Cô giáo Phương

Chương 32



Phần 32

Phương chia tay Cần Thơ về Miệt Thứ dạy học tưởng mấy năm đi tăng cường này sẽ trôi qua ảm đạm lắm. Ai dè chính ở Miệt Thứ này cô mới tìm được niềm vui, dần dần lấy được bản ngã, sống thật với đam mê dục vọng của mình.

Chuyện của cô, thằng Cường với thằng Dương may mắn không bị ai phát hiện trong cả năm học. Cô được hai thằng thay nhau phục dịch tình dục no đủ, thi thoảng Cường còn dắt thêm thằng Miên lại tăng cường nữa kìa. Trước mặt thằng Cường, nhiều khi sau này cô Phương cứ buột miệng khen thằng Miên. Cô nói với Cường thằng này chịch giỏi, nào là hàng hắn dài, bự, cầm bú đã tay, nào là chơi dai làm cô sướng. Nghe cô khen quá về sau Cường cũng hơi chột dạ. Từ dạo ấy, Cường nghĩ ra một cách, sau này cậu ta tạo điều kiện cho thằng Miên chịch cô nhiều hơn nữa. Cho thằng Miên tự do giao lưu với cô ngày đêm. Thằng Miên ỷ sức mình khoẻ nên hăng lắm, ai dè dính kế hiểm của cậu chủ. Hắn dính với cô đâu chừng hai tuần là chịu không thấu với đòi hỏi của cô. Hắn chỉ có sức trâu, đâu có nhiều mưu hay, kiểu tốt, cách chơi bạo dâm như Cường nên đấu với cô đâu lại. Bởi vậy sau này hắn chủ động rút lui, an phận, mỗi lần Cường rủ hắn thì hắn đều kiếm cớ từ chối, lắm khi còn trốn biệt rất lâu mới ló dạng lên.

Nói về chuyện học hành thì nhờ có cô Phương chỉ bảo tận tình nên thằng Cường dễ dàng vượt qua lớp 8. Lúc sau cậu ta học cũng đàng hoàng, cô gắng bằng thực lực thôi nên kết quả dù chỉ đạt trung bình, tệ nhất lớp nhưng vẫn đủ để lên lớp 9. Cô hơi bất ngờ là dù cô không dạy lớp 9, thằng Cường vẫn bắt cô tiếp tục kềm cặp và dạy thêm cho cậu ta. Một ngày đẹp trời trong hè, lúc cô đang về nhà mẹ ở Cần Thơ thì cậu ta lặn lội lên tận đó, dẫn cô đi Phú Quốc chơi. Trong chuyến đi đó, Cường tổ chức một tối lãng mạn, chính thức tỏ tình với cô, nói cô làm bạn gái cậu ta.

Cô Phương cười ngất:

– Trời… thôi đi… bạn gái gì mà bạn gái… sến quá hà…

Cường hơi quê khi bị cô cười vậy, nhưng vẫn chân thành:

– Anh thiệt lòng mà… đừng từ chối anh phũ phàng vậy chứ!

– Nhưng… nhưng anh còn… em xin lỗi là… còn nhỏ… phải lo học chứ…

– Nhỏ gì nữa em… anh lưu ban 3 năm, lên lớp 9 là anh 18 tuổi rồi… đâu còn nhỏ gì nữa đâu…

– Anh… anh nghiêm túc hả…

– Thiệt mà em…

– Nhưng… chuyện tụi mình… anh biết đó… mình

– Cũng bình thường mà… chuyện ăn chơi với anh là hết sức bình thường. Trước khi gặp em… anh cũng ăn chơi quá trời đó…

– Em biết vậy… nhưng em ngại lắm… em là cô giáo…

– Anh suy nghĩ rất lâu rồi… anh nghiêm túc mà… em đừng ngại gì cả… anh rất thoải mái… không chấp nhất gì cả, kể cả chuyện em hay lén chịch với thằng Miên… rồi thằng Dương nữa…

– Hả… cái gì… chuyện đó… anh cũng biết hả…

– Thằng Miên thì anh biết lâu rồi… thằng Dương thì có bữa anh đón em buổi trưa… thấy nó đi ra từ phòng em… anh mới theo dõi…

– Anh… anh biết sao không nói với em…

– Nói làm chi… anh phải để em tìm lạc thú chứ. Nói thật thì thằng Miên không sao, còn thằng Dương anh hơi nóng, anh cũng tính xử nó… nhưng nghĩ lại nên thôi… em thấy đó… đối với anh chuyện tình dục là chuyện nhỏ. Sau này có yêu nhau… em muốn làm gì với ai cũng được, miễn là mình vẫn yêu nhau thôi…

– Sao… sao anh lại yêu em? – Lúc này cô mới chùn giọng hỏi cậu ta nghiêm túc.

– Anh… anh chưa thấy ai đẹp như em. Mới đầu đến với em là vậy. Rồi dần dần, anh yêu cái ngây thơi, cái nũng nịu hay mắc cỡ của em… con gái gì hai mươi mấy tuổi đầu rồi… học hành giỏi giang mà vẫn khù khờ hết sức… anh… anh yêu lắm…

Nói vậy chả biết cậu ta đang chê hay đang khen cô nữa. Cô suy nghĩ thật lâu rồi lại hỏi:

– Chuyện ăn chơi không nói nữa… nhưng anh không thấy là em… em lớn hơn anh nhiều lắm sao. Đến… – Cô nhẩm tính – Đến 6 tuổi lận đó…

Thằng Cường gạt đi:

– Nhiêu đó nhằm nhò gì…

– Rồi em còn là cô giáo của anh… người ta dị nghị…

– Hết năm lớp 8 là hết rồi nha em… dị nghị gì nữa… nhưng anh hứa sẽ giữ bí mật… chừng nào anh học xong, ra trường mới công khai… chịu chưa?

Phương không còn đường chống cự, cậu này nhỏ tuổi, nhưng quả thật cũng để một vết hằng trong tim cô lâu rồi, cũng khá lâu rồi cô quen với sự có mặt của cậu ta, chắc không có gì có thể thay thế được. Phương không đáp lời cậu ta mà nhận lấy món quà, rồi nũng nịu gật đầu. Cường mừng quá, nhảy cỡn lên, ôm chầm lấy cô. Trong vòng tay cậu ta, cô giáo nói:

– Nhưng… mai mốt em lớn… em già… anh không được chê em đó nhe!

Cường nghe vậy thì cười ranh mãnh nói:

– Trời… mình quen chơi thôi mà… có lấy nhau đâu mà em lo…

Cô nghe vậy thì nổi xung, giật khỏi vòng tay cậu ta rồi nổi nóng la:

– Cái gì… anh dám nói vậy hả?

Rồi cô rượt theo cậu ta đánh tới tấp, Cường che đầu chạy đi, vừa cười vừa nói:

– Em ơi… tha anh… anh nói giỡn mà…

Cường có lẽ yêu cô giáo cậu ta thật, không chỉ vì chuyện nhục dục mà thôi. Để cô giáo nhận lời yêu của cậu ta, Cường hứa này hứa nọ, bỏ qua vòng lễ giáo, cách biệt tuổi tác, rồi chưa kể đến phản ứng của cha mẹ cậu nữa. Nếu thực sự yêu cô Phương, chắc Cường còn vượt qua một quãng đường khá dài, nhưng dẫu sao… đó vẫn là chuyện của tương lai… ai mà biết được!

Chương trước Chương tiếp
Loading...