Con đường bá chủ - Quyển 10
Chương 232
“Có thể thông qua…”
Tiếp nhận lệnh bài chứng minh thân phận của Lôi trưởng lão, vị thủ vệ có tu vi Thánh Tướng đứng trước đại môn Thánh Cung cho phép ba người Lạc Nam đi vào.
Lạc Nam không dám trắng trợn dò xét, nhưng dựa vào trực giác… hắn có cảm giác được không dưới mười cổ khí tức đang ẩn nấp trong không gian, mỗi khí tức đều cường đại hơn vị thủ vệ vừa đón tiếp ba người.
Hiển nhiên Thánh Cung sâm nghiêm đến cực điểm, trước sự giám sát trong âm thầm của những cường giả này, e rằng ngay cả con ruồi khi chưa được cho phép cũng không thể bay lọt.
Vừa bước ra khỏi cổng, ập vào mắt Lạc Nam là một phương thế giới hoàn toàn khác.
Nhìn từ bên ngoài thì Thánh Cung chỉ là một tòa cung điện lộng lẫy, nguy nga mà thôi.
Nhưng tiến vào bên trong thì lại có không gian rộng lớn hơn gấp vô số lần, đủ loại kiến trúc, đình đài lầu các tọa lạc bên trong Thánh Cung như có một tòa thành nằm bên trong cung điện vậy.
Qua đó có thể thấy Thánh Cung cũng là một kiện pháp bảo không gian bất phàm, hoặc có Trận Pháp cao cấp mở rộng không gian so với thực tế.
Đổi lại là người khác có lẽ sẽ bất ngờ trước sự xa hoa và bất phàm này của Thánh Cung, tuy nhiên Lạc Nam ngay cả Pháp Bảo cấp Chí Tôn là Đông Hoa Sơn Trang, bên trong chứa đựng cả một phiến vũ trụ cũng đã từng nhìn thấy qua, Thánh Cung này còn chưa đủ để làm hắn để ý.
Mà ở bên cạnh, vị Lôi trưởng lão nhìn thấy Lạc Nam biểu lộ bình thản, ngược lại còn dùng ánh mắt đánh giá và hứng thú dò xét Thánh Cung chứ không có chút dáng vẻ cung kính sợ hãi nào, trong lòng thầm nghĩ:
“Cũng không biết là tài cao gan lớn hay trẻ nhỏ vô tri đây…”
“Tướng Công tiểu ca ca, ngươi sẽ theo ta vào học sao?” Lôi Giai Nghi nhìn sang hắn chớp chớp đôi mắt tròn hỏi, hiển nhiên đã bị hắn lừa gạt thành công, cứ tưởng tên của hắn là Lạc Tướng Công.
“Ta là thiên tài còn cần phải đi học sao?” Lạc Nam hừ một tiếng, dương dương đắc ý nói:
“Ta chỉ quân lâm Thánh Cung để chơi đùa khám phá, thế gian này nào có người đủ bản lĩnh dạy ta?”
“Tướng Công tiểu ca ca lợi hại như vậy sao?” Lôi Giai Nghi có chút hồ nghi, hiển nhiên không tin tiểu ca ca tuổi còn nhỏ hơn mình đã có bản lĩnh lớn.
“Tiểu béo ú ngươi dám hoài nghi ta?” Lạc Nam trừng mắt, ngạo nghễ nói:
“Ngay cả việc Luyện Khí chán ghét đến cùng cực mà ta còn thành công làm được, chẳng lẽ ta không tài giỏi?”
“Đúng vậy nha.” Hai mắt của Lôi Giai Nghi sáng rực lên, nhìn lấy hắn thán phục cong môi:
“Ta nghe phụ thân nói chuyện này rồi, Luyện Khí ồn ào, nhàm chán muốn chết mà ngươi cũng làm được, ngươi quá lợi hại rồi!”
“Chính là như vậy…” Lạc Nam vỗ vỗ lồng ngực:
“Ngày sau ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan ca ca cho ngươi ăn ngon mặc ấm.”
Lôi Giai Nghi ngập tràn sùng bái nhìn lấy hắn.
Lôi Gia nữ trưởng lão khóe miệng giật giật, rốt cuộc nhịn không nổi đem Lôi Giai Nghi kéo về phía sau mình, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lạc Nam, rất sợ tiểu tử này đem tiểu thư nhà mình làm cho hồ đồ ngây ngốc.
“Lạc Tiểu Thiếu Chủ, trong Thánh Cung cấm động thủ, vấn đề an toàn cũng cực kỳ đảm bảo… trừ khi bất chợt có địch nhân tập kích, nhưng khả năng này gần như bằng không.” Lôi Gia nữ trưởng lão nhìn hắn nói:
“Vậy nên ngươi cứ cầm theo Lệnh Bài của ta làm tín vật mà tự do tham quan, chỉ cần đừng đến hậu cung của bệ hạ là được!”
Đừng thấy Lôi Gia nữ trưởng lão hòa ái dễ gần mà xem nhẹ, bản thân của nàng cũng là một vị Khí Thánh Hoàng, tại trong Quân Đô có danh tiếng cực lớn, cầm theo Lệnh Bài tín vật của nàng là có thể thoải mái ung dung.
