Cô Thư ký dâm dục
Chương 16
Hôm nay là thứ Bảy, từ chiều hôm qua ông Dương đã nháy mắt và thì thầm với hẹn là sáng hôm nay đến công ty với ông để “ấy”. Cũng như mọi khi, Thanh Phương đến thật sớm trước tất cả mọi người, cô gửi xe ở một hiệu sách gần đó rồi đi bộ đến công ty và mở khóa vào trong công ty và vào phòng ông Dương bằng chìa khóa riêng của mình, sau đó đóng kín cửa lại để mọi người đến sau không biết là có cô ở bên trong còn đến trưa khi ra về thì ông Dương cũng sẽ cùng những người ông bắt đến làm về trước cho Thanh Phương về sau, thế là đảm bảo chắc chắn là không ai biết ông “vui vẻ” với Thanh Phương ở trong phòng của ông ta cả.
Thanh Phương vừa vào phòng của ông Dương được một lát thì qua cửa sổ nhìn xuống phố của phòng, cô thấy mấy người ở phòng hành chính cũng lục tục đến, những người này sẽ làm việc ở tầng 1, còn phòng của ông Dương thì ở tầng 2 nên đảm bảo sẽ chẳng có ai mò lên đây nếu ông Dương không gọi lên. Thanh Phương đang tắm thì cô nghe thấy tiếng lạch cạch mở khóa cửa phòng của ông Dương. Vừa vào phòng là ông ta khóa ngay cửa lại, ông vứt chiếc cặp da dày cộm tài liệu lên chiếc ghế sofa, rồi bắt đầu cởi ngay áo sơ mi ra, miệng nói:
– Phương… em đang tắm đấy à… chờ anh tắm cùng với.
Thanh Phương cười khúc khích:
– Ừ… em đang tắm… anh nhanh lên… vào đây với em, em tắm cho nào.
Ông Dương vừa cười vừa nhanh chóng cởi hết quần áo ra treo lên móc áo rồi bước vào phòng tắm với Thanh Phương… Họ vừa tắm dưới vòi hoa sen, vừa cười đùa tắm táp kỳ cọ cho nhau… Thanh Phương tinh nghịch há miệng dưới vòi hoa sen cho nước vào đầy miệng rồi cô ngậm lại quỳ xuống ghé lại gần dưới bụng của ông Dương, khéo léo há miệng ra ngậm lấy cái Dương vật cứng đờ chĩa chếch lên của ông ta, nhưng không để nước ào ra khỏi miệng, tuy nhiên dù miệng cô bú chặt lấy Dương vật của ông Dương, nhưng nước vẫn rỉ ra dòng dòng dọc theo thân Dương vật xuống phía dưới bìu của ông ta.
Ông Dương cười thích thú, ông ta cầm lấy vòi hoa sen đưa xuống xối nước vào chỗ Dương vật của mình như là để rửa nó vậy trong khi đôi môi xinh đẹp há rộng của Thanh Phương mút chặt lấy cọ đi cọ lại dọc theo thân Dương vật ông ta… Rồi ông Dương đặt lại vòi hoa sen lên chỗ gài ở trên tường, rồi đặt cả hai tay ra sau đầu của Thanh Phương để giữ chặt đầu cô ở vị trí đó rồi đung đưa háng để Dương vật thụt ra thụt vào miệng của Thanh Phương, miệng ông Dương bật cười thành tiếng. Thanh Phương chịu để cho ông ta làm như vậy một lúc rồi cô né tránh ra, ngước lên nhìn ông Dương nói vẻ giận dỗi:
– Anh này… anh cứ làm như miệng em là cái chỗ đó ấy.
Ông Dương mỉm cười nâng Thanh Phương lên, hôn vào môi cô rồi nói:
– Thì ai bảo hai chỗ ấy của em nó giống na ná như nhau, thôi bọn mình vào trong phòng đi, tắm thế đủ rồi, để anh bế em nhé.
Thanh Phương liếc nhìn ông Dương vẻ lẳng lơ, một tay cô khẽ gẩy vào Dương vật của ông Dương làm cho nó nhún nhảy tưng tưng như lò xo, miệng nói:
– Liệu anh có bế nổi em không… lần trước chẳng tý ngã là gì… thôi hay là để em bế anh nhé.
