Cô giáo Phương

Chương 65



Phần 65

Một hôm rãnh rỗi, Cường không phải học chung với cô Phương, cũng không đi với bé Huê. Cậu đi học về là ngủ một giấc đến giờ chiều. Cậu vận một bộ đồ khá đẹp rồi xách xe nhắm hướng nhà cô Thu. Hôm ghé nhà cô lúc trời tối, bây giờ còn chút ánh sáng nên Cường nhắm hướng dễ hơn. Chỗ cô Thu ở cũng khá heo hút nên dù gần mà Cường cũng chạy xe một lúc lâu mới tới được. Đến nhà cô, Cường đậu xe bên ngoài rồi đi thẳng vào trong. Ở nhà trước của cô có một đôi vợ chồng già đang ngồi làm ít việc vặt. Cường đoán chắc là ba mẹ của cô.

Ông bà thấy Cường thì hỏi:

– Cậu tìm ai?

Cường lễ phép khoanh tay thưa:

– Dạ… con tìm cô Thu có chút chuyện… cô có nhà không ông bà?

Ông bà biết là học trò của con mình thì vui lắm. Vội hồi hởi:

– À… học trò con Thu đó héng… có… nó ở nhà sau đó con… để ông gọi…

Cường thấy vậy vội nói:

– Không sao đâu ông… ông cho phép con ra nhà sau tìm cổ… khỏi phiền ông bà…

Ba mẹ cô Thu cũng khá lớn tuổi, đi lại cũng khó khăn nên nghe Cường nói vậy thì gật đầu. Cả hai nhiệt tình chỉ cậu ra nhà sau luôn. Nhà của cô không khá giả gì, nhìn có vẻ đơn sơ. Phần trước chắc cô chừa để cho bạ mẹ ở, còn cô ở căn chòi phía sau vườn. Cường đi xuyên khi vườn thì thấy um tùm, nhiều khi nhà trước, nhà sau cũng không nhìn thấy nhau được. Phần thì do đã biết đường, phần cũng có ý riêng nên lúc ra nhà sau Cường không gọi cô Thu mà xồng xộc đi thẳng vào chỗ chòi của cô luôn. Căn chòi cô Thu ở phía sau đơn sơ hơn nhà trước nhiều, nhìn lụp xụp lắm. Cường nhìn quanh không thấy cô bên ngoài nên lại ngay chòi luôn. Cậu đứng ngay cửa chòi, nhìn vào trong thì một cảnh tượng kỳ thú đập vào mắt cậu.

Bên trong chòi của cô Thu ở cũng đơn sơ, chỉ có cái bàn học nhỏ, một cái ghế, một cái tủ đứng kê nhiều sách vở, còn lại là tấm ván lớn để nằm. Cả căn chòi chỉ có một ánh đèn loe loét, giờ trời chưa tắt nắng hẳng mà nhìn vào trong nếu không căng mắt cũng chả thấy gì. Cô Thu không có ở ngoài mà đang nằm trong chòi. Cường thấy cô nằm trên ván, mặc bộ áo bà ba quê mùa. Cái áo thì chỉ cài có vài nút đơn sơ, một tay cô đang lòn vào trong áo để mò mẫm vú mình. Bên dưới là cái quần vải đen đã bị cô tuột đến đầu gối, tay còn lại cô đang cầm trái dưa leo, hì hục thụt vào trong lồn mình. Chòi nhà cô Thu nồng nực, cái mùi mồ hôi, mùi hương của cô xộc thẳng ra ngoài ngay vào mũi của Cường.

Cậu thích thú, trầm trồ tròn xoe mắt ngắm nhìn cô Thu đang thủ dâm. Gương mặt cô đờ đẫn, mắt nhắm ghiền như người ta đang phê ma tuý, khác hẵng với ánh mắt tinh anh mà trước đây cậu vẫn thấy ở trên lớp. Tóc cô dài nhưng để xoã, giờ ướt nhẹp ướt nhem hết cả. Cường thấy cô Thu cầm trái dưa leo vuốt ve như thể đang vuốt ve một khúc dương vật vậy. Cô dang rộng hai chân, lim dim mắt tận hưởng. Cô cứ ấn trái dưa leo kia vào lồn mình, thụt ra thụt vào. Cường thấy cô rên rĩ, nước lồn chảy ướt cả háng.

