Cô nhân tình dâm đãng

Chương 38



Phần 38

Tôi ôm con bé vào lòng, còn công chúa nhìn thấy 2 người lớn thế cứ đòi nhảy lên cùng, thế là cả ba lại ôm nhau, dù chẳng nói nhiều, tôi chỉ mỉm cười để con bé an lòng. Cùng bước vào nhà mẹ đã đứng chờ chúng tôi ở phòng khách.

– Về rồi đấy à. Đi tắm đi không muộn con.
– Con cảm ơn mẹ nhé.
– Cảm ơn cơ à? Hôm nay trời có vấn đề gì không.
– Thật mà mẹ, con cảm ơn nhé. Con lên tắm đây.

Tôi vừa nói vừa có chút ngại, vì thực ra trước giờ tôi mà mẹ có chút khắc khẩu, tôi biết mẹ lo cho mình, nhưng tính cách thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói đấy của mẹ tôi hiểu, chỉ là dạo này mẹ thật toàn hảo ý cho chúng tôi, và trước giờ nói cảm ơn mẹ cũng chưa bao giờ, lạ thật, cái câu đáng lẽ nói ra với mọi người rất dễ, thế mà nói với mẹ lại khó vậy.

Con bé đưa công chúa cho bà bế, rồi theo tôi lên phòng, có lẽ con bé muốn hỏi han chuyện gì.

– Em muốn nghe anh kể chuyện à?
– Không, em lên chuẩn bị đồ cho a.
– Không muốn thật à?
– Thì có, a muốn thì kể đi.
– Thực ra chẳng có gì, a đang định nói thì Hiền lại bảo tự về nhà, có gì nói chuyện sau.
– Sao anh không chở chị ý về…
– Thôi, thế cũng được, hôm sau anh nói chuyện sau, em yên tâm, anh không làm em buồn đâu.
– Em tin anh mà, anh vào tắm đi…
– Uh, em tắm cùng anh không.
– Anh này, mẹ ở dưới đấy, muốn chết à?
– Mẹ biết thừa rồi còn gì.
– Không, anh tắm đi, em xuống dưới nhà đã.

Tôi tắm xong thấy con bé với mẹ đang nói chuyện gì có vẻ vui lắm, nhìn cách 2 người ngồi kề nhau, cảm giác gần gũi như không có khoảng cách vậy. Về gia đình mình tôi yên tâm rồi, còn chuyện ở ngoài, có lẽ cũng từ từ giải quyết thôi.

Thế mà cũng có một ngày, tôi lại nhận được cuộc điện thoại của anh Thuỷ mời cafe, lạ, là mà, vì bao lâu nay hắn biết số điện thoại của tôi, nhưng chẳng bao giờ thấy gọi trước.

Quán cafe xa chỗ tôi, nhưng không sao, tôi muốn biết có chuyện gì làm hắn muốn gặp tôi đến vậy. Bước vào quán tôi đã thấy hắn ngồi đó, bên cạnh là tay P chồng Hiền. Cả đôi như này, chắc hẳn liên quan Hiền rồi.

– Xin chào anh em. Hôm nay có chuyện gì mà gọi em cafe thế nhỉ.
– Đâu, anh em biết nhau, muốn cafe nói chuyện thôi mà.
– Bao lâu nay anh toàn tránh em, có gì đâu nhỉ, chắc liên quan chuyện nhà P à?

Tôi hướng đôi mắt sang phía P, hắn cũng nhìn lại tôi, ánh mắt có gì đó yếu đuối.

– Anh cho em hỏi anh với Hiền quan hệ như nào?
– Câu này P nên hỏi Hiền hơn là hỏi anh chứ?
– Vâng, thực ra chúng em là vợ chồng, nhưng chắc a biết mọi chuyện rồi ạ.
– Anh cũng biết sơ qua, hôm nay gặp anh có gì muốn nói P cứ nói đi.
– Hiền có bàn với em là chúng em sẽ ly hôn, nhưng em sợ nhà em biết chuyện thì vỡ lở chuyện của em.
– Vỡ chuyện của em thì có ảnh hưởng gì không?
– Anh biết em mà vỡ lở chuyện thì cả nhà loạn, nên em mong anh tác động giúp em để Hiền thư thư cho em một khoảng thời gian nữa ạ.

Hắn nói mà mặt không dám ngẩng cao lên, giọng cũng chẳng được mạnh mẽ, nếu là hắn và Hiền yêu thương nhau chắc cuộc gặp này trở thành chiến trường chứ chẳng đùa, nhưng vị thế giờ nó cứ khác lạ.

– P này, nếu P cứ như thế mãi cũng có tốt đâu, không tốt cho P, chẳng tốt cho Hiền.
– Em biết ạ, nên em muốn thêm chút thời gian để mọi người dễ đón nhận hơn.
– Em tính để Hiền làm bình phong cho em đến bao giờ, Hiền không đủ khổ à. Quên nữa, anh trả lời luôn cho em, với tư cách là bạn Hiền anh không có quyền tham gia chuyện nhà em, nhưng anh có thể tư vấn là Hiền nên được hưởng cuộc sống đúng nghĩa hơn em ạ.
– Giờ em mà ly hôn, quyền thừa kế nhà em lại biến động, mọi người lại tranh giành nhau, mệt lắm ạ.
– Em có thiếu tiền không?
– Em không.
– Thế em cần gì tiền mà phải tranh giành…
– Em chỉ muốn gia đình không biến động thôi ạ.
– Em chỉ biết bản thân mình, em định để thanh xuân của Hiền trôi như thế à? Em chỉ quan tâm em, mà vùi người khác như thế à?
– Em…
– Em mạnh dạn đối diện với cuộc sống của em đi, hoặc em bàn với Hiền, anh không tác động được đâu.
– Nhưng anh với Hiền…
– Thực ra anh không là gì cả em ạ, em cứ suy nghĩ cho kỹ, chuyện gia đình, chuyện riêng của mình, và nên nghĩ thêm cho người chịu khổ bao lâu nay.