Ông Dương nhướng mày:
– Liệu em có bế nổi anh không?
Thanh Phương cười:
– Để rồi xem… em mà bế được anh vào phòng thì anh mất gì với em nào?
Ông Dương cười theo:
– Để xem em có bế nổi anh không đã… em mà bế được anh thì anh thưởng gì cho em nhỉ… thôi được rồi, anh thưởng cho em được anh bơm vào trong người em thêm nhiều hơn cái nước đó của anh nhé… hi… hi.
Nói đến đây, ông Dương cười vẻ thích thú. Thanh Phương hi đỏ ửng mặt lên nói vẻ dỗi:
– Ai mà thèm cái thứ nước của nợ đó của anh… bơm nó ra thì sướng anh chứ sướng ai, chỉ khổ em lần nào cũng phải uống thuốc tránh thai trước thôi… thôi nào, để em bế anh lên cho anh coi xem em có làm nổi không.
Nói rồi, Thanh Phương cúi người xuống thấp, hai chân xoạc ra vững chắc, hai tay ôm chặt lấy ngang người phần thắt lưng của ông Dương, khiến cái Dương vật của ông ta chĩa ngược lên, kẹp vào giữa bụng ông ta và ngực cô. Thanh Phương hít mạnh một hơi lấy sức rồi nhấc bổng người ông Dương lên khỏi mặt đất. Mặc dù Thanh Phương có cơ thể cao ráo, thon thả nữ tính, nhưng người cô đầy đặn khỏe mạnh như một vận động viên chứ không ẻo lả một chút nào. Nhấc được người ông Dương lên rồi, Thanh Phương bắt đầu khệnh khạng đi một cách nặng nhọc từ phòng tắm ra ngoài phòng. Ông Dương thốt lên thán phục:
– Ô kìa… không ngờ Phương khỏe phết đấy nhỉ… thế này thì anh làm sao mà đủ sức “ấy” em được.
Không đáp vì cô đang phải bặm môi cố sức, Thanh Phương mặt đỏ bừng nhấc ông Dương ra hẳn giữa phòng mới đặt ông ta xuống và nói một cách đắc thắng:
– Thế nào xếp, đã thấy em khỏe như thế nào chưa… bây giờ thì xếp định thưởng em cái gì đây?
Ông Dương cười, đặt cả hai tay đỡ lấy hai bầu vú chìa hẳn ra của Thanh Phương, bóp nhẹ, nói với vẻ nhăn nhở:
– Thưởng à… được rồi bây giờ anh thưởng cho em được nằm lên bàn làm việc của anh, dạng rộng hai chân ra cho anh bơm thứ thuốc đặc biệt của anh vào nào.
Thanh Phương đỏ ửng mặt, vì mặc dù lời nói, việc làm của cô táo tợn như vậy nhưng dù sao trong cô vẫn còn có tư cách đạo đức của một người phụ nữ. Cô ghé mông ngồi lên cái mặt bàn đã dọn sạch sẽ hồ sơ tài liệu của ông Dương, miệng nói:
– Đồ khỉ… nào bơm thì bơm… em sợ gì mà không dám cho anh bơm vào… chỉ sợ anh chẳng có được bao nhiêu thôi.
Ông Dương cũng cười, ông ta leo lên kéo Thanh Phương nằm ngửa xuống cho ông ta nằm đè lên trên… Họ vừa rúc rích cười đùa trêu chọc nhau vừa bắt đầu làm tình… Được một lát thì Thanh Phương nũng nịu đòi ông Dương đổi tư thế vì mặt bàn cứng làm đau lưng của cô. Thanh Phương ngồi trên mép bàn, hai đùi dạng ra buông thõng chân xuống còn ông Dương đứng áp sát vào, chĩa cái Dương vật to khỏe của ông ta thọc vào đúng âm đạo của Thanh Phương.
Ông Dương cũng đứng hơi dạng chân ra cho háng của ông ta ở đúng tầm háng của Thanh Phương và cứ đứng như vậy mà dập lia lịa vào. Thanh Phương nhìn xuống phía dưới một cách thích thú cái thân Dương vật bóng nhờn to như một quả dưa chuột của ông Dương liên tục thụt ra thụt vào như một cái pít tông chỗ ở giữa đám lông loăn xoăn mềm mại đen mượt của cô ở dưới háng.
