Con đường bá chủ - Quyển 12

Chương 191



Phần 19

“Hừ, một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính thông thường tại Nguyên Giới này đủ năng lượng để Thánh Tướng tăng tiến tiểu cảnh giới, vì sao ngươi vẫn mới chỉ là Đại Thánh Viên Mãn?”

Bên trên đường đến Kiếm Mộ, Dạ Thanh Thu chớp chớp mắt nhìn Lạc Nam, không thể hiểu nổi tốc độ thăng tiến tu vi chậm chạp của hắn.

Bởi vì lần này hắn đã có thêm một loại Vĩnh Hằng Băng, kết quả sau khi cùng một trang giấy màu vàng bí ẩn chia đôi, phần còn lại thì cùng một nữ nhân tên là Thường Nga song tu luyện hóa, nhưng tu vi của hắn chỉ từ Đại Thánh Hậu Kỳ đạt đến Đại Thánh Viên Mãn.

Theo lý mà nói, từng ấy năng lượng đã đủ để một tu sĩ khác đột phá từ Đại Thánh Hậu Kỳ đến Thánh Tướng Sơ Kỳ là ít, ví dụ như Thường Nga đã từ Thánh Tướng Trung Kỳ đạt đến Thánh Tướng Hậu Kỳ, còn Lạc Nam thì đột phá quá ít, điều này khiến Dạ Thánh Nữ chẳng tài nào hiểu được.

“Haha, thiên tài thường đòi hỏi khắc khe hơn người thường mà.” Lạc Nam dương dương tự đắc nói:

“Nàng sao có thể đánh đồng ta với tu sĩ khác được?”

Dạ Thanh Thu bĩu môi nhưng lại chẳng thể phản bác được, cái tên này là yêu nghiệt, quả thật không thể theo lẽ thường đánh giá.

Lạc Nam ngoài mặt nói như thế, trong lòng cũng là bất đắc dĩ vô cùng.

Lần này không chỉ cả Vĩnh Hằng Băng, mà Lạc Nam còn thương lượng với trang giấy hoàng kim trả cho hắn một nửa lực lượng của Hắc Ám Vĩnh Kiếp.

Trang giấy hoàng kim sau khi bị Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ gây khó dễ cũng trở nên biết điều hơn rất nhiều, liền cũng trả lại lực lượng của Hắc Ám Vĩnh Kiếp cho Lạc Nam.

Nhưng dù là như thế, tu vi của hắn vẫn chỉ mới đặt chân đến Đại Thánh Viên Mãn tối đa mà thôi, còn cách ngưỡng cửa Thánh Tướng một bước nữa.

Cho nên có thể nói lần này hắn thu hoạch tận hai loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính là Vĩnh Hằng Băng và Vĩnh Hằng Hắc Ám.

Loại Vĩnh Hằng Băng mà Lạc Nam và Thường Nga luyện hóa không phải là yếu, nguồn năng lượng của nó chẳng hề thua kém Thiên Địa Kiếm Thủy chút nào.

Chỉ tiếc có lẽ trước đây Vạn Ứng Khang sau khi thu phục đã cường ngạnh xóa đi linh trí của nó rồi, vì vậy chỉ còn lại nguồn năng lượng và sức mạnh mà thôi, hoàn toàn chẳng có chút ý niệm nào tồn tại.

Sau khi luyện hóa, Lạc Nam đương nhiên cũng biết được tên và công dụng của Vĩnh Hằng Băn.

Đó là U Hàn Nguyệt Băng, loại Vĩnh Hằng Băng có hình dạng như một mặt trăng tròn lạnh lẽo hiu quạnh.

Khi kích hoạt U Hàn Nguyệt Băng, chiến trường xung quanh sẽ diễn ra trong phạm vi bề mặt của mặt trăng do U Hàn Nguyệt Băng tạo thành, ở bên trong này chiến lực của tu sĩ Băng Hệ gia tăng, các loại công pháp, vũ kỹ liên quan đến hấp thụ năng lượng từ ánh trăng cũng sẽ thăng tiến vượt trội.

