Cô giáo Phương

Chương 44



Phần 44

Cô bé nghe Cường quát nhẹ vậy thì mắc cỡ, cũng giật thót mình. Cường rất nhanh nhẹn, cậu ta ấn vai Huê bắt cô bé ngây thơ quỳ xuống ngay tầm dương vật của mình. Giờ phút này Huê mới tận mắt nhìn cái của nợ của Cường ở khoản cách gần như vậy. Khi nãy đã chung đụng một lần với nhau rồi, nhưng lúc trời nhá nhem, không nhìn rõ lắm. Giờ giữa toilet, đèn sáng vàng vọt, Huê mới có dịp mục kích kỹ lưỡng. Cô bé đỏ mặt nhìn chằm chằm vào cái bộ phận đó của cậu ta.

Nó thật khác với thứ mà Huê nghĩ trong đầu trước kia. Cu con nít thì cô bé thấy rồi, còn của con trai, đàn ông trưởng thành thì chưa. Nhìn cái của Cường nó… to to làm sao ấy… chỗ cái đầu tù tù… nó hồng hào…bóng nhẫy. Cường vẫn sung sức sau màn làm tình vừa rồi, có lẽ cậu còn muốn cái nữa nên cây hàng vẫn còn hùng dũng chĩa thẳng về đằng trước. Huê thấy thân dương vật Cường nó vẫn ướt ướt, từ cái lỗ nhỏ xíu ở chính giữa cái đầu tù tù, một chút nước trong veo ứa ra nhìn cũng ngộ ngộ. Nhìn cái mặt ngạc nhiên của Huê, Cường nghĩ chắc cô bé chưa bao giờ nhìn thấy cây hàng thực sự thế này bao giờ, mặt của cô bé mắc cười, cứ như bị thôi miên vậy, hai mắt tròn xoe không sao rời mắt ra được khỏi cái vật vừa đẹp đẽ vừa hùng dũng tràn trề sức mạnh đó của cậu. Cường nghĩ để Huê ngắm nghía vậy mãi cũng chẳng xong nên cậu nhanh nhẹn, một tay bóp miệng, tay kia thúc dương vật đến luôn. Cô bé bất ngờ, ú ớ ho lên sằng sặc, vội đẩy hông Cường ra khá mạnh.

Thành thử ra cuối cùng cả hai phải giằng co nhau. Huê đẩy Cường nhưng cậu ta mạnh hơn, vẫn cố nhét vào miệng cô bé được. Tuy vậy, Huê thực sự không biết phải ngậm cái thứ đó thế nào, nên dù Cường có nhét vào cũng chả sướng tý nào cả. Cường giằng co một hồi thì cũng đành buông tay, bỏ cô bé ra. Huê ngồi phịch xuống đất, tóc tai xoã ra hết, nhìn rất tội nghiệp. Cường có vẻ không vui, nhưng thấy cô bé vậy, cũng không nỡ nói gì. Cậu cúi xuống, đỡ Huê lên, ân cần hỏi thăm:

– Huê có sao không? Cho Cường xin lỗi nhé!

– Không sao… tại… tại Huê chưa quen thôi… Cường đừng buồn nha…

– Thôi không có gì… chuyện nhỏ mà…

Cả hai nói chuyện bình thường trở lại. Huê không đẹp rực rỡ, nhưng cái vẻ ngượng ngùng, quê mùa của cô bé, cùng thân thể phổng phao mới lớn cũng đủ khiến cậu cứ thấy rạo rực trong lòng. Cuộc làm tình cuồng nhiệt vừa qua có vẻvẫn chưa làm cậu thỏa mãn, Cường cười nói:

– Huê nè… mình làm lại lần nữa nhé! Huê muốn không?

Cô bé mắc cỡ chẳng dám đáp, chỉ bẽn lẽn gật gật đầu. Trong toilet không có chỗ nên cả hai tắt đèn đi ra ngoài. Giờ phải leo lên tầng mái trên nữa thì oải quá nên cả hai lủi đại vào một phòng học không khoá cửa gần đó. Cường không mở đèn, vứt đại quần áo trên dãy bàn học mà ôm tấm thân trần truồng của cô bé hôn ngấu nghiến. Đây đã là lần thứ hai rồi nên chắc có lẽ Huê cũng bớt e dè sợ sệt như hồi nãy. Cô bé ôm Cường hôn hít say sưa hơn. Cường cũng chẳng cần bú liếm gì cô bé nữa cả vì rờ đến thì nước nôi cũng quá trời rồi. Không khí lớp học xung quanh làm Cường thấy xung hơn. Cậu ta bắt cô đứng, úp mặt xuống một cái bàn học, làm mông hơi vểnh lên phía sau nhìn rất kích thích. Cường thấy cô Phương thích tư thế làm tình này nhất, cô hay bắt cậu làm bằng tư thế này thôi nên đâm ra làm Cường cũng ghiền. Cậu đứng sau lưng cô bé, ấn cái dương vật to dài của mình chui đến “ót” một cái vào ngập lút trong âm đạo Huê. Cô bé lớp trưởng có vẻ mắc cỡ, nhưng cũng hưởng ứng Cường lắm, ban đầu cậu ta còn rút ra rút vào nhè nhẹ, sợ cô bé không quen. Về sau chắc cô bé thấy sướng quá trời, nước nhờn của cô ứa ra khiến cho mỗi khi dương vật vào ra tạo ra tiếng ót ét trơn tru. Cường hào hển hỏi:

