Con đường bá chủ - Quyển 12
Chương 20
“Hừ, không ngờ tiểu súc sinh này lại trở thành nhân tuyển cho ngôi vị Hộ Pháp của Nam Thiên Môn…”
Bên trong một hắc ám động phủ, một tên thanh niên thân hình gầy gò, làn da trắng nhợt, bên hông treo lấy một thanh kiếm đen hình thù xấu xí, sắc mặt âm trầm.
Không phải ai xa lạ, kẻ này đương nhiên chính là người quen cũ của Lạc Nam, thiếu chủ của Huyết Kiếm Ngục, sở hữu Yêu Binh Tộc – Thao Thiết Ma Kiếm xếp hạng thứ 21 trên Ngạo Kiếm Bảng, danh xưng Huyết Thiên Nhai.
Chuyện náo nhiệt như Kiếm Mộ sắp mở ra, Huyết Thiên Nhai đương nhiên sẽ có mặt.
Chỉ là hắn không ngờ lần này lại vô tình gặp được một bức họa, bên trong vẽ lấy thân ảnh Lạc Nam, kèm theo đó là thông tin về việc kẻ này được trở thành một trong các nhân tuyển cho ngôi vị Hộ Pháp của Nam Thiên Môn.
Nhắc đến ba chữ Nam Thiên Môn, sắc mặt của Huyết Thiên Nhai hiện lên nồng đậm kiêng kỵ.
Bởi vì thế lực sau lưng hắn là Huyết Kiếm Ngục yếu hơn Nam Thiên Môn không ít…
“Không được, tuyệt đối phải tiên hạ thủ vi cường, không để tiểu súc sinh họ Lạc trở thành Hộ Pháp của Nam Thiên Môn được.” Huyết Thiên Nhai kiên quyết suy nghĩ.
Một khi Lạc Nam trở thành Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, trở thành một trong những người phát ngôn đại diện cho Nam Thiên Chí Tôn, như vậy Huyết Kiếm Ngục sẽ không dám dây vào.
Đến thời điểm đó, địa vị của Lạc Nam đã hoàn toàn thay đổi, tại Kiếm Châu này không còn ai dám xem nhẹ hắn, kể cả các Chí Tôn Thế Lực.
Mà với hận thù đã kết, đây chắc chắn là chuyện cực kỳ bất lợi cho Huyết Thiên Nhai hắn.
“Kiếm Mộ lần này ta không tin ngươi không đến…”
Huyết Thiên Nhai tay cầm Thao Thiết Ma Kiếm bước ra cửa động, đưa mắt nhìn lên sao băng khổng lồ đang soi sáng cả một vùng trời, đầu lưỡi đỏ rực vươn ra liếm liếm mép môi:
“Bằng mọi giá, ta cũng phải nghĩ cách đem ngươi chôn tại Kiếm Mộ.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Lối vào Kiếm Mộ hiện tại náo nhiệt đến cực điểm, vô số Kiếm Tu đã chờ sẵn từ trước, chỉ chờ bình chướng ngăn cách Kiếm Mộ suy yếu là không do dự lao vào.
Tại hiện trường núi non trùng điệp, hoang nguyên rộng lớn xung quanh vào lúc này đâu đâu cũng thấy có người tụ tập, đến từ đủ các thế lực từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng không hề thiếu tán tu.
Cổ nhân có câu gió tầng nào gặp mây tầng đó, thế nên mặc dù vô vàn Kiếm Tu tụ hợp đông đảo là thế, nhưng không phải tất cả đều đứng cùng một nhóm với nhau.
Đại đa số những người bối cảnh nhỏ, lai lịch thấp, không môn không phái cũng biết thân biết phận mà đứng riêng một phía.
Trong khi đó, những thiên chi kiêu nữ, những thế lực hàng đầu của Kiếm Châu cũng đứng ở một bên còn lại, ranh giới được tách biệt rõ ràng.
Nổi bật nhất tại hiện trường không thể nghi ngờ là những nhân vật đến từ các Chí Tôn Thế Lực.