Có thể nói đây là một loại Vĩnh Hằng Băng thay đổi môi trường và hoàn cảnh chiến đấu trở nên có lợi cho chủ nhân của mình.

Đó là lý do Lạc Nam lựa chọn Thường Nga là người cùng mình luyện hóa U Hàn Nguyệt Băng, không thể nghi ngờ loại Vĩnh Hằng Băng này rất thích hợp với Quảng Hàn Tộc như nàng.

Nhờ có U Hàn Nguyệt Băng, Băng Đỉnh đã trở nên to lớn hơn, tiểu khủng long Băng Nhi cũng trưởng thành thêm một chút, nhưng tu vi của Lạc Nam vẫn thăng tiến chậm chạp.

Bất quá không sao, bởi vì ở Kiếm Châu này vẫn còn hai loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính chờ hắn cùng Thất Thập Tông tranh đoạt.

Lạc Nam tin rằng sau khi thu được hai loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính sau đó, tu vi của mình chắc chắn đột phá Thánh Tướng.

“Công tử cố gắng lên, chỉ cần tu vi Nguyên Tu đạt Thánh Tướng, tu vi Hồn Tu đạt Hồn Thánh Tướng, tu vi Thể Tu đạt Thể Thánh Tướng là đáp ứng đủ điều kiện để khai mở tầng kế tiếp của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.” Kim Nhi ngồi trên bả vai hắn khích lệ.

“Thật sự?” Lạc Nam hai mắt sáng rực lên, hô hấp dần dần nóng bỏng:

“Phải chăng tầng kế tiếp này của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh sẽ giúp ta hình thành Pháp Tướng?”

“Bí mật…” Kim Nhi cười tủm tỉm, thân ảnh biến mất.

Lạc Nam vẫn không nhịn được kích động trong lòng.

Theo lời của Kim Nhi, từ trước đến nay hắn tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh chỉ là giai đoạn nhập môn mà thôi, càng đến tầng cao hơn thì Cấm Kỵ Công Pháp sẽ càng lợi hại.

Gần nhất là tầng thứ tư của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh mang tên Ngự Văn – Diễn Sinh, cho phép Lạc Nam chẳng những hấp thụ được mọi loại tài nguyên dù đẳng cấp thấp hay cao để tiến bộ, mà còn khiến hắn có thể thống ngự được các loại đường văn của mình một cách tùy tâm sở dục lên vạn vật xung quanh, bất kể là Ma Văn, Phật Văn, Nguyên Văn, Trận Văn hay kể cả Bất Hủ Kinh Văn, giúp Lạc Nam mở ra phong cách tu luyện và chiến đấu hoàn toàn khác biệt.

Mà lần này chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện Kim Nhi vừa nói, tầng thứ năm của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh lại mở ra.

Đối với tầng thứ năm này, Lạc Nam đương nhiên vô vàn mong ngóng.

“Hừ, sắc mặt ngươi sao thế?” Dạ Thanh Thu thấy Lạc Nam giống tự kỷ kích động một mình, nàng nhịn không được liếc xéo mắt.

“Chụt!”

Lạc Nam tâm trạng đang vui, liền cười hắc hắc vòng tay ôm eo nàng hôn lên gò má anh đào một ngụm.

“Khốn nạn!” Dạ Thanh Thu bực tức vung tay đánh hắn.

Lạc Nam trơ mặt ra mặc nàng quyền đấm cước đá, lại hôn hôn thêm vài ngụm.

“Cái tên này, đừng xem người khác là vô hình.” Dạ Thanh Thu chán ghét lau mặt, sẳng giọng nhắc nhở.

Lạc Nam đưa mắt nhìn sang, phát hiện Tử Toàn Cơ đang giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, hai mắt khép hờ như đang nhập định.

