Cô giáo Phương

Chương 89



Phần 89

Những tháng còn lại của năm học trôi qua êm ả. Bé Huê ở bên Cường, tích cực giúp cậu rèn luyện, vượt qua cửa ải thi chuyển cấp khó khăn. Cô bé dịu dàng thuỳ mị, khuyên răng Cường hết lời, dần dần khuất phục con ngựa chứng của cậu. Giờ cả hai dính với nhau như sam, buổi sáng đi học, buổi chiều Huê ở miết nhà Cường, vừa giúp cậu học, vừa giúp cậu thoã mãn sinh lý. Chiều ý Cường, cuối tuần Huê còn cùng cậu ta về đầm tôm, cùng chơi tay ba với thằng Miên nữa. Tính ra bé Huê là người sung sướng nhất, vừa được Cường, thằng Miên, mà chưa kể thi thoảng còn có thầy Bona vẫn thường xuyên giúp cô bé thoã mãn. Được cung phụng đầy đủ về nhục dục, bé Huê ngày càng trở nên duyên dáng hơn, vóc dáng cũng ‘đàn bà’ hơn nhiều.

Kết quả thi chuyển cấp của Cường không tốt lắm, cũng có môn dưới trung bình, nhưng may sao không có môn nào điểm liệt, tổng điểm cũng đủ để vượt qua được. Cường không đủ điểm để học tiếp bậc Trung Học Phố Thông. Ba mẹ Cường định dùng tiền để giúp cậu, nhưng Cường không thích, cậu nói giúp cậu vào trường được mà Cường học không được thì lại mất nhiều thời giờ hơn. Cuối cùng, Cường xin vào học Trung Tâm Giáo Dục thường xuyên để phù hợp hơn với năng lực của cậu.

Cậu cũng gánh vác nhiều chuyện của gia đình hơn. Bé Huê thì khác, cô bé thi có kết quả cao, nhưng cuối cùng cũng không thể học tiếp lên được vì lúc này đã phát hiện mang bầu. Đến lúc thi xong thì Huê mới phát hiện mình đã có bầu 3 tháng. Lúc này cũng không dấu được nên Cường và cô bé mới nói với cha mẹ. Cả hai chưa đủ tuổi để kết hôn nên hai gia đình dấu mọi người, để cho Huê sinh con xong đã rồi tính. Cô bé buộc phải bảo lưu kết quả học tập, chờ sinh con cho Cường xong rồi mới tình.

Gia đình Cường và gia đình Huê thì vui lắm, vì dù sao họ cũng sắp có cháu, chỉ có bé Huê là thấy lo lo trong bụng thôi. Cô bé nghĩ, với mức độ quan hệ dày đặc của cô với cả ba người: Cường, thằng Miên, thầy Bona nữa… rồi sinh ra đứa nhỏ trong bụng này, không biết cuối cùng nó là người Kinh thuần, hay sẽ là một đứa bé lai giữa Kinh với người Miên nữa đây. Sinh nó ra mà trắng trẻo như Cường thì không nói chi, nếu đứa bé đẻ ra mà da đen, tóc quăng thì bé Huê chả biết phải ăn nói thế nào với hai gia đình…

Bạn đang đọc truyện Cô giáo Phương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-phuong/

Nhắc lại chút xíu về thầy Bona si tình tội nghiệp. Sau cái đêm đến nhà Phương hỏi cho ra lẽ thì thầy đành thất thiểu quay trở về. Thực ra ngay đêm đó, nếu thầy nghe lời bé Huê xíu biểu đã nhào vô cưỡng bức cô Phương rồi nhưng tự dưng khi nghe cô nói mấy lời đó, lòng thầy đau thắt. Vậy là cho dù thầy có làm gì đi chăng nữa, cô Phương chỉ dừng lại ở mức là ‘có cảm tình’ với thầy thôi, chứ không thể đi xa hơn nữa. Thầy cảm thấy buồn, thấy hụt hẫng vô cùng.