– Huê còn đau không? Cường bắt đầu làm mạnh nha…

Huê chẳng nói gì, chỉ gật đầu dạ một tiếng ngoan ngoãn. Cường thích chí tăng tốc dập nhanh hơn, những tiếng ót ót bắt đầu phát ra đều hơn. Cường hăng lên cậu ta dập càng lúc càng mạnh, phần bụng dưới của cậu ta dập vào mông Huê kêu ten tét, hai hạt dưới bìu cậu ta lúc lắc đập vào phần dưới háng cô. Cường dập mạnh, làm cả dãy bàn học rung rinh, không có cái bàn học trụ vững, chắc Huê cũng chúi nhũi về trước luôn theo nhịp dập của cậu rồi. Huê xoã tóc, hất mái tóc dài mình qua lại, đầu lắc lư không xác định. Cường bấu mông cô bé, cặp mông mẩy, căng, nhưng không tròn, không chắc thịt như cô Phương được. Mấy lúc này mà Cường vỗ đít đen đét là cô Phương thích lắm. Huê mới biết làm tình, Cường không dám manh động làm vậy ngay, nên chỉ bấu chặt đít cô thôi. Cường thích lắm, bao nhiêu dồn nén không làm tình mấy tuần nay, cậu trút hết xuống lồn cô bé lớp trưởng tội nghiệp. Cậu thấy lưng cô bé ướt nhờn, có vẻ cũng hào hứng lắm. Huê đứng một lúc cũng mõi, nên Cường đổi tư thế, cho cô bé nằm ngang trên bàn học luôn.

Cậu đứng cạnh bàn, tiếp tục nhét vào, đụ cô bé tiếp. Ở tư thế này cả hai nhìn được mặt nhau, thi thoảng khi nắc, Cường còn sờ sờ, bóp bóp vú của Huê nữa. Đôi khi thích chí, thậm chí cậu có thể cúi xuống bú vú chùn chụt. Huê ngữa cổ rên rĩ sướng khoái quá trời. Lồn Huê ra đầy nước, dương vật Cường ra vào càng lúc càng trơn tru. Cường nắc một lúc thì thấy khoái quá, toàn thân cứng đờ. Cậu vội vàng lại rút dương vật ra, phóng tinh trở lại trên bụng Huê nữa. Lần này cô bé được chuẩn bị tốt hơn, thích thú đón nhận dòng tinh đặc nóng ấm bắn ra từ vòi nước của Cường.

Cả hai nghĩ ngơi cho ráo mồ hôi, ôm ấp vuốt ve nhau một tý mới trở lại toilet, rửa ráy cho sạch. Lần này Cường không yêu cầu, nhưng cô bé vẫn chủ động quỳ xuống, cố há miệng ngậm dương vật cho cậu. Nhưng quả thiệt Huê không biết bú, nên ngậm vào còn làm cho Cường nhột thêm. Cậu phì cười bảo cô thôi, mai mốt có dịp sẽ tiếp tục trở lại với tiết mục này. Huê chưa mặc áo cho mình, nhưng đã quay sang nói với cậu:

– Để Huê mặc quần áo cho Cường nhé.

Cường hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu. Cô bé có vẻ vụng về, nhưng cảm giác rất ấm cúng. Chả hiểu sao, Huê cứ làm cho Cường có cảm giác, kiểu như cậu đang là công tử cậu ấm ngày xưa, còn cô là con sen, con hầu, đang hầu hạ cho chủ vậy. Cậu và cô Phương rất thân, nhưng cũng chưa mặc quần áo cho nhau đến vậy. Mà Cường nghĩ cũng thôi, cái kiểu này nhìn ‘phong kiến’ chết mẹ luôn, nó cứ ngượng ngượng sao ấy, không quen được. Để bù lại, Cường cũng phụ cô bé mặc lại quần áo cho mình. Cả hai dắt tay nhau vui vẻ đi xuống lầu. Cả bãi xe vắng lặng chỉ còn vài chiếc. Cường và Huê dắt xe ra mà thậm chí chẳng thấy ai hỏi hang gì cả. Cường nói đúng, hai ba ông bảo vệ giờ đang chui vào cái phòng, bù khú nhậu nhẹt rồi chứ có thèm ngó ngàng chi nữa đâu. Huê nói không cần, nhưng Cường vẫn lịch sự chạy xe tay ga theo sau lưng cô, hộ tống cô bé về đến nhà.

