Con đường bá chủ - Quyển 10
Chương 25
Việt Long Đế Quốc.
Ngày hôm nay, ba vị Chủ Mẫu thần bí của Việt Long Đế Quốc đều xuất hiện bên ngoài thành trì, trước sự chứng kiến của toàn bộ Tiên Ma Vực.
“Trời ạ, ba nàng đẹp quá… đời này ta chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy!”
“Ngu xuẩn, ngươi đến Thiên Địa Hội chưa? Mộng Chi Tiên Tử, Liễu Tú Quyên chấp sự đều đẹp không kém!”
“Nhưng các nàng ấy xuất hiện thường xuyên, còn ba vị chủ mẫu ngày thường mỹ dung không lộ, sẽ tạo cảm giác mới lạ!”
“Nói mới để ý, ba vị chủ mẫu cùng lúc xuất hiện quả là chuyện hiếm có!”
“Chẳng lẽ các nàng chờ đợi vị Đế Vương thần bí của Việt Long Đế Quốc!”
“Không biết, cứ chờ mà xem!”
“Hức, có được một người đã là phúc tu 18 kiếp, tên khốn Đế Vương kia vậy mà có cả ba, ta ghen ghét đến chết!”
“Nói nhỏ thôi, cẩn thận đầu ngươi không giữ được!”
Toàn bộ Tiên Ma Vực nghị luận ầm ĩ.
Từ khi Việt Long Đế Quốc cho thấy chiến lực khủng khiếp của mình, đã nghiễm nhiên trở thành thế lực cường đại nhất ở Tiên Ma Vực.
Mỗi một động tĩnh đều sẽ gây nên vô số ánh mắt chú ý, đề phòng.
Hôm nay ba vị chủ mẫu cao quý cùng lúc xuất hiện, khó tránh khỏi gây nên nhiều người tò mò, không biết các nàng đang chờ đón ai.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, toàn bộ Tiên Ma Vực oanh động dữ dội lên.
Toàn trường kinh hãi nhìn ra thiên không, chỉ thấy vô số bóng người đang hàng lâm mà đến.
Đó là một đội quân tinh tuệ với uy thế ngập trời, chiến ý ngang dọc thương khung, sát cơ quét ngang cửu thiên thập địa quét ngang bốn phía như vừa bước ra từ gió tanh mưa máu.
Mỗi một binh sĩ đều sống lưng thẳng tắp, hành quân nghiêm minh, hình thể lực lưỡng như sắt thép.
Bọn hắn thân khoác Sơn Hải Chiến Giáp, bên trên chiến giáp là vô số cảnh tượng điêu khắc tỉ mỉ tượng trưng cho một nền phong tục, văn hóa lâu đời lưu truyền qua nhiều thế hệ.
Vạn quân hành tẩu, uy chấn bát phương.
“Hít, đó là quân đội nào? Chỉ riêng khí thế đã khiến linh hồn ta run rẩy!”
Vô số tu sĩ bị cổ quân đội kinh khủng kia làm cho khiếp đảm.
“Nếu lão phu nhớ không lầm, đây là Thủy Hoang Quân của Thủy Hoang Cổ Tộc!” Một vị Địa Đế nghiêm nghị nói.
“Thủy Hoang Cổ Tộc? Chẳng phải chủng tộc này đã suy tàn từ lâu, toàn tộc chỉ còn số ít Thiên Đế thôi sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Có người kiến thức không tồi mắng chửi, kiêng dè đến cực điểm:
“Thủy Hoang Tộc tuy cường giả đỉnh cao không còn bao nhiêu, nhưng dựa vào sự thiện chiến tinh thông cả đất bằng và biển cả của mỗi một vị tộc nhân, Quân Đội của bọn hắn vẫn luôn nằm trong top đầu vũ trụ!”
“Thủy Hoang Quân có thể chiến đấu trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt, ngay cả Thiên Binh Thiên Tướng cũng không dám chắc sẽ thắng được bọn hắn!”
“Suỵt, Thủy Hoang Quân đến rồi!” Vô số người vội vàng ngậm miệng, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Chẳng lẽ Thủy Hoang Quân muốn quét ngang Tiên Ma Vực?
Sơn thủy luân chuyển, đội quân khủng bố thoáng chốc đã tiếp cận Tiên Ma Vực.
Toàn trường nín thở, bởi vì bọn hắn nhìn thấy một cảnh tượng.
Người chấp chưởng Thủy Hoang Quân vậy mà lại là một vị nữ nhân tuyệt mỹ không cách nào hình dung.
Cảm giác mà nàng mang đến quá khiến lòng người rung động, làm vô số nam nhân vô thức sinh ra tự tin mặc cảm, không dám nhìn thẳng sẽ làm khinh nhờn đến nàng.
Đó là một vị nữ tử khoác lấy chiến giáp màu bạc như ngân quang, tóc dài xanh như đại dương được búi cao, ngũ quan sắc sảo từng đường nét như được thiên nhiên khắc gọt, khí phách xuất chúng ép đến người khác thở không nổi.
“Nàng chẽ là là vị tân nữ hoàng của Thủy Hoang Tộc mà gần đây thiên hạ vẫn luôn đồn đại?”
Trong đầu vô số người xuất hiện suy nghĩ.
Thủy Hoang Nữ Hoàng không bận tâm đến sự kính nể và mến mộ của toàn trường.
Nàng xoay người khỏi lưng Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, chậm rãi bước đến phía trước Việt Long Đế Quốc, ánh mắt đảo qua ba vị chủ mẫu vẫn đứng ở nơi đó.
Từng đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nhau, im hơi lặng tiếng.
Trong bầu không khí muốn nín thở của vô số người đang quan sát.
Ba vị chủ mẫu đột ngột như gió lao vụt đến.