Tôi đứng lên chào rồi ra về, tự dưng ôm cái chuyện vớ vẩn, tay anh Thuỷ nhìn theo tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì, có lẽ hắn chưa thấy tôi mạnh mẽ như này bao giờ, hoặc hắn quen với lối sống của giới tính của hắn, nên chẳng thể hiểu được tôi.

Tôi có nói chuyện với Hiền về việc này thì Hiền bảo việc gia đình Hiền sẽ do cô ấy tự quyết, tôi cũng nghĩ và ủng hộ Hiền, sống như thế khác gì bóng ma vật vờ đâu. Hiền còn quá trẻ để có tương lai tốt hơn mà.

Bẵng đi thời gian, chúng tôi không có gì phải suy nghĩ thêm cả, tôi nghĩ rằng cũng tạm ổn rồi, nên cũng quên béng chuyện của Hiền. Đang ngồi ăn trưa cùng con bé, tôi và nó cứ nói chuyện cười đùa như đôi chim non, con bé vẫn tươi trẻ xinh đẹp như thế, thực ra có thêm tuổi nhưng con bé không phải già đi, mà nét chín chắn làm tôi thấy vẻ đẹp của con bé càng cuốn hút hơn.

Và cho đến khi có cuộc điện thoại gọi đến, con bé đi ra ngoài nghe chứ chẳng ngồi cạnh tôi, con bé trở lại, vừa ăn vừa nói.

– Tí anh ăn xong lên văn phòng nhé, em đi có chút việc.
– Em đi đâu à? Có xa không…
– Chắc không xa quá, anh đưa chìa khóa em tự lái đi nhé.
– Uh, đi với ai thế? Có bí mật không?
– Chắc về rồi em kể, có gì mà bí mật đâu a.

Nói là thế, tôi vẫn quan tâm, vì con bé ít bạn bè, cũng ít ra ngoài gặp khách mà tôi không biết, nên chừng tôi cũng quan tâm đến sự tình.

Thế mà mất hơn 2 tiếng con bé mới quay lại, tôi nhìn khuôn mặt có chút rạng ngời, chắc không phải chuyện gì buồn hay có vấn đề gì rồi, nên cũng bớt lo lắng hơn. Tất nhiên là hơn 2 tiếng ở văn phòng của tôi với sự chờ đợi là dài lắm, tự dưng thấy ngóng 1 người lại dài thế, đã lâu rồi tôi chẳng có cảm giác này. Giờ con bé chỉ đi một chút mà tôi đã phải lo lắng, ngóng trông rồi.

Con bé bước vào phòng nở nụ cười, đưa tôi một tập tài liệu.

– Em có chuyện gì mà vui thế.
– À không, em thấy tự dưng vui tí thôi…
– Kể anh đi…
– Không.

Con bé bước ra làm tôi thấy buồn cười, nhưng được tạm ứng bằng một nụ hôn vội nên tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Qua vài ngày mọi chuyện cứ yên bình thế, tôi chẳng phải lo nghĩ gì cả cho đến khi Hiền gọi tôi với giọng buồn bã.

– Anh, nếu buồn anh làm gì?
– Em đang có chuyện gì à? Kể anh nghe nào?
– Em muốn đi đâu đó cho thoải mái.
– Uh, thế em đi du lịch đi.
– Anh đi cùng em được không.
– Anh còn công việc với công chúa nữa mà.
– Cho công chúa đi cùng đi, em thích bế công chúa.
– Đi chơi cho công chúa theo thì mệt lắm, lúc nào em thích vẫn đến chơi với công chúa được mà.
– Thế là anh không đi với em được à?
– Em đi gần thôi, quanh HN cũng được.
– Thế anh tìm cho em chỗ cuối tuần em đi vậy.
– Em lên Đại Lải hoặc thích biển thì xuống Hạ Long cho gần nhé.
– Vâng. Thế anh không hỏi gì nữa à?
– Em đang ở đâu thế.
– Em đang ở một mình, chỗ chẳng ai biết.
– Kể anh nghe xem.
– Anh đến đón em đi.
– …

Hiền đang thất thần đứng vệ bên lan can của con đường Hồ Tây, không khí nhẹ nhàng buổi sớm đúng là thoải mái. Tôi đứng từ xa không xuống xe, muốn nhìn xem biểu hiện của Hiền, nhưng có lẽ ánh mắt vô định của Hiền làm tôi thêm phần suy nghĩ hơn.

Dừng xe, tôi bước xuống rồi nhẹ nhàng đi đến bên Hiền, Hiền quay sang nhưng cũng chẳng nói, tôi cũng chẳng nói. Cởi cái áo khoác ngoài rồi khoác lên cho Hiền, tôi sợ cái thân hình mảnh khảnh này lại run vì làn gió lạnh trong buổi sớm mùa thu này.

