Cô Hạnh

Chương 5



Phần 5

Câu chốt của cô khiến tôi cứ lâng lâng cả buổi tối hôm đó, bước đầu đã thành công, tiếp theo sẽ là một buổi tối mà nếu như mọi thứ diễn ra như kế hoạch, tôi sẽ có được cô, người phụ nữ từ những ngày đầu tiên của cuộc đời sinh viên tôi luôn muốn chiếm hữu bằng được.

Tối mai sẽ là một ngày quan trọng nên tôi muốn nghỉ ngơi sớm, mọi sự chuẩn bị sẽ được thực hiện vào sáng ngày mai. Nhưng khổ một điều, cứ nhắm mắt lại, cảnh tượng hai thân thể trần truồng đang mơn trớn nhau cứ xuất hiện trong đầu tôi, ngày một rõ hơn, và bây giờ hai thân thể đó lại chính là tôi và cô, đang tận hưởng sự điên rồ cuồng dại từ những khoái lạc đen tối nhất, giải phóng những nguồn năng lượng bị dồn nén từ cả hai thân xác: Sự thèm khát thỏa mãn dục vọng đang trỗi lại theo năm tháng và nguồn năng lượng tình dục bùng nổ của tuổi trẻ. Tôi có thể tưởng tượng ra được những cú dập mãnh liệt của dương vật mình vào âm đạo của cô vô cùng chi tiết, cả cái cảm giác phấn khích tột cùng của nó nữa, khi máu đổ dồn về cả hai bộ phận sinh dục và truyền đi tín hiệu thỏa mãn cùng hết thân thể của cả hai người.

Tôi chợt rùng mình tỉnh giấc, hóa ra đêm qua trong lúc nằm suy nghĩ tầm bậy, tôi đã ngủ lúc nào không hay, còn những hình ảnh vừa rồi đến từ giấc mơ của mình – may mà không mộng tinh – tôi mừng thầm, phải để dành tất cả những điều tinh túy nhất cho đêm nay, nếu như nó thành hiện thực. Bây giờ đã 9h10 sáng, tôi dậy sớm 10′ so với đồng hồ hẹn giờ, cho đến khi tôi phải đi học lại thì việc thức dậy vào chín mười giờ sáng là chuyện quá đỗi bình thường với tôi.

Tôi quyết định sẽ đi tỉa tót lại mái tóc, bước đầu tiên chuẩn bị cho buổi hẹn hôm nay. Khi băng ngang qua hành lang chung kế bên nhà cô, tôi có nhìn vào nhà: Không có ai trong nhà, chắc cô đi chợ để nấu cơm trưa. Nguyên buổi trưa tôi không về nhà mà ngồi ở quán cà phê, vác theo laptop để nghiên cứu tất cả các nhà hàng trong thành phố: Không gian phải phù hợp, giá cả hợp lý, đồ ăn phải vừa miệng… Người ta nói Sài Gòn là đất ăn chơi quả thật không sai một chút nào, hàng loạt những gợi ý hiện lên trên tìm kiếm của tôi, từ những quán lề đường đến những nhà hàng năm sao. Sau một hồi đánh vật với những lựa chọn, tôi tìm được một nhà hàng phong cách beer – garden khá trên đường Nguyễn Đình Chiểu – Mạc Đĩnh Chi.

Nhìn đồng hồ đã 4h chiều, sắp tới giờ hẹn rồi, tôi bắt đầu mò về nhà. Đi ngang qua nhà cô, vẫn thấy cửa nẻo đóng kín nhưng trong nhà đã sáng điện: Cô chắc đang chuẩn bị rồi, mình cũng đi tắm rửa chuẩn bị là vừa. Hôm nay tôi quyết định chọn style bụi bụi một chút với quần jeans, áo sơ – mi ca – rô burberry xăn tay và boots da bò. Tôi vuốt ít sáp để giữ nếp cho quả đầu sidepart – undercut mới cắt và xịt ít Chanel Bleu vào cổ tay và dái tai.