Cường đứng lặng bên ngoài chòi một lúc lâu thì cô Thu mới phát hiện ra. Cô giật bắn mình khi ngó ra ngoài thấy Cường đang đứng ở đó. Cô hấp tấp, vừa rút trái dưa leo ra, vừa định kéo quần của mình lên che bên dưới lại. Ở bên ngoài, Cường điềm tĩnh đi vào trong chòi. Cô Thu nhìn thấy cậu ta, mặt mày đỏ lựng, có vẻ cô đang xấu hổ. Cậu nhìn thấy cô ướt nhem mồ hôi, đang hào hứng thủ dâm thì bị thằng học trò nhìn thấy. Cô Thu lúng túng chẳng biết xử trí ra sao. Cô Thu ấp úng cất tiếng hỏi:

– Cường… em… em đến hồi nào vậy?

Cường dù rất buồn cười nhưng cố hạ giọng, cậu gật đầu, tỏ ra ngây thơ:

– Dạ… em… em đến nãy giờ… tại… tại ông bà biểu em cứ vào tìm cô…

– Nãy giờ… thấy… thấy hết rồi sao?– Cô hỏi dồn.

– Dạ… thấy hết…

Nghe Cường trả lời tỉnh bơ, cô Thu đỏ mặt xấu hổ muốn chết luôn, cô run lẫy bẫy, phút chốc câm lặng trước thằng học trò của mình. Số là cả tuần lễ nay, từ cái hôm bất tử bị tụi kia hãm hiếp. Cô Thu như tờ giấy trắng lúc đó mới bước vào đời. Chạm ngõ hương vị ái ân rồi nên cô không sao quên được. May sao sau vụ hãm hiếp đó, cơ thể cô chẳng bị tổn thương gì, ngoại trừ chỗ âm hộ, nó cứ ngứa ngáy không yên. Mỗi khi đi ngủ trong đêm, cô cứ giật mình choàng tĩnh giấc khi nhìn thấy bốn thằng du côn kia hãm hiếp mình, những lúc đó cửa mình cô ướt nhẹp. Cảm giác ngứa ngáy khiến cô cứ bất an. Nếu có việc làm thì không nói, giờ ngồi một mình là cô lại khó chịu, thành ra hôm nay mới thử đút trái dưa leo vào để tìm cảm giác. Bị Cường bắt quả tang, cô Thu xấu hổ muốn chết được. Nhưng Cường đã nói tiếp, như cố ý muốn gỡ thế bế tắc cho cô giáo của mình:

– Cô…… cô đừng lo…… em … hổng nói ai nghe đâu… thiệt ra thì…

Cường nói một mạch. Cậu ta giả vờ nói sau cái lần vô tình ấy ấy với cô thì cậu cứ mãi nhớ đến cô. Cậu không dám nói chuyện đó trên lớp nhưng về nhà thì không thể quên hình bóng của cô, cho nên bữa nay mới đường đột đến thăm cô. Cô Thu nghe Cường nói vậy thì trong lòng cũng mừng thầm. Từng câu từng chữ của Cường như rà trúng tâm sự của cô vậy. Cô nãy giờ ngồi im thin thít, còn Cường thì đứng xớ rớ ngay cửa chòi. Lúc cậu ta nói xong, Thu nhìn ra ngoài vườn không thấy ai rồi bảo:

– Thôi em vào trong đây đi… ngồi xuống đây mình nói chuyện…

– Dạ…

Cường ngoan ngoãn gật đầu rồi tiến vào trong chòi. Cô Thu ngồi sang một bên chừa chỗ trống cho Cường cũng ngồi trên ván. Cô mắc cỡ, không dám nhìn vào mắt cậu ta, cô co chân lên chống cằm, rồi cũng thủ thỉ nói với Cường:

– Cô xấu hổ lắm… không muốn nhắc đến chuyện đó nữa… nhưng chẳng hiểu sao… hổm rày… nó cứ làm cho cô khó chịu hoài… nên… nên mới hay làm vậy…

Cường gãi gãi đầu nói:

– Cô đừng sợ… chuyện đó cũng bình thường mà… con trai tụi em… cũng hay làm vậy… chuyện đó hết sức bình thường cô ơi…

– … nhưng… cô nói em đừng cười nghen Cường… sao… sao cô cứ nghĩ đến em thôi…

Cường sáng rỡ mắt, nhìn cô Thu:

– Thiệt hả cô?