Nam Thiên Môn có đương kim hộ pháp Tần Lộng Ngọc, nàng là một nữ nhân đặc biệt, thân thể cao thẳng tự do phóng khoáng, khoác áo vải lam vô cùng mộc mạc, tóc dài đen tuyền cột thành đuôi ngựa thả tự do xuống giữa sống lưng, dáng người thanh tao, ngũ quan không quá tuyệt mỹ nhưng cực kỳ hút hồn.
Sở hữu một đôi chân mày thẳng tắp như kiếm uy nghi bức người, mắt đen thanh tịnh như mặt hồ phẳng lặng, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi đơn bạc màu hồng tự nhiên phơn phớt không điểm chút son, da không tô phấn vẫn chẳng nhường màu tuyết.
Nàng cầm một thanh kiếm còn giấu trong vỏ, chuôi kiếm và vỏ kiếm đều như đồng xưa đúc thành, màu sắc nâu sậm tang thương và cổ lão.
Tần Lộng Ngọc đứng ở nơi đó, bản thân nàng tạo cho người khác cảm giác mình chính là một thanh tuyệt thế bảo kiếm chưa rời khỏi vỏ, chứ không phải thanh cổ kiếm ở trong tay nàng.
Nhìn lấy Tần Lộng Ngọc, một tên thanh niên chép chép miệng thán phục:
“Nhân vật như Tần tiên tử đảm nhiệm Nam Thiên Hộ Pháp người người đều khâm phục, nào đâu đến lượt một tên Đại Thánh đứng ngang hàng?”
“Chu huynh nói rất đúng, tiểu tử họ Lạc kia chẳng biết có tài đức gì, một Đại Thánh nho nhỏ cũng được xem là nhân tuyển Nam Thiên Hộ Pháp? Thật cười chết ta.” Lại có một gã nam tử khác phụ họa.
“Haha, hai vị hình như là thiên tài của Chu Gia và Cao Gia chứ hả?” Có người khác nhận ra nói:
“Nghe nói lần trước hai vị đến Kiếm Tây Thành kén rể, kết quả bị tên họ Lạc tu vi Đại Thánh kia đánh bại, lúc này còn có mặt mũi ở đây chế nhạo hắn?”
Lời vừa nói ra, toàn trường không ít người thay đổi sắc mặt, bắt đầu như có điều suy nghĩ.
Đón nhận ánh mắt cười nhạo của số đông, hai tên thanh niên thẹn quá hóa giận cười lạnh:
“Hừ, tú cầu kén rể làm sao có thể quyết định tất cả thực lực? Huống hồ Lạc Nam đó chẳng phải cũng đã bị Kiếm Tây Thành cắt đứt quan hệ rồi hay sao? Tuyên bố hắn và tiểu thư Kiếm Uyên Nhi không hợp, đường ai nấy đi rồi.”
“Không ngờ tên này cũng rất nhanh tay lẹ chân, vừa bị Kiếm Tây Thành xua đuổi liền chạy đến Nam Thiên Môn đeo bám, còn muốn cạnh tranh chức vụ Hộ Pháp, đúng là chết cười.”
“Ồ, có chuyện như thế sao?” Không ít người kinh ngạc, hiển nhiên cũng vừa nghe đến việc này.
“Haha, Kiếm Tây Thành đã công bố thiên hạ, các vị lạc hậu quá đấy.” Hai tên thanh niên tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác.
Mà nghe bọn hắn nói vậy, không ít kẻ cũng từng bị Lạc Nam đánh bại ở đại hội kén rể còn canh cánh trong lòng liền đổ thêm dầu vào lửa, bàn luận ầm ĩ lên, cho rằng chắc chắn Lạc Nam thật sự không xứng với Kiếm Uyên Nhi nên mới bị Kiếm Tây Thành trục xuất, cắt đứt mọi liên quan.
Đương nhiên đó chỉ là bọn hắn khoác lác cho sướng miệng, những người thật sự có đầu óc chắc chắn sẽ biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Một kẻ có thể lấy tu vi Đại Thánh vượt qua rất nhiều thiên tài để chiến thắng trong đại hội kén rể của Kiếm Tây Thành, sau đó còn được Nam Thiên Môn lựa chọn trở thành nhân tuyển cho ngôi vị Hộ Pháp sẽ bình thường được sao?
