Cô giáo Phương

Chương 19



Phần 19

Cô Phương đang bị đâm, còn cái thằng đâm cô thì đang phê lòi nên cả hai có nghe đâu những âm thanh xào xạc như khi người ta vật nhau. Rồi cánh cửa chòi bật mở, gã nhát gan hớt hả chạy vào, mặt mũi bầm tím, miệng la bài hãi:

– Chết rồi… chết rồi…

Đi theo sau gã đó chính là thằng Miên, mặt hắn đỏ ke giận dữ, người cơ bắp nổi cuồn cuộn. Miên cũng đang ở trần bận quần cụt như hai gã kia thôi, chắc hắn vừa đấm cái thằng nhát gan này mấy cái. Thằng đang nhét dương vật vào cô Phương quay lại thì đã bị thằng Miên đẩy một cái chúi nhũi. Thằng Miên nhìn thấy cảnh cô Phương nằm đó thì hét lớn:

– Đụ má… tao đánh chết mẹ tui bây…

Hai gã kia đứng lên nhào vô thằng Miên. Gã nhét dương vật vào cô có vẻ hung hăng hơn, nó đánh nhau với thằng Miên rất dữ, còn cái gã nhát gan kia cũng xớ rớ đó, nhưng chẳng giúp gì được. Hai gã tướng tá đều có vẻ nhỏ con, không ngon lành như thằng Miên nên tụi nó bị thằng Miên đánh nhiều hơn là đánh trả. Thằng Miên dữ quá, hai gã xáp lại đánh không bằng hắn. Gã hung hăng hơn có vẻ nhanh chân, gã tung cửa bỏ chạy ra ngoài, cái dương vật còn lòi ra lúc lắc coi mắc cười vô cùng. Rốt cục chỉ còn lại cái gã nhỏ con, nhát gan hơn, gã này yếu hơn nhiều, chẳng những bị đòn của thằng Miên mà còn bị hắn đè ra đất khống chế nữa. Thằng Miên đè được cái thằng nhát gan rồi quay qua hỏi cô:

– Em… em có sao không?

Cô Phương nức nở, nãy giờ khi thằng Miên đánh nhau với hai gã kia, cô đã cố ngồi dậy, lết về sát vách dựa vào đó đầy sợ hãi. Nghe thằng Miên hỏi, cô lắc đầu, nhưng nấc lên:

– Em… em không sao… hu hu… nhưng thằng kia… nó… nó… hu hu…

Cô mắc cỡ nói không thành lời, thằng Miên bực mình, thoi vào bụng thằng nhát gan mấy cái nghe thình thịch. Hắn chửi:

– Mẹ cái tụi câu trộm này… bữa nay dám làm cái trò này nữa…

Thằng nhát gan bị đánh đau quá, van xin:

– Anh ơi… anh tha cho em… đừng đánh nữa… đau quá…

– Ăn trộm tôm không nói, còn định hiếp dâm cổ mà biểu tao tha nữa hả?

– Đâu có… em đâu có dám làm gì đâu… chỉ tại thằng kia nó xúi thôi… rồi nó làm thôi… em đâu dám đâu… không tin em hỏi cổ đi…

Thằng Miên nghe vậy thì quay qua nhìn cô. Cô Phương im lặng không nói gì. Thằng Miên thấy vậy bực mình đánh gã tiếp, gã lại van xin:

– Cô gì ơi… cô nói dùm tui một tiếng… nó đánh tui chết mất cô ơi…

Cô thấy hắn bị đánh cũng tội, cô nấc nói:

– Anh… đừng đánh nó nữa… nó… nó nói đúng… nó nhát gan lắm… toàn thằng kia làm thôi…

Thằng Miên nghe vậy thì cười nói:

– Trời đất… dám đi ăn trộm mà còn nhát gan nữa hả mậy?

– Anh… anh tha cho em… lần đầu em trót dại… tại nhà nghèo quá… mới nghe lời thằng bạn nó xúi… tính quơ đại mớ tôm đi bán kiếm tiền xài…

– Thằng nào đi ăn trộm mà chả than nghèo mậy…?

Thằng Miên đè gã nhát gan rồi quay qua nói:

– Em có sao không? Thôi… em đi tắm đi…

– Hic… nó trói tay em rồi… sao đi được…

Thằng Miên nhìn thấy thì buồn cười. Hắn ừ một tiếng rồi vơ tay lấy mấy cọng dây còn lại đang vương trên mặt đất, hắn trói thúc ké cả tay và hai chân của thằng nhát gan lại, quăng nó nằm một góc chòi. Hắn lại gần chỗ cô Phương rồi nói:

– Thôi… người em dơ hết rồi… để anh đưa em đi tắm.