“Không xong, đại chiến đến!”
Chẳng biết là ai tâm lý yếu hét ầm lên.
Cảnh tượng tiếp theo lại khiến vô số người trợn mắt há hốc mồm.
Bốn vị tuyệt sắc mỹ nữ, mười phân vẹn mười ôm chầm lấy nhau, nở nụ cười từ tận đáy lòng, oanh oanh yến yến.
“Nhược Tuyết, ngươi biến đổi quá lớn, chúng ta thật sự xém chút nhìn không ra!” Diễm Hồng Liên quan sát Yên Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.
“Phong thái của Nữ Hoàng!” Băng Lam Tịch than thở không thôi.
“Khanh khách, không hổ danh là bà cả Hậu Cung!” Vương Y Vận che miệng cười trêu chọc.
Nếu là trước đây, Yên Nhược Tuyết sẽ đỏ mặt thẹn thùng trước các tỷ muội đùa cợt, nhưng hiện tại nàng chỉ điềm tĩnh mỉm cười, ung dung nói:
“Vào trong rồi nói, phu quân chúng ta không thích để nhiều người ngắm nhìn nữ nhân của hắn!”
Mấy nữ liếc mắt nhìn quanh, quả thật đang có vô số kẻ si mê nhìn lấy các nàng.
“Được rồi, vẫn nghe lời bà cả vậy!”
Rất nhanh, bốn người các nàng đã tiến vào Việt Long Đế Quốc, để lại Thủy Hoang Quân trấn thủ phía ngoài, đem toàn bộ thành trì thủ hộ chặt chẽ.
Mà lúc này, khi nghe được đối thoại của các nàng, toàn bộ Tiên Ma Vực đứng hình mất khoảng vài giây, sau đó như ong vỡ tổ điên cuồng nhốn nháo:
“Trời ạ, các nàng lại là tỷ muội?”
“Dựa theo các nói chuyện, rõ ràng là thờ chung một chồng, Thủy Hoang Nữ Hoàng chính là bà cả!”
“Ta xxx, tên Đế Vương của Việt Long Đế Quốc là kẻ khốn kiếp nào? Ta phải liều mạng với hắn!”
“Không được nha, các nàng đều là nữ thần của ta!”
“Khoan đã, các ngươi hình như quên mất một điều, Thủy Hoang Nữ Hoàng chính là Yên Nhược Tuyết, nàng đã có nam nhân!”
“Đúng rồi, nghe nói Yên Nhược Tuyết là hồng nhan tri kỷ của Côn Lôn Thiếu Chủ, Thủy Hoang Tộc và Côn Lôn Giới đã sớm có quan hệ mật thiết!”
“Trời ạ, chẳng lẽ Việt Long Đế Vương cướp mất nữ nhân của Côn Lôn Thiếu Chủ?” Một tên thanh niên kinh hãi ôm đầu gầm thét.
Chỉ là vừa mới nói xong, hắn lại phát hiện có vô số ánh mắt quái dị nhìn lấy mình.
“Ta nói gì sai sao?” Thanh niên nuốt nước bọt hỏi.
“Ngươi biết Việt Long Đế Vương là ai sao?” Một lão già hỏi.
“Không biết a…” Thanh niên ngơ ngác lắc đầu: “Chẳng lẽ các ngươi biết?”
“Ba vị chủ mẫu của Việt Long Đế Quốc là tỷ muội tốt của Thủy Hoang Nữ Hoàng, mà Thủy Hoang Nữ Hoàng lại chính là nữ nhân của Côn Lôn Thiếu Chủ!” Lão già sâu kín nói:
“Vậy ngươi nói xem Việt Long Đế Vương là ai?”
Thanh niên đồng tử trừng lớn, hô hấp trở nên ồ ồ, hồi lâu mới khó tin cà lăm lắp ba lắp bắp:
“Ý của ngươi… Việt Long Đế Vương và Côn Lôn Thiếu Chủ là một người?”
Toàn trường nhất thời hô hấp không thông, lượng tin tức quá lớn khiến bọn hắn thở không nổi.
“Không những bọn hắn là một người!” Lão già thở từng ngụm nặng nề, giọng điệu đầy khiếp đảm:
“Mà Đan Thần Quán Quân, Thiếu Đế Quán Quân, kẻ đứng đầu Liên Quân Nghịch Long, kẻ dẫn dắt Tiên Ma Cung, Vạn Cổ Đệ Nhất Yêu Nghiệt đều là một người!”
Lời vừa nói ra, ngay cả hắn cũng không dám tin vào tất cả.
Toàn bộ Tiên Ma Vực im ắng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bọn hắn vẫn đang chìm vào rung động trước thực tại khủng bố.
NgaO NgaO NgaO NgaO NgaO NgaO!
Cửu đại Kim Cương Thiên Long gầm thét khiến tất cả lấy lại tinh thần.
Bá Vũ Điện đã xuyên qua không gian, bá đạo hiện diện trên bầu trời Việt Long Đế Quốc.
Lạc Nam đứng trên đỉnh cung điện, trong lòng ngổn ngang cảm xúc phức tạp pha lẫn vô tận lưu luyến và hoài niệm nhìn xuống vạn vật bên dưới.
RỐNG!
Toàn bộ thiên địa Tiên Ma Vực reo hò, một con Ngũ Trảo Kim Long uy nghiêm cao quý phá không mà ra, bay đến trước mặt Lạc Nam.
“Giới Linh!”
Trong ánh mắt kinh hoàng của chúng sinh, giới linh của Tiên Ma Vực ngoan ngoãn cúi đầu trước thân ảnh của nam nhân đó.
Lạc Nam đưa ta vỗ vỗ đầu nó tán thưởng, bờ môi đơn bạc khẽ nhếch lên:
“Ta đã về!”