Chỉ bất quá bọn hắn không hiểu rõ nội tình ẩn bên trong, chỉ có thể đoán già đoán non mà thôi…
“Tiểu tử họ Lạc đó chẳng qua là may mắn mà thôi, lần này nếu như đụng độ trong Kiếm Mộ, đại ca của ta sẽ cho hắn biết thế nào là yêu nghiệt chân chính.” Lại có kẻ bày tỏ ý xem thường.
Toàn trường đưa mắt nhìn sang, phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một tên nam tử với làn da màu xanh, đôi tay là hai thanh kiếm hóa thành liền giật mình kinh hô:
“Đường Lãnh của Đường Lang Kiếm Tộc?”
Đường Lang Kiếm Tộc tuy chỉ còn dựa vào một vị lão tổ tu vi Chí Tôn chèo chống qua nhiều thế hệ, nhưng dù sao Chí Tôn cũng là Chí Tôn, không ai dám xem nhẹ một Chí Tôn Thế Lực.
Nhất là khi lúc này đi bên cạnh Đường Lãnh còn có một thân ảnh khiến không ít người thiên tài phải rùng mình.
Sở hữu cặp song kiếm màu đỏ như máu, lưỡi kiếm như lưỡi cưa, nửa thân người nửa thân bọ ngựa kết hợp, dung mạo hung ác cực kỳ.
Đây chính là đệ nhất thiên tài của Đường Lang Kiếm Tộc thế hệ này, đại ca của Đường Lãnh, danh xưng Đường Diệm.
Nghe nói Đường Diệm là một tôn Đường Lang Kiếm Tộc biến dị, là hy vọng có thể trở thành vị Chí Tôn thứ hai của Đường Lang Kiếm Tộc triệu năm trở lại đây, địa vị trong tộc không thua gì phụ thân của hắn là Tộc Trưởng.
Mà không thể nghi ngờ, Đường Diệm là một trong những thiên kiêu kiệt xuất nổi danh tại Kiếm Châu.
“Haha, thì ra ngươi bị một tên Đại Thánh đánh bại, thú vị thật.” Đường Diệm cọ xát hai thanh kiếm vào nhau, nở nụ cười khát máu xem lấy đệ đệ.
“Ta quên nói nha…” Đường Lãnh rùng mình cười khan, trước đó hắn trở về cáo trạng với đại ca mình bị đánh bại nhưng không hề đề cập đến tu vi của Lạc Nam, sợ bị mất mặt.
Vậy nên lúc này sau khi nghe xung quanh bàn tán, Đường Diệm mới biết kẻ đánh bại đệ đệ của mình chỉ là một Đại Thánh, nhất thời cảm thấy hứng thú với kẻ kia vô cùng.
“Sớm biết lần kén rể tại Kiếm Tây Thành thú vị như vậy, tại hạ cũng đã đến tham gia một phen.” Một tên nam tử diện mục bình phàm, tựa lưng vào gốc cây ngả ngớn nói.
“Khặc khặc, Khai Lâm huynh… với thực lực của ngươi chẳng lẽ cũng muốn đi trêu đùa với đám tiểu tử?” Ở phía bên cạnh là một kẻ khác ẩn trong áo choàng đen nở nụ cười âm trầm.
Đường Lãnh đang muốn nổi giận vì có kẻ xen vào miệng mình, nhưng khi chứng kiến dáng vẻ của hai người kia liền vội vàng rụt cổ lại.
Tên nam tử được xưng là Khai Lâm đang tựa lưng vào gốc cây là Thiếu Tôn Chủ của Khai Tinh Kiếm Phái, còn tên khoác áo choàng đen có giọng điệu âm trầm chính là Thiếu Tôn Chủ của Hồn Kiếm Tộc với danh xưng Hồn Kiếm Thiếu Chủ, không dễ trêu vào nha.