Trời thu HN đẹp lắm, cái se se lạnh lan tỏa khắc người, làn gió dưới hồ bay lên phất phơ vào mái tóc nàng, thêm nét buồn sẵn có trên khuôn mặt, làm tôi thấy nao lòng.

Cái đẹp buồn rười rượi, buồn từ cảnh cho đến người. Chỉ hai chúng tôi đứng đó, những dòng xe vẫn tấp nập chạy qua. Chắc chẳng ai nghĩ một đôi một cặp nào lại đi hóng gió hẹn hò vào buổi sớm, buổi se lạnh như này.

Hiền đứng sát vào tôi, có lẽ nàng cần hơi ấm, hay sự sẻ chia. Tôi thì lại lấp lửng, bỏ ngang thì tội, tôi biết Hiền cần chỗ dựa vượt qua những khó khăn đợt này, nhưng rồi tôi cũng sợ nếu quá gần gũi thì sẽ chẳng dứt khoát thoát ra được với Hiền.

– Em lên xe đi không lạnh, ốm đấy…
– Em muốn đứng đây chút, lạnh cũng chẳng bằng sự khó chịu anh ạ.
– Kể a nghe nào.
– Em đã nói chuyện với gia đình em, nhưng không ai đồng ý cho em chia tay.
– Sao lại thế?
– Vì bộ mặt gia đình anh ạ, mọi người cần bộ mặt hơn là em sống sao.
– Em cứ bình tĩnh, từ từ mọi người sẽ hiểu mà.
– Chắc chẳng bao giờ anh ạ.

Đôi mắt vẫn vô hồn trong vô định, tôi cảm nhận nếu không có tôi đứng cạnh, chắc Hiền nhảy xuống hồ mất, có lẽ ai ở trong hoàn cảnh của Hiền thì mới hiểu được, còn những người đứng ngoài có lẽ chỉ có thể chỉ trỏ, bàn tán, nói về đạo đức, về lý luận của một mớ kiến thức cho phụ nữ gồm công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức.

Cũng chính vì vậy, tôi cứ như cái phao đứng cạnh Hiền, nếu cần Hiền có thể bám vào để chẳng thể chìm được trong cái cuộc sống hỗn loạn này.

Đáng lẽ thế là xong, nhưng chẳng hiểu nổi, bãi đáp tiếp theo của chúng tôi lại là căn phòng khách sạn cách đó chẳng xa. Có lẽ tôi nhìn thấy làn da tái nhợt, đôi môi khô vì lạnh, và cũng vì sự cố chấp của Hiền, để tôi đưa Hiền đi, tránh xa cái nơi lạnh lẽo đó.

Tôi ôm hiền vào trong lòng, chẳng thề hẹn gì, chỉ làm ấm cho nàng. Hiền co ro trong cái lạnh, rồi dần ấm hơn trong cái chăn ấm, trong hơi ấm của cơ thể tôi truyền sang.

Ánh mắt Hiền nhìn tôi có hồn hơn bao giờ hết, ánh mắt chan chứa chữ tình, chữ lụy, chứ chẳng còn cô đơn như bên vệ hồ. Hiền tiến dần tìm môi tôi, còn tôi lại cố lảng tránh.

– Anh sao thế? Anh không còn thương em à.
– Không, anh sợ làm em thất vọng.
– Em chỉ cần anh bên em thôi mà.
– Nhưng anh chẳng cho em được sự trọn vẹn.

Giọt nước mắt lại lăn dài trên má nàng, là đàn ông, tôi chẳng chịu được những giọt nước mắt này. Là người bên Hiền, tôi chẳng cho nó rơi nữa. Lấy tay lau giọt nước mắt nàng, tôi hôn lên môi khô đó. Cảm giác cả người nàng rung lên, rung lên vì nỗi đau nào đó, hay rung lên vì được truyền hơi ấm tình cảm.

Đôi môi dần mềm, ướt át hơn, nàng chẳng còn khóc, chit sụt sịt nơi cái mũi, nhưng chúng tôi chẳng dừng được. Tự lúc nào, quần quần, áo áo, váy váy vóc vóc đã bay khỏi cơ thể từ lúc nào.

Hơi ấm càng lan tỏa cho nhau, sự đụng chạm xác thịt giúp cơ thể càng hưng phấn hơn, vì thế chẳng cần nhiều hành động nàng vẫn nằm dưới, nước lồn đã chảy ra để đón nhận con cu tôi.

Nó cứ rà qua rà lại nhẹ nhàng, rồi dần dần chui tọt vào trong lồn. Ấm áp và nhớp nháp khó tả, cảm xúc như đọng lại tại từng thớ dây thần kinh. Nàng khẽ nâng mông để cái lông ngửa ra cao hơn, đón nhận lấy những đợt xâm nhập của con cu.

Cứ nhẹ nhàng, như bản nhạc Romantic, như vũ điệu bên bờ sông Venice, chúng tôi cứ quấn lấy nhau, hơi thở nhẹ nhàng, quyện trên đầu lưỡi.

