Cô giáo Phương

Chương 29



Phần 29

Buổi sáng thứ bảy, cô Phương rời khỏi nhà đi đến điểm hẹn với thằng Cường. Lúc đi xuống cầu thang khu tập thể để đi ra ngoài, một vài thầy cô nhận ra cô, ai nấy đều khen cô khá xinh xắn trong cái áo đầm trắng đó, họ hỏi thăm cô đi đâu thì cô bẽn lẽn chỉ bảo đi với bạn rồi từ chối đi rất nhanh. Từ bé đến lớn ít khi cô mặc đầm cái kiểu nữ tính vậy để đi ra đường lắm nên cũng khá mắc cỡ. Nghe mấy anh chị đồng nghiệp khen cô cũng vui nhưng sợ họ cứ hỏi miết chẳng biết trả lời sao nên cô đành lẹ làng dong thẳng. Cô đi bộ ngang qua trường, đến chỗ ngã tư đầu đường là thằng Cường đang ngồi trên xe máy đợi. Cường thấy cô thì vồn vã chào:

– Chu choa… hôm nay em đẹp quá nha…

Cô Phương mắc cỡ nhìn quanh ra dấu cậu ta im lặng.

– Thôi… đi lẹ đi… người ta thấy bây giờ…

– Ha ha ha… làm gì em sợ dữ vậy?

– Kỳ lắm… lỡ ai nhận ra em…

Cường cười rồi lấy trong giỏ đồ ra hai món, một cái kính râm và một cái khẩu trang to bản. Cường để cho cô đeo vào rồi nói:

– Đó… thấy chưa… giờ đố ai nhận ra em đó…

Bất chợt, Cường nhìn cô một lượt lại. Hôm nay cô mặc cái áo đầm ren trắng của Cường cho. Cái áo cổ thuyền, có hai bâu áo ở hai vai, nhìn thanh khiết mà dịu dàng lắm. Cường hỏi:

– Em mặc đúng như anh dặn phải không?

Cô không đáp mà mắc cỡ đứng gật đầu. Bất ngờ Cường bước lại giật mạnh cái đầm lên, cô hoảng hồn chẳng kịp ngăn cậu ta, chỉ kịp kéo cái đầm trở lại thôi. Cô mắng:

– Anh làm gì kỳ vậy?

Cường không đáp mà nói:

– Sao em vẫn mặc… anh nói em đừng mặc quần lót mà…

– Thôi… không mặc kỳ lắm… nó trống trống sao ấy…

– Sao em lại cãi anh…?

– Đâu có… thì… thì em cũng mặc cái quần lọt khe thôi… che… che có tý xíu hà… không mặc không được anh ơi… em không quen…

Cường lúc lật cái váy lên thì đúng là chỉ thấy cái quần lọt khe tam giác tý xíu thôi, thôi kệ, dù sao lúc đầu như vậy cũng được. Cường nói:

– Thôi lỡ bữa nay thôi… bữa sau anh dặn không mặc là không được mặc nghe chưa…

– Được rồi… thôi đi đi… đứng đây hoài người ta để ý nữa…

Vậy là cô leo lên xe cho cậu ta đèo đi. Nhìn cả hai nói chuyện, rồi kiểu cách ứng xử với nhau đố ai nhận ra được bình thường trên lớp họ là cô giáo và học sinh. Cô không hiểu nữa, trên lớp thì cô có quyền, còn bình thường thằng Cường nói sao cô như bị ma quỷ xiu khiến vậy, phải nghe theo cậu ta nhất nhất. Cậu ta có là gì của cô đâu mà cô sợ như vậy. Đến nỗi chuyện cô quan hệ với thằng Dương cũng lén lén lút lút dấu cậu ta, như kiểu… như kiểu vụng trộm vợ dấu chồng vậy, thiệt sự là oái oăm hết sức. Xe chạy một đoạn thì ra khỏi thị trấn đông đúc, lúc này cô Phương mới an tâm hoàn toàn, ôm eo thằng Cường tình tứ. Cô thủ thỉ:

– Mình… mình đi ra đó thiệt hả anh?