Cô Thu đỏ mặt gật gật đầu. Cô nói:

– Cô biết vậy là sai trái… nhưng sao cô không sao ngăn nổi ý nghĩ đó…

Nói đến đây, mặt cô đỏ lựng, cô không nhìn sang hướng khác nữa mà ngước lên nhìn cậu. Ngồi đối diện cô, bất chợt Cường dạng dĩ nắm lấy tay cô trước sự ngỡ ngàng của cô. Cậu nói:

– Em… em cũng vậy… cũng nghĩ đến cô nữa…

Cô Thu bối rối rút tay lại, lùi lại trên ván, cô nói:

– Đừng Cường ơi… mình là cô trò đó em…

Cường được thể xáp lại, cậu ta chồm lên, nắm lấy hai bên vai của cô:

– Vậy thì đã sao… dù sao thì mình cũng đã… đã lỡ một lần rồi…

– Nhưng như vậy là sai trái… không thể tiếp tục được…

– Không thể là thế nào… chẳng lẽ… cứ để vậy… để cô phải khổ đau thủ dâm hoài vậy sao?

Cường nói vậy, nói thẳng làm cô Thu chẳng biết phải dấu mặt vào đâu. Cậu chỉ nói đến đó thôi là sấn tới, chồm lên canh ngay miệng cô mà gán vào đó một đôi môi nồng cháy. Cô Thu hơi ngỡ ngàng, muốn đẩy Cường ra nhưng chẳng còn sức lực nữa, chỉ uhm uhm cho có lệ. Cô chống cự tý chút thì thở ra, không còn cố khép miệng lại nữa mà để yên cho Cường hôn môi mình, thè lưỡi vào trong miệng để tìm lưỡi của mình. Mùi hương cơ thể cô Thu thật ngọt ngào nồng cháy. Cái miệng dễ thương ngày xưa Cường thấy nhún nhẩy trên sân khấu, hát bài ‘Sóc Sờ Bai Sóc Trăng’ giờ cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm trong miệng cậu. Cường hôn nụ hôn gấp gáp như muốn hít lấy hết cả hơi thở của cô vào miệng mình vậy. Lúc Cường nhả miệng cô ra, thậm chí nước miếng của cả hai còn dính một sợi dài.

Cường chủ động tấn công nhẹ nhàng. Cô đẩy đẩy cậu ra nhưng chỉ nhẹ nhàng thôi. Cậu nắm lấy áo bà ba của cô, kéo luôn mấy cái nút còn lại ra, chẳng mấy chốc đã kéo được chiếc áo ra khỏi vai của cô rồi. Cô để xoã tóc một bên, vai trần trắng trẻo, cặp vú sổ ra trước đôi mắt tham lam của Cường. Cường ngồi trên ván, chu miệng xuống bú lấy một bên vú cô. Cô không còn cách nào khác phải lấy tay xoa đầu cậu, đầu cô ngữa ra, lưng hẩy về phía trước, thở mạnh hưởng ứng cho hành động của cậu học trò.

Cả tuần lễ nay nghĩ ngợi, cân đo phải trái, giờ tất cả như tan chảy hết với mọi động tác làm tình nhịp nhàng của cậu học trò dành cho mình. Giờ đây cô Thu thấy mình ngu si hơn, nhỏ bé hơn trước một cậu học trò dạng dĩ, kinh nghiệm. Cường bú vú cô, rồi đưa lưỡi liếm láp khắp cổ cô, sưởi ấm thân thể hổm rày giá lạnh của cô. Cô Thu không còn biết nói gì nữa, chỉ biết rên rĩ trong miệng những tiếng ưm ưm vô nghĩa, nhiều khi lại gọi ‘Cường ơi’ trong tiềm thức. Cường bú vú cô Thu rồi đè cô nằm ngữa ra trên tấm ván. Cậu ngồi cạnh bên khoái chí ngắm nhìn thân thể cô giáo. Rồi Cường nắm tay ở hai eo cô, tuột nhẹ cái quần đen xuống. Cô xấu hổ chẳng dám nhìn cậu, nhưng lại nhấc mông lên cho Cường tuột cái quần mình ra hết sức nhẹ nhàng. Cuối cùng thì cô Thu cũng nằm yên vị, trần truồng trên tấm ván gỗ. Nhìn thân thể nuột nà của cô mà Cường hứng hết cả người. Cậu ta choàng mình ôm chầm lấy cô, lại chụp lên cặp vú căng mọng của cô. Người cô nhũn ra, không còn biết gì nữa, để mặc cho Cường làm gì thì làm. Đầu óc cô quay cuồng. Cường không còn vẻ đạo mạo, hiền lành nữa mà bắt đầu trổ hết tài nghệ tình ái của mình ra. Cậu ta se se đầu vú cô Thu, cô rên lên, đê mê sung sướng.