Thực sự Thanh Phương cũng không biết từ lúc nào cô bắt đầu cảm thấy thích thú chuyện ngoại tình như thế này nữa, bây giờ thì cô làm tình với ông Dương không còn chỉ vì lợi ích vật chất đơn thuần nữa mà còn vì bản thân cô cảm thấy hứng thú nữa, có lẽ những lúc ngoại tình như vậy bản năng giống cái của cô đã mạnh hơn lý trí đạo đức của cô. Mắt vẫn nhìn xuống cái Dương vật ra vào của ông Dương, miệng Thanh Phương nũng nịu giục:
– Anh… nhanh nữa lên anh… nhanh nữa lên… mạnh nữa vào anh… nữa đi anh.
Chi ở tư thế này một lúc, Thanh Phương bảo ông Dương:
– Nào… bây giờ em đố anh nhấc em lên chơi được như lần trước đấy… để em xem sức mạnh đàn ông của anh được đến đâu nào?
Ông Dương đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt, gật đầu cười. Thanh Phương mỉm cười co cao hai đùi lên cho ông Dương đưa hai tay đỡ vào sau hai kheo chân, rồi cô vòng hai tay ra sau gáy ông ta giữ chặt lấy khi ông Dương bắt đầu nhấc bổng cô lên và đi ra giữa phòng. Trong tư thế này trông Thanh Phương như một con nhái bén banh rộng hai chân đeo lên trên người ông Dương để cho ông ta xốc xốc cô lên xuống làm cho Dương vật của ông ta vào ra âm đạo của cô tạo ra những tiếng động ót ét đầy nước.
Thanh Phương đỏ ửng cả mặt vì thích thú. Ông Dương khoái chí vừa xốc Thanh Phương như thế vừa đi lòng vòng trong phòng, mặt ông ta cũng đỏ bừng, nhễ nhại mồ hôi đầy vẻ thỏa mãn và có vẻ như sắp xuất tinh đến nơi. Đúng đến lúc cao trào nhất cả Thanh Phương lẫn ông Dương như mê đi thì đột nhiên ở phòng ngoài có tiếng người nói hỗn loạn, tiếng bước chân rầm rập, và cửa phòng bật tung ra.
Vì ông Dương đang bế cô quay lưng lại phía cửa ra vào nên Thanh Phương hoảng hốt ngoái đầu lại. Bà vợ ông Dương mắt long sòng sọc, đang đứng giữa cửa, tay vẫn cầm chiếc chìa khóa mở cửa phòng ông Dương, phía sau lố nhố đầy những người trong công ty, mắt tròn xoe vẻ ngạc nhiên đến tột độ. Bà vợ ông Dương hét lên:
– A… tao bắt được quả tang rồi nhé… tưởng gái già này không biết à… thế này thì hết đường chối nữa nhé… chúng mày chết với bà phen này…
Quá bất ngờ, ông Dương vẫn đứng nguyên như trời trồng ở giữa phòng trong tư thế Thanh Phương trần truồng đeo trên người ông ta, trước bao nhiêu là cặp mắt mọi người đứng ở cửa. Thanh Phương hốt hoảng bảo ông Dương đặt cô xuống, hai tay cô cuống cuồng đẩy vào ngực ông Dương, hai chân cô rối rít đạp lung tung trong không khí. Lúc này ông Dương mới tỉnh ra và buông hai tay đỡ hai chân của Thanh Phương ra.
Thanh Phương vội vã sợ hãi nhảy xuống gỡ ra khỏi cái Dương vật của ông Dương ngập sâu trong người cô. Do hoảng sợ nên động tác hốt hoảng gỡ ra khỏi người ông Dương của Thanh Phương quá mạnh bạo, làm cho Dương vật của ông Dương bị vặn vẹo xoáy bóp mạnh, điều này như một giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước, sự căng thẳng vì khoái cảm từ nãy đến giờ của ông Dương bị bùng n.