Khai Tinh Kiếm Phái và Hồn Kiếm Tộc đều là Chí Tôn Thế Lực cổ lão và lâu đời ở Kiếm Châu, ngày thường cực kỳ ít xuất hiện.
Bất quá lần này Kiếm Mộ mở ra, hầu như toàn bộ Kiếm Tu Thế Lực ở Kiếm Châu đều nảy sinh hứng thú, hiện thân cũng là chuyện bình thường.
Nam Thiên Môn, Đường Lang Kiếm Tộc, Khai Tinh Kiếm Phái, Hồn Kiếm Tộc… chưa gì đã có thể nhìn thấy bóng dáng của bốn đại Chí Tôn Thế Lực rồi.
Con số không dừng lại ở đó…
KENG!
Theo một tiếng kiếm ngân chấn động vân tiêu từ xa vọng đến…
Tần Lộng Ngọc vốn nhắm mắt dưỡng thần từ đầu đến giờ cũng chậm rãi mở ra, trong đáy mắt loáng thoáng một tia cừu hận.
KENG!
Hư ảnh thanh Kiếm khổng lồ kinh động bát phương hiện ra giữa không trung, từ trong Kiếm ảnh, một tên thanh niên lẳng lặng hạ xuống.
Ngũ quan tuấn lãng, bờ môi nhếch lên một tia âm tà quái dị, đôi mắt lấp lóe như yêu, cơ thể cao lớn, thân khoác bạch bào không nhiễm một hạt bụi…
“Lăng Tà công tử, ta ngất mất…”
“Trời ạ, là Triệu Lăng Tà của Kiếm Trũng, lần này nhìn thấy chàng đã không tiếc đến nơi này một chuyến…”
“Đây là cơ hội cho ta, bên trong Kiếm Mộ nói không chừng ta có cơ duyên được đồng hành với chàng?”
“Triệu Lăng Tà, thiếp muốn vì quân sinh con.”
Chứng kiến người thanh niên này, một đám nữ kiếm tu đến từ các thế lực cấp thấp hai mắt tỏa sáng, hận không thể lao lên tiếp nhận ân sủng.
Không sai, nhân vật vừa hàng lâm chính là Triệu Lăng Tà, vị Kiếm Tử của Kiếm Trũng, vang danh Kiếm Châu đại lục.
Đều là thiên kiêu hàng đầu của Chí Tôn Thế Lực, vì sao Triệu Lăng Tà lại được chào đón vượt qua đám người Đường Diệm, Khai Lâm?
Thứ nhất, dung mạo của Triệu Lăng Tà quá mức xuất chúng, tuấn lãng bất phàm pha lẫn nét tà dị độc đáo, là loại hình khắc tinh của nữ nhân.
Thứ hai, chiến tích của Triệu Lăng Tà vượt xa những thiên kiêu đồng lứa khác, tương truyền sở hữu một Kiếm Thể cực kỳ khủng bố, vừa mới chào đời đã lĩnh ngộ Kiếm Ý kinh người, trong đồng cấp chưa từng nếm mùi thất bại, vượt cấp chiến đấu nhiều như ăn cơm uống nước, từng khiến một vị Kiếm Tu cao hơn hai đại cảnh giới không dám rút kiếm.
Cuối cùng, Triệu Lăng Tà sở hữu một thanh kiếm kinh khủng xếp hạng thứ 10 trên Ngạo Kiếm Bảng – Động Thiên Kiếm.
Tương truyền Động Thiên Kiếm là Chí Bảo lâu đời của Kiếm Trũng, từ cổ chí kim chỉ có tổ tiên sáng lập nên Kiếm Trũng mới đủ tư cách được Động Thiên Kiếm nhận chủ, nó cũng là thanh kiếm mạnh nhất ở Kiếm Trũng.
Từ khi tổ tiên sáng lập Kiếm Trũng hao hết thọ nguyên vẫn lạc, Động Thiên Kiếm vẫn luôn ngủ say bên trong Kiếm Trũng chưa từng thức tỉnh, ngay cả người đứng đầu của Kiếm Trũng là phụ thân của Triệu Lăng Tà cũng không thể đánh thức nó.