“Đa tạ trưởng lão tiền bối, tiểu tử sẽ đánh nhanh rút gọn… à không, tiểu tử nhất định sẽ cẩn thận.” Lạc Nam cam đoan nói.
Lôi Trưởng Lão toàn thân lảo đảo, âm thầm cầu nguyện tiểu tử này đừng gây thêm phiền toái nào cho chính mình.
Dặn dò hắn thêm vài lời quan trọng, nàng lúc này mới dẫn theo Lôi Giai Nghi rời đi.
“Đừng đến hậu cung sao?” Lạc Nam trong lòng thầm mắng một tiếng.
Rương đặc biệt thứ hai nằm ở hậu cung mới là điều đáng nói.
Âm thầm đau đầu, Lạc Nam ra vẻ ngô nghê đi tham quan Thánh Cung, trong lòng lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu thực hiện mưu kế.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 10 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-10/
“Cái gì? Người nói tiểu tử họ Lạc kia vậy mà cùng Lôi Gia Trưởng Lão một thân một mình xâm nhập Thánh Cung?”
Bên trong một gian đại điện, Hoàng Quý Phi nhận được tin tức đầu tiên liền sững sờ, theo sau đó là mững rỡ như điên:
“Đây không phải là cơ hội trời ban sao? Tiểu tử họ Lạc chẳng phải muốn tìm đường chết?”
“Không, hắn không đi tìm đường chết… ngược lại chúng ta còn phải cố gắng bảo vệ an toàn của hắn!” Người đứng đối diện Hoàng Quý Phi vội vàng lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị.
Chỉ thấy đây là một lão già râu tóc trắng bạch, toàn thân toát ra một cổ hơi thở già nua, lại có vài phần tiên phong đạo cốt.
Lão già này chính là Hoàng Nhân, phụ thân của Hoàng Quý Phi và Hoàng Thanh, đảm nhiệm chức vụ Thái Phó đương triều, là một trong những quần thần hàng đầu của Càn Quân Đế Quốc, chó săn trung thành của Càn Quân Thánh Đế.
“Tại sao?” Hoàng Quý Phi dựng thẳng chân mày:
“Thằng nhóc khốn kiếp đó ỷ thế hiếp người, từng xém chút giết chết đệ đệ!”
Hiển nhiên việc Hoàng Thanh bị Lạc Nam ức hiếp ở Trân Bảo Lâu đã truyền đến tai nàng.
“Hừ, sinh nữ nhi đúng là không dùng được, suy nghĩ quá ngắn…” Hoàng Nhân giận dữ hừ một tiếng, kiên nhẫn giải thích:
“Tiểu tử họ Lạc kia được chính trưởng lão của Lôi Gia mang vào Thánh Cung, việc này chắc chắn đã thông qua sự đồng ý của Lôi Kiêu.”
“Chưa kể chẳng lẽ ngươi nghĩ Ninh Vô Song đui mù? Thân là cường giả lại không phát hiện nhi tử của mình đi đâu à?”
“Cả Lôi Kiêu và Ninh Vô Song đều tượng trưng cho hai gia tộc quyền lực hàng đầu Càn Quân Đế Quốc, đồng thời bọn hắn đều là nhân vật cường thế, một là Khí Thánh Đế, một là Thánh Đế đấy.”
“Nếu tiểu tử kia mất một sợi tóc bên trong Thánh Cung, e rằng Lôi Gia và Lạc Gia lập tức toàn diện xuất động, đến lúc đó toàn bộ Càn Quân Đế Quốc gà bay chó chạy, dù là Bệ Hạ cũng phải sứt đầu mẻ trán, nói không chừng ngôi vàng cũng ngồi không vững khi địch nhân bên ngoài nhân cơ hội hỗn loạn giết vào!”
“Vậy nên tuyệt đối không thể động đến hắn, thậm chí phải bảo vệ hắn tránh xảy ra sơ suất bên trong Thánh Cung.”
“Lôi Kiêu và Ninh Vô Song cũng hiểu rõ đạo lý này nên mới thản nhiên để tiểu tử đó dạo chơi tùy tiện như vậy, hiểu chưa?”
Hoàng Nhân ánh mắt híp lại như lão hồ ly.
Hoàng Quý Phi càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi, cũng biết mình vừa rồi suy nghĩ lỗ mãng, hít sâu một hơi gật gật đầu:
“Ta đã hiểu thưa phụ thân, huống hồ thằng nhóc đó chỉ là phế vật không đáng phải lo ngại, chúng ta còn có thể lợi dụng hắn cho một số chuyện…”
“Tạm thời ngươi đừng tự ý nhắm vào hắn!” Hoàng Nhân vuốt vuốt râu, nhếch miệng cười tà:
“Tin tức hắn vào Thánh Cung chắc chắn không lọt khỏi tai bệ hạ, người sẽ có động thái…”
“Động thái gì?” Hoàng Quý Phi liền cảm thấy hứng thú.
“Về thiên phú của tiểu tử kia…” Hoàng Nhân ung dung đáp:
“Đây là cơ hội tốt để xác định hắn có phải phế vật chân chính hay tất cả chỉ là mưu hèn kế bẩn của Ninh Vô Song.”
Hoàng Quý Phi giật mình, quả thật là như vậy.
Đổi lại nếu nàng là Càn Quân Thánh Đế, nàng cũng thật sự muốn biết đáp án đó.