Vừa đứng xuống đất bên cạnh ông Dương, Thanh Phương chưa kịp làm gì để che đậy cơ thể trần truồng nhễ nhại mồ hôi do làm tình của mình thì ông Dương, trong tư thế đứng quay về phía cửa ra vào, dương vật chĩa thẳng tưng về phía những cặp mắt mở tròn ngạc nhiên của bà vợ ông ta và những người khác trong công ty, và bắt đầu xuất vọt ra một cách thoải mái, từng dòng tinh dịch trắng đục bắn phọt ra thành từng đợt, cái Dương vật chĩa thẳng ra tổng ngồng của ông Dương giật nảy lên theo từng nhịp phọt tinh dịch ra.
Thứ nước trắng đục đó của ông Dương phọt thẳng khá xa về phía trước và rớt xuống sàn nhà ngay trước mũi giày cao gót của bà vợ ông ta và những người khác đứng ở đó. Không thể làm gì để ngừng việc xuất tinh lại, ông Dương đành hốt hoảng đứng trân người trong tư thế hơi ưỡn bụng ra phía trước, chìa Dương vật thẳng ra xuất tinh trước ánh mắt ngạc nhiên đến cực độ của mọi người, trong khi đó Thanh Phương cũng chết trân người, quần áo cô thì lại treo trong mắc áo trong buồng tắm mà muốn vào đó thì phải đi qua mặt mọi người đang đứng đó, cô chỉ còn biết co rúm người nép đằng sau ông Dương để che dấu cơ thể trần truồng nhễ nhại mồ hôi của mình.
Qua bờ vai của ông Dương, Thanh Phương cũng nhìn xuống và há hốc mồm vì ngạc nhiên nhìn cái Dương vật đang xuất tinh một cách vô tư thoải mái của ông Dương… Cái Dương vật của ông Dương yếu ớt phọt ra chút tinh dịch sền sệt cuối cùng, rơi lạch tạch xuống sàn nhà ngay trước mũi chân của ông ta, rồi uể oải chúi xuống một cách đầy thỏa mãn… Cơn bùng nổ giận dữ của bà vợ ông Dương thật kinh khủng, bà ta vừa la hét như điên vừa lao vào cấu xé đánh đập Thanh Phương túi bụi… Thanh Phương thấy tối tăm cả mặt mũi và ngã vật ra sàn nhà trước cơn thịnh nộ điên cuồng của người đàn bà kia.
Ông Dương đã hèn nhát mặc vội quần áo vào và chuồn đi từ bao giờ để mặc cho Thanh Phương phải chịu đựng trận đòn ghen của bà vợ ông ta. Lúc đầu thì mấy người ở công ty cũng ngại không dám can thiệp vào, nhưng sau thấy có vẻ dã man quá nên họ cũng lao vào can bớt bà vợ hung dữ của ông Dương lại. Tuy nhiên lúc gỡ được bà vợ ông Dương ra thì Thanh Phương cũng đã thừa sống thiếu chết, gần như ngất xỉu rồi… Thanh Phương cũng không nhớ nổi là hôm đó cô đã mặc lại quần áo và bỏ chạy ra khỏi ngoài, len qua đám đông hiếu kỳ đứng đầy ở cổng công ty như thế nào nữa…
Suốt mấy tuần sau đó, Thanh Phương nằm liệt ở nhà, người cô ê ẩm vì trận đòn ghen. Cô khóc lóc đến sưng cả mắt… chưa bao giờ cô thấy cuộc sống của mình khổ sở đến vậy… Thanh Phương không thể dấu nổi chồng về chuyện đã xảy ra, chẳng cần Thanh Phương phải nói thì vụ đánh ghen ầm ỹ khiến không chỉ mọi người trong công ty, bạn bè, họ hàng mà đã đến tai của anh Toàn chồng cô.