– Ngon lành rồi. – Tôi tự nhìn mình trong gương, cũng không đến nôi nào. Để mà đánh giá bản thân thì tôi tự nhận mình thuộc tuýp ưa nhìn, không xấu, nhưng cũng không đẹp xuất sắc. Chiều cao cân nặng cũng khá phù hợp – 1m78,76kg – nhờ chơi boxing và có tập thể hình. Quá trình tự đánh giá bản thân đã hết, giờ G đã điểm – 7h tối – tôi lấy hết bình tĩnh bước ra khỏi phòng, đi xuống cái cầu thang thép, từ từ tiến tới trước cửa nhà cô, cánh cửa sắt kính đen bên ngoài nhìn vào không được, cửa vẫn đóng kín, mọi hôm giờ này là cửa không bao giờ đóng, tôi chỉ việc bước thẳng từ cửa xuống nhà bếp để ăn tối.

– Cô Hạnh ơi… – Tôi gõ cửa và gọi, vài giây sau có tiếng nói vọng ra.

– Chờ cô xíu.

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, một mùi thơm ngọt ngào quyến rũ quyện vào gió tràn vào mũi tôi, ngất ngây, say đắm. Và rồi đứng trước mặt tôi, một người phụ nữ có thể nói là đẹp nhất mà tôi được gặp – chính là cô Hạnh. Vẫn là mái tóc búi điệu đà lấp lánh nhũ, đôi môi hồng, gò má phấn, chân mày kẻ, nhưng hôm nay cô đeo lông mi giả – tối hôm trước cô không đeo lông mi giả, điều này mới.

Tôi để ý thấy cô cũng đeo thêm bông tai và một sợi dây chuyền mỏng mặt đính đá trên cổ. Cô mặc một bộ váy suông đen hai dây khoét cổ sâu và hở lưng dài chấm đầu gối, đôi giày dây cao gót vẫn chỉ có thể giúp cô đứng tới mang tai tôi. Trông cô tối nay xinh gấp đôi tối hôm trước, ai mà tưởng tượng được một người phụ nữ tứ tuần lại trông trẻ đẹp như vầy – không có lấy một nếp nhăn trên trán hoặc bất cứ dấu hiệu của tuổi tác nào trên người cô, ở những phần tôi có thể nhìn thấy.

– Thế bây giờ có đi không hay đứng đây nhìn cô hả? – Cô chợt hỏi, tôi hơi giật mình. Tôi nhận ra mình bị chìm đắm vào nét đẹp mặn mà của cô cả một lúc mà không hay biết, giả như cô không nói thì chắc tôi đứng chết trân mà ngắm cô cả đêm mất.

– Ơ… vâng con chào cô… ờ để con dắt xe nhé… – Tôi lật đật chen qua cô chạy tới chỗ chiếc Lead của cô đang dựng trong nhà, dẫn nó ra trước cổng trong khi cô mặc áo khoác, đeo khẩu trang và đội nón bảo hiểm. Tôi leo lên xe ngồi trước chờ, gạt đồ để chân ra sẵn cho cô, tâm trạng đang cực kỳ hồi hộp. Và rồi tôi cảm nhận được chiếc xe nhúng xuống khi cô leo lên, cô mặc váy xòe nên không cần phải ngồi một bên, nhờ vậy tôi cảm nhận được đùi cô ép chặt vào đùi tôi để giữ cho chiếc váy khỏi bay. Rồi cô ghé sát vào tai tôi:

– Thế giờ mình đi đâu nhỉ? – Cô hỏi nhỏ, tôi cảm nhận được hai quả đồi của cô đang ép vào lưng mình. Tôi hơi ngoái đầu lại để cô có thể nghe được tôi nói.

– Cô nhớ ôm chặt vào nha. Lên đường!

Rồi tôi bất ngờ dồn ga khiến cô hơi chới với mà ôm chặt lấy eo tôi, cô trách yêu một cái lên vai tôi, tôi nhe răng ra cười trừ rồi từ từ vặn ga, chiếc xe mất hút dần khỏi con đường hẻm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...