Dù buồn vì chuyện với cô Phương, nhưng thầy với phải sống, vẫn phải hứng và vẫn phải quan hệ. May cho thầy là khi về đêm, vẫn nhiều khi có bé Huê đến. Thầy không còn kể chuyện của mình cho cô bé nghe nữa bởi thầy nghĩ mọi chuyện chắc cũng kết thúc thật rồi. Thay vào đó, hai thầy trò chỉ đơn giản là thoã mãn nhục dục cho nhau thôi. Tội nghiệp nhất trong câu chuyện này phải kể đến cô Thu. Cô sống gần nữa đời người, hơi cá tính, hơi khuôn phép tý xíu, tất cả bị Cường phá vỡ, khiến cô trôi tuột trong đam mê. May sao cô dừng lại kịp lúc, rồi trong cơn tuyệt vọng cô tìm đến với Phương để giãi bày lại chứng kiến cảnh Phương thoã mãn xác thân với Bona như thế nào. Nếu là ngày trước chắc Thu sẽ tởm lợm lắm nhưng nay cô có cái nhìn khác hơn. Cô đứng lặng người quan sát thầy chịch cô Phương lúc đó.

Nhìn cây hàng to khủng của thầy, nhìn cơ bắp của thầy mà thèm nhỏ dãi. Lúc đó Thu thấy mình sao khờ dại, nếu cách đây vài tháng cô gật đầu với Bona thì giờ đây kẻ sung sướng không phải là Phương mà chính là cô. Cô đem nỗi tuyệt vọng chán chường đó suốt cả tuần lễ khi thầy Bona điều trị. Lúc gặp lại Phương ở trường cô còn chúc mừng hai người nữa. Nhưng dường như Phương đã hiểu thấu cô, cả hai lại nói thẳng những điều thầm kín. Phương thổ lộ mình chắc không hợp với Bona mà khuyến khích Thu tiến tới. Nghe Phương khuyên vậy, Thu nữa mừng nữa cũng ngại ngần lắm. Ngày trước, có lần Thu mắng người ta té tát, nó nào là không muốn người ta đến gần mình, giờ làm sao Thu đối mặt với thầy Bona cho được.

Vậy mà Phương khuyên miết Thu cũng đồng ý, cũng đến với thầy Bona. Mấy ngày đầu, Thu để ý thầy Bona có phần hơi lãnh cảm với mình. Thầy dù vẫn cười tươi, xem như chẳng có chuyện gì nhưng đôi bên không còn thân thiết như xưa nữa. Thu giúp Bona dọn dẹp nhà cửa, giúp thầy uống thuốc, nhiều khi thay băng cho thầy. Rồi đến hẹn, lại dẫn thầy ra TTYT cho người ta khám lại. Thầy Bona tỏ ra khách sáo lắm những khi gần gũi Thu. Mỗi cái nắm tay khi Thu đỡ thầy dậy, xong rồi là thôi bỏ ra, chứ không nắm nữa. Thu cũng buồn vì thái độ của thầy, nhưng cô ngẫm nghĩ, ngày xưa Bona đeo đuổi cô từ năm này qua năm khác không chán nãn, vậy giờ coi như là bù lại cho thầy những ngày tháng đó, nghĩ thế nên Thu càng quyết tâm hơn. Có hôm, khi đang dìu thầy ra TTYT tái khám, chợt Thu thở dài rồi nói:

– Sắp hết năm học rồi… anh bị vậy… không biết có biểu diễn nổi hay không nữa?

Bona ngạc nhiên hỏi:

– Biểu diễn gì vậy Thu?

– Anh nhớ có lần em hát bài Sóc Sờ Bai Sóc Trăng đó, rồi anh múa. Cả trường ai cũng thích. Mọi người định là cuối năm sẽ nói tụi mình diễn lại nữa… nhưng anh bị vầy…

Thu nhắc làm Bona chợt nhớ. Suốt thời gian quen cô đó là lúc mà thầy vui nhất. Đứng cùng cô trên sân khấu làm thầy vui vô cùng, tưởng chừng như cô Thu là của thầy vậy. Cô nhắc lại làm cảm xúc thầy dâng trào, Bona nói:

– Còn lâu mà Thu… đến hơn tháng lận… nay mai anh khoẻ rồi… mình tha hồ diễn…

– Vậy hả… ừ… vậy anh chóng khoẻ đi nha…

Từ bữa đó cả hai nói chuyện với nhau nhiều hơn. Thầy giải thích cô nghe về văn hoá của người Khơ Me Nam Bộ nhiều hơn. Trước giờ Thu vẫn nghĩ Bona là dạng trai quê, khờ khạo không biết ăn nói nên mới đầu có ý không thích cũng vì vậy. Nay khi cô chạm đúng đề tài, anh chàng cứ thao thao bất tuyệt, giải thích cho cô nghe đủ thứ. Chuyện Thu hỏi Bona chỉ là cái cớ thôi, để cả hai nói chuyện với nhau được nhiều hơn, dần dần thu hẹp khoản cách.

