Cô giáo Phương

Chương 40



Phần 40

Mấy bữa sau nữa, Cường đưa Phương lên Rạch Giá cho người ta tư vấn. Chỗ bệnh viện tỉnh họ khuyên là nên phá bằng thuốc, phương pháp này nhẹ nhàng, tỷ lệ an toàn cũng đến 90%. Nghe khuyên răng cân đối thiệt hơn, Phương quyết định làm theo. Cũng có chuyện mắc cười là khi Cường dẫn cô đi tư vấn, bà bác sĩ trách móc cậu ta khá nhiều, sao quan hệ không an toàn, để dính bầu này nọ. Phương thấy Cường nghe nhiều sợ cậu ta ‘quê’ nên nói dối bà bác sĩ kia cậu ta chỉ là em trai, dẫn cô đi dùm thôi chứ bạn tình cô không đi theo. May nhờ Phương nói vậy, Cường tránh được một trận thuyết giáo dài của bà bác sĩ. Cậu ta chở Phương về nhà mà lè lưỡi, thề lần sau có làm gì thì phải cẩn thận hơn, chứ không chơi nguy hiểm như trước nữa. Phương được thể cũng trách móc cậu ta, vì mấy lần quan hệ, cô cũng can cậu ta, bắt cậu ta mang bao cao su hoài mà có nghe đâu.

Chuyện điều hoà bằng thuốc chia ra mấy giai đoạn, Cường sợ trễ nên cho Phương uống thuốc nhanh luôn. Phải uống đến mấy lần, có lần Phương phải ở lại bệnh viên theo dõi một lúc, chờ tim mạch bình thường bác sĩ mới cho về. Mấy lần đầu Cường còn chở Phương đi hoài, bữa sau sợ làm vậy ảnh hưởng đến chuyện học hành của cậu ta nên Phương thôi. Cô nói cậu ta cứ lo học, cô tự đi giải quyết một mình, có gì nguy hiểm sẽ báo với cậu ta. Cường tỏ ra là một cậu trai cũng khá trách nhiệm, mấy đêm liền Phương uống thuốc, Cường đều lén ở phòng của cô, chăm sóc cho cô tận tình. Cường biết cô mệt, nên cũng không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ ôm cô ngủ thôi. Chuyện dính bầu này tính ra cũng xui, ảnh hưởng đến sức khoẻ, cô Phương bị một lần chắc tởn tới già, nhưng trong cái xui cũng có cái may, cũng thấy được tinh thần trách nhiệm của bạn trai mình. Phương không nói ra, nhưng trong lòng cũng vui lắm.

Cả hai mất gần cả tuần lễ mới giải quyết xong sự cố ngoài ý muốn. Cô Phương ra máu nhiều, khá mệt nhưng may sao cũng đã giải quyết ổn thoả, không ảnh hưởng đến sức khoẻ thai sản sau này. Bác sĩ khuyên cô tịnh dưỡng cả tháng, để cơ thể hồi phục, trở lại trạng thái bình thường. Tuần đầu tiên Cường còn chịu khó lưu đêm ở nhà chăm sóc Phương, về sau thấy cô khoẻ khoẻ thì cậu ta cũng vơi dần. Phương không dám hỏi hang gì nhiều, ít gặp cậu ta một thời gian cũng tốt, sợ hai đứa ở gần nhau, lại thòm thèm, làm chuyện gì nữa, dám ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô thật.