– Ha ha… chứ sao nữa… em sợ àh…

– Hay là thôi đi… em… em thấy nó sao sao ấy…

– Thôi là thôi làm sao… đã nói hết rồi… em đừng nghĩ lung tung nữa. Bữa nay đi chơi cho đã… chơi cho vui đi…

Cường chở cô xuống dưới các xã. Trên đường cậu tỏ ra rành rẽ, giới thiệu cho cô rất nhiều về Miệt Thứ. Trên lớp học hành không ra gì chứ chuyện ở Miệt Thứ cái gì Cường cũng biết. Cậu ta nói cho Phương nghe cách lý giải tên gọi nè, các con sông… rồi lúc đi ngang qua mấy đầm nuôi tôm, cậu còn nói cái nghề này phải làm sao. Cô khen Cường hiểu biết. Cậu ta bảo cậu ta chán học hành lắm, thích theo ba đi làm ăn thôi mà ba cậu bắt cậu phải học hết lớp 12 mới cho cậu đi làm ăn buôn bán. Lúc này cô mới thấy mến mến thêm chút xíu thằng học trò mình. Nhìn thấy cậu ta ra vẻ công tử, ăn chơi như vậy chứ cũng biết làm ăn buôn bán ghê quá, không phải là dạng ‘phá gia chi tử’ như mọi người vẫn nghĩ. Cô khuyên cậu ta ráng học hết mấy năm đi, rồi lúc đó tha hồ ra ngoài làm ăn buôn bán, nghe vậy cậu ta chỉ cười. Cả hai nói chuyện hăng say chứ không phải chỉ im lặng như cái hồi cô đi với thằng Miên, nhờ vậy hình như đoạn đường đi xuống chỗ đầm tôm nó ngắn hơn rất nhiều. Thằng Cường xuống đến nơi, cậu ta bấm kèn mấy cái là mấy người làm mở cổng ra liền, cậu ta phi thẳng xe vào trong, vào sâu trong trại, đi thẳng về chỗ căn chòi của thằng Miên. Xe vừa dừng lại thì thằng Miên đã chạy từ trong chòi ra tiếp đón cả hai. Thằng Miên cúi đầu chào khi thấy Cường:

– Dạ… chào cậu…

Rồi hắn quay qua chào cô khi thấy cô mở khẩu trang ra:

– Chào em… – Thằng Cường nghe vậy thì tằng hắng, trừng mắt nhìn hắn, thằng Miên hoảng hồn vội thay đổi cách xưng hô – Dạ… chào cô…

Cường cười tươi rồi quay qua nhìn cô nói:

– Bữa nay mình đi rừng U Minh chơi nhe em…

Cô còn thắc mắc thì thằng Miên đã nhanh nhảu chỉ đường, thằng Cường dắt cô đi từ sau. Lúc thằng Miên đi phía trước, cô hỏi thằng Cường:

– Anh làm gì dữ với người ta vậy?

– Uhm… nó là kẻ ăn người ở trong nhà anh… anh không dữ vậy cho nó leo lên đầu àh…

– Biết vậy… nhưng anh hiền tý có sao đâu… dù sao thì…

– Thì sao… cũng là kẻ từng… ấy ấy với em àh…

– Anh này… lại nói chuyện đó nữa… em giận đó…

– Hi hi… vậy thôi… nhưng em cứ để nó gọi vậy đi… nó chừng 20 tuổi àh… em gọi nó bằng em là được rồi, xưng cô hay chị gì đó là được rồi…

Phương nghe vậy thì mĩm cười nói với cậu ta:

– Anh… anh nói người ta sao không nhìn mình… anh bi nhiêu tuổi rồi…

– Thì… thì 17 rồi… mà… mà em so sánh làm gì… anh khác… nó khác… cứ gọi vậy đi…

Cả hai xì xầm với nhau một tý thì thằng Miên đã dẫn họ đi tới một bến nhỏ. Ở đây có đậu sẵn chiếc xuồng ba lá, Miên nói đây là phương tiện tốt nhất để khám phá rừng U Minh. Chỗ cầu tàu nhỏ nhưng khá cao, thằng Miên xuống trước, hắn đỡ cho cô Phương xuống sau, thằng Cường đi sau cùng. Cô ngại hết sức, bến thì cao, cô phải cúi cúi mới leo xuống xuồng được. Cô cũng ở Cần Thơ nên chuyện xuồng bè là chuyện nhỏ, bị có cái là cái đầm cô mặc ngắn quá, leo xuống thì thằng Miên ngồi ở dưới, hắn địa thấy hết. Mà quả nhiên khi cô chu chu cái mông leo xuống, hắn ngồi dưới nhìn như đứng tròng, mắt nhìn xuyên vào váy của cô. Thằng Cường ở trên thấy vậy thì khoái chí lắm. Cậu ta cũng biết vậy nên lúc đều kêu Phương cứ ở truồng thôi, mà không sao, lúc này cô mặc cái quần lọt khe, nhìn càng hấp dẫn, thằng Miên chắc hứng lắm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...