Chuyện tình cảm của cả hai chẳng tiến triển nhiều, cho đến một hôm. Lúc ấy vết thương của Bona cũng liền da rồi, không còn phải băng bó nhiều nữa. Anh chàng cũng khoẻ nhiều, chắc Thu cũng không cần qua chăm sóc nữa. Thu bảo như vậy phải ăn mừng nên hẹn bữa nay đến nấu một bữa ăn ngon cho Bona. Thu đi dạy về thì ghé chợ mua ít đồ xong cũng qua nhà Bona. Cô dựng xe đạp trước cửa, không thấy anh chàng đâu cả, nhà cửa vắng tanh. Cô xách đồ đi vào bếp thì nghe tiếng xối nước ào ào từ vách nhà tắm gần đó. Thu nói lớn:

– Úi trời đất ơi… mới khoẻ thôi sao tắm vậy anh… bệnh đó…

Bona nghe giọng Thu thì cười rồi nói vọng ra từ nhà tắm:

– Thu hả? Đến rồi hả em? Không sao… anh khỏi hẵng rồi… không lo gì đâu… phải tắm một bữa cho đã chứ khó chịu quá… hổm rày toàn lấy khăn lau không hà…

Thu không nói gì, bày đồ ra bếp để nấu ăn. Chỗ vách nhà tắm phía sau chòi chỉ có vách lá, nằm gần chỗ bếp, từ chỗ Thu nhìn xéo qua là thấy. Ba vách nhà tắm lợp lá, vách còn lại là tấm ván gác hờ thôi. Bona đang gội đầu, tấm ván nó chạy qua một khúc, anh chàng không để ý nên chả thấy, lo nhắm mắt gội đầu. Thu thấy cửa nhà tắm hở ra, tính gọi Bona thì chợt ngưng bặt, không nói gì được nữa. Cửa nhà tắm mở toang, Bona đứng lom khom gội đầu, thân hình anh chàng Thu nhìn rõ mồn một. Chỗ bụng vếch thương còn nhìn thấy mờ mờ, khắp nơi còn lại thì ôi thôi… nhưng là một bức tượng đồng đang được xà bông chùi rửa vậy. Cây hàng của Bona to lắm, thẳng băng, căng cứng nhìn không chê vào đâu được. Thu bỏ cả mọi thứ trên bếp, hai mắt như bị thôi miên. Cô đi gần lại nhà tắm từ hồi nào mà không hay. Bona gội đầu xong, xối nước qua lại thì nhìn thấy cửa bị bung, ngó lại thì thấy Thu đứng tần ngần, nhìn trực diện anh chàng ngay trước cửa. Bona giựt cả mình làm Thu cũng bối rối. Chợt, cô thấy cái khăn mắc trên cửa thì nhanh trí lấy xuống, chìa ra:

– Khăn nè anh… lau lẹ đi… tắm vậy đủ rồi…

Bona ú ớ. Anh chàng khá ngạc nhiên nhưng Thu đứng choáng ngay đó làm Bona không đóng cửa lại được nữa. Bona nhận ra ánh mắt thèm khát của Thu nhìn mình. Mới đầu, anh thấy cũng ngượng lắm, nhưng nếu nói gì đó sẽ làm cả hai mất tự nhiên. Vậy nên cuối cùng Bona đón lấy khăn, vẫn để cửa mở, vừa đứng lau người trước cái nhìn soi mói của Thu. Bona cười:

– Cái cửa nhà tắm này… bữa nào anh phải sửa lại mới được… kỳ quá…

Thu hơi ngượng, chỉ ừ một tiếng rồi quay lưng tiến qua chỗ bếp. Bona vội với tay lấy cái quần cụt mặc hờ vào. Cả hai im lặng một chút cho bớt ngượng rồi anh chàng lại gần phụ giúp Thu nấu ăn. Sau một hồi, cả hai cũng lấy lại được thăng bằng. Tuy vậy, Bona để ý quan sát thấy mặt Thu vẫn đỏ. Anh chàng lại gần cô mà nghe hơi nóng hừng hực luôn. Mới đầu Bona nghĩ chắc tại anh mới tắm mát nên mới cảm giác thế thôi, càng về sau càng thấy không phải. Bona hỏi:

– Thu à… em hình như không khoẻ hả?