Đôi tay tôi xoa lên đôi gò bồng đào nhỏ nhắn, nhưng đủ cứng cáp, rồi nó lại dần xuống hai mông, để vừa bóp, vừa kéo cái mông nàng lên, cho con cu chui vào sâu nhất có thể. Cơ thể nàng gồng lên đón nhận từng cú một, những búi cơ lồn cứ ngậm chặt con cu, như rằng đây là một cái máy vắt.

Nụ hôn dài của chúng tôi chỉ bổ trợ cho những đợt xâm nhập của con cu thêm phần cảm xúc hơn, nước lồn của nàng đã chảy dài qua khe đít, xuống tận ga giường, mặc dù làm nhẹ nhàng, nhưng sự kích thích lại tột độ.

Tôi chẳng còn nhấp nữa, con cu như cái chày cứ xoay đi xoay lại trong cái cối chật chội đó, nàng ôm chặt lưng tôi, rồi thở ra những hơi thở dồn dập.

Những cú dập càng mạnh, càng nhanh hơn, đến khi tôi mệt hết hơi, phải dừng lại nghỉ ngơi. Thời gian này chúng tôi lại trao nhau nụ hôn ướt át. Nhưng con cu trong lồn thì sao dừng mãi được, cái lồn cứ ngoe nguẩy đòi được chơi tiếp, thế nên con cu lại tiếp tục lại trận địa của mình. Tiếng nhóp nhép càng mạnh, lồn nàng càng rộng ra rồi lại bó chặt lại.

Tôi cảm nhận được tử cung của nàng trong đầu cu, tôi cảm nhận sự chiếm đóng của mình ở cái nơi tuyệt vời này, tôi cảm nhận thấy khuôn mặt đờ đẫn, đôi mắt lờ đờ của nàng, cho đến khi nàng lên tiếng.

– Ơ, ơ, ơ… em ra, em ra, ơ, ơ, ơ…

Chỉ nhẹ nhàng như thế, tôi cũng xoay những cú cuối cùng, cả hai cùng lên đỉnh trong sự sung sướng tột độ, tôi bắn hết những tinh tuý của mình vào trong nàng, con cú vẫn cắm chặt, sâu nhất để phun ra dòng tinh, còn nàng bấu chặt vào lưng tôi như phải gồng lên trong sung sướng vậy.

Chúng tôi vẫn giữ cu và lồn trong nhau, nàng nhìn tôi say đắm, rồi đấm thùm thụp vào lưng tôi.

– Anh cứ làm hư em.
– Em thỏa mãn không…
– Sướng muốn chết này.
– Tâm trạng tốt hơn chứ?
– Vâng, ở bên anh, em quên mọi thứ. Anh đừng xa em nhé.
– UH, nhưng rồi em cũng phải có hạnh phúc riêng chứ, anh thì.
– Em sẽ bên anh mà.

Nhìn xuống dưới con cu đã xìu, tôi chỉ kéo ra, một dòng tinh trắng trào ra giường. Kéo tay lấy giấy lau tạm, chúng tôi lại nằm ôm nhau như một cặp đôi thực thụ.

Thực ra ở bên Hiền tôi cũng thoải mái, cảm giác một con đực thuần phục được một con cái vừa đẹp vừa ngon, vừa giỏi, vừa kênh… Cảm giác chiến thắng, tự hào luôn trỗi dậy, nhưng đâu đó, tôi thực sự có cảm xúc với Hiền, ai mà không yêu không thương được người như vậy. Chỉ là tôi quá tham lam, cái gì cũng muốn có, và chẳng thể vượt lên được cái phần con trong người thôi.

Lại nói về phần con, sau khi cùng đứng lên rửa ráy cho nhau, chúng tôi lên giường ôm nhau, rồi thiu thiu ngủ từ lúc nào. Đến khi tôi tỉnh giấc thì thấy dưới chim mình ấm ấm, Hiền đang ở dưới chăm sóc cho tôi.

Ở cái tuổi này, với lịch hoạt động cũng chẳng ít, vì ngoài Hiền tôi với con bé luôn đều đặn quan hệ, thế nên những lần chập đôi như này đòi hỏi sức khỏe hồi phục phải thực sự tốt. May mắn, tôi có cảm xúc với Hiền, nên sự hồi phục cũng nhanh chóng.

Nhìn Hiền say mê bú mút thằng cu như đang chăm sóc cho của quý hiếm nào vậy, tôi thấy sự đam mê, sự tận tụy từ đôi môi của Hiền, con cu đang ngủ ngon thì được khuấy động giờ đã thức giấc ngẩng cổ lên hùng dũng như thường.

Hiền cũng trổ hết tài năng bằng những màn vuốt trụ, liếm cột, đá bi… Càm làm nàng càng say mê nhưng chẳng mỏi, chẳng mệt gì vậy, như thấy mình hưởng thụ quá nhiều, tôi kéo nàng ngược lại phía tôi, cái mu lồn quay lại đã chĩa thẳng về mặt tôi, nhưng nó cũng khêu gợi đó chứ.

Xung quanh là đám lông lưa thưa mềm mịn, chỉ một chút thôi, nhưng làn da trắng của nàng đã tôn lên cái mép lồn hồng hào, cái lỗ lồn còn khép nép, nhưng khi tôi banh ra thì nó đã mở ra to tướng, như mời mọc cái lưỡi của tôi vậy.