Chuyện giúp Phương giải quyết xem như đã xong, nhưng đoạn mà chờ một tháng đối với Cường mới quả thật là một thử thách cam go. Cường còn trẻ, tuổi chỉ vừa 18 sức khoẻ tràn trề, lúc trước ở bên Phương mỗi ngày học thêm đều chịch, cuối tuần đi chơi thì khỏi nói, chịch tơi tả luôn, giờ bị ngưng bất tử trong tuần trị bệnh cho Phương đã mệt. Trị xong thì nghe phải tịnh dưỡng cả tháng, Cường còn oải hơn nữa. Cô Phương đang bệnh nên Cường cũng chả bắt cô qua dạy kèm mình nữa, cậu ta biểu cô dạy xong trên trường thì cứ ở nhà nghĩ, khi nào khoẻ hẵng hay đi dạy kèm cậu ta lại bình thường. Cậu ta học nếu có gì không hiểu lắm mới chạy qua hỏi cô thôi. Cường thấy vậy cũng là ý tốt, chẳng thà không gặp cô thôi, chứ gặp mà gần cái thân thể nuột nà của cô, không cho cậu ta đụng chạm vào, chắc cậu ta điên tiết lên mất.

Không còn được gần gũi Phương, hằng ngày buồn chán Cường lại quay ra đi chơi với đám bạn quậy của mình, tiếp tục cái điệp khúc vũ trường, khách sạn, tìm em út như xưa. Cường vẫn là tay chơi phong độ, nhưng bỏ mấy tháng quay lại, cậu ta thấy hình như mình đã ‘già’ đi, không còn theo kịp cái nhịp độ đàn đúm của đám bạn mình nữa. Thêm vào đó, trong số tụi bạn của cậu ta, đã có đứa bày cái trò ‘đập đá’ – ‘hút cỏ’ cho tụi trong nhóm. Lúc quen nhau, cô Phương có khuyên răng Cường rất nhiều, thành thử ra cô không rớ vào mấy thứ đó. Thấy đám bạn mình ‘không ổn’ Cường cũng không dám giao du. Tuần lễ đầu tiên sau khi giải quyết sự cố cho cô Phương chắc là cái tuần dài nhất với Cường. Cậu lâm vào tình trạng khủng hoảng, lần đầu tiên trong đời Cường phải làm cái hành động ‘thủ dâm’ nhục nhã, may mà còn cái clip bữa trước quay cảnh làm tình của cô Phương, cậu ta xem thấy cũng hứng thú phần nào.

Buổi chiều hôm đó, Cường đi học về, đang vừa xem clip, vừa dùng tay vuốt ve thằng nhỏ của mình trong tuyệt vọng thì có điện thoại của bạn cậu ta gọi.

– Ê Cường, tối nay vô trường chơi không mậy?

Cường thắc mắc hỏi bạn:

– Có gì vui sao tự dưng rủ tao…?

– Thì bên đoàn trường tổ chức hội trại chuẩn bị mừng 20/11 nè. Tối nay có đốt lửa trại, biểu diễn văn nghệ vui lắm… mày đi không?

Thằng bạn nó gọi làm Cường mới sực nhớ. Lúc sáng đi học thấy tụi đoàn viên cũng trang trí này nọ, cậu ta lại quên mất. Nghĩ nằm nhà cũng buồn nên Cường đồng ý đi.

Buổi chiều tối Cường thay đồ lịch sự, áo trắng quần xanh theo yêu cầu của trường rồi thong dong đi. Cậu ta cất xe vào bãi rồi đi ngang qua chỗ nhà tập thể, định lên đó rủ cô Phương đi cho vui, nhưng Cường đứng ở dưới đã thấy phòng cô đóng cửa tối om rồi. Dạo này cô mệt, chắc là tranh thủ ngủ sớm lấy lại sức rồi. Cường nghĩ đi cũng nghĩ lại, cậu ta rủ cô đi qua trường làm gì không biết, lúc đi qua cả hai có ở gần nhau được đâu, dù sao danh nghĩa cũng là cô trò, lại là cô giáo của lớp cũ nữa, làm sao có thể cứ xà nẹo, xà nẹo với nhau ngay trong trường được. Vậy là cậu ta đành quay trở vào, cùng đi với tụi bạn.