Đạp xe trên đường, cả hai vẫn chưa quen phải nói gì với nhau, chợt Huê hỏi:

– Cường à… Bộ Cường thích cô Phương thiệt hả?

Cường nghe vậy thì ú ớ, đáp không thành lời:

– Chuyện đó… ơ… chuyện đó…

– Sao vậy? Bộ… bộ khó nói lắm hả?

Cường không đáp nữa mà gật gật đầu. Huê tiếp:

– Thôi… khó nói thì thôi… mai mốt Huê không hỏi nữa…

– … nhưng Huê nè… mấy chuyện Huê thấy… Huê đừng nói ai nghe nha…

– … Cường yên tâm… Huê biết mà… Cường thấy đó… chuyện đó Huê biết lâu rồi… mà đâu có nói cho ai nghe đâu…

Nghe Huê nói vậy, cậu cũng an tâm phần nào, Cường nghĩ bụng sau này cậu cần phải kín đáo hơn nữa, nếu muốn bảo vệ an toàn cho cô Phương. Rồi cô bé lại thủ thỉ:

– … nhưng… Cường hứa với Huê một việc nha…

– Sao vậy? Huê cứ nói đi…

– Cường hứa đừng rời xa Huê nha… đừng lạnh lùng với Huê nha…

Cường nghe vậy thì cười… cậu hỏi:

– Sao vậy… Bộ yêu Cường thiệt đó hả…?

Cô bé gật gật đầu, mặt đỏ lựng. Cường được thể nói luôn:

– Nhưng rủi… Cường nói dả dụ… là Cường yêu cô Phương thiệt… Huê có chấp nhận không?

– Huê… Huê không biết nữa… chắc Huê buồn lắm…

Tính ra cô bé Huê này cũng dễ thương, chắc cũng yêu Cường thiệt. Không yêu cậu sao được, bình thường như con gái người ta, bị con trai phá trinh là dễ gì buông tha, bắt tụi con trai phải chịu trách nhiệm này nọ… còn ở đây… cô bé không đòi hỏi gì… cũng không bắt Cường nói yêu này yêu nọ… chỉ đơn phương tình cảm thôi. Gặp Huê hôm nay, Cường thấy sao cái số cậu đào hoa thiệt, diễm phúc thiệt luôn.

Cường chạy theo cô bé đến tận cổng nhà. Mái nhà đơn sơ, nằm ở ngoài rìa thị trấn. Cậu nhìn trong nhà tối thui… chắc ba mẹ cô bé không có nhà thiệt. Huê nói:

– Thôi đến nhà Huê rồi… Cường về đi… tối rồi…

Cậu quay xe đi… nhưng chợt nhớ gì, vội quay lại nói:

– Huê nè! Mai mốt… mình xưng hô ‘anh – em’ đi cho thân mật… đừng gọi tên nữa nhé!

Cô bé mặt mày rạng rỡ, vén mái tóc giắt một bên lỗ tai, cúi đầu đáp:

– Dạ… vậy cũng được… dù sao… anh cũng lớn tuổi hơn em mà…

– À… còn nữa… bộ… bộ em phụ bán ở gần nhà anh hả?

– Dạ… em phụ bán trong chợ cho người ta… cũng hổng gần lắm… nhưng tại em hay để ý anh… nên mới để ý nhà anh thôi…

– Vậy… mai… mai em phụ bán không…?

– Dạ có… mai chủ nhật rãnh… em phụ bán cả ngày để phụ tiền ba mẹ…

Tính ra trong số bạn bè của Cường, cậu sướng nhất vì không phải lao động vất vả nhiều, còn lại số đông vẫn phải đỡ đần cha mẹ… không phải chuyện buôn bán cũng là chuyện đồng áng này nọ, dù sao Miệt Thứ vẫn còn là một vùng nghèo mà. Cường tiếp:

– Em bận thì thôi… còn rãnh thì cứ ghé nhà anh chơi… mai… chắc anh cũng chẳng đi đâu hết…

– Dạ… vậy hả anh… em… em biết rồi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...