Nhưng khi Triệu Lăng Tà vừa mới chào đời, Động Thiên Kiếm liền chủ động tỉnh giấc, phá không mà ra, cam tâm tình nguyện nhận đứa trẻ sơ sinh làm chủ, thậm chí không tiếc tự áp chế đẳng cấp của bản thân xuống thấp hơn để Triệu Lăng Tà có thể dần dần sử dụng thành thạo.
Kẻ này có thể nói là ngậm thìa vàng mà xuất sinh, không thua gì Khí Vận Chi Tử, thành tựu đạt được càng là cực kỳ kinh người.
Vậy nên được ngàn vạn thiếu nữ mến mộ, xem là tình nhân trong mộng.
Có thể nói trừ những thế lực Cấm Kỵ tồn tại trong truyền thuyết như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thì Triệu Lăng Tà chính là nhân vật tiêu biểu nhất của thế hệ thiên kiêu hàng đầu Kiếm Châu.
Triệu Lăng Tà giáng lâm, Động Thiên Kiếm được hắn mang trên lưng tỏa ra ầm ầm gợn sóng, hư ảnh thanh kiếm khổng lồ kinh thiên động địa vừa rồi chính là do nó tạo ra dị tượng.
Chí Bảo đương nhiên không thể ước tính theo lẽ thường.
Mà sự xuất hiện của Triệu Lăng Tà cũng vô hình chung tạo thành áp lực cự đại lên đám người Đường Diệm, Khai Lâm, Hồn Kiếm Thiếu Chủ…
Bất quá trước vạn chúng chú mục, Triệu Lăng Tà lại thản nhiên như không, chưa từng để ý đến ánh mắt của những kẻ xung quanh.
Ngược lại ánh mắt của hắn chỉ hướng về duy nhất một thân ảnh.
“Lộng Ngọc, đã lâu không gặp…” Triệu Lăng Tà nở nụ cười thân mật, nụ cười khiến người khác có cảm giác như được tắm trong gió xuân, vô cùng dễ chịu.
Sắc mặt Tần Lộng Ngọc bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng hận ý bên trong ánh mắt lại chẳng có chút che giấu nào.
Nàng biết, tên Triệu Lăng Tà này nhìn thì thân mật lễ độ, thực chất bụng dạ thâm sâu nguy hiểm vô cùng, là kẻ có thể vì mạnh hơn mà đánh đổi tất cả, bất chấp tất cả.
Triệu Lăng Tà cũng chẳng ưa thích gì nàng, hắn vừa mắt nàng chẳng qua là vì Kiếm Thể mà nàng sở hữu có tác dụng đối với việc gia tăng thực lực của hắn.
Thế nên trước đây khi Triệu Lăng Tà ra vẻ si mê theo đuổi nàng, bị nàng vạch trần liền lập tức trở mặt, sai phái cường giả Kiếm Trũng cường thế bắt nàng.
Tần Lộng Ngọc phải trải qua cửu tử nhất sinh chống cự nhưng vẫn vô lực phản kháng trước một Chí Tôn Thế Lực khổng lồ như Kiếm Trũng, dù sao thì nàng chỉ là tán tu mà thôi.
Cũng may giờ phút cuối cùng, Nam Thiên Chí Tôn vô tình đi ngang đã giải cứu nàng, giúp nàng thoát khỏi nanh vuốt của Triệu Lăng Tà và Kiếm Trũng, từ đó nàng đồng ý trở thành Nam Thiên Hộ Pháp.
Hiện tại địa vị của nàng đã thay đổi, Kiếm Trũng cũng chẳng dám công nhiên đắc tội Nam Thiên Môn, chẳng còn dám công khai nhắm vào nàng.
Nhưng hiển nhiên ý đồ của Triệu Lăng Tà với nàng vẫn còn, mà nàng cũng không thể quên được hận thù từ kẻ từng ép mình rơi vào đường cùng năm đó…
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Khi bầu không khí có phần căng thẳng, lại có thanh âm cuồng ngạo khác vang lên:
“Haha, nơi này náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu Kiếm Phách Tộc chúng ta?”