“Vậy lúc không có mặt ai khác, ta hôn được đúng không?” Lạc Nam cười tủm tỉm.

“Yêu cầu Kim Tu La nghiêm túc hành động.” Dạ Thanh Thu lạnh lùng nói:

“Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, nếu còn nói chuyện riêng, yêu cầu ngươi trở về!”

Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, đưa tay lên đầu làm động tác chào: “Tuân lệnh thượng cấp!”

Dạ Thanh Thu xém chút bật cười, nhưng muốn giữ hình tượng, vì vậy không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Nói đến ba người đang hành tẩu bên trong bóng tối, Dạ Thanh Thu lại vận chuyển công pháp cấp Chí Tôn dùng hắc ám che đậy khí tức cho cả ba người, hành tẩu như u linh, nếu không muốn lộ diện thì trừ cường giả Chí Tôn thì Thánh Đế Viên Mãn cũng đừng mơ phát hiện.

“Người đến Kiếm Mộ ngày càng nhiều…”

Mặc dù người khác không phát hiện được ba người, nhưng ba người lại có thể nhìn thấy những người khác.

Bầu trời và mặt đất, đâu đâu cũng có kiếm tu đang bằng vào tốc độ nhanh nhất hướng về Kiếm Mộ lao vọt mà đi, kiếm khí ngút ngàn.

“Cơ hội để một bước lên trời, ai mà không thèm muốn?” Dạ Thanh Thu thản nhiên nói.

Lạc Nam vuốt cằm, thầm nghĩ cũng là phải.

Bởi vì hắn có Hệ Thống nên chẳng mấy xem trọng các loại truyền thừa do cường giả đời trước để lại, nhưng đối với tất cả tu sĩ trên thế gian này, truyền thừa cường giả là thứ có sức hấp dẫn chí mạng.

Nếu ngươi là người không môn không phái hoặc xuất thân từ những tiểu thế lực, truyền thừa cường giả do Thánh Hoàng lưu lại cũng đủ để ngươi thay đổi cả vận mệnh, huống hồ một nơi chỉ toàn truyền thừa cấp Thánh Đế cho đến cả Chí Tôn như Kiếm Mộ?

Còn nếu ngươi đã là người thừa kế của Thánh Đế Thế Lực hay Chí Tôn Thế Lực, thì việc thu được truyền thừa đẳng cấp tương ứng cũng góp phần mở rộng nội tình, gia tăng thủ đoạn chiến đấu và chiến lực của bản thân.

Một số truyền thừa còn giúp truyền nhân gia tăng tu vi trong thời gian ngắn, tiết kiệm được rất nhiều công sức, thời gian và cả tài nguyên tu luyện.

Ai mà không hứng thú cơ chứ?

Vậy nên vào thời điểm Kiếm Mộ mở ra, không quá khi nói rằng có chín phần mười kiếm tu trẻ tuổi ở Kiếm Châu đua nhau mà đến, một số có bối cảnh còn dẫn theo cả cường giả hộ đạo, cảnh tượng náo nhiệt đông đúc là điều dễ hiểu.

Đương nhiên hiếm có những người như Lạc Nam và Thất Thập Tông, đi vào Kiếm Mộ mục đích chính không phải tìm kiếm, tiếp thụ truyền thừa, mà là tranh đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính.

Mà nếu có cơ hội, Lạc Nam quyết định sẽ để các hồng nhan tri kỷ là Kiếm Tu của mình đi ra tìm kiếm cơ duyên, bất kể là Độc Cô Ngạo Tuyết, Băng Lam Tịch, Mộc Tử Âm hay Lạc Hà đều không ngại nhận truyền thừa từ cường giả Kiếm Tu lợi hại.

Nhưng mà tu vi của các nàng còn thấp, phải vạn phần nắm chắc hắn mới dám để các nàng đi ra mạo hiểm, dù sao còn phải tranh đoạt với rất nhiều phe cánh khác.