Thằng Miên đỡ cô ngồi dậy rồi dìu cô cùng hắn đi ra ngoài. Cô Phương sợ hãi hỏi nhỏ hắn:

– Hai thằng đó là ai vậy anh?

Miên tặc lưỡi nói:

– Tụi câu trộm tôm đó mà… sắp vào vụ thu hoạch nên tụi nó manh động lắm…

– Giờ giải quyết sao với thằng đó đây anh.

– Anh cũng không biết nữa… thường thì bắt được là anh trói lại, giao cho quản lý thôi. Nhưng bữa nay quản lý chắc đi đâu rồi… trói nó lại để đó thôi…

– Hai thằng đó hung dữ quá… làm em sợ quá…

– Hi hi… dữ bằng anh không?

– Anh này… em đang sợ mà giỡn hoài… ờ thì… không dữ bằng… hai thằng này còn hiền… chứ như anh cái đêm đó… đánh nè… hiếp người ta quá trời…

Phương cũng giỡn lại với hắn, nghe mà mắc cỡ quá sức:

– Phải vậy chứ… tụi nó sao bằng anh được… nhưng anh hiếp em sướng hơn đúng không?

– Thôi… đừng hỏi vậy nữa mà…

Đi ra đến chỗ lu nước, cô Phương đưa tay ra rồi nói:

– Cởi trói cho em đi… nãy giờ quên nè…

Thằng Miên đứng nhìn cô chần chừ rồi nói:

– Thôi… để vậy đi… nhìn… nhìn kích thích hơn…

– Trời đất… có chuyện đó nữa hả?

– Ừa… nhìn em bị trói coi đã lắm – Vừa nói Miên vừa chỉ xuống háng mình – Nó lại dựng dậy nữa rồi kìa… em thấy không?

Cô Phương tròn mắt nhìn thằng Miên:

– Trời! Mần ăn cả buổi rồi… vẫn chưa đã nữa hả?

– Hi hi… nhiêu đó ăn nhằm gì… đẹp như em vậy… anh nhìn kích thích hoài hà…

– Thôi đi… em đang sợ muốn chết… không chơi bời gì đâu.

Thằng Miên thấy cô đỏ mặt, cúi gầm xuống. Hắn tinh nghịch lấy tay vuốt một cái ngay chỗ hạ bô cô, rồi giơ ngón tay ướt nhem ra:

– Sợ thiệt hả? Sợ sao em lại chảy nước!

Ở đâu ra vậy trời, cô Phương nhìn chỗ nước đó mà cũng ngạc nhiên. Khi nãy lúc thằng kia xâm hại cô một cái thì đúng là nó hơi xót xót, chả hiểu thế nào giờ lại chảy ào ào. Cô nghị chắc tại lúc nãy trong phòng toàn mùi đàn ông, cả bọn ai cũng ở trần, cái mùi… mùi nồng nực… bởi vậy cô bị cũng không lạ. Cô giãy giãy:

– Làm gì có… anh…

– Ha ha ha… thôi… chịch cái đi… tính sau…

Mặc cho cô cứ chối, thằng Miên để yên tay bị trói của cô bắt cô ngồi lên thành lu. Hắn gác một chân của cô lên để khe lồn hở ra. Hắn đứng từ dưới, móc dương vật ra rồi canh ngay khe vào nhét vào ngọt xớt. Cô không có tay vịn, người chới với phải ngã vào lòng hắn để giữ thăng bằng. Thằng Miên cứ đứng đấy, chịch cô Phương theo tư thế thẳng đứng. Tình thiệt là đang bị trói mà thằng Miên nó chịch thế này, cô thấy cứ sao sao ấy, cảm giác nó rờn rợn hơn mọi khi. Thằng Miên nắc khá mạnh, lúc sau hắn còn ôm luôn cô, nhấc bổng cô lên như món đồ chơi. Cô không dám rên lớn vì nghĩ thằng đang nằm bên trong nó nghe. Cô càng mắc cỡ, lồn càng xiết, thằng Miên chơi càng sướng. Hắn nắc một hồi là bắn tinh ào ạt. Người cô và hắn lại đồ mồ hôi ướt nhẹp. Đến lúc xuất tinh xong, thằng Miên mới chịu cởi trói cho cô. Cô giận lấy tay đấm đấm ngực hắn, nhưng bị hắn ôm vào lòng, hun cho một cái thiệt sâu. Cô không nói tiếng nào. Người hắn và cô đều dơ nên lại xối nước chút nữa cho sạch. Cô móc chỗ tinh dịch hắn mới bắn ra vào lồn cô, chìa ra trét vào hắn cho bỏ ghét. Thằng Miên khoái chí cười nhe hàm răng trắng bóc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...