Tôi bắt đầu bằng việc thưởng thức cái mùi thơm, mùi thơm da thịt, và mùi lồn. Nó không ngai ngái đâu mà cái hương thơm nhẹ nhàng. Cái lưỡi bắt đầu thâm nhập xung quanh mép lồn, vì lớp lông rất thưa mà mềm nên cái lưỡi chỉ cần đánh qua chút là cơ thể nàng đã rung lên rồi.

Gần nhất là cái hột le nhỏ xíu, nhưng khi cái lưỡi đánh qua lại một chút thì nó lại cương lên như cái núm vú bị cương vậy, nàng khẽ giật giật cái lồn, cái mồm đang mút say mê cũng phải ngừng lại để a, a, a, ư ư ư theo từng nhịp lưỡi qua hột le.

Đến cái lỗ lồn hồng hào thì cả miệng tôi trám vào mút lấy mút để, như sự thèm thuồng cái con hàu sữa vậy, nàng càng cỡn lên không thể cưỡng lại được sự tham chiến này. Cái lưỡi dần tách cái lỗ lồn để đâm vào, nhưng do chiều dài có hạn, nên nó chỉ tách qua cái lỗ lòn một chút, chứ chẳng vào sâu như con cu được.

Ấy thế mà cái lồn cong cớn này nó chẳng chịu yên, cứ ở dưới hẩy hẩy, còn trên miệng nàng lại ư ử phát ra, như bổ trợ cho sự sung sướng vậy.

Rồi cũng như mọi lần, các tư thế chiến đấu lại diễn ra, cái lồn và thằng cu cứ khớp với nhau như hai mảnh còn thiếu, cứ ra vào trong nhau như được lập trình và dành cho nhau vậy.

Tôi đưa nàng từ giường ra ghế, ra cửa ban công để dập, nàng thì cứ bàn riết lấy thân thể tôi, cái lồn của nàng cứ như của cô gái mới lớn nhưng lại điêu luyện khác lạ, nó làm cu tôi đam mê, quyện lẫn mãi chẳng chịu rời.

Hiệp hai vừa dài, vừa mạnh, tôi nhìn thấy sự mệt mỏi từ nàng, nhưng chưa thấy nàng bỏ cuộc mà lúc nào cũng cuồng nhiệt cùng tôi.

Sự đam mê đến mức tôi say mê nàng, hay nàng say mê tôi, đến mức tôi sướng không thể tưởng khi đang địt nàng thì nàng rời ra, cúi xuống mút lấy cu tôi, mút hết dâm thuỷ bám trên cu tôi, nàng vẫn say mê là thế, say mê đến khi tôi bắn hết tinh khi vào mồm nàng để nàng nuốt nó ngon như một món ăn dinh dưỡng vậy.

Hai người đều mệt trong hiệp 2 này, mồ hôi nhễ nhại, do thời gian đánh trận lâu, và mạnh, tất nhiên sự sung sướng đến cùng cực. Nàng vắt của tôi đến những giọt tinh cuối cùng, như còn muốn vắt thêm mặc dù biết nàng đã mệt lử người, nhưng cái mông vẫn chìa ra để muốn hấp diêm thêm vậy.

Ở bên Hiền tôi vẫn cảm thấy thực sự cuồng nhiệt, cuồng nhiệt của một con thú, của sự chiếm đóng, và cả sự hấp dẫn từ cơ thể này vậy. Nó mê hoặc lạ lùng, mặc dù chẳng thiếu chuyện quan hệ, con bé cũng chưa bao giờ làm tôi thất vọng, nhưng cứ bên Hiền tôi trở lên hoang dại và cuồng nhiệt vô cùng.

Con bé nhìn tôi về với vẻ mặt kỳ lạ, nó chẳng hỏi tôi, như kiểu nó hiểu điều gì đó. Tôi cũng chẳng có gì ngại ngùng nữa khi mình đã lún sâu vào cái dục vọng, sự lừa dối hiện hữu trong suy nghĩ thế nên khuôn mặt giả tạo lại càng trơ bóng ra vậy.

Về nhà tôi vẫn như thường, vẫn là người con người cha, người đồng hành bên con bé mẫu mực, tôi cố gắng không để lộ một chút nào, vẫn toàn tâm toàn ý với gia đình, thế nên cũng không thấy có gì khác lạ.

Nhưng mẹ tôi với con bé, từ đợt đó lại thân thiết hơn bao giờ hết, từ hồi đầu về ở hai người vẫn còn gì đó đề phòng, giữ ý tứ với nhau, nhưng giờ lại thân thiết, trò chuyện nhiều hơn bao giờ hết. Tôi cũng cảm thấy an lòng, nhưng lúc ngồi suy ngẫm lại tôi không biết phải xử lý câu chuyện ra sao cho đến khi.

Một ngày đẹp trời, tôi và con bé đến văn phòng làm việc như mọi ngày. Hôm nay có hai vị khách lạ đến văn phòng chúng tôi. Mạnh là người đứng ra tiếp đón, có vẻ như là đã quen lâu rồi thì phải. Trong lòng tôi tự dưng có điều gì đó lăn tăn, vì trước giờ khách hàng lớn tuổi ở công ty tôi có rất ít, thế nên hai người này nếu không phải quen biết thì cũng chẳng phải chỗ làm ăn.

Tất nhiên công việc bù đầu làm tôi không suy nghĩ thêm, cho đến khi Mạnh bước vào dẫn theo hai người kia.