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-12/

Trong khi đó, ở một phương hướng khác, trên đỉnh núi cao… phóng tầm mắt nhìn xuống có thể thấy vị trí của Kiếm Mộ.

“Thiếu thành chủ, nghe nói gần đây vừa xuất hiện thêm một nhân tuyển, kẻ này còn do đích thân Môn Chủ mang về.”

Một ông lão sắc mặt hiện lên vẻ nham hiểm, khí tức Thánh Đế quanh quẩn bên người hướng một nam tử trình báo.

Nam tử toàn thân mặc áo bào đen, ngũ quan sắc bén như lưỡi kiếm, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt tự tin, lưng đeo một thanh Ngân Kiếm lóe lên hào quang trong đêm tối.

Nghe lời ông lão nói vậy, hắn cười nhạt: “Mặc kệ như thế nào, một vị trí trong Tứ Đại Hộ Pháp phải thuộc về ta.”

Nam tử này tên là Vũ Luân, Thiếu Thành Chủ của Kiếm Vũ Thành, một Thánh Đế Viên Mãn thế lực.

Mà Kiếm Vũ Thành chính là một trong các thế lực dưới trướng của Nam Thiên Môn.

Không riêng gì Kiếm Vũ Thành, đối với những thế lực dưới trướng Nam Thiên Môn mà nói, việc có được một người bên trong thế lực trở thành Hộ Pháp bên cạnh Nam Thiên Môn Chủ không thể nghi ngờ là vinh hạnh vạn phần, mồ mả tổ tiên bóc lên khói xanh.

Nam Thiên Môn cũng đã chủ động khuyến khích những cường giả, những thiên kiêu hàng đầu của các thế lực này đứng ra cạnh tranh vị trí Hộ Pháp, ai biểu hiện càng ưu tú sẽ được trọng dụng, điều kiện là tuổi tác không được vượt quá mức…

Toàn bộ Kiếm Vũ Thành cũng vì vậy toàn tâm toàn lực ủng hộ Vũ Luân, vị Thiếu Thành Chủ của bọn hắn tham gia tranh đoạt vị trí Hộ Pháp.

Bất quá hiện tại hai trong số bốn vị trí Hộ Pháp đã có chủ, ghế chỉ còn lại hai mà người tranh đoạt lại có rất nhiều, vậy nên các đối thủ cạnh tranh thường để tâm đến tin tức của những người còn lại, chẳng ai muốn mình sẽ thất bại.

Ông lão sắc mặt nham hiểm chính là Trưởng Lão của Kiếm Vũ Thành, nghe được tin tức có một nhân tuyển là nam nhân được đích thân Môn Chủ mang về, không nhịn được bẩm báo với thiếu thành chủ của mình, hy vọng hắn cẩn trọng.

Vũ Luân thì lại tự tin tràn đầy, ánh mắt ngạo nghễ nói:

“Phóng tầm mắt toàn Kiếm Châu, trừ những tên quái vật của Chí Tôn Thế Lực, ai có thể trong cùng cấp cùng Vũ Luân ta một trận chiến?”

“Lần này Kiếm Mộ mở ra, chỉ cần thu được truyền thừa của một vị cường giả, độc chiến các lộ thiên tài, ta chính thức sẽ trở thành một trong tứ đại hộ pháp.”

“Thiếu thành chủ tự tin là tốt, nhưng cũng đừng nên xem thường đối thủ.” Ông lão nghiêm mặt nói:

“Kẻ kia là do đích thân Môn Chủ mang về, so với ngươi đã có ưu thế tiến vào tầm mắt của Môn Chủ rồi, vạn sự phải cẩn thận.”

“Hừ, kẻ đó là ai?” Vũ Luân ánh mắt híp lại: “Lần này nếu đụng mặt trong Kiếm Mộ, ta không ngại tìm hắn phân định cao thấp.”

“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, dường như Nam Thiên Môn muốn thử thách và tạo khó khăn cho hắn nên đã công bố dung mạo, tu vi và tên của hắn.” Ông lão gật gù, lấy ra một bức tranh.