Từ khi lấy nhau đến giờ, chưa bao giờ anh Toàn nặng lời với Thanh Phương chứ đừng nói đến chuyện đánh cô, thế nhưng hôm biết chuyện, anh Toàn đã không còn giữ nổi bình tĩnh, anh ta đã tát cô rồi xỉ vả cô không tiếc lời, anh bảo cô là tại sao cô lại nỡ đối xử như vậy với anh ấy, anh ấy đã từng bao giờ cư xử thiếu chu đáo quan tâm đến cô đây, anh còn rơm rớm nước mắt hỏi cô là có phải cô coi khinh anh không biết cách kiếm tiền nên cô mới làm những chuyện như vậy vì đồng tiền không…
Thanh Phương chỉ biết khóc lóc, năn nỉ, van xin chồng tha thứ cho cô, cô nức nở bảo chồng rằng cô đã trót dại, nhưng điều đó chỉ hoàn toàn là vì cô không đứng vững được trước sự cám dỗ của vật chất chứ còn về mặt tình cảm thì tình yêu của cô với chồng không hề suy suyển gì, cô vẫn yêu anh hơn bao giờ hết… Nghe những lời trách móc của chồng, Thanh Phương thấy đau nhói đến tận đáy lòng, cô cảm thấy hối hận đến chết đi được khi nghĩ đến việc chồng cô đã được mọi người kể cho việc cô bị bắt quả tang đang làm tình với ông Dương trong tư thế như thế nào và chuyện tức cười xảy ra khi đó.
Thanh Phương biết cô đã xúc phạm chồng ghê gớm và làm niềm tin bấy lâu của chồng dành cho cô bị sụp đổ. Kể từ sau hôm đó trở đi, anh Toàn chồng của Thanh Phương như trở thành một con người khác hẳn sau cú sốc tâm lý nặng nề, từ chỗ là một người chồng dịu dàng, vui tính, hết lòng chăm sóc cho vợ con, anh Toàn biến thành một người khác hẳn, lầm lý cáu gắt, bất cần, thỉnh thong anh ta lại mang chuyện của Thanh Phương ra để đay nghiến cô.
Thanh Phương cũng không còn mặt mũi nào để đến công ty làm việc nữa. Tất cả mọi người ở công ty đều đã biết chuyện của cô, cả những người bạn thân của cô và anh Toàn, rồi bố mẹ họ hàng anh chị em của họ cũng đều đã biết đến chuyện của cô. Thanh Phương ở nhà né tránh không dám gặp mặt ai cả vì xấu hổ, thậm chí cả hàng xóm hình như cũng biết chuyện của cô thì phải vì cô thấy họ cứ thì thào chỉ trỏ sau lưng cô.
Tội nghiệp anh Toàn cũng phải gánh chịu sự nhục nhã này. Ông Dương cũng không hề gọi điện cho cô, chỉ có duy nhất một lần anh trưởng phòng tổ chức có gọi điện thoại đến nhà cho cô để trò chuyện hỏi han tình hình với cô vẻ thông cảm, khi thấy cô bảo cô không thể đi làm lại được nữa, anh ta liền bảo ngay là có lẽ cũng nên như vậy và chuyển lời hỏi thăm của ông Dương đến cho cô.
Thanh Phương hiểu như vậy là mình đã chính thức thôi việc ở công ty của ông Dương. Chẳng đợi cô hỏi ý kiến, anh Toàn chồng cô đã bảo cô là từ nay không có đi làm gì hết, chỉ cần cô ở nhà thôi, mọi chuyện tiền bạc anh ấy sẽ lo, ngoài việc ở cơ quan anh sẽ cùng làm ăn với mấy người bạn thân nữa, anh thề là anh sẽ kiếm ra được nhiều tiền để lo cho cả gia đình, để thể hiện vị trí là người đàn ông trong nhà.
Nhìn chồng nói với vẻ kiên quyết như vậy, Thanh Phương thấy lo lắm, chồng cô từ trước đến nay sống hiền lành, chất phác, có biết làm ăn gì đâu, bây giờ mà vội vã lao vào làm ăn như vậy thì cô sợ anh bị lừa lắm. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thanh Phương không dám nói gì cả, cô hiểu vì những gì cô gây ra nên bây giờ mọi việc mới như vậy… bây giờ cô chỉ biết làm một người vợ hiền, im lặng trước mọi lời trách móc của chồng mà thôi. Sau hàng tháng trời sống trong không khí gia đình ngột ngạt như vậy, một hôm anh Toàn mới ngồi nói chuyện thẳng thắn với Thanh Phương. Với giọng điềm đạm, anh bắt đầu từ tốn giải thích mọi chuyện với cô, trách móc cô sao lại có thể làm một chuyện sai trái đến như vậy…
Tránh móc hồi lâu, anh Toàn mới nói với Thanh Phương là thôi đằng nào mọi chuyện cũng đã xảy ra như vậy rồi, anh đã suy nghĩ mấy tháng nay rồi, đầu tiên anh đã có ý định ly dị cô nhưng rồi anh nghĩ đến đứa con nhỏ tội nghiệp, nếu hai vợ chồng bây giờ ly dị thì khổ nó, với lại sau cơn tức giận đến giờ bình tĩnh lại anh thấy anh vẫn còn tình cảm với cô, chẳng qua là đồng tiền khiến cô sa ngã thôi, chứ không hoàn toàn là cô phản bội lại tình yêu của anh.