Bàn tay Cường lần xuống, áp vào bờ mu của cô Thu mát lạnh. Tay Cường mát, nhưng lồn cô Thu hừng hực nóng, cảm giác còn trơn nhờn trên bàn tay. Cô hôn vội vã lên miệng Cường đáp trả. Nụ hôn của cô có vẻ vụng về, không kinh nghiệm bằng cậu được. Nhưng miệng cô rất thơm, cậu hôn bao nhiêu cũng không chán được. Hôn hít vuốt ve cô Thu một hồi mà Cường sướng kinh khủng, dương vật cứng ngắt dội lên dưới lớp vải quần jean. Sau một hồi bị Cường vuốt ve, cô Thu bắt đầu chủ động, cô kích thích quá, tay cứ lần mò lớp ngoài quần jean của Cường, vuốt ve cây hàng của cậu. Cường tinh ý nhận ra, cậu không chồm lên nữa mà ngồi xuống. Cường biết cô Thu còn mắc cỡ nên cậu phải chủ động. Cậu tự tuột quần mình ra nhưng không tuột hết, chỉ vừa đủ để bật tung cây hàng nóng đang dấu bên trong thôi. Hai mắt cô Thu sáng rỡ khi nhìn thấy khúc thịt nóng bỏng đó của cậu ta. Cường tự tin bảo cô:

– Nè… cô lại đây bú cho em như bữa hổm đi…

Bình thường mà Cường nói vậy trên lớp chắc là ăn tát với cô rồi. Nhưng hôm nay thì khác, địa vị cô Thu không như xưa nữa. Cậu nằm ngữa ra, chĩa dương vật thẳng góc lên trời. Cô Thu chồm dậy, ngượng ngùng ngắm nghía một lát cũng chồm tới. Cô chộp lấy cây hàng của Cường như người đói lâu ngày tìm thấy thấy thức ăn vậy. Cô vụng về há miệng ngậm lấy. Cường nằm ngữa thấy mái tóc dài của cô Thu đập liên tục vào hạ bộ mình thì sung sướng lắm. Cường nghĩ mình quả diễm phúc, có mấy ai trên đời này liên tục được cô giáo mình bú cu như cậu ta không. Lúc trước chỉ mình cô Phương, giờ đến cô Thu đạo mạo cũng thúc thủ trước dương vật của cậu ta. Cô Thu không nhiều kinh nghiệm nên chỉ biết nuốt nuốt lấy dương vật Cường thôi. Cậu nằm im cho cô bú tý chút rồi bắt đầu lên tiếng.

Cậu chỉ cho cô cách bú cu. Bài học đã cũ, nhưng hôm nay lại có cô học trò mới, Cường tiếp tục truyền dạy chiêu thức khẩu dâm cho cô Thu. Nhìn chung thì mấy cô giáo sư phạm quả là rất thông minh sáng dạ, chỉ cần Cường bày chút xíu thôi là cô Thu đã hiểu. Cô sụt dương vật trong miệng rất nhẹ nhàng, sụt được một lát rồi lại lấy lưỡi liếm xoay vòng quanh đầu khấc, liếm lên xuống theo chiều dài của dương vật. Cường hài lòng vuốt mái đầu cô, để cô thực hành bài tập mà cậu vừa dạy. Vừa nãy lúc thấy cô Thu thủ dâm thì nhìn cô có vẻ mắc cỡ, tội tội làm sao ấy, vậy mà chỉ chốc lát thôi, với sự khuyến khích động viên liên tục của cậu học trò, cuối cùng cô cũng chịu sống thật, lột bỏ cái lốt áo cô giáo giả tạo, để say mê thưởng thức thú vui nhục dục.

Chương trước Chương tiếp
Loading...