Vũ Luân đưa tay tiếp nhận, liền chứng kiến một tên nam tử tên gọi Lạc Nam so với mình còn có dung mạo bất phàm hơn, ánh mắt có chút co lại.

Bất quá sau khi nhìn thấy tu vi đối phương chỉ là hai chữ Đại Thánh, hắn nhịn không được bật cười:

“Không đùa chứ? Một tên Đại Thánh từ bao giờ đủ tư cách nhúng chân vào cuộc tranh đoạt vị trí Hộ Pháp hả?”

Cũng không trách Vũ Luân cảm thấy xem thường, hai vị trí đầu của Hộ Pháp vị một là Tô Minh Châu, Nữ Thánh Đế nổi danh một mình thành lập nên một phương thế lực, một người khác là Tần Lộng Ngọc, tán tu sở hữu Kiếm Thể cường đại, tu vi Thánh Hoàng, dù không môn không phái nhưng đã bằng vào sức mình đánh ra thanh danh hiển hách, dưới Thánh Đế chính là vô địch.

Ấy thế mà Lạc Nam chỉ là một Đại Thánh nho nhỏ, đặt cạnh Tô Minh Châu hay Tần Lộng Ngọc chẳng khác nào con cóc ghẻ dưới chân thiên nga.

Vũ Luân cũng là một vị Thánh Hoàng, tuy tuổi tác đã vượt qua thế hệ thiên tài thời kỳ này nhưng còn nằm trong phạm vi tuyển chọn Hộ Pháp, làm sao sẽ để một tên Đại Thánh nho nhỏ vào mắt?

Hắn lắc lắc đầu: “Trưởng lão à, lần sau ngươi nên chú trọng những đối thủ khác thì hơn, kém nhất cũng phải là Thánh Tôn mới đủ tư cách để ta chú trọng.”

“Nhưng tên này là do Môn Chủ mang về, lão phu cho rằng hắn không đơn giản như bề ngoài…” Ông lão thận trọng nói.

“Có lẽ Môn Chủ nhìn thấy tiềm năng của hắn có chỗ đặc biệt, nhưng tiềm năng chỉ là tiềm năng, chẳng lẽ có thể giúp một tên Đại Thánh chống lại Thánh Hoàng hay sao?” Vũ Luân cười cợt.

“Thiếu thành chủ nói cũng phải…” Ông lão gật gù, thật sự không nghĩ ra làm thế nào để một Đại Thánh chiếm được ngôi vị Hộ Pháp của Nam Thiên Môn.

“Lần này Kiếm Mộ mở ra, không chỉ mình ta nhắm đến…” Vũ Luân hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sáng rực mà nói:

“Đây nhất định là tràng diện quần anh tụ hội, sẽ có những quái vật đến từ các Chí Tôn Thế Lực, cực kỳ đặc sắc.”

“Mà Vũ Luân ta sẽ từ trong đám đông hiển lộ bất phàm, danh chấn thiên hạ, đường đường chính chính ngồi vào vị trí Hộ Pháp Nam Thiên Môn!”

Ông lão hít sâu một hơi, chắp tay tán thưởng: “Lão phu tin rằng Thiếu Thành Chủ chắc chắn có thể làm được!”

Mà đúng lúc này… bầu trời phương xa tối tăm đột nhiên chói sáng, một ngôi sao như kiếm khí khổng lồ xuyên qua đêm đen, để lại không gian rạn nứt đang điên cuồng lao đến.

Khi nó hiện ra, toàn bộ Kiếm Tu tại Kiếm Châu đều ngẩng cao đầu, bọn họ biết rõ ngày này lại đến, 365 năm mới xuất hiện một lần.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt vô vàn Kiếm Tu trở nên nóng bỏng và cuồng nhiệt, trong lòng xuất hiện duy nhất một ý niệm:

“Sao băng hiện, Kiếm Mộ khai!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...