Không khí lửa trại cũng vui vẻ, xưa giờ Cường ít tham gia nên không biết. Cậu ta cùng tụi bạn thân chẳng lo chơi bời, ca hát như bạn bè mà toàn đi xung quanh, chọc ngoáy rồi phá quấy lũ bạn thôi. Không khí vui thì vui thật, nhưng Cường không quen nên khó mà hoà nhận được. Cũng may Cường được xem cũng là dạng ‘hotboy’ trong trường nên tụi con gái trong lớp nó thích lắm. Tụi nó cứ để ý, xăm xoi cậu ta miết thôi. Cường thấy vậy cũng lấy làm thích thích, đỡ phần buồn bã như mấy ngày nay. Cường đang đùa giỡn cùng bạn mình và tụi con gái thì chợt nhìn lên sân khấu, đến phần biểu diễn văn nghệ ‘cây nhà lá vườn’. Trên sân khấu, có một cô gái đang mặc áo dài, hát bài hát ‘Sóc sờ bai Sóc Trăng’ khá hay.

“Người dân quê tôi Sóc Trăng. Đã bao đời dầm mưa dãi nắng. Đổi lấy chén cơm thơm ngọt. Như dòng sữa mẹ ngọt ngon.

Sông quê tôi đổ về ba ngã. Cây trái ngọt cửa dòng phù sa. Đường qua Trường Khánh có người bạn Hoa. Tùa chế tùa hia, úa tá lư thìa”

Cường đang giỡn với bạn mà phải ngưng lại, bước về sân khấu nhìn cho rõ. Cô gái kia hát hay, giọng trong trẻo, cái dáng mặc áo dài nhìn thướt tha, đẹp không kém gì cô Phương của cậu ta hết. Cường đẩy vai hỏi thằng bạn của mình:

– Ê… nhỏ nào mà hát hay vậy mậy?

Thằng bạn đang uống nước nghe Cường hỏi vậy là muốn phun ra luôn:

– Đụ má… bà Thu chủ nhiệm lớp mình đó… chứ con nào…

Cường trợn mắt hỏi lại:

– Mày nói sao? Bà chủ nhiệm hả? Sao lạ hoắc vậy?

Như không tin cậu ta quay đầu nhìn về thật kỹ phía sân khấu. Trên bục diễn, dưới ánh sáng nhoè nhoẹt của lửa trại, cùng chút hỗ trợ từ mấy bóng đèn vàng vọt, Cường phải nheo mắt lắm mới quan sát rõ, nhận ra đó là cô giáo mình. Trên sân khấu, cô đang mặc áo dài tím kiểu Huế, tay cầm micro, hát bài ‘Sóc Sờ Bai Sóc Trăng’ duyên dáng đến lạ thường. Cô Thu có dạy một môn khá quan trọng cho lớp Cường, đồng thời kiêm luôn chủ nhiệm lớp. Tối nay, Cường thấy cô không đeo kính như mọi ngày trên lớp hèn chi thấy lạ, không nhận ra cô cũng phải. Đôi mắt cô thiệtđẹp với hàng mi cong như nhành liễu. Hằng ngày ánh mắt ấy phải nằm ẩn sau cặp mắt kính cận 3 độ thì làm sao màCường biết được mắt cô đẹp như thế nào. Đôi mắt cô long lanh như mặt hồ, có một chút gì đó mơ mộng, có một chút yếu đuối, và có nét đượm buồn, như đằng sau đôi mắt ấy là một tâm sự buồn, nhưng phải thật tinh ý mới nhận ra điều ấy. Một điều ngạc nhiên nữa là mọi ngày mái tóc cô búi cao sau gáy, chỉ biết là nó rất dài vì cô đã búi lên rồi mà nó còn dư một cái đuôi gà dài đến chấm lưng. Hôm nay cô không búi nên nó xoã dài đến tận eo.

