằng nhóc nằm nghĩ trên ván. Cô rửa chén rồi cũng đồng thời tắm rửa sơ luôn.
Từ chỗ nằm trên ván, hai thằng nhỏ sung sướng phè phỡn ngắm nghía cảnh cô giáo nó rửa ráy tắm táp ở giữa sân sau nhà. Hai thằng ngắm cô giáo tụi nó tắm mà cứ xầm xì bàn tán với nhau miết thôi. Hào và Sinh thấy mình thiệt may mắn khi học trúng ngay lớp cô Phương. Cô giáo Phương của tụi nó rất chăm chỉ tắm rửa, vậy nên lúc nào cũng trắng trẻo, thơm tho và sạch sẽ cả. Tắm xong, cô để nguyên bộ dạng trần truồng đi vào, nhìn hai thằng nhóc rồi nói:
– Đợi xíu… cô mặc đồ xong mình đi liền…
Phương nói xong thì bỏ cái khăn to xuống, cầm cái quần dài định mặc vào. Hào ấp úng:
– Cô… ơ…
Cô ngước lên thấy thằng nhóc hình như đang định nói gì mà nó lại im. Cô hỏi:
– Sao vậy em… tính nói gì hả?
– Ơ… không… dạ không có gì…
– Hừm… tự dưng sao lại ấp a ấp úng… có gì nói mau cô nghe nào…
– Ơ… dạ… em thấy… cô hình như định mặc bộ đồ này phải không?
Phương không trả lời, chỉ gật gật đầu. Nó tiếp:
– Tại… lát nữa mình đi bộ… đường cũng sình lầy không hà… em sợ… cô mặc vậy không tiện…
– Vậy hả em… hihi… cô không nghĩ đến chuyện đó… vậy cô nên mặc gì bây giờ?
Sinh thấy thế nói vào:
– Em thấy… hay là… cô mặc cái gì ngắn ngắn thôi… cho tiện… không thôi… dơ đồ cô hết…
– Uhm… được rồi… vậy chờ xíu… cô lựa đồ…
Phương nói xong, đứng lên đi ra mở tủ quần áo. Cô đang loay hoay chỗ tủ áo thì nghe giọng thằng Sinh tằng hắng sau lưng mình. Cô quay lại hỏi nó:
– Sao vậy? Bộ em tính nói gì nữa hả Sinh…
– Dạ… dạ đâu có…
Phương thấy hai thằng học trò cứ nhìn nhau lấm lét. Cô hỏi:
– Làm như lạ lắm vậy mà còn định dấu dấu diếm diếm… muốn gì nói đại đi hai đứa…
Hào nó nói trước:
– Dạ… em tính nói… nhưng thằng Sinh nó cản em… sợ cô la…
Phương không lựa đồ nữa mà đi lại gần hai đứa tụi nó. Cô nói:
– Nói gì nói đại đi… cô không la đâu…
– Vậy… cô hứa đó nha…
Phương gật đầu. Thằng Hào rụt rè nói tiếp:
– Tụi em tính nói… hổng ấy bữa nay cô đừng có mặc gì hết… cứ để nguyên như vậy… để tụi em dắt cô đi qua đó…
Phương nghe vậy thì hoảng hốt nói:
– Ý trời đất ơi… vậy đâu có được… rủi ai mà thấy cô thì xấu hổ chết…
Hào xua tay động viên:
– Hổng sao đâu cô… em đảm bảo hổng ai thấy đâu… một lát mình đi băng qua ruộng… đi đường tắt không hà… không ai biết đâu…
– Làm sao em chắc ăn vậy được… dù là bây giờ trời tối rồi… xui xui… có ai thấy thì sao…
– Thì… thì có tụi em đi trước đi sau canh chừng cho cô mà… cô lo gì…
Phương nghe nó nói đến đó thì thừ ra, trầm ngâm suy nghĩ. Cô vẫn lẩm bẩm:
– Nhưng cũng không được đâu tụi em… rủi có sao… thì kỳ chết…
Thằng Sinh góp thêm vào:
– Hổng sao đâu cô… đường tụi mình đi vắng lắm… em và mấy đứa tụi nó cũng hay đi để lội qua cô nè… tụi em đi hằng ngày mà… đảm bảo không ai thấy đâu…
Sinh nói xong chưa hết câu thì nó liếc thấy bộ dạng cô đứng như đang suy tư gì đó. Cô cứ im im không nói gì. Hồi nãy lúc ngắm cô tắm, nó có bàn với thằng Hào nhưng nó cũng sợ sợ… sợ bị Phương la như hồi bữa nó nói chuyện với cô vậy. Sinh biết chắc chắn là cô giáo nó thích cái kiểu ở truồng ở trần này lắm nhưng chắc cô mắc cỡ nên hồi bữa khi nó hỏi thì cô la nó. Hên sao bữa nay có thêm thằng Hào nữa, hai thằng cùng nói thì thấy cô im im. Nó tiếp:
– Cô… tụi mình chơi thử như vậy đi cô… đảm bảo vui lắm… em thấy cô cũng thích ở truồng ở trần để đi ra đường như vậy mà… phải không cô…
Nghe Sinh nói… cô quay qua nhìn nó. Cô nhìn nó làm thằng Sinh chết khiếp. Nhưng bữa nay cô không la nó nữa, cô đứng uốn éo nói:
– Ơ… thì đúng là cô thích… nhưng đó giờ… cô chỉ đi quanh quanh nhà thôi… cô… cô sợ lắm… nghe em nói vậy thì cô biết vậy… nhưng cô vẫn thấy lo lo… chắc ăn thì chắc ăn nhưng ai biết xui rủi thế nào… rủi có ai nhìn thấy… cô mắc cỡ chết…
Sinh nó thấy cô nói vậy thôi chứ nhìn mắt cô giáo nó, nó thấy trong đó cả một sự hào hứng. Hào nhìn nó chẳng biết phải “dụ” cô thế nào nữa. Chợt thằng Sinh nhác thấy trên bàn học cô đang để cái mặt nạ hồi bữa. Nó đi ra đó cầm lấy rồi nói với cô:
– Hay là vầy đi cô… cô thử đeo cái mặt nạ này xem sao…
– Ơ… là sao em?
– Thì cô cứ ở trần ở truồng, nhưng đeo cái mặt nạ này nè… như hồi bữa em thấy cô đeo đó… làm như vậy thì chắc ăn luôn… rủi xui xẻo có ai thấy thì cũng không biết là cô… phải không?