– Anh, em giới thiệu chút, đây là bác H và bác L là bố mẹ của Hiền.

Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng chạy ra bắt tay với hai người này.

– Còn đây là anh T, tổng giám đốc công ty cháu ạ.
– Cháu chào cô chú, mời cô chú ngồi ạ.
– Chào cháu, nghe kể về cháu nhiều, hôm nay cô chú có việc ở ngay đây nên vào thăm mấy đứa.
– Dạ, cô chú ngồi chơi ạ, Hiền là đối tác bên cháu, anh em có kể qua về gia đình hai bên ạ.
– Bố mẹ cháu khỏe không?
– Dạ, cháu cảm ơn, bố mẹ cháu về hưu rồi nên giờ sức khỏe cũng yếu hơn xưa chút ạ.
– Uh, cô chú cũng vài năm nữa về hưu, giờ chỉ mong sức khỏe tốt để vui cùng con cháu.
– Dạ, ở tuổi này ai cũng mong cha mẹ mạnh khỏe ạ.
– Ấy thế mà vẫn có đứa làm cô chú buồn cháu ạ.

Mạnh nghe thấy điều đó, ku em cũng rất tinh ý nên tham gia vào đỡ lời.

– Hai bác có việc gì gần đây có cần cháu đưa đi không?
– Không, phiền cháu làm gì, tiện hai bác thăm anh em, mày từ hồi ra làm bố mẹ mày cũng yên tâm lắm.
– Dạ, xưa cháu chểnh mảng, may có anh T giúp đỡ đưa cháu làm cùng đó ạ.
– Thế T đã có gia đình con cái chưa?
– Dạ cháu có rồi ạ, cháu có 1 cô công chúa ạ.
– Oh thế à? Phúc đức quá, con gái đầu lòng thì tốt rồi. Chẳng bù con Hiền nhà cô.
– Dạ, Hiền chắc rồi cũng dần ổn cô ạ.
– Cô cũng mong thế, nhưng nó có muốn yên phận đâu.
– …

Câu chuyện cứ giằng co, chẳng bên nào nói rõ, tôi vì chưa quen hai người nên câu chuyện cũng mang tính câu nệ hơn. Hướng ánh mắt sang ku Mạnh, tôi có ý đẩy cho ku em kéo mớ hỗn độn này ra cho tôi. Ku em cứ nháy nháy tôi, tay thì bấm bấm điện thoại như cầu cứu ai vậy. Nhưng rồi.

– T này, cô chú cũng già rồi, cô chú cũng chỉ mong con cái ổn định, em Hiền nhà cô nó còn non trẻ, cháu có chơi và làm cùng thì bảo ban em giúp cô, giờ nó làm cô chú lo lắng quá.
– Hiền có vấn đề gì mà cô chú lại lo lắng ạ.
– Nó đang yên ổn bên gia đình bên đó, chồng con tốt tính, bố mẹ anh chị em chồng cũng tốt, nhưng giờ nó muốn ly hôn, nó làm cô chú lo lắng mất ăn mất ngủ bao ngày qua.
– Hiền có nói lý do muốn ly hôn cho cô chú không?
– Nó có nói, nhưng đấy là bọn trẻ, nó chỉ suy nghĩ nông cạn, rồi giờ nó lại bảo đang được yêu thương thực sự nữa, nó có còn coi ai ra gì không?
– Dạ, chuyện cá nhân Hiền cháu không hiểu lắm, nên khó mà tham vấn cho em ý được, nhưng có gì cháu sẽ cùng nói chuyện ạ.
– Cô chú biết cháu do hôm rồi nhìn thấy ảnh cháu trong máy điện thoại của em nó, cô chú hiểu cháu là bạn của nó, đang có mối quan hệ như thế với người có chồng là không tốt, nên cô chú sang đây một phần vừa thăm các cháu, vừa muốn cháu giúp cô chú, chấm dứt mọi chuyện để em nó toàn tâm toàn ý với gia đình, chứ như này cô chú sống sao nổi.
– …

Vừa nói mẹ Hiền vừa khóc bù lu bù loa lên, có lẽ chẳng ở trong phòng mà cả ở ngoài cũng nghe thế, ở nơi làm việc như này, thực sự tôi rất ái ngại, xưa giờ chưa bao giờ để chuyện gì xảy ra ở công ty. Đang loay hoay để vỗ về hai người lớn tuổi thì bỗng Hiền xông vào, con bé nhà tôi cũng chạy vào theo.

– Bố mẹ sao lại đến đây, sao lại làm loạn ở đây vậy.
– Em cứ bình tĩnh, có chuyện gì đâu, em cứ từ từ.

Hiền vừa xông vào đã làm một tràng, ánh mắt sắc lẹm, lời nói cũng gay gắt chẳng kém. Con bé chạy theo đứng khép cửa lại, lắng nghe xem chuyện gì đang xảy ra.

– Con để bố mẹ phải làm đến nước này, con muốn gia đình mình còn mặt mũi nào mà sống với làng xóm anh em, với cơ quan, với hai bên nội ngoại…
– Thế con gái bố mẹ chỉ là cái bình phong cho sự giả dối mà bố mẹ muốn phơi bày cho xã hội biết thôi à? Đã bao giờ bố mẹ hỏi con sống tốt không? Tại sao lại để bố mẹ đứng tên hết tất cả tài sản của con, đã bao giờ bố mẹ hiểu con muốn gì chưa? Bao lâu nay lúc nào con cũng sống như búp bê làm theo ý thích bố mẹ, nhưng giờ con không chịu nổi nữa rồi bố mẹ hiểu không.
– Con hỗn vừa thôi, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con, tại sao con dám nói thế, con theo trai mà quên gia đình à?
– Con theo trai mà hạnh phúc thì con cũng cam, sống như giờ thêm cực người thì sống làm gì.
– Thế anh T đây có gì hơn chồng con mà con phải bỏ chồng mà theo.
– Không chỉ anh T, ai cũng là đàn ông, còn chồng con, con bảo rồi, bố mẹ không hiểu à.

Hiền bỏ cái điện thoại đưa bố mẹ nàng, hai người nhìn thấy tấm ảnh hai người đàn ông ôm hôn nhau thì bỗng rụng rời chân tay. Nét mặt hung hăng lúc nãy chẳng còn, giờ hiển thị lên mặt là hai chữ thất vọng.

Hiền cũng ngồi sụp xuống, nước mắt cũng đã rơi trên khuôn mặt rồi, tôi định tiến tới an ủi, nhưng con bé nhanh hơn, đã tiếng đến, rót thêm nước cho mỗi người, cầm cốc nước đưa cho Hiền, con bé lên tiếng.

– Cháu biết hai bác lo lắng cho chị Hiền, nhưng theo cháu hai bác cũng hiểu một phần cho chị Hiền ạ, cuộc sống ai cũng có khó khăn, với người mạnh mẽ tài giỏi như chị ý thì kiểu gì cũng làm các bác nở mày nở mặt ạ.

Hai người lớn, bố Hiền trầm tư, từ lúc nãy đã chẳng nói gì, còn mẹ Hiền cứ sụt sịt, con bé tiếp.

– Chị Hiền là bạn của anh T nhà cháu, cũng là bạn của anh Mạnh, bọn cháu tất nhiên cũng hiểu chuyện, nhưng có những chuyện chúng cháu chỉ tham gia ý kiến chứ không thể quyết thay cho ai được ạ. Các bác yêu thương con thì suy nghĩ cho chị ý chút, chị Hiền cũng lớn rồi nên khi chị làm gì chắc cũng phải suy nghĩ kỹ lắm ạ.
– Thế cháu là ai?

Mẹ Hiền tự dưng tỉnh bơ, hỏi một câu mà cả chúng tôi đều ngỡ ngàng, hoàn cảnh này chẳng ai hỏi cái câu ngớ ngẩn ấy.

– Dạ cháu là người nhà anh T ạ.

Nói là làm, con bé tiến đến cầm tay tôi, như khẳng định chủ quyền. Hai người lớn tự dưng tròn mắt, ku Mạnh và nhất là Hiền cũng tự dưng thay đổi hẳn khuôn mặt, không ai nghĩ ra cái kịch bản này.

Ku Mạnh chắc chắn không nghĩ đến, nó vẫn có gì đó muốn theo đuổi con bé, nên việc con bé thông báo như này thì nó là người bất ngờ đầu tiên. Hiền cũng bắt chữ a miệng chữ o không kém, nước đi này của con bé là nước đi khẳng định chủ quyền một cách khí thế và chắc nịch nhất. Đến cả tôi, cũng không thể nghĩ ra được.

Con bé chỉ cần dùng vài câu nói, câu chuyện căng thẳng đã kết thúc, người lớn thì tự suy nghĩ lại mình, còn mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.

Ku Mạnh ở lại phòng hỏi tôi.

– Anh, có thật không?
– Thật gì?
– Em tưởng anh với Hiền là một cặp.
– Tưởng ở đâu ra thế?

Con bé tiễn khách xong bước vào.

– Bọn em mới là một cặp mà.
– Sao hai người không nói cho em sớm.
– Thì có gì đâu mà nói sớm.
– Haiz, hại não quá ông anh của em ạ. Làm thằng em cứ tưng hửng làm cột chèo với anh, hóa ra em là thóc à.
– Cái thằng này, thóc gì, duyên số thôi, đừng giận anh với con bé.
– Thảo nào con bé này có lảng tránh em giỏi thế, nó bảo có người yêu rồi, mà chẳng bao giờ giới thiệu. Anh hơi bị giỏi đấy.
– Chú không phải khen đểu anh nhé.

Con bé lại lên tiếng.

– Bọn em chưa muốn công khai, nhưng giải vây cho anh T nên em mới nói thế.
– Em không sợ Hiền buồn à?
– Chị ý biết mà.

Tôi quay sang nhìn con bé với vẻ ngạc nhiên. Khi Mạnh bước ra khỏi phòng thì tôi mới lên tiếng.

– Em gặp riêng Hiền rồi phải không?
– Chị em gặp nhau cafe thôi mà.
– Là em chủ động hay Hiền thế?
– Tất nhiên là em không chủ động rồi, em có chỗ đứng, việc gì phải thế.
– Thế chị em nói chuyện gì.
– Nhiều lắm, nhưng có lẽ em với anh nên nói chuyện lại chứ nhỉ, anh cũng đâu có bình thường đâu.
– …

Bữa cơm tối gia đình tôi bình thường, ai cũng vui, trừ tôi, thực ra tôi lo lắng hơn cả, con bé gặp Hiền rồi, có lẽ nó biết nhiều chuyện hơn tôi nghĩ, không rõ tôi sẽ đối mặt như thế nào với nó.