Mặc dù anh rất thất vọng về cô nhưng bây giờ bỏ cô thì anh không nỡ, anh nói rất nhiều, rất nhiều rồi bảo cô là thôi bây giờ anh sẽ tha thứ cho cô miễn là từ nay về sau cô hứa với anh không tái phạm lại nữa, chỉ cần từ nay trở đi cô thật lòng thương yêu anh, chăm sóc cho gia đình, không nề hà chuyện kinh tế trong gia đình không được rủng rỉnh như hồi cô còn đi làm, anh bảo để quên đi tất cả, họ sẽ bán ngôi nhà đang ở hiện tại đi để chuyển hẳn đến một khu khác của thành phố để sống, để không ai biết được việc của gia đình họ, và cũng là để dư ra một khoản tiền cho anh Toàn góp vốn làm ăn, Thanh Phương thì sẽ không đi làm nữa mà chỉ ở nhà nội trợ và chăm sóc con, mọi chuyện để cho anh Toàn lo…
Thanh Phương rơm rớm nước mắt cảm động trước sự tha thứ của chồng, cô chỉ biết gục đầu vào vai chồng và nức nở xin lỗi và hứa với anh. Đêm đó cũng là đêm hai vợ chồng gần gũi nhau lần đầu tiên kể từ khi xảy ra chuyện với Thanh Phương. Sau đó ít lâu, hai vợ chồng bán nhà ngôi nhà đang ở đi và dọn về một căn hộ tập thể ở tầng 1 của một khu tập thể tít trên tận Nghĩa Đô.
Căn hộ tuy nhỏ xinh xắn, nhưng dù sao cũng không thể bằng ngôi nhà cũ trên phố, nơi Thanh Phương đã có bao kỷ niệm hạnh phúc êm đềm, nhưng cô không dám thốt ra một câu than vãn vì cô hiểu tất cả việc này là do cô mà nên. Được cái là lên ở tít tận trên khu này thì chẳng ai biết vợ chồng cô cả. Xe máy của Thanh Phương cũng được bán đi để góp thêm tiền cho anh Toàn làm ăn, với lại cô bây giờ ở nhà thì cũng chẳng cần có xe máy làm gì, đi đâu đã có anh Toàn đưa đi.
Trước kia Thanh Phương nhanh mồm nhanh miệng, lấn át chồng bao nhiêu thì bây giờ cô lặng lẽ, nhẫn nhịn bấy nhiêu, tuy vậy sau mấy tháng liền ở nhà cô cũng cảm thấy bứt rứt quá nên cô bàn với chồng là mở một sạp bán tạp hóa nhỏ trước nhà, vừa cho cô có việc cho đỡ buồn, vừa thêm được đồng nào hay đồng ấy, anh Toàn cũng đồng ý ngay. Cũng phải đến hơn nửa năm sau, kể từ khi xảy ra chuyện với Thanh Phương, anh Toàn chồng cô mới dần dần nguôi ngoai, đỡ gắt gỏng chì chiết Thanh Phương hơn, thậm chí anh có lần anh ta còn thủ thỉ nói với Thanh Phương rằng đấy là do cô không đứng vững được trước sự cám dỗ của vật chất nên anh mới tha thứ cho sự sa ngã của cô, chứ nếu đấy là vì cô lẳng lơ thay lòng đổi dạ yêu thương người đàn ông khác thì không đời nào anh tha thứ cho cô.