– Không sao đâu anh… mấy bữa đi mưa… chắc em hơi nóng thôi…

Trời gần vào hè, nên hay mưa Bona biết Thu hay chạy đi chạy về nhà mình, chắc cô bị bệnh cũng là vì vậy. Anh chàng buột miệng nói:

– Cực thân Thu… cũng tại chăm sóc anh… từ mai… chắc em khoẻ rồi…

Thu không nói gì, chỉ ‘Uhm’ một cái rồi cúi mặt. Không hiểu Bona có để ý không, nhưng theo anh chàng nói vậy thì ngày mai Thu khỏi qua với anh chàng nữa, nghe vậy lòng cô buồn da diết. Thu không muốn, nhưng tự dưng chao đảo, đang nấu ăn thì ngã đùng ra. Bona hốt hoảng:

– Thu… Sao vậy em?

May mà Bona đỡ kịp, không thì cô ngã lăn quay. Anh chàng xốc cô chạy lên nhà trên, đặt trên tấm ván cho cô nằm ngữa ra. Bona lính quýnh:

– Chờ anh chút… để anh lấy chai dầu…

Bona lục lọi rồi lấy chai dầu gió. Anh chàng xoa xoa hai bên thái dương của cô một hồi Thu mới choàng tĩnh. Bona lo lắng hỏi:

– Sao rồi… em có sao không?

Thu lắc lắc cái đầu:

– Dạ… không sao đâu anh…

Anh chàng đưa tay lên trán cô rồi nói:

– Còn nói không sao… trán em nóng hổi nè… thôi… để anh đưa em qua TTYT…

Thu lắc đầu, từ chối quyết liệt:

– Không… em không đi đâu…

– Đang bệnh… sao không đi bác sĩ…

– Em nằm chút là khỏi hà… hay là… anh… anh xoa dầu tiếp cho em đi…

Bona nghe cô nói vậy cũng ngần ngừ lắm. Anh chàng nói:

– Nhưng không ổn đâu… anh thấy người em nóng lắm… cởi bớt áo ra cho thoáng…

Nói xong câu đó, đột nhiên anh chàng lại đỏ mặc. Bona quay đi, kêu cô tự cởi bớt đồ đi, rồi mặc đồ rộng rãi. Nhưng Thu ngần ngừ, rồi nói:

– Hay là anh giúp em đi… em thấy hơi chóng mặt quá…

Bona nghe Thu nói mà lùng bùng lỗ tai. Nhưng lo cho cô, nên anh chàng cũng nghe theo. Vậy là Bona giúp Thu cởi áo sơ mi. Cô rất tự nhiên, còn xoay lưng để anh chàng giúp mình cởi luôn áo ngực nữa chứ. Đang cởi áo giúp Thu đột nhiên Bona nhớ gì đó rồi phì cười. Thu mắc cỡ hỏi:

– Anh… sao tự dưng lại cười…

– Không… anh tự dưng nhớ chuyện ngày xưa… em nhớ không… Lúc trước, khi Phương bị xỉu đó… anh giúp cổ cởi áo… thì em chửi anh quá trời… còn đòi…

Bona nhắc lại chuyện cũ làm Thu đỏ mặt, cô chống chế:

– Nhưng mà rõ ràng lúc đó… em thấy anh đang lợi dụng Phương mà…

Bona ngập ngừng, và rồi lần đầu tiên, anh chàng mới dám nói thật:

– Lúc đó… cũng tại anh… anh… không biết cái gì nó xui khiến anh nữa nên mới làm vậy?

– Vậy là cuối cùng anh cũng thừa nhận nha…

Bona nghe Thu nói vậy thì cúi đầu. Anh chàng đã nhanh chóng cởi áo Thu ra. Bona đưa cái áo rộng cho Thu nhưng cô từ chối, còn nói để vậy cho thoát hơi nhanh, mau khỏi. Cô yêu cầu:

– Bona ơi… Có dầu rồi đó!… hay là anh giúp em xoa xoa khắp bụng cho ấm nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...