Nhìn mẹ, nhìn con bé cùng công chúa bên nhau, tôi không dám nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra, thì cái khung cảnh này sẽ như thế nào được nữa.

Công chúa hôm nay đi ngủ sớm, còn tôi cứ ngóng ở phía ngoài, chờ con bé gọi. Tôi phải chấp nhận sự thật và phải đối mặt với hoàn cảnh này thôi. Tin nhắn điện thoại ting ting.

– Anh vào đi…
– Uh.

Tôi bước vào, con bé mặc bộ đồ ngủ, đã ngồi trước bàn trang điểm rồi, tôi hé mở cánh cửa ban công, nhìn vào phía trong.

– Anh có gì muốn nói thì nói đi.
– Em muốn nói về điều gì.
– Thì em để anh tự nói mà.
– Nhìn em với mẹ dạo này gần gũi nhỉ…
– Mẹ quý em mà, anh muốn hòa thuận hay không nào?
– Muốn, mẹ chồng con dâu hòa thuận thì anh sướng nhất mà.
– Con dâu nào, em chưa phải con dâu nhà anh nhé.
– Thì cũng sắp còn gì…
– Chưa chắc, anh đừng tưởng, anh vào chủ đề chính đi.
– Em muốn nói gì, để a còn nói chứ?
– Anh với chị Hiền là như nào?
– Thì lúc đầu là công việc, Hiền cũng có sự thu hút của phụ nữ, nên anh cũng.
– Anh làm sao?
– Thì cũng có chút rung động.
– Thì ra là vậy, trong khi anh có em sờ sờ bên cạnh.
– Anh biết mình sai rồi, thế nên a dặn lòng sẽ không làm em buồn.
– Anh lừa chị em, rồi lại lừa em, sau này em còn gì tin anh nữa.

Tôi đã nghe tiếng sụt sịt từ con bé, nó bình tĩnh, nhưng cũng chẳng giấu được tâm trạng thật của mình. Nó chẳng cử động, cứ ngồi một tư thế như cũ, tôi bước đến ôm nó vào lòng, nhưng con bé đẩy ra.

– Rồi anh đã làm sai những gì.
– Không có gì mà, anh bảo tự anh dừng lại không làm em buồn mà, qua bao nhiêu chuyện, anh nhận ra em là quan trọng nhất với anh, nên sẽ không để em buồn nữa.
– Thế nếu chị ấy có thai với anh thì sao.

Tôi đứng im, chết lặng. Chết mẹ rồi, có lẽ cái biểu hiện hôm trước, tại sao tôi lại quên nó được, sao tôi không hỏi lại vấn đề này. Nếu thật thì tôi sẽ chẳng còn con đường nào quay lại, con bé sẽ chẳng tha thứ cho tôi.

– Không thể có.

Tôi khẳng định chắc nịch, miệng nói thế nhưng tim đập thình thịch, tay có cảm giác đang run run.

– Anh thấy biểu hiện của chị ấy hôm đến nhà mình không?
– Anh không để ý lắm, nhưng chắc chắn a với Hiền không thể có. Thêm nữa, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh cũng chỉ có em, hãy tin anh.

Con bé chẳng nói gì thêm làm tôi cũng cảm thấy lo lắng. Cả hai rơi vào im lặng. Mất một khoảng thời gian con bé lại tiếp.

– Chị ấy cũng xinh đẹp, hấp dẫn, em nghĩ đàn ông khó ai qua được ải mỹ nhân. Cũng may chị ấy không có thai.

Tôi cắt lời luôn.

– Uh, làm sao mà có được em.
– Anh nhanh nhảu nhỉ, chắc anh vui lắm à.
– Không, anh chỉ nghĩ thế.
– Trước em bảo rồi, em sẽ cố gắng chăm lo cho công chúa, em cũng sẽ đấu tranh giữ lại gia đình và hạnh phúc cho mình. Chỉ cần anh đừng quá đáng, em cũng chỉ bỏ qua lần này, không có lần sau đâu.
– Uh, anh biết rồi, em hy sinh cho anh, cho con nhiều quá.
– Không phải em không biết buồn đâu, em cũng phải suy nghĩ nhiều lắm, chẳng qua em phải tự dằn lòng, tự đấu tranh. Nhưng anh thì nói rất hay, nhưng anh làm em buồn lắm.

Tôi ôm con bé vào lòng, nó cứ khóc rúc đầu vào bụng tôi, nước mắt chảy thấm ướt cả bụng áo. Ngoài trời tiếng sấm rền vang, cơn mưa chưa ập đến nhưng hơi lạnh dồn dập vào phòng.

Tôi tự vấn lại lòng mình, có lẽ mình sai nhiều quá, không nên làm con bé buồn nữa.

Tôi muốn đặt một nụ hôn lên môi con bé, nhưng nó từ chối, có lẽ nó còn đau đáu giận tôi. Tôi bé con bé lên giường, để con bé xuống, rồi ôm con bé thật chặt ở phía sau. Tiếng khóc chẳng còn chỉ còn tiếng tôi thủ thỉ.

– Anh sẽ không làm em buồn nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...