Cường nghĩ bụng chứ ban đêm cô giáo cậu ta mà mặc đồ trắng đứng bên đường chắc có người té xỉu, còn không cũng chạy mất dép. Tối nay mái tóc đen mượt của cô buông dài như dòng suối chảy, cô không mặc đồ trắng để dọa ai, mà cô mặc một bộ áo dài màu tím Huế, chiếc quần trắng may bằng vải mà dân trong nghề vải gọi là xoa suýt bóng nặng. Cường mê mẩn ngắmnhìn gương mặt trái xoan, với làn da trắng mịn không một tỳ vết, sống mũi dọc dừa nhưng không quá cao, mà rất hài hoà với khuôn mặt. Đôi môi đầy đặn tươi tắn được điểm tổ một chút son màu cánh sen. Từ cái miệng xinh xinh ấy, từ đôi môi quyến rũ ấy đang cất lên lời bài hát mang âm hưởng dân ca mà sao ngọt ngào, trữ tình đến thế. Mỗi khi cô lấy hơi bầu ngực căng tròn, vươn lên như mời gọi, có lẽ nơi ấy đang cất giữ một báu vật, mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng thèm muốn. Cường lặng người, cậu ta như nín thở nuốt từng lời bài hát.

– Ê… bộ bị bả thôi miên rồi hả mậy?

Không khí lãng mạn bị thằng bạn Cường phá quấy, cậu ta lắp bắp nói cho qua:

– Đâu… tại… tại nhìn bả khác quá… tao hơi ngạc nhiên…

– Đẹp thiệt ha mậy… gái Miệt Thứ gốc đó nha con…

– Ở xứ mình mà cũng có con gái đẹp vậy sao?

– Còn gì nữa mậy… bộ chỉ có gái Cần Thơ là đẹp thôi sao… bà Thu tao nghe nói là đi học ở trên Sài Gòn lận… mới trở về đây dạy có hơn 2 năm chứ mấy…

– À… ra vậy…

Cường gật gù, mắt cứ mãi ngắm nhìn bà cô Thu chủ nhiệm của mình. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng hình như nhớ mãi chẳng nói ra được thì thằng bạn lên tiếng:

– Trường mình có bả với bà cô Phương năm rồi dạy lớp mình mới xứng là hotgirl… phải không?

Cường chắc lưỡi gật gù, thằng quỷ bạn của cậu ta nói đúng, vẻ đẹp rạng ngời của cô Thu chỉ có thể sánh với cái vẻ trong sáng của cô Phương mà thôi. Cô Phương hơi rụt rè, ít dám giao tiếp rộng, còn cô Thu này thì ngược lại, có vẻ vui tươi, năng động và yêu đời lắm. Cường ngắm cô giáo mình biểu diễn trên sân khấu mà ngẩn ngơ. Trong tiếng nhạc bài hát, bỗng cô Thu đặt cái micro lên cái bục phát biểu, bàn tay cô múa theo điệu múa Lâm Thôn, một điệu múa truyền thống của người Khơ Me. Liền sau đó, từ sau sân khấu một chàng thanh niên, đầu quấn khăn cà ma bước ra, bàn tay cũng hoà cùng tiếng nhạc theo điệu múa. Cường nhận ra anh chàng thanh niên có kia là ông thầy dạy thể dục của trường. Cha này là người Khơ Me, tên nghe lạ hoắc nên Cường không nhớ rõ. Cô Thu cười tươi và múa với thầy thể dục nhìn rất đẹp đôi và ăn ý. Mỗi bước chân của cô trong chiếc quần xoa suýt bóng nặng, loại vải có độ rũ khi ngồi và khi bước làm Cường vô cùng xao xuyến. Cường tự nhủ:Cô Thu đẹp thật! Sao bậy giờ cậu ta mới nhận ra nhỉ. Nếu so với cô Phương thì ai đẹp hơn? Cũng hơi khó để so sánh, chỉ có thể nói rằng mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.Múa một hồi rồi cô lại cầm micro hát tiếp. Cô hát xong thì cả trường vỗ tay tán thưởng. Cô đi vào